Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[SongMỹ][MỹMỹ X Orange] Mưa Lặng

Chap 1

Tối hôm đó, trời Sài Gòn mưa lất phất. Chị ngồi bên trạm xe buýt, toàn thân ướt sũng, tay ôm chiếc balo nhỏ – thứ còn sót lại sau khi bị cướp sạch ở bến xe. Đôi mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ và cảnh giác. Miệng câm lặng, không vì không biết nói, mà vì không dám.
Chị vừa chạy thoát khỏi một đám người dàn cảnh bắt cóc. Từ lúc ba mẹ qua đời trong tai nạn giao thông, chị chưa có một ngày nào gọi là “bình yên”.
Thành phố này không ôm ai vào lòng. Nhưng người con gái ấy thì khác.
Cô đến trong chiếc áo sơ mi trắng in logo của trường đại học nổi tiếng X, tay cầm một cái ô màu ghi xám. Đôi mắt không hiền, nhưng trong. Không dịu dàng, nhưng thật – như thể đã nhìn quá nhiều điều dối trá nên chọn cách im lặng.
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Cần giúp không? “cô hỏi”
Chị không trả lời. Chỉ nhìn. Cái nhìn như xin lỗi vì tồn tại.
Chị đưa bàn tay lạnh buốt của mình ra, chỉ vào tay như đang viết gì đó.
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Không nói được? “nghiêng đầu hỏi”
Chị gật. Đôi mắt ngập nước mưa.
Lòng cô chập chừng cũng thôi, cô để lại tờ một trăm, rồi rời đi.
Chị nhìn theo đôi mắt dường như cũng không hy vọng, nhưng đôi mắt ấy lại biết ơn vô cùng người con gái vừa hiện diện ở ngay đây. Thầm nói theo:
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Hừm! Tốt thật nhưng đời tôi cũng còn lại gì ngoài thân thể tàn tựa chiếc lá dập nát ngoài kia đâu. Thì làm sao mà không thương hại cho được?
———————-
Một cô gái 22 tuổi, đến Sài Gòn với một chiếc balo và đôi mắt từng mất cả tuổi thơ trong một cú điện thoại báo tin tai nạn. Cam từng sống trong tiệm bánh nhỏ của ba mẹ, mơ về Đà Lạt và những buổi sáng có sương. Nhưng sau khi ba mẹ mất, Cam mất cả chỗ dựa. Trên hành trình lập nghiệp, Cam bị cướp, suýt bị bán vào đường dây buôn người.
Cam giả làm người câm – không phải vì không thể nói, mà vì không dám lên tiếng với cuộc đời. Chị ấy là một sự im lặng đẹp đẽ, nhiều tổn thương, nhưng vẫn giữ lại một phần dịu dàng để trao cho người đầu tiên biết lắng nghe.
Vũ Thị Ngân Mỹ - Cô gái năm nhất đại học, con nhà giàu, lớn lên trong ngôi nhà lạnh và tiếng nói cộc cằn của người lớn. Mỹ Mỹ dọn ra riêng, sống ở tầng 9 chung cư giữa lòng Sài Gòn – nơi cô chọn để tránh những buổi tối nhiều tiếng ồn và câu hỏi vô nghĩa.
Cô ít nói, ít cười, nhưng lại sở hữu ánh nhìn có thể chạm tới những phần người khác giấu. Mỹ Mỹ không giỏi thể hiện tình cảm, nhưng lại biết cách ở cạnh một người không lời bằng những việc nhỏ nhất: nấu ăn, thay khăn, pha trà…
-End-
bí bo
bí bo
Thấy có lẽ là hơi nhiều chữ nhỉ
bí bo
bí bo
Có thể viết xong là sẽ đọc 1 mình luôn-))

Chap 2

Hôm sau, như mọi hôm.
Sau tiết triết học cuối cùng, cô rẽ khỏi cổng đại học, tay ôm tập giáo trình còn mùi in, đi bộ qua ba con hẻm quen, rồi dừng lại ở chiếc cửa kính trượt xanh dương của GS25. Cô mặc tạp dề, cột tóc cao, gương mặt vẫn lạnh lùng như thể hôm nay không có chuyện gì đáng ghi nhớ.
1 giờ chiều – vào ca. Gần 7 giờ tối – tan ca. Trời bắt đầu mưa từ lúc 6 giờ 40. Mưa kiểu không ồn ào, mà dai dẳng. Như thể nó biết, có người đang đợi ướt thêm lần nữa.
Cô xếp lại tập giấy kiểm hàng, tháo mũ, bỏ tạp dề vào tủ, xỏ tai nghe một bên. Bước ra, tay ôm chiếc dù màu xám ghi.
Và như một cảnh phim lặp lại, giữa màn mưa lất phất, nơi chiếc ghế đá trước trạm xe buýt cách cửa hàng hai căn nhà, chị vẫn ngồi đó.
Tóc hơi rối, tay khoanh trước ngực, chiếc áo hoodie màu tro bạc giờ đã thấm nước, đậm màu hơn.
Cô dừng lại. Không ngạc nhiên. Cũng không vội bước tới.
Chỉ chờ… một nhịp tim nữa.
Rồi cô tiến lại, mở ô, đứng trước mặt chị, nghiêng đầu một chút, đôi mắt hơi nheo lại vì mưa gió thổi ngược.
Lòng Khương Hoàn Mỹ bây giờ cũng rối bời với khuôn mặt quen thuộc đó. Tay run, lúng túng lấy vài tờ tiền được để kĩ trong balo đưa về phía cô.
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Trả tôi?
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
// gật đầu //
Vẫn là câu nói cũ mà chị đã được nghe qua 1 lần.
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Cần giúp không?
Chị gật đầu. Đưa đôi mắt ngập nước mưa nhìn cô.
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Không nói được hả?
Vẫn là khoảng lặng và cái gật đầu.
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Đi! // đưa tay về phía chị //
Không nói gì. Không thắc mắc. Không còn gì để mất. Chị đi theo phía sau cô, bóng lưng thang mảnh, cao, gầy, rất đẹp.
Cách đó 400m làm một toà chung cư không to, không lớn, không xa hoa, tầm thường nhưng bình yên.
Tầng 9. Cô mở cửa. Cất balo. Không ngó ngàng gì đến người con gái mà cô đưa về cả.
Căn chung cư nhỏ, 1 bếp, 1 phòng ngủ, 1 phòng khách, 1 nhà vệ sinh, 1 chủ nhân, nhưng giờ đây lại có 2 người ở.
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Ngân Mỹ. Sinh viên năm nhất. “nói vọng từ nhà bếp”
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
“ Nói chuyện với ai vậy trời? - Thầm nghĩ “
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
À tôi quên. Chị không nói được. // đi từ bếp ra //
Trên tay cô là hai bát mì nóng hổi còn nghi ngút khói, thức ăn mỗi ngày của cô.
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Nhà tôi chỉ có thế thôi. Ăn được thì ăn không thì ăn.
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
“=))”
Đến tối muộn cô chỉ cho chị một chiếc chăn, một chiếc gối, một cái nệm. Với câu:
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Thấy ở đâu được thì nằm đó đi.
Vì là người rất ghét việc đụng chạm bởi người lạ, ghét phải sử dụng chung, ghét đủ thứ nên cô không mấy niềm nở. Mặc dù là chính mình đưa con người đó về nhà.
-End-
bí bo
bí bo
Có thể là ngày mãi Mỹ Mỹ sẽ đuổi Mỹ ra khỏi nhà-))

Chap 3

Sáng hôm sau, 7 giờ đúng, cô khóa cửa, rời khỏi căn hộ tầng 9 để đến lớp. Chị vẫn chưa ngủ lại hoàn toàn. Nhưng ít nhất, cũng ngủ được một bữa rồi. Giấc ngủ đầu tiên không nằm ở ghế chờ bến xe, không bị ánh đèn đường đánh thức, không có tiếng gào thét mơ hồ trong đầu chị như những đêm trước.
Căn hộ vẫn còn ấm, mùi trà nhài hôm qua chưa tan hẳn.
Cô học đến 12 giờ 30, ăn vội ổ bánh mì nguội, rồi 1 giờ đến GS25 làm thêm. Tối gần 7 giờ mới về.
Mưa nhỏ. Không đủ ướt tóc, nhưng đủ khiến vai áo nặng hơn.
Cô mở cửa, không mong gì hơn một chút yên lặng.
Nhưng điều chờ cô phía sau cánh cửa là… một bàn cơm nóng. Một nồi canh rau cải trứng nghi ngút. Một đôi đũa đặt song song, ngay ngắn. Và Cam — đang đứng bên bếp, tay áo xắn.
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Tự nấu hả? “ giọng nói không trầm, không lạnh”
Cam gật. Rồi đưa ra một tờ giấy:
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
“Tôi từng nấu cho mẹ.”
Cô gật đầu, không nói gì thêm. Nhưng trong lòng thì lặng lẽ nghĩ: “Mẹ chị chắc hiền.”
Bữa cơm diễn ra trong im lặng. Không khó xử, cũng không cần lấp khoảng trống. Cô ăn, Cam cũng ăn. Cơm hơi khô, nhưng canh nóng vừa. Có vị gừng, chắc nấu để tránh lạnh bụng.
Ăn xong, cô rút trong cặp ra một quyển sổ mới, loại bìa da mềm màu nâu, kèm theo một cây bút bi gel đen.
Cô đặt trước mặt Cam.
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Nếu chị biết, thì ghi vào đây. Để tôi khỏi phải hỏi bằng ánh mắt hoài. “ nhìn chị “
Cam mở sổ. Tay run một chút. Rồi viết:
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
“Tôi tên thật là Khương Hoàn Mỹ. 22 tuổi. Nhưng mọi người trong gia đình hay gọi tôi là Cam.”
Cô nhìn dòng chữ. Gọn, đều, hơi nghiêng phải. Viết đẹp – kiểu người từng dành thời gian ngồi tỉa lại từng nét, từng trang.
Sau đó là đoạn đối thoại của hai con người xa lạ, được kết nối qua quyển sổ và một cây bút. Kẻ hỏi người trả lời: “Có người thân?” “Không.” “Bạn bè?” “Không còn.” “Có từng sống ở đâu ổn định không?” “Tiệm bánh gia đình.” “Còn hoạt động không?” “Đóng từ ngày ba mẹ mất.”
Cô gật, viết lại từng câu, từng chữ. Cam ngồi đối diện, nét mặt không còn hoảng sợ như hôm đầu, nhưng có gì đó… co lại ở khóe mắt.
Lần đầu, Cam viết một câu hỏi.
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
“Tôi có thể… hỏi lại không?”
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Gì? “ cô ngước lên “
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
“Tại sao cô giữ tôi lại?”
Cô nhìn chị. Rất lâu. Như thể chính bản thân cũng không rõ câu trả lời là gì.
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Tôi không biết. “ cô đáp “
Rồi cô đưa tay, lấy quyển sổ mà chị đang đưa ra. Sau đó cậm cụi viết nên dòng suy nghĩ:
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
“Có thể vì chị trông giống tôi. Hoặc vì chị không cầu xin. Hoặc vì… tôi muốn thử tin một ai đó lần nữa.”
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
“Và tôi thấy chị không nói, nhưng ánh mắt chị rất thật.”
—————
Sau khi dọn dẹp, Cam đứng bên cửa sổ một lúc lâu. Rồi chị quay sang cô, viết nhanh một dòng:
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
“Tôi có thể… ngủ trong phòng cô được không?”
Cô ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên. Cam gấp sổ lại, đặt trên bàn, tay nắm chặt lấy viền áo.
Khương Hoàn Mỹ - Cam
Khương Hoàn Mỹ - Cam
“Tôi… sợ bóng tối. Tôi từng bị nhốt trong kho, mấy lần… Bóng tối làm tôi thấy mình biến mất.”
Cô không trả lời ngay.
Chỉ đứng dậy, đi vào phòng, bật đèn ngủ lên — ánh sáng vàng dịu phủ lên gối, tủ, và bức rèm cửa mỏng manh.
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vào đi. Nhưng chị nằm dưới đất. Góc đó đủ ấm, không gần cửa sổ. // cô chỉ //
Cam bước vào như người đang đi trên lớp mây mỏng. Trải tấm nệm cũ, chăn mỏng, gối là chiếc gối dự phòng. Chị không nói gì thêm. Cô cũng không quay lại.
Nhưng trước khi tắt đèn, cô khẽ nói:
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Mai tôi đi học sớm. Nhưng canh chị nấu, tôi thích.
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ - Mỹ Mỹ
Nếu chị muốn ở lại lâu, thì nấu thêm vài món khác cũng được.
Cam mỉm cười – nụ cười đầu tiên trong không gian này. Chị không hỏi “Ở lại đến khi nào?”, Chỉ nằm xuống, nhìn trần nhà. Lần đầu tiên sau rất lâu, Bóng tối quanh chị không còn là thứ khiến chị sợ. Vì có ai đó vẫn để đèn sáng — và gọi tên chị bằng ánh mắt thật lòng.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play