Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Văn Hàm/WenHan] Bóng Tối Tháng Mưa

chap 1- mưa máu

“Thành phố lại mưa. Cơn mưa tháng Sáu nhuộm đen bầu trời… và đỏ cả những con hẻm tối.”
Tiếng dao đâm xuyên da thịt vang lên từng nhát, lạnh lẽo và dứt khoát. Một âm thanh không lớn, nhưng đủ để khiến ai đứng gần cũng phải sởn gai ốc
Đa nv nam
Đa nv nam
???:// co giật lần cuối cùng, cổ họng phát ra tiếng thở gấp… rồi im bặt//
Tách!
Con dao được rút ra, máu phun thành tia, văng lên tường hẻm lốm đốm đỏ tươi
Đa nv nam
Đa nv nam
???:// bàn tay cầm dao run nhẹ, không phải vì sợ- mà là vì…//
Khoái cảm của chính bản thân mình
Đa nv nam
Đa nv nam
???:// ngồi xuống, thở hổn hển, lặng lẽ ngồi bệt xuống vũng nước mưa đang pha lẫn máu//
Đa nv nam
Đa nv nam
???:// nhìn về thi thể, đang nằm ở dưới đất//
Cơ thể nạn nhân đã bị chặt đứt từng khúc – tay chân rời rạc, nội tạng lòi ra từ ổ bụng bị rạch toạc, trông như đống rác thịt hôi thối giữa lòng phố
Trên nền bê tông ướt sũng, đầu nạn nhân lăn lóc bên mép cống, mắt vẫn mở trừng trừng – như chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra
Hắn không lau dao. Máu còn dính trên lưỡi thép là minh chứng cho sự tồn tại của hắn. Không dấu vết, không nhân chứng. Giống mọi vụ trước
Mưa vẫn rơi nặng hạt
Đa nv nam
Đa nv nam
???:// đội mũ áo mưa màu đen trùm kín mặt, bước chậm rãi ra con hẻm//
Hắn cư xử như thể chưa từng có điều gì xảy ra
Một góc phố chết
Một người chết
Một con quái vật sống
__________
Con vk của QiHan
Con vk của QiHan
Hẹ hẹ hẹ
Con vk của QiHan
Con vk của QiHan
Sau bao nhiêu lâu thì tui cũng đã ra truyện rồi đây
Con vk của QiHan
Con vk của QiHan
Có gì ko ưng ý thì mn có thể góp ý dưới phần bình luận
Con vk của QiHan
Con vk của QiHan
Viết truyện vào 01:51 sáng
Con vk của QiHan
Con vk của QiHan
Chắc là k suy thận đâu:))
Con vk của QiHan
Con vk của QiHan
Truyện xu hướng đi
Con vk của QiHan
Con vk của QiHan
Hẹ hẹ hẹ hẹ hẹ

Chap 2 — Cậu Trai Không Biết Sợ Mưa

Cơn mưa đêm qua rả rích cho đến tận sáng
Tiếng nước chảy dọc mái hiên như gõ lên vòm đầu Tả Kỳ Hàm từng nhịp
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tả Kỳ Hàm_cậu
//tỉnh dậy, dụi mắt, thò đầu ra cửa sổ//
trời vẫn xám ngoét, ẩm lạnh. Mùi đất ướt len vào trong lồng ngực như một thứ mùi ký ức. Nhưng ký ức của cậu, nếu có, thì chẳng có gì đáng sợ
Cậu không nhớ rõ tối qua mình về nhà mấy giờ. Chỉ nhớ có một người mặc áo mưa đen ngồi dưới ánh đèn đường, thở hổn hển như sắp chết. Và cậu... đã đưa cho người đó cái bánh
Giờ nghĩ lại, có chút kỳ lạ
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tả Kỳ Hàm_cậu
//lắc đầu, xua tay cho qua// chắc chẳng sao đâu
Phòng khách nhà cậu nhỏ, đơn sơ, mẹ thì đã đi chợ. Chiếc TV phát bản tin buổi sáng, âm thanh quen thuộc vang lên đều đều
“Một thi thể không nguyên vẹn vừa được phát hiện tại khu dân cư số 17 – rìa phía nam thành phố. Các bộ phận cơ thể bị tách rời, không có dấu vết ẩu đả hay kháng cự. Hung thủ chưa được xác định, nhưng cảnh sát khuyến cáo người dân hạn chế ra ngoài vào buổi tối, đặc biệt là những ngày mưa lớn...”
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tả Kỳ Hàm_cậu
//đặt ly sữa xuống bàn//
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tả Kỳ Hàm_cậu
//cau mày//
Cái bánh mì trong tay bỗng trở nên khó nuốt hơn bao giờ hết
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tả Kỳ Hàm_cậu
Sao lại có người tàn ác đến thế?//lẩm bẩm//
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tả Kỳ Hàm_cậu
//chống cằm, mắt dán lên màn hình//
Tin tức tiếp tục phát: có vẻ đây là vụ thứ ba trong vòng chưa đến hai tháng. Tất cả nạn nhân đều bị giết vào ban đêm, trời mưa. Không ai nghe tiếng động, không ai thấy gì, không camera nào ghi lại được hình ảnh rõ ràng. Người dân bắt đầu gọi kẻ đứng sau là “Sát nhân trong mưa”
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tả Kỳ Hàm_cậu
Thật ra có khi người ta bịa ra cho nổi sóng truyền thông ấy chứ//lẩm bẩm, rồi ngửa đầu ra sau ghế ,ánh mắt vẫn chưa hết mông lung//
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tả Kỳ Hàm_cậu
Dù sao thì mình cũng đâu phải loại dễ bị giết. Mình cẩn thận là được
Nhưng cậu lại không biết. Cẩn thận với những gì? Với ai?
Vì người cậu đã cho bánh tối qua... chính là kẻ mà cảnh sát gọi là "không để lại dấu vết"
__________
Trường trung học Dương Ninh không quá lớn, nhưng nổi tiếng là nghiêm khắc
Ngày khai giảng mưa lâm râm. Trong sân trường, học sinh mặc áo khoác ướt vai, chen nhau dưới hiên hành lang
Tả Kỳ Hàm chạy bộ đến, tóc ướt rũ, đôi giày trắng sũng nước, vậy mà mặt vẫn tươi tỉnh
Trương Hàm Thuỵ_nhóc
Trương Hàm Thuỵ_nhóc
Ê Hàm ơi! Bên này//Giọng gọi quen thuộc vang lên//
Trương Hàm Thụy đang đứng nép dưới tán ô, vẫy tay. Nhóc cao gầy, đeo kính, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lạnh, trái ngược hoàn toàn với vẻ tươi sáng của Hàm
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tả Kỳ Hàm_cậu
Hầy, mưa hoài, chán chết//cười, kéo cặp lên vai, chạy lại//
Trương Hàm Thuỵ_nhóc
Trương Hàm Thuỵ_nhóc
Mày không nghe bản tin sáng nay hả?//nhìn cậu, giọng thấp//
Trương Hàm Thuỵ_nhóc
Trương Hàm Thuỵ_nhóc
Lại thêm một người nữa rồi đó. Mà vẫn dầm mưa chạy như chó hoang...
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tao có làm gì đâu mà sợ. Với lại tao không tin cái đó lắm//chống tay vào hông, mặt hớn hở//
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tả Kỳ Hàm_cậu
Cảnh sát mà tìm không được thì có khi là dựng chuyện ấy chứ. Mày nghĩ coi, nếu thật có kẻ giết người, sao không ai thấy gì?
Trương Hàm Thuỵ_nhóc
Trương Hàm Thuỵ_nhóc
Chính vì không ai thấy nên mới đáng sợ//chỉnh gọng kính, mắt hơi nheo lại//
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tả Kỳ Hàm_cậu
Thôi mà, đừng nghiêm trọng hoá mọi thứ vậy chứ. Hôm nay khai giảng đó, cười lên cái coi
Cậu chìa tay ra, kéo bạn mình cùng đi vào sân trường. Lúc ấy, cậu không hề biết...
Có một ánh mắt đang nhìn cậu từ xa, xuyên qua cánh cổng sắt ướt mưa. Một ánh mắt không chớp, không mềm, như thể đã khắc sâu bóng dáng cậu từ đêm qua
Mưa rơi ướt vai áo, và một thứ khác lạnh hơn đang bắt đầu rơi xuống: bóng tối

Chap 3 — Kẻ Đứng Trong Mưa

Sân trường ồn ào như tổ ong vỡ. Tiếng học sinh cười nói lẫn trong tiếng mưa nhẹ, những giọt nước đọng thành hàng trên mái ngói, rơi xuống từng nhịp như kim đồng hồ đang đếm ngược
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tả Kỳ Hàm_cậu
//nghiêng đầu ngắm nhìn dãy phòng học mới được sơn sửa lại//
Mọi thứ còn lạ lẫm. Sân thể dục bên hông trường bị nước mưa phủ kín, lốm đốm bóng lá rụng. Từng tốp học sinh mới vẫn đang túm tụm lại trò chuyện, phần nhiều là than phiền vì trời cứ mưa mãi
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tả Kỳ Hàm_cậu
Lớp mình A1 đúng không?//đang tìm tên trên bảng danh sách//
Trương Hàm Thuỵ_nhóc
Trương Hàm Thuỵ_nhóc
Ừ// gật đầu//
Trương Hàm Thuỵ_nhóc
Trương Hàm Thuỵ_nhóc
Mà... ủa khoan, lớp trưởng năm nay là ai vậy?
Chưa kịp để cậu trả lời, một giọng nói vang lên phía sau lưng — nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, nhưng đầy sự bình thản kỳ lạ
Đa nv nam
Đa nv nam
???:Là tớ
Cả hai quay đầu lại
Một cậu con trai, đồng phục chỉnh tề, cổ áo không một vết nhăn. Mái tóc đen hơi ướt vì mưa, vén gọn sang một bên. Ánh mắt cậu ta rất đặc biệt – đen sâu, nhưng lặng như mặt nước không gợn sóng
Dương Bác Văn_hắn
Dương Bác Văn_hắn
Chào hai cậu. Tớ là Dương Bác Văn. Chúng ta học cùng lớp
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tả Kỳ Hàm_cậu
//chớp mắt. Có chút bối rối khi thấy hắn nhìn cậu... hơi lâu//
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tớ là Tả Kỳ Hàm. Còn đây là Trương Hàm thuỵ// cười xã giao//
Dương Bác Văn_hắn
Dương Bác Văn_hắn
Ừm, vui được gặp//gật đầu nhẹ//
Dương Bác Văn_hắn
Dương Bác Văn_hắn
//quay sang người vừa bước tới từ hành lang//À, đây là Quế Nguyên ,bạn thân của tớ
Trương Quế Nguyên _gã
Trương Quế Nguyên _gã
//gật đầu, môi cong cong như đang giấu một nụ cười tinh quái//
Ánh mắt gã lướt qua Kỳ Hàm chỉ trong thoáng chốc, nhưng sắc bén như mũi dao nhỏ lướt qua cổ tay
Trương Quế Nguyên _gã
Trương Quế Nguyên _gã
Chào hai cậu, Kỳ Hàm và Hàm Thuỵ
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tả Kỳ Hàm_cậu
//gật đầu//
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tả Kỳ Hàm_cậu
Cả hai... quen nhau lâu chưa?//có phần tò mò//
Dương Bác Văn_hắn
Dương Bác Văn_hắn
Lâu lắm rồi//đáp nhanh//
Dương Bác Văn_hắn
Dương Bác Văn_hắn
Tụi tớ gần như ở chung từ nhỏ. Cậu biết đấy, bạn kiểu như... thân đến mức không cần giải thích
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tả Kỳ Hàm_cậu
Ừ...//gật đầu//
Cậu thì không để ý. Nhưng nhóc lại khác
Trương Hàm Thuỵ_nhóc
Trương Hàm Thuỵ_nhóc
* Sao cậu ấy lại biết…*// nhìn gã chằm chằm, ánh mắt đầy nghi ngờ//
Trương Hàm Thuỵ_nhóc
Trương Hàm Thuỵ_nhóc
* tên của mình và Kỳ Hàm*
Một cái gì đó… khiến nhóc rợn gáy
Cách mà hai người kia đứng quá gần nhau, như thể đã thuộc về một thế giới khác. Thế giới mà người thường như Hàm và Thụy chỉ đang vô tình bước chân vào
__________
Giờ chào cờ bắt đầu. Dưới mái che sân trường, học sinh đứng thành hàng thẳng tắp. Trên bục giảng, thầy hiệu trưởng đang phát biểu dài dòng
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tả Kỳ Hàm_cậu
// k quan tâm, quan sát những người xung quanh//
Trời vẫn mưa – một màn mưa mịn như tấm rèm, kéo phủ lên mọi thứ vẻ xám ngoét
Bên cạnh, Dương Bác Văn đứng thẳng người, mắt khép hờ, như đang nghe chăm chú. Nhưng đôi môi hơi nhếch lên của hắn... trông như đang mỉm cười
Là nụ cười với cậu?
Hay là nụ cười vì điều gì đó... sắp bắt đầu?
__________
Giờ ra chơi
Dương Bác Văn_hắn
Dương Bác Văn_hắn
Ê, tụi mình làm bạn được không?
cả bốn người ngồi ở dãy ghế đá trong sân trường. Mưa vừa tạnh, trời vẫn âm u
Trương Hàm Thuỵ_nhóc
Trương Hàm Thuỵ_nhóc
Bạn?//khẽ cau mày//
Trương Quế Nguyên _gã
Trương Quế Nguyên _gã
Ừ. Nhìn tụi cậu... thú vị//chen vào//
Trương Quế Nguyên _gã
Trương Quế Nguyên _gã
Tụi tớ không thích người nhàm chán. Hai cậu là kiểu người khác biệt. Vậy nên... làm bạn đi
Tả Kỳ Hàm_cậu
Tả Kỳ Hàm_cậu
//gãi đầu// ờ, tớ cũng không ngại
Hàm Thụy định mở miệng, nhưng ánh mắt của Dương Bác Văn bỗng dừng lại nơi cậu – trầm tĩnh nhưng sắc như băng
Dương Bác Văn_hắn
Dương Bác Văn_hắn
Yên tâm. Tụi tớ không làm gì mờ ám đâu//nói nhỏ//Tớ... chỉ muốn hiểu thêm về cậu thôi, Hàm
Một thoáng gì đó nhói lên trong lòng Trương Hàm Thụy. Như một linh cảm mơ hồ rằng... từ giờ, mọi thứ sẽ không còn bình thường nữa

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play