Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap]Ga Tàu Trong Kí Ức

Chap1: Lớp Trưởng-Hoàng Đức Duy

TRUYỆN SẼ CÓ NHỮNG YẾU TỐ PHI LÝ KHÔNG ĐỌC THÌ THÔI NHA. CẢM ƠN Ạ!
Mùa đông năm ấy đến sớm hơn thường lệ.Hà Nội dường như cũng không kịp chuyển mình nên như rơi vào bên trong những lớp sương mờ ảo hòa cùng với gió lạnh.
Buổi sáng đầu tuần,cơn gió mùa đông khé rít nhẽ rồi vô tình luồn lác qua những ô cửa sổ, len lỏi vào trong từng lớp học bên trong còn chưa kịp ấm.
TÙNG!TÙNG!TÙNG.Tiếc trống vang dội khắp toàn trường báo hiệu rằng đã tới giờ vào lớp. Đứng trước của lớp 11A là một bạn học sinh dường như mới được chuyển đến ngôi trường này.
Giáo Viên
Giáo Viên
Các em trật tự chút nào nay lớp ta có học sinh mới đó.
Dù chỉ là một câu nói ngắn gọn nhưng đã thu hút sự chú ý của cả lớp có vẻ lớp 11A rất mong chờ cậu bạn này.
Các bạn học nữ
Các bạn học nữ
HS1:Cô ơi bạn này là học sinh nam hay nữ vậy cô
Các bạn học nữ
Các bạn học nữ
HS4: Chắc là học sinh nam đó
Các bạn học nữ
Các bạn học nữ
HS2: Cô ơi là nam thì bạn có đẹp trai không cô
Các bạn học nam
Các bạn học nam
HS3: Nam cái gì chứ tao nghĩ chắc rằng là con gái xinh đẹp nết na không như bọn mày
Các bạn học nữ
Các bạn học nữ
HS4: để xem mày đúng hay là tao đúng
Giáo Viên
Giáo Viên
Thôi trật tự nào đợi bạn vào thì các em cũng sẽ biết thôi
Các bạn học nữ
Các bạn học nữ
HS4: Hứ!
Các bạn học nam
Các bạn học nam
HS3: Hứ!
Từ ngoài cửa một bạn học dần dần bước vào. Tiếng bước chân lạch cạch vang lên trong lớp trên bục giảng là một bạn nam bên ngoài mặc một chiếc áo khoác dày để giữ ấm đôi bàn tay siết chặt vào quay cặp đến đỏ ửng run lên vì lạnh.
Anh cảm nhận được ánh nhìn từ bốn mươi con người đang đổ dồn về phía mình có sự tò mò, khen ngợi, lạnh nhạt và cả thờ ơ
Giáo Viên
Giáo Viên
Em giới thiệu bản thân đi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chào mọi người mình tên Quang Anh học sinh từ trường khác chuyển tới mong các bạn sẽ giúp đỡ mình
Cô quay đầu nhìn về phía cuối lớp chỉ vào chiếc bàn gần cửa sổ
Giáo Viên
Giáo Viên
Quang Anh à, chỗ đó còn trống em xuống ngồi cùng với bạn Đức Duy nhé!
Đức Duy ngồi dưới nghe thấy giáo viên gọi tên mình bất giác ngẩng đầu lên ánh mắt cậu trong veo như nước rồi ánh lên một điều gì đó rất ấm áp như đang chữa lành
Anh không nói gì nhiều chỉ khẽ gật đầu và lẳng lặng bước xuống đó rồi bỏ chiếc cặp sang một bên
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu tên Đức Duy hả?//hỏi khẽ//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ... đồng thời cũng là lớp trưởng của lớp
Câu trả lời ngắn gọn nhưng vừa nghe thấy Quang Anh cảm giác người này thật quen thuộc.Nghe được cái tên, cái giọng nói trông thật không giống người xa lạ như thể Đức Duy đã từng xuất hiện trong một khoảnh khắc ngắn gọn nào đó rồi lại bỏ đi như chưa từng quen.
Từng tiết học cứ thế trôi qua anh lặng lẽ quay mặt nhìn ra phía cửa sổ. Cây bàng to giờ đã trụi lá đang rung nhẹ dưới làn gió lạnh. Xa xa là sân trường như đang được sương mù bao vây.Sàn nhà ở lớp học thì ẩm ướt vì cái thời tiết mùa nồm đáng ghét và bầu trời đang trở nên xám dần.
Mùa đông cũng như đang bắt đầu đến với Hà Nội và cũng chính là đang mở ra đoạn ký ức nhỏ đã bị lãng quên...

Chap2:Sân Thượng

Tại Trường THPT RC có một tầng thượng cũ kỹ đã bị lãng quên từ lâu.Nơi này ít có ai hay lui tới ngoài những học sinh cá biệt hay trốn tiết hoặc mấy tên trùm trường thô bạo cũng là nơi của những học sinh bị cô lập, bạo lực học đường và bây giờ nơi đây còn có thêm Quang Anh nữa.
Ra chơi hôm ấy, sau khi trải qua những giờ học căng thẳng, mệt mỏi.Quang Anh như một thói quen và đi lên sân thượng nhưng không hề ai biết.Cũng phải bởi anh chỉ thích những nơi vắng vẻ yên tĩnh.Nhưng hôm nay trên sân thượng không phải có mình anh như mọi ngày mà anh gặp Đức Duy cũng đang đứng ở đó.
Cậu đứng sát bên vách tường hai tay đút túi áo, ánh mắt cậu dường như đang nhìn về phía nào đó rất xa xăm.Một dáng người cao ráo mảnh khảnh đứng cô đơn như đang đợi ai đó xuất hiện.
Quang Anh hơi bất ngờ anh dừng lại vài giây rồi mới bắt đầu lên tiếng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lớp trưởng, sao hôm nay cậu lại lên đây
Cậu quay đầu lại làn gió thổi mạnh vào khuôn mặt tròn xinh của của cậu làm mới tóc cũng rối lên
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chỉ tại vì tớ ghét những nơi ồn ào như lớp học// giọng nói hơi khàn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu nói thật đấy hả? Tôi cứ tưởng lớp trưởng như cậu sẽ hoạt bát và thích những nơi ồn ào náo nhiệt như vậy chứ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tớ không muốn làm lớp trưởng là mẹ tớ muốn tớ làm lớp trưởng mẹ không muốn tớ đi học mà không có chức vụ gì trong lớp
Câu nói của Đức Duy cũng đã kết thúc cuộc trò chuyện của hai người trên sân thượng bây giờ chỉ còn lại một khoảng lặng
_________________________
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu đang nhìn về phía nào vậy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Phía ga tàu ở đằng xa kia kìa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có vẻ cậu hay nhìn về hướng ga tàu đó nhỉ//từ từ đặt tay mình lên vách tường còn đang đọng lại vài giọt nước mưa//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ở đó có gì hả
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có tuổi thơ của tớ và một người tớ thương
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nghiêng đầu sang phía cậu//ai thế
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Khi nào cậu đủ quan trọng với tớ tớ sẽ nói cho cậu biết
Bỗng kể từ ngày hôm đó Quang Anh và Đức Duy Thường xuyên gặp nhau trên sân thượng. Không cần ai phải rủ cứ hễ mỗi khi ra chơi họ sẽ đều có mặt ở đó.Dù có lúc không ai nói với nhau câu gì, nhưng dường như điều này đã vô thức tạo thành thói quen
Hôm nay,Quang Anh lên sân thượng tay cầm theo bình cacao nóng đưa cho Duy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu uống đi, sân thượng gió lớn như này dễ gây đau họng lắm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Đưa tay nhận lấy nhưng không nói câu gì//
Chỉ là một ánh nhìn dù không đáp lại nhưng Quang Anh lại thấy trong ánh mắt của cậu như đang muốn nói cảm ơn nhưng bỗng lại thoáng lên nét buồn như sợ rằng cậu sẽ không còn cảm giác hạnh phúc như này thêm lần nào nữa
Một lần trên sân thượng Đức Duy khẽ hỏi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Này! Cậu có nghĩ rằng trước đây Bọn mình đã từng gặp nhau không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// ngỡ ngàng vì câu hỏi của Đức Duy// Tôi cũng không biết nữa nhưng lần đầu gặp cậu tôi cảm thấy quen lắm chỉ tiếc là không nhớ nổi đã gặp cậu bao giờ chưa
Có cơn gió lớn thổi qua vô tình thổi bay một mảnh giấy được gấp gọn gàng từ trong túi áo khoác của Đức Duy rơi xuống nền sân thượng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cầm, nhặt lên xem//
bên trong tờ giấy là hình vẽ một ga tàu nhưng lại có hai đứa trẻ đang cùng nhau chơi và chạy về một nơi nào đó
NovelToon
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu vẽ nó hả?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không!Đó là ký ức cuối cùng còn sót lại của tớ.

Chap3:Ga Tàu Cũ

_______
Trong một tiết trống
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Này cậu đang làm gì thế?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cũng không có gì đâu,tớ chỉ đang viết vài chữ lung tung thôi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đó là nhật ký hả
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu cậu xem đây là nhật ký của tớ thì đừng nhìn trộm như thế chứ// cười,giọng trêu ghẹo//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười vì thấy ngại//
Tự nhiên anh cần điện thoại ra giờ lên và chụp lén Đức Duy một tấm thì khung cảnh cậu ngồi viết chăm chú một thứ gì đó trông vừa đáng yêu lại vừa tri thức.
Tách!
Tiếng máy ảnh điện thoại vang lên và ánh đèn flash tự nhiên chiếu vào người cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười thầm//"cậu ấy đáng yêu quá"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nè, cậu vừa chụp trộm tớ đó hả
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Làm gì có chứ cậu ảo tưởng vừa thôi//quay đi//
Quang Anh hí hửng mở điện thoại ra xem bức ảnh anh vừa chụp được của Đức Duy nhưng khi xem lại chỉ thấy quyển vở trên bàn cùng với ánh nắng ngoài trời chiếu vào.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//khựng lại rồi quay người về phía Đức Duy đang ngồi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Nhíu mày khó hiểu//Này! cậu vừa ngồi đó đúng không
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tớ mà đi ra chỗ khác thì đã không bị cậu chụp lén rồi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thật hả Vậy sao tôi lại không thấy cậu trong bức ảnh này nhỉ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chắc do tay nghề chụp ảnh của cậu kém nên mới không chụp trúng tớ đó
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đâu có tôi chắc chắn là chỉ chụp mình cậu mà
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy là cậu nhận cậu đã chụp lén tớ đúng không
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hả..a..à đâu có//bỏ chạy//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Này tên đáng ghét hay đi chụp lén người kia// đuổi theo//
__________________________________
TÙNG!TÙNG!TÙNG.
Lại một lần nữa hồi trống vang lên báo hiệu tan học
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// đang bước đi trong sân trường bỗng có một bàn tay lạnh kéo lại//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Này cậu rảnh không?Đi chơi với tớ nhé
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ở đâu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cứ đi đi rồi biết
Không đợi anh kịp trả lời cậu kéo nhanh tay anh đi ra khỏi trường học. Anh và cậu chạy qua cánh cổng sau sân trường. Luồn lách đi trong mấy con ngõ nhỏ đi và qua mấy con đường lát gạch nhưng giờ đã bị vỡ.Cuối cùng cậu dắt anh đến một ga tàu nhìn trông không được mới mẻ lắm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu dắt tôi tới đây làm gì
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Lặng lẽ nhìn cái đường ray//Hồi bé tớ hay chơi ở đây với người tớ thương lắm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nơi nguy hiểm như này mà cậu cũng dám chơi sao
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đúng rồi sợ gì chứ vì chính cậu ấy là người đã dắt tay tớ tới đây mà
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu ấy là ai
Khi nhận được câu hỏi đó của Quang Anh cậu không đáp lại mà chỉ chạy đi một chỗ khác có rất nhiều hoa dại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Thì thầm// lúc cậu ấy còn ở đây cậu ấy đã làm tớ cười rất nhiều.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có vẻ người này quan trọng với cậu nhỉ? Vậy giờ cậu ấy đâu rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tớ cũng không biết cậu ấy đã đi đâu nữa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tớ chỉ nhớ rằng cậu ấy đã hứa với tớ sẽ không bao giờ để tớ gặp nguy hiểm nhưng cậu ấy đã thất hứa rồi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thế là cậu không còn cách nào để gặp lại cậu ấy à
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//lắc đầu//
___________
Tối đến khi chở về nhà lúc đang soạn sách vở anh thấy có một tờ giấy nhỏ trong cặp mình mở ra xem thì bên trong tờ giấy viết
📄: Quang Anh à nay lúc chơi ở đường tàu cậu lấy đồ trong cặp sách quên kéo khóa nên sách vở rơi ra ngoài tớ là người đã giúp cậu nhặt nó vào đó.
Quang Anh chẳng biết nói gì ngoài mỉm cười cảm thấy cậu nhóc lớp trưởng này như một liều thuốc chữa lành cho mình vậy

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play