Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Em Đã Yêu Hết Mình

Nỗi trăn trở của chúng ta

Vào một ngày đẹp trời,ngày mà địa cầu đang được tắm mình trong ánh nắng ấm áp dịu nhẹ của mặt trời và môi trường cũng không ô nhiễm như kiếp trước của nó...

Từ bên ngoài cung điện của Hoàng Đế Lăng Đức Nghiêm có 1 tên lính đang hớt hải chạy vào cổng chính của cấm cung,đòi được vào trong điện diện kiến Hoàng Thượng. Sau khi gã giơ lệnh bài thì ngay lập tức hắn được vào trong cung diện kiến vua.

Lăng Đế lúc này đang miệt mài với đống sớ ở bên trong thư phòng,bỗng nhiên bên ngoài cửa phòng có tiếng người truyền vào.

-"Thưa điện hạ,lính theo dõi của Ngài đang chờ để được diện kiến Ngài.

Lăng Đức Nghiêm nghe thấy từ 'lính theo dõi' thì ngay lập tức 2 mắt sáng như sao,ra lệnh cho phép người vào.

Tên lính sau khi vào bên trong thư phòng thì lập tức quỳ xuống và nói:

-'Hoàng Thượng vạn tuế,vạn tuế,vạn vạn tuế!".

-"Mau cho ta biết tình hình dạo này như thế nào rồi!".

-"Thưa điện hạ,công chúa Lăng Quỳnh dạo gần đây được tai mắt của chúng ta theo dõi và báo cáo lại với thần là dạo này công chúa thường xuyên về Juji để gặp Tả tướng Dương Thuần. Nhất cử nhất động của họ được người của Ngài theo dõi 24/24,và họ đã có những phát hiện vô cùng quan trọng".

-"Nói mau! Đó là gì?".

-"Ngài Dương Thuần cùng công chúa Lăng Quỳnh có vẻ đang khá là thân thiết,thường xuyên đi chơi với nhau,không khéo còn đang yêu nhau,tụi thần nghi là như vậy. Thay vì đi đến thành phố Gurun để gặp hôn phu của mình là Hoàng Tử Vương Đình Thiên đang nghỉ dưỡng ở đó để trau dồi tình cảm thì công chúa hầu như chỉ gặp mặt Tả tướng Dương Thuần từ khi Ngài ấy ra khỏi cấm cung".

-"Vậy thì đây thực sự là 1 bài toán khó. Thực ra để mà nói thì ta cũng không hề ghét Dương Thuần,nhưng vấn đề là trong bối cảnh chính trị bây giờ,để bảo vệ đất nước và duy trì sự bình yên cho bá tánh thì vụ liên hôn này là bắt buộc. Dương Thuần là 1 vị tướng rất tài năng,nhưng ngoài kia có cả vạn người đang sống trong sự đe dọa vì những bất ổn chính trị gần đây,ta về cơ bản không có lựa chọn".

Lăng Đế thở dài,sau đó suy tư và than thở về 1 câu hỏi:

-"Rốt cục ta phải làm sao đây?"...

Hôm ấy vào buổi chiều mưa như trút nước tại thành phố Juji...

-"Thuần sư huynh!".

-"Công chúa đừng gọi thần như vậy,có người biết sẽ không hay đâu".

-"Thì sao chứ,đó vốn là phong cách sống của ta,thật thà và thẳng thắn. Ta yêu huynh chứ đâu có yêu cái gã Hoàng Tử chết dẫm không biết chui từ đâu ra kia,lại còn bị bắt kết hôn với gã".

-"Thưa công chúa,thần thực sự không dám nói gì về vụ này,thần không có quyền xen vào,cũng không dám kháng chỉ của Hoàng đế. Vậy nên,thần mong công chúa hiểu cho thần,cho cả bá tánh đang bị đe dọa ngoài kia".

-"Ta không tin là không có cách. Huynh cũng thường nói với ta là chuyện gì cũng có cách giải quyết đấy thôi. Mà quan trọng là,huynh có đang muốn giống ta hay không thôi,bởi nếu chỉ bắt nguồn từ 1 phía thì e là không có kết quả".

-"Như thần đã nói,kể cả muốn,nhưng thần không dám kháng chỉ của Hoàng Đế. Mong công chúa hãy hiểu cho hoàn cảnh của thần".

Nghe xong,Lăng Quỳnh "hứ" 1 tiếng,quay ngoắt bỏ đi không nói thêm lời nào.

Thôi xong,công chúa lại dỗi rồi! Cứ nói chuyện không vừa ý là lại bắt đầu bỏ đi,chẳng nói chẳng rằng,toàn làm Dương Thuần phải lo lắng. Cái tính trẻ con đấy của cô như đã ăn sâu vào máu rồi,khó sửa lắm...

Tiến thoái lưỡng nan

Sang ngày hôm sau,sứ giả nước láng giềng đã đặt chân tới Đại Nhân-đất nước của Lăng Đế.

Lăng Đức Nghiêm nghe tin có sứ giả tới thì ngay lập tức bắt đầu cho người đi nghênh đón và tiếp đãi 1 cách vô cùng nồng nhiệt.

Tên sứ giả kia thì thái độ khinh khỉnh ra mặt. Hắn biết bây giờ tầm ảnh hưởng của hắn tại nơi đây như thế nào. Trên đường vào cung diện kiến Lăng Đế,hắn ngồi trong kiệu hí hửng,không biết bao nhiêu kịch bản nảy ra trong đầu về bối cảnh hắn sẽ được coi như ông hoàng tại chốn này. Vì gã biết,và mọi người đều biết,Lăng Đế và Đại Nhân đang trong giai đoạn khủng hoảng và có thể bị diệt vong bởi những cuộc xâm lược bất kì lúc nào.

Khi kiệu tới cổng thành,binh lính xếp thành 2 hàng đón chào gã sứ giả kiêu ngạo bước vào,cúi người cho đến khi gã vào trong điện mới thôi.

Đến khi gã vào điện,Lăng Đế cùng toàn bộ các quan đại thần trong chiều đứng lên. Lăng Đức Nghiêm bước tới trước mặt tên sứ giả và nói với những cử chỉ và vẻ mặt vô cùng thân thiện:

-"Vinh dự! Thật vinh dự cho tôi quá! Hôm nay Ngài sứ giả muốn mang đến thông điệp gì cho chúng tôi vậy?".

Gã sứ giả khinh khỉnh cầm sớ lên,ngay lập tức đọc nội dung trong đó:

"Đại đế Vương Quang gửi tới Hoàng đế Lăng Đức Nghiêm của Đại Nhân.

Chúng ta đều biết rằng,nếu bây giờ có 1 cuộc chiến tranh nổ ra,thì người thiệt thòi sẽ là ai. Binh lính Đại Nhân sẽ không thể đỡ lại được sự hùng mạnh của cường quốc chúng tôi. Tuy nhiên,chúng ta đã có sự thỏa thuận. Nhưng theo như báo cáo gần đây,con trai tôi là Hoàng Tử Vương Đình Thiên dù đang đi du lịch tại đất nước của Ngài nhưng vẫn chưa được gặp mặt 'người trong mộng' của nó-công chúa Lăng Quỳnh lần nào,trong khi đó Ngài đã bảo tôi là sẽ sắp xếp cho 2 đứa gặp mặt và hẹn hò với nhau. Tôi cũng chỉ muốn nhắc nhở nhẹ đôi chút:

•Hôn lễ bắt buộc phải tổ chức vào tháng sau.

•Chống lại thỏa thuận thì chúng tôi tuyệt đối không nương tay.

•Nếu thuận lợi thì 2 đất nước chúng ta hợp tác cùng phát triển và chúng tôi sẽ hậu thuẫn thêm về nhiều mặt cho Đại Nhân.

Sau cùng,tôi mong ngày chúng ta trở thành xuôi gia sẽ tới.

        Đại đế Vương Quang-Vua Phổ Nhưỡng".

Gã sứ giả nước Phổ Nhưỡng đọc xong thì cao giọng:

-"Con gái ông có quý hóa tới đâu,nhưng ông mà không ngoan ngoãn thì ông sẽ mất cả con vào 1 ngày nào đó thôi".

Lăng Đức Nghiêm nghe xong thì sôi máu,nhưng lại kiềm chế được rồi nhẹ giọng đáp lại:

-"Tôi đã nghe. Nếu Ngài muốn thì có thể nán lại với chúng tôi 1 chút để thưởng trà".

-"Ha ha,trà ư? Trà nước tôi không thiếu trà ngon. Tôi mạn phép về luôn,không cần phải cầu kì".

Sau khi bóng tên sứ giả đã đi khuất hoàn toàn,Lăng Đế mới bắt đầu quay ra đập phá đồ đạc,gào lên vô cùng ai oán.

Ông rất thương con gái của mình,nhưng tại sao mọi thứ lại như ép ông làm cái việc tàn nhẫn như vậy?

Đêm hôm đó Lăng Đế không ngủ. Ông tìm cách để cứu con mình khỏi lũ người quá đáng kia. Nhưng là 1 vị vua,ông lại không thể bỏ rơi bách tính.

Hay là cho người giả làm cô dâu...

Hay bịa 1 lý do như kiểu là cô bị vô sinh...

Hay là phao tin là cô là 1 kẻ lập dị quái đản...

Mọi thứ khiến đầu của Lăng Đế như muốn nổ tung.

Và rồi,ông ngay lập tức cho người đón Lăng Quỳnh về cung,để bàn bạc lấy ý kiến của cả con gái ông xem có cách nào để thoát khỏi kiếp nạn này.

Tình cảm của Đình Thiên

Khi Lăng Quỳnh về tới cung,thì Lăng Đức Nghiêm đã có mặt ngay tại cổng ra vào. Ông lao ra ôm chầm lấy đứa con gái bé nhỏ của mình,nhỏ lệ xót thương và thì thào bên cạnh tai cô:

-"Ba xin lỗi con vì đã không thể bảo vệ con khỏi mấy con quỷ nước Phổ Nhưỡng,cũng như không thể để con được kết hôn với người mà con thương. Ba hết cách rồi,thực sự hết cách rồi. Bây giờ ba đón con về đây là để con có thể bày cách cho ba để ba có thể cứu được con. Vào thư phòng của ba thôi,sau đó chúng ta sẽ nói chuyện tiếp".

Lăng Quỳnh nghe xong thì cảm động,vì ít ra ba cô vẫn còn nghĩ đến hạnh phúc của cô. Hai người 1 ba 1 con dắt tay nhau đi vô cùng thân thiết,khiến dàn hầu cận và binh lính đi theo sau nhìn mà không khỏi ngưỡng mộ bởi tình cảm của họ.

10 phút sau,tại thư phòng của Lăng Đức Nghiêm...

-"Sứ giả Phổ Nhưỡng mới đến diện kiến ba. Gã sứ giả đó có thái độ huênh hoang với ba. Gã đọc sớ của Vua Vương Quang,và từng câu hắn đọc đều là những điều kiện với hàm ý là đe dọa tới tương lai bách tính của ba. Con chính là con tin mà hắn chọn cho lần đe dọa này". Lăng Đế nói tiếp:

-"Con biết đấy,sức mạnh quân sự của chúng ta không thể nào sánh bằng Phổ Nhưỡng. Chúng hùng mạnh,hiếu chiến và vô cùng thủ đoạn. Chúng là nỗi khiếp sợ của mọi dân tộc,không chỉ riêng chúng ta. Quỳnh à,ba còn mình con là ruột thịt thôi,và ba rất thương con nên không muốn mất con chút nào. Đâu ai biết được sau khi được gả về đó chúng đối xử với con như thế nào. Giờ con thử nói xem,ba nên làm gì đây?".

-"Khi nào thì chúng bắt ta tổ chức hôn lễ vậy ba?".

-"Tháng sau con".

-"Ba có thể mời gã hôn phu của con về cung để vui chơi và thăm thú,sau đó con mới hiểu hơn về gã,rồi từ đó dần dần nghĩ cách để thoát khỏi mối hôn sự này".

-"Cha cũng chưa biết làm cách nào,thôi thì cứ làm như ý của con đi".

Ngày hôm sau,Lăng Đức Nghiêm cho lệnh phát thông báo tới Hoàng tử Vương Đình Thiên,vời anh ta vào cung với lý do để vui chơi và tham quan cũng như để bồi đắp mối quan hệ giữa anh và công chúa Lăng Quỳnh.

Vương Đình Thiên nghe thấy thì vui lắm. Được có cơ hội đi chơi với người trong mộng thì ai mà chả thích.

Đình Thiên,anh ta yêu Lăng Quỳnh từ khi anh còn bé.

Ngày xưa,trong 1 lần đi chính sự cùng cha anh là Đại đế Vương Quang tới Đại Nhân,anh vô tình nhìn thấy cô công chúa Lăng Quỳnh nhỏ bé,vô cùng xinh xắn và dễ thương. Vào cái nhìn đầu tiên ấy,anh biết đây chính là tình yêu của đời mình. Những ngày sau đó,không biết bao nhiêu đêm anh đã mơ về cô,mong rằng sau này anh và cô sẽ cùng nắm tay nhau đi đến cuối đời,che chở và bảo vệ cô.

Cho nên,về cơ bản mà nói,anh không hề yêu Lăng Quỳnh 1 cách hời hợt,thoáng qua. Anh rất nghiêm túc trong mối quan hệ này. Sau này đây,tức là hiện tại,khi anh đã đến tuổi trưởng thành,anh mới bộc bạch thú nhận với cha mình,rằng anh đã yêu Lăng Quỳnh từ lâu,muốn cha anh giúp anh đạt được mong ước. Vua Vương Quang rất yêu thương và chiều chuộng đứa con trai độc nhất của mình,nên ngay lập tức đồng ý và lên kế hoạch giúp cho anh. Và thế là những chuyện ở thời điểm này xảy ra.

Đến khi đặt chân qua cổng của cung điện Vua Lăng Đức Nghiêm,anh nhìn thấy Lăng Quỳnh từ đằng xa. Ánh mắt 2 người chạm nhau. Anh thì vẫn yêu cô như thế,còn cô thì sao?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play