Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Nguyên Thụy] Góc Khuất Trong Trái Tim Tôi Là 2 Cậu!!

"Tôi Lỡ Thích Trùm Trường - |góc nhìn của Trương Hàm Thụy|"

Chap1: Tôi Lỡ Thích Trùm Trường - |góc nhìn của Trương Hàm Thụy|.
___
Lúc tôi bắt đầu thích Trương Quế Nguyên, trường còn nghĩ hắn là " sát thủ sân sau ". Thề đấy, không ai dám lại gần hắn.
Hắn cao, da trắng, mắt sắc, tai xỏ khuyên bạc, cả người lúc nào cũng như phủ sương. Và hình như hắn đã từng đấm vỡ mũi giáo viên thực tập - tin đồn thôi, nhưng ai cũng tin.
Riêng tôi - một đứa bình thường, điểm trung bình, hòa đồng - lại ngày nào cũng lén nhìn hắn từ bàn ba dãy cửa sổ.
Không hiểu tôi bị gì.
Lâm Hạo
Lâm Hạo
Ê Hàm Thụy! chép bài Toán hộ tao với
Tổi ngẩng đầu lên thấy Lâm Hạo - bạn cùng lớp - đang dúi vở về phía mình.
Lâm Hạo
Lâm Hạo
Giờ tao đi toilet, mày cứ viết y như vở mày là được.
Tôi chép. Như mọi lần. Cũng không nghĩ gì. Nhưng có lẽ tôi nên nghĩ - vì lúc quay về, Hạo cười khì:
Lâm Hạo
Lâm Hạo
Cảm ơn nhé..., À tao tiện tay đưa vở cho Trương Quế Nguyên mượn cười.
Tôi khựng lại
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Cái gì cơ?!
Lâm Hạo
Lâm Hạo
Bài mày chép nắn nót hơn mà.
Lâm Hạo
Lâm Hạo
Với lại Quế Nguyên bảo tao ' mày có bài không? ' Tao mà không đưa thì sợ bị đập ấy.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
....
Tôi vừa chép bài cho bạn, vừa giúp trùm trường có cớ chú ý đến mình. Hay thật
_____
Giờ ra chơi, tôi nghĩ chắc hắn chẳng quan tâm đâu. Một đứa như tôi, hắn sẽ chẳng buồn nhớ mặt
Ngước lên
Hắn đứng đó - Trương Quế Nguyên - mặt không cảm xúc - tay đút túi áo khoác.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Trương Hàm Thụy phải không?
Tôi gật, tim đập thình thịch
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cậu chép bài Toán cho tôi à?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
À....ừm, là...Lâm Hạo bảo...
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Chữ đẹp thật!
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Cảm ơn..
Tôi toan cúi đầu xuống thì hắn bỗng đưa ra...một thanh kẹo.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không thích nợ ai. Cậu thích vị dâu hay bạc hà?
Tôi chết đứng
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Ờ...dâu
Hắn đặt viên kẹo vào tay tôi
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Mai chép tiếp cho tôi
Và từ đó, tôi trở thành trợ lý học tập bất đắc dĩ của trùm trường.
Hắn ngồi phía cuối hành lang mỗi giờ ra chơi, tôi đến đưa bài, hắn gật đầu, thỉnh thoảng lại xoa đầu tôi...
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ngoan lắm
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Tôi không phải chó
Hắn cười nhẹ, ánh mắt lúc ấy không còn lạnh lùng nữa.
_____
Tôi bắt đầu không hiểu hắn
Một hôm, tôi đi học sớm vì có buổi trực cờ. Trời mưa phùn, sân trường ướt nhẹp, tôi đứng ở hiên, tay cầm cuốn sổ trực.
Trương Quế Nguyên - ướt như chuột lột.
Tôi không hiểu sao mình lại chạy tới, đưa áo khoác của mình cho hắn. Hắn nhìn tôi, không nói gì, nhưng nhận lấy.
Lúc tôi quay đi, tim tôi nhói lên vì nụ cười hắn để lại.
Từ hôm đó, hắn thay đổi. Hắn không bắt tôi chép bài nữa, không gọi tôi đến hành lang, không nhìn tôi,...
Tôi chột dạ, hay mình làm gì sai?
___
Một tuần trôi qua, Tôi như người vô hình. Cho đến khi Lâm Hạo, kéo tôi ra sau lớp.
Lâm Hạo
Lâm Hạo
Ê, mày dính vào Quế Nguyên thật rồi đấy à?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Tớ...tớ có làm gì đâu...
Lâm Hạo
Lâm Hạo
Mày bị bọn nó nhắm rồi. Đám lớp 12-2 bảo sẽ 'xử' mày vì dám thân với nó
Tôi cứng người
_____
Tối hôm đó, tôi đang trên đường về thì bị chặn ở đầu hẻm. Ba đứa mặc đồng phục - nhưng không đeo bảng tên - ánh mắt gằn gắt.
???
???
Trương Hàm Thụy phải không?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
....
Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị đẩy vào tường.
???
???
Mày nghĩ mày là ai mà bám lấy Trương Quế Nguyên?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Tôi...tôi không...
Tách
Tiếng bật lửa vang lên. Mùi thuốc lá vang ra. Tôi run, không phải vì sợ mà vì cái bóng người phía sau - Trương Quế Nguyên.
Hắn ngậm điếu thuốc, ánh mắt sắc lạnh.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Lui❄
Ba người kia cứng người.
???
???
Quế...Quế Nguyên... tụi em không biết...
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Đó là người của Tao💢
Tôi ngẩn ngơ. Người của hắn?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Chạm vào cậu ấy lần nữa, đừng trách tao không nể ai.💢
Giọng hắn dứt khoát, không to nhưng đủ khiến không khí đặc lại. Bọn kia chạy, tôi đứng đó, không biết nên vui hay nên buồn.
Hắn bước lại gần. Lần đầu tiên, hắn dụi điếu thuốc còn dở dang trước mặt tôi, rồi thở ra một câu.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Xin lỗi
Tôi im lặng
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không phải vì em sai. Là tôi không đủ ca đảm.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi đã thích em, từ lúc em nhìn tôi qua cửa sổ.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi tưởng bắt em làm 'trợ lý' sẽ khiến tôi bớt để ý đến em. Nhưng không được.
Hắn ngừng một nhịp
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Em tốt quá, làm tôi thấy mình không xứng.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
....
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi sợ sẽ làm em tổn thương... nên đã né tránh. Nhưng giờ không làm vậy nữa.
Tôi bỗng cảm thấy mắt mình ươn ướt. Người trước mặt tôi là trùm trường, là kẻ 'ai cũng sợ' .... nhưng bây giờ, hắn đang nói lời thích tôi, với đôi mắt ngập ngừng như đôi mắt học sinh lớp 1 xin kẹo.
Tôi vươn tay, nắm lấy vạt áo hắn.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Vậy anh phải chịu trách nhiệm.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Hả?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Vì đã làm tôi thích anh trước.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
....
Hắn bật cười - nụ cười đầu tiên tôi thấy không kèm theo khói thuốc.
__________
[End]

"Tôi Lỡ Nhớ Em Một Lần - [góc nhìn của Trương Quế Nguyên|" {1.2}

Chap1.2: Tôi Lỡ Nhớ Em Một Lần - |góc nhìn của Trương Quế Nguyên|
____
Tôi là kẻ mà người ta hay gọi là 'trùm trường' - thứ danh xưng nghe vừa nực cười vừa phiền phức.
Chẳng ai hỏi tôi có thích nó không
Bắt đầu từ năm nhất, khi tôi đấm một thằng lớp 12 vì nó đánh bạn tôi. Từ đó, mọi người gọi tôi là thằng 'khát máu'. Một đồn mười, mười đồn trăm. Đến lúc tôi chẳng cần làm gì, ai cũng tránh tôi như tránh bệnh.
Tôi im lặng, vì tôi quen rồi.
_____
Cho đến khi, có một đứa tên là Trương Hàm Thụy.... không tránh tôi.
Không những không tránh, em còn.... hay nhìn tôi. Ánh mắt kiểu như "tôi sẽ nhìn thêm 3 giây thôi" nhưng ngày nào cũng lặp lại.
Tôi để ý em từ lúc nào, chính tôi cũng không rõ.
Có lẽ là khi em đi học sớm, ngồi ngay bàn cạnh cửa sổ, chống cằm nhìn ra ngoài, gió lùa vào theo mái tóc rối nhẹ.
Cũng có thể là lúc em bị bạn nhờ chép bài, lặng lẽ làm không một tiếng phàn nàn.
Em không đặc biệt lắm - toca không nhuộm, không cắt kiểu cầu kỳ, áo sơ mi lúc nào cũng sơ mi chỉn chu. Nhưng cái cách em tồn tại lặng lẽ lại... cứ thế đập vào mắt tôi.
Thứ ánh sáng dịu mà người như tôi chưa từng có.
______
Tôi hỏi Lâm Hạo lấy bài của ai - hắn nói là Hàm Thụy.
Lúc nhìn chữ em, nét viết nắn nót, mực xang đều đều - tôi nghĩ: "thằng này chắc nhát lắm".
Tôi định thôi. Nhưng lúc thấy em cúi gằm mặt - nói "vì bạn chờ nên mới chép", tôi lại.... muốn trêu.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Mai chép tiếp cho tôi
Em ngẩn người, còn tôi phải quay lưng thật nhanh để em không thấy khóe miệng mình khẽ cong.
_____
Ngày nào tôi cũng đợi ở cuối hành lang - chẳng phải vì cần bài gì - chỉ muốn nhìn thấy em.
Thấy em xách cặp, thấy em cẩn thẩn để không giẫm vào viên gạch vỡ, thấy em cúi đầu chào bác bảo vệ.
Tôi bắt đầu có thói quen uống trà sữa vị dâu - vì em hay chọn vị dâu. Tôi còn lén học cả môn Văn - vì em giỏi Văn.
Tôi thậm chí còn hủy luôn lịch hẹn đánh nhau, chỉ vì em hẹn đưa bài sớm khi mọi khi.
Thấy điên thật.
_____
Rồi hôm ấy, trời mưa.
Tôi đi học trễ, xe hỏng, áo ướt nhẹp. Đầu tôi chỉ nghĩ 'Lạnh thật'.
Và rồi.... em xuất hiện, chìa áo khoác ra. Chẳng nói gì, chỉ đưa rồi bỏ chạy. Tôi đứng đó, ướt lạnh, nhưng trong lòng tôi lần đầu thấy.... ấm.
Chính khoảnh khắc ấy, tôi biết mình sợ. Sợ nếu em biết con người thây của tôi - nóng nảy, dễ nổi điên, từng đánh người tới nhập viện - em sẽ tránh tôi. Như tất cả những người khác.
Tôi đã sông quen trong lớp sương lạnh của mình. Em... là thứ ánh nắng tôi không dám chạm vào. Thế nên tôi rút lui. Không gọi em. Không nhìn em. Không để mình bước thêm. Tưởng như làm vậy, cảm xúc sẽ nguôi. Nhưng không. Tôi chỉ thấy trống rỗng.
___
Cho đến khi nghe đám 12-2 nói sẽ xử Hàm Thụy. Tôi như hóa điên. Tôi lao đi tìm em. Không nghĩ gì thêm. Không cầm biết có ai nhìn. Chỉ sợ rằng nếu chậm một giây.... em sẽ không còn là em nữa.
Tôi đấm bọn kia bằng ánh mắt.
Tôi nói:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Đó là người của tao.
Không phải để ra oai, mà vì tôi muốn bảo vệ em trước cả thế giới. Lúc chúng bỏ đi, em đứng đó - mắt mở to, gương mặt ướt mưa hay nước mắt, tôi không rõ. Tôi muốn đưa tay lau nhưng không dám.
Tôi chỉ dám nói nhỏ:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi xin lỗi
Là xin lỗi vì đã đẩy em ra, mà em chẳng làm gì sai. Tôi từng nghĩ. Tình cảm của mình không xứng được nói ra. Nhưng ánh mắt em lúc đó.... khiến tôi tin, nếu không nói bây giờ, có khi sẽ không bao giờ nói được nữa.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi đã thích em từ lúc em nhìn tôi qua cửa sổ
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi sợ làm em tổn thương.... nên né tránh. Nhưng giờ, không làm vậy nữa.
Tôi không ngờ em lại bước đến gần. Không khóc, không trách, chỉ khẽ nắm vạt áo tôi.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Vậy anh phải chịu trách nhiệm
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Vì... đã làm tôi thích anh trước.
Tôi cười. Nhẹ, và thật.
Đó là lần đầu tiên tôi biết cảm giác.... được tha thứ, được chấp nhận và được yêu thương.
_____
Từ sau hôm đó, tôi không còn là 'trùm trường' với em nữa. Chỉ là Trương Quế Nguyên, một đàn anh khóa trên hay giả vờ lạnh lùng cứ thấy em là đỏ tai. Tôi không cần em thay đổi vì tôi. Tôi chỉ muốn đứng phía sau em, và làm mọi cách để em vẫn là chính em - dịu dàng, tốt bụng và chấp nhận rôi.
Chỉ cần em không bỏ đi.
___
Nếu có ai hỏi tôi sợ điều gì nhất, tôi sẽ không nói là cảnh sát, kỷ luật hay máu.
Tôi sẽ nói:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi sợ đánh mất em.
Vì trong thế giới của tôi - nơi toàn khói thuốc, vết bầm và những lời nguyền rủa - .... em là điều trong trẻo duy nhất tôi có.
Khiến tim tôi đập mạnh.
_____
Quote: " Tôi không phải người đầu tiên cậu thích. Nhưng tôi muốn là người cuối cùng cậu chọn "
___________
[End]

"Gõ Đầu Cậu Chủ - |góc nhìn của Trương Hàm Thụy|"

Chap2: "Gõ Đầu Cậu Chủ - |góc nhìn của Trương Hàm Thụy|"
___
Trường cấp ba Nguyên Minh luôn nổi tiếng với đủ kiểu truyền thuyết đô thị. Nhưng nổi bật nhất vẫn là câu chuyện 'trùm trường' Trương Quế Nguyên - người được đồn là đánh nhau giỏi hơn cả điểm số của mình, chưa bao giờ thấy đứng lớp nhưng lúc nào cũng đứng nhất.... sổ ghi chép kỷ luật.
Mỗi năm, trường lại có học sinh mới. Nhưng chưa ai đủ bản lĩnh để khiến Quế Nguyên ngoái đầu nhìn lấy một lần. Cho đến ngày Trương Hàm Thụy chuyển về.
Ngày đầu nhập học, Hàm Thụy cao ráo, trắng trẻo, tay xách cặp, vai đeo ba lô. Nhìn qua chẳng khác gì con ngoan trò giỏi. Cậu đứng xếp hàng ở căn-tin, ánh mắt trong veo quan sát đám đông lộn xộn ở phía trước. Đúng lúc ấy, một cậu bạn cao lớn chen lên, gạt người khác ra khỏi hàng.
Người ta vội cúi đầu tránh đi. Nhưng Hàm Thụy vẫn đứng nguyên.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Bạn biết xếp hàng là gì không?
Câu hỏi cất lên không lớn, nhưng rõ ràng. Trương Quế Nguyên - người vừa chem len - khựng lại. Đám học sinh quanh đó như nín thở, Ai cũng nghĩ: "Xong rồi, học sinh mới tiêu chắc".
Nhưng rồi....
Bốp
Hàm Thụy dơ tay... gõ một cái lên đầu Quế Nguyên.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Xếp hàng đi, đừng tưởng đầu to là được quyền chen ngang.
Căn-tin lặng như tờ.
Quế Nguyên sứng người. Người luôn khiến cả trường né tránh, lần đầu tiên bị 'gõ đầu' - khokng phải vì yêu thương mà vì.... bị mắng. Cậu không đánh lại, chỉ nhìn Hàm Thụy trân trân, rồi lẳng lặng... lùi ra sau cậu.
______
Kể từ hôm đó, người ta thấy cảnh tưởng lạ lùng - Trương Quế Nguyên - trùm trường - luôn đi sau cậu học sinh mới, khuôn mặt baby nhưng ánh mắt lạnh tanh. Người kia ngồi đâu, Quế Nguyên ngồi đó, Quế Nguyên cũng cầm sách.... dù không hiểu chữ nào. Và nếu bị phát hiện ngủ gật, Hàm Thụy sẽ thản nhiên.... gõ đầu.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Ngồi nghiêm, học lại bài hôm qua chưa?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Rồi...
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Đọc tôi nghe
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ờ.... thì chưa
Bốp
Lại một cú gõ đầu.
Chưa ai dám làm thế với Quế Nguyên. Nhưng không hiểu vì sao, cậu không hề nổi giận.
_____
Thầy cô trong trường thấy Quế Nguyên thay đổi. Đi học đúng giờ, không còn tụ tập đáng nhau. Bài kiểm tra không trống trắng. Khi được hỏi lý do, cậu chỉ lẩm bẩm:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Sợ.... bị mắng
_____
Hàm Thụy chưa bao giờ lớn tiếng. Nhưng một cái lườm nhẹ của cậu lại khiến Quế Nguyên răm râp nghe theo. Thậm chí có hôm, trùm trường dọn vệ sinh lớp sạch đến độ cả cô lao công cũng ngạc nhiên.
???
???
Bạn đang huấn luyện thú dữ à?
Một bạn cùng lớp hỏi Hàm Thụy.
Cậu chỉ cười, đáp:
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Không. Tớ đang dạy cậu ấy làm người.
_____
Một hôm, Quế Nguyên bị nhóm học sinh lớp trên chặn đường vì "dám dạy học sinh mới ngổ ngáo ".
Cậu không phản kháng. Dù bị đấm một cú vào vào má, cậu chỉ đứng yên. Rồi đột nhiên, một bóng người lao vào - là Trương Hàm Thụy.
Cậu thản nhiên đứng trước Quế Nguyên, ánh mắt lạnh như băng.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Tôi không thích đánh nhau. Nhưng đụng vào người tôi gõ đầu mỗi ngày, là không được phép.
Bọn kia khựng lại. Không ngờ học sinh mới lại gan đến thế.
Cuối cùng, bọn kia cũng bỏ đi trong yên lặng.
Quế Nguyên khẽ bật cười
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Sao cậu liều thế?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Cậu là bạn tôi
Hàm Thụy đáp, bình thản như là chuyện hiển nhiên.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Bạn...?
Trái tim trùm trường lỡ một nhịp
______
Từ hôm đó, Quế Nguyên bắt đầu học thật sự. Cậu không muốn là kẻ ngốc trong mắt Hàm Thụy. Mỗi lần cậu trả lời đúng một câu hỏi, ánh mắt người kia sẽ sáng lên. Mỗi lần được khen " tốt lắm ", trái tim cậu như muốn bay ra khỏi lòng ngực.
Quế Nguyên từng nghĩ mình sợ gì cũng không có. Nhưng giờ đây....
Cậu không sợ kẻ mạnh. Không sợ điểm thấp. Chỉ sợ.... ánh mắt của Hàm Thụy khi thất vọng.
______
Một buổi chiều cuối học kỳ, Hàm Thụy đứng trước bảng thông báo lớp, nhìn bảng điểm.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Cậu từ hạng bét... lên top 15 rồi đó.
Cậu nói quay sang Quế Nguyên
Người kia gãi đầu
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ờ... tại cậu ép học.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Không phải ép. Là khuyên.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Khuyên mà gõ đầu không thườn tiếc vậy?
Hàm Thụy nhún vai
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Hiệu quả mà
Quê Nguyên lặng một lúc, rồi khẽ nói:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
... Tôi không sợ ai hết. Nhưng lại sợ cậu giận.
Câu nói ấy, khiến Hàm Thụy ngẩm người.
Một lát sau, cậu mỉm cười, dơ tay...
Gõ nhẹ lên đầu Quế Nguyên.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Vậy thì, đừng làm gì khiên tôi phải giận.
Quế Nguyên cười
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Rồi. Hứa luôn.
_____
Quote: " Có những người không cần phải đánh khiến người khác sợ. Cũng có những người chỉ cần một ánh mắt là đủ khiến kẻ khác ngoan ngoãn - vì họ không muốn đánh mất ánh mắt ấy "
__________
[End]
Zhang Queen - lyndaz
Zhang Queen - lyndaz
mn muốn theo kiểu chap nào cũng viết theo 2 góc nhìn của Quế Nguyên và Hàm Thụy.
Zhang Queen - lyndaz
Zhang Queen - lyndaz
Hay theo kiểu tùy từng chap T/g sẽ viết theo 2 góc nhìn của Quế Thụy

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play