(Rhycap) Xuân Tàn Hoa Chưa Nở
Chương 0 : Danh sách hồ sơ nhân vật
Chương 0 : Danh sách hồ sơ nhân vật
Serena Lyra
Bảng Nhân vật được thiết lập dựa trên bởi Al
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Tên: Hoàng Đức Duy
Vai trò: Sư tôn
Tu vi: Nguyên Anh đỉnh phong sắp độ kiếp
Thân phận: Chưởng môn đời thứ 13 của “Thanh Ngọc Phong” thanh danh chính đạo, tâm như thủy
Tính cách: Điềm đạm, nghiêm khắc nhưng có lòng từ bi, mang vết thương lòng sâu sắc từ kiếp trước
Vũ khí: Vân Tuyết Cầm cổ cầm trấn phong linh khí, âm thanh có thể trấn yêu phục ma
Bí mật: Y từng là người phong ấn Ma Tôn đời trước nhưng y lại không biết Ma Tôn hiện tại... chính là đồ đệ mình dạy dỗ 3 năm nay
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Nghịch tử nhà ngươi!!! , ngươi còn dám gọi ta hai tiếng sư phụ?
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Tên: Nguyễn Quang Anh
Vai trò: Đồ đệ
Tu vi hiện tại: Trúc Cơ nhưng kỳ thực đã phong ấn tu vi Hóa Thần
Thân phận: Tự nguyện gia nhập Thanh Ngọc Phong, được Hoàng Đức Duy thu nhận làm đệ tử thứ tư
Tính cách: Ngoài mặt cung kính, bên trong mị hoặc, cố ý tiếp cận và ơn túng cảm xúc của sư tôn
Vũ khí: Không dùng pháp khí hắn tu luyện bằng “tâm ma” và sát khí
Mục tiêu: Ban đầu muốn “phá” chính đạo từ bên trong nhưng lại yêu người sớm nhất không nên yêu.
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Sư phụ, Người không phải cũng đã có ý đồ với ta~ ma tôn như ta không sợ mất mặt mũi.
Triệu Kinh Huyền
Triệu Kinh Huyền :Đại sư huynh
Tu vi: Kim Đan hậu kỳ
Tính cách: Trầm ổn, kiêu ngạo, cực kỳ trọng lễ nghi và tôn ti sư môn
Đặc điểm: Luôn giữ hình ảnh mẫu mực, nhưng trong lòng âm thầm có tình cảm với sư tôn.
Vai trò: Là người đầu tiên nghi ngờ thân phận Nguyễn Quang Anh thường xuyên đối đầu, nhưng bị áp chế bởi sự thiên vị mơ hồ của Hoàng Đức Duy
Vũ khí: Song kiếm “Huyền Hoa" chuyên công pháp cận chiến
Bí mật: Luôn luôn bị phân vân giữ tình và tình sư đồ
Triệu Kinh Huyền
Ngươi rốt cuộc có ý đồ gì đến Sư Phụ???
Lâm Tiểu Vũ
Lâm Tiểu Vũ : Nhị sư đệ
Tu vi: Trúc Cơ sơ kỳ
Tính cách: Hoạt bát, lanh lợi, có chút nhút nhát nhưng thông minh vượt trội
Đặc điểm: Rất kính trọng sư tôn và thân thiết nhất với Nguyễn Quang Anh không biết hắn là ai, luôn gọi hắn là “ca ca”
Vai trò: Là người kéo mối quan hệ giữa hai người lại gần cũng là người chịu tổn thương nặng nhất khi biết sự thật
Vũ khí: Trận kỳ chuyên phá pháp trận và hỗ trợ linh lực.
Bí mật: Là thái tử che giấu thân phận để tự do ham chơi tự do bên ngoài
Lâm Tiểu Vũ
Ca Ca Sư Phụ lại đánh ta!!!
Mộ Tình Yên
Mộ Tình Yên:Tam sư muội
Tu vi: Trúc Cơ trung kỳ
Tính cách: Dịu dàng ngoài mặt, thực chất sắc sảo, mang vẻ lạnh nhạt nhưng rất sâu sắc
Đặc điểm: Có quá khứ bị phản bội, đặc biệt nhạy với “tà khí” từng phát hiện Nguyễn Quang Anh lộ ra một tia lệ khí
Vai trò: Người âm thầm điều tra hắn về sau thay mặt sư tôn chịu một thương chí mạng để giữ bí mật
Vũ khí: “Lưu Sa Y” áo pháp bảo có thể khống chế linh khí đối thủ
Mộ Tình Yên
Sư Phụ, trên người hắn ta có tà khí!!!
Bách Lý Minh
Bách Ly Minh :Huyết Ma Vương
Thân phận: Cựu ma tướng đời trước, từng là kẻ hộ vệ trung thành nhất dưới trướng Ma Tôn
Ngoại hình: Tóc bạc dài, mắt đỏ, nụ cười như dao cạo, thân hình cao lớn
Tính cách: Điên cuồng, phóng túng, thích khơi gợi nỗi sợ và si mê
Mối quan hệ: Ghen ghét Hoàng Đức Duy từng là kẻ yêu Ma Tôn vô vọng luôn tìm cách “nhắc nhở” Nguyễn Quang Anh về thân phận thật
Chiêu thức: Huyết luyện cốt pháp có thể “thức tỉnh” ký ức tiền kiếp của Ma Tôn
Bách Lý Minh
Ngươi đừng hòng giành lấy ma tôn của ta!!!
Ngụy Trầm Vũ
Ngụy Trầm Vũ :Thiên Huyền Tông Chủ
Thân phận: Đệ nhất nhân chính đạo, được gọi là "Đạo Chủ Bạch Ngọc", đại diện cho thiên mệnh
Ngoại hình: Mặt mày đoan chính, y bào trắng như tuyết, giọng nói mang lực áp chế
Tính cách: Lạnh lùng, tuyệt đối tôn thờ quy củ sẵn sàng hy sinh cả môn phái để giữ "trật tự"
Mối quan hệ: Từng là bằng hữu người yêu thầm Hoàng Đức Duy từ hàng trăm năm trước, nay biến thành kẻ đối đầu.
Chiêu thức: "Thiên Hồn Luân" có thể phong ấn linh hồn Ma Tôn vào chính thể xác yêu thương nhất.
Ngụy Trầm Vũ
Lâu ngày không gặp Hoàng Sư Tôn
Vân Lạc Thủy
Vân Lạc Thủy :Thiên Cơ Nữ Tử
Tu Vi: ( Không được tiết lộ)
Thân phận: Trưởng nữ Thần Cơ Các,bạn cũ và người thầm yêu Hoàng Đức Duy (sư tôn).
Vai trò: Phản diện lý trí dùng mọi cách để ngăn cản tình cảm giữa Ma Tôn và Sư Tôn vì tin rằng kết cục sẽ dẫn đến diệt vong chính đạo.
Tính cách: Bình tĩnh, lạnh lùng, hi sinh cảm xúc để đổi lấy “kết cục ít tàn khốc nhất”.
Vũ khí: Thủy Cơ Ảnh Kính
Gương soi thấy tương lai mỗi lần dùng mất đi một ký ức.
Bí mật: Cô có thể biết trước được tương lai mà muốn ngăn cản tình yêu của sư tôn và ma tôn.
Vân Lạc Thủy
Xin y..., xin chàng hãy tin ta
Serena Lyra
Avatar của các nhân vật phụ chỉ là sự minh hoa không liên quan đến người trong ảnh về fic này
Serena Lyra
Chúc các bạn có trải nghiệm vui vẻ
Chương 1 :Tuyết đầu mùa dưới bậc đá trắng
Chương 1 :Tuyết đầu mùa dưới bậc đá trắng
Tịch Dương Sơn, mùa đông năm ấy đến sớm hơn mọi năm. Bầu trời phủ một màu trắng xóa, tuyết rơi dày đặc,men theo lớp băng phủ kín đất đá.
Tuyết rơi từ ba ngày trước, chúng còn chưa tan. Đỉnh núi Huyền Mộc phủ kín một tầng trắng xóa bởi lớp vỏ bọc màu trắng.
Lạnh lẽo mà tĩnh mịch. Dưới bậc đá trước đại điện, một thiếu niên áo lam đã quỳ suốt ba ngày ba đêm.
Hắn không nhúc nhích, cũng không gục ngã trước cơn gió lạnh đầu đông. Tuyết phủ đầy vai, bả vai khẽ run lên từng nhịp, nhưng gương mặt hắn vẫn lạnh như băng.
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Ha... khụ// run rẩy//
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
* Nếu như bản thân ngục tại đây chẳng khác gì giết bản thân sau này*
Sương giá len lỏi vào lớp da đỏ ửng vì bỏng lạnh của trời rét, tê buốt mà hắn chẳng hề lay động.
Hắn không lên tiếng, cũng không cầu xin. Càng không than đau, chẳng kêu rét. Bởi hắn biết, nếu than thở… kết cục còn thảm khốc hơn cả cái lạnh đang dày vò thân xác.
Chỉ yên lặng, đôi mắt đỏ nhạt khép hờ, giống như đang chờ đợi một sự phán xét từ trên trời.
Trong điện chính, các trưởng lão đã tranh cãi không dứt. Lời người kia vừa dứt kẻ kia lại chen vào tranh cãi không ngừng.
Các vị trưởng lão
Linh căn của hắn lệch tà, căn cơ hỗn độn. Thu vào chẳng khác gì dưỡng ma trong lòng!
Các vị trưởng lão
Chi bằng giết chết hắn!? , Diệt trừ tai họa
Các vị trưởng lão
Thân phận không rõ, lai lịch mơ hồ. Nếu sau này nhập ma, chẳng phải Tịch Dương Môn sẽ mang tội với thiên hạ?
Chỉ duy nhất một người không lên tiếng Hoàng Đức Duy, đương nhiệm chưởng môn, đạo hạnh thâm sâu vì y biết sự thật thứ mà người người đời đời gọi là ác ma.
Dung nhan y vẫn tựa thanh xuân dù đã hơn trăm năm tuổi. Ánh mắt y xuyên qua màn tuyết, rơi lên bóng dáng đơn độc kia, trầm mặc hồi lâu.
Đôi môi hồng khẽ mấp mé muốn nói ra đôi điều, bàn tay thon vẫn giữ nguyên tư thế ánh mắt phượng đâm sâu vào một điểm.
Sự cuốn hút toát ra từ dung nhan, khí chất y còn hơn kẻ ra oai, y chán nản phải nghe những lời ác ý của người khác.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Xin thứ lỗi, các bật trưởng bối Hoàng Đức Duy thần đây rút khỏi điện chính, nhà thần có việc cần giải quyết.
Y lặng lẽ bước đi tự tin , miếng màn cửa được vén ra, trước mặt sư tôn là hắn, hắn vẫn đang quỳ dù đầu gối đã đỏ máu.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Ngươi đã quỳ ba ngày.
Giọng người vang giữa trời tuyết, lạnh mà thanh như trăng sáng trong veo như suối tiên mờ ảo trong màn đêm sương.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Vì sao không bỏ đi?
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Ngươi tính chết ở đây luôn sao?
Thiếu niên vẫn không ngẩng đầu, giọng khàn khàn như cát đá, thanh thoát nhưng run rẩy vì cái lạnh.
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Nếu ta đi, chẳng còn nơi nào để về nữa.
Hoàng Đức Duy khẽ nheo mắt. Câu trả lời ấy giống y hệt bản thân của năm đó, trong lòng nhói lên cảm xúc khác lạ, mắt trừng to ngạc nhiên nhìn hắn.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Khẩu khí khá đấy ngoài kia không ai nhận ngươi làm đệ, Hoàng Đức Duy ta nhận ngươi làm đệ tử.
Y xoay người, không một lời nào tìm đến thanh cổ kiếm, từ trên kệ gỗ lấy xuống một thanh cổ kiếm Vô Tịch.
Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu,ngỡ ngàng bất ngờ thế rồi đôi mắt đỏ nhạt ánh lên lần đầu tiên một thứ cảm xúc không tên gần như là kính ngưỡng.
Trong đó lại lẫn vào đó chút gì rất sâu, rất âm thầm… và rất nguy hiểm.
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Tạ ơn người....
Bái sư lễ diễn ra lặng lẽ vào giờ Tý, khi ánh trăng treo lơ lửng trên đỉnh trời lạnh buốt. Tĩnh mịt không một tiếng động lớn.
Không nhang khói, không linh đường, cũng không bái tổ , đơn giản chỉ có một chén trà lạnh và một câu nói của sư tôn.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Từ nay, ngươi theo họ Nguyễn, pháp danh là Nguyễn Quang Anh.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Chính thức là đồ đệ của ta, Hoàng Đức Duy đây phụ trách dạy bảo ngươi.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Kẻ nào dám đụng đến coi như đụng vào ta đây
Thiếu niên cầm chén trà, mắt nhìn sâu hình ảnh phản chiếu của bản thân đôi tay trắng bệch lạnh cóng, run rẩy nhìn tách trà đung đưa,nhưng vẫn dập đầu ba cái. Hắn nói rất khẽ
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Đệ tử… ghi nhớ.
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Suốt đời ghi nhớ ơn sư phụ.
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Mãi mãi không phụ lòng người...
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
// Vẩy quạt// ....
Hoàng Đức Duy đứng phía sau, áo bào trắng như tuyết, tóc dài vấn cao, ánh mắt vẫn lãnh đạm như xưa.
Nhưng trong mắt y, đã có một tia trầm ngâm không ai thấu hiểu như thể hắn là một cơn gió vô định mà y buộc lòng phải che chở.
Sau lễ bái sư, Hoàng Đức Duy đích thân dẫn hắn về Tĩnh Tâm Viện nơi dành cho đệ tử thân truyền.
Dọc đường, không ai nói gì. Tuyết vẫn rơi, gió vẫn lạnh, sự yên tĩnh đến bóp nghẹt cổ kẻ thấp hơn.
Đến trước viện, y mới quay đầu hỏi, ánh mắt léo lên tia sáng, khuôn mặt không thay đổi biểu cảm.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Ngươi từng giết người?
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Từng phạm tội?
Thiếu niên khựng lại. Hắn không phủ nhận .Một lát sau, hắn đáp giọng nói dứt khoát đối mặt với câu hỏi khó.
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Có
Y chỉ gật đầu nhẹ ánh mắt nhìn hắn có chút thay đổi không rõ là có ý gì...?
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Có hối hận?
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Không.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
…Có sợ?
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Sợ gì?
Y nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt bình tĩnh, hắn vậy mà hỏi ngược lại y, câu hỏi ngốc được y nhanh chóng trả lời.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Sợ bản thân không kiềm được tâm ma, một ngày phản đồ, phản sư.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Đâm kiếm chém ta thành nhiều mảnh
Một thoáng im lặng, rồi thiếu niên cười rất nhẹ, rất nhạt hắn chưa từng nghĩ bản thân sẽ ra tay với ân nhân của mình.
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Nếu có ngày đó, xin người… tự tay giết ta.
Hoàng Đức Duy không đáp. Nhưng bước chân y dừng lại một chút. Môi khẽ cong nhìn hắn nghĩ thầm.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
" Trả lời khôn khéo "
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Ngủ đi. Sáng mai bắt đầu tu luyện.
Y mở cửa viện, dặn dò hắn mọi thứ vì đã buổi đêm khuya y chẳng dám làm phiền ai.
Đêm đó, Nguyễn Quang Anh nằm trong căn phòng gỗ nhỏ đơn sơ, cũ kỹ không có gì ngoài một chiếc giường và bàn sách cũ.
Ngoài trời, tuyết vẫn rơi trắng xóa.Nhưng sự ấm áp thì không thể bàn cãi vì hành động ấy của y nói lên tất cả.
Hắn mở mắt nhìn trần, tay đặt lên thanh kiếm Vô Tịch đặt bên gối, ánh mắt nhìn nó chằm chằm chẳng biết đang suy tính gì trong đầu
Trong đầu, vẫn vang vọng một câu nói.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Nếu thiên hạ phản ngươi, ta là người đầu tiên nghênh chiến với thiên hạ.
Lần đầu tiên sau bao năm lạc loài… hắn cảm thấy, dường như… mình không còn đơn độc, lần đầu tiên hắn nhận được sự công nhận từ một ai đó.
Đêm yên tĩnh đến lạ, không tiếng ồn không có âm thanh của cãi nhau chỉ còn tiếng gió như bài nhạc hát ru.
Giữa tiếng gió thổi qua rừng mai khô cằn, Hoàng Đức Duy vẫn chưa rời viện người vẫn còn ở đây vì một lý do khác.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Khụ....
Y đứng dưới hiên, tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn xa về hướng vầng trăng đang treo lửng giữa trời đông giá lạnh.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Nay trời lạnh thật....
Nhưng ánh mắt thiếu niên ấy đã chạm đến y, thu hút sự chú ý từ ánh mắt khi y nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo đến mức chẳng còn thứ gì để mất, điều đấy đã khiến y dao động.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Bản thân mình có phải đã lay động rồi không?
Một đệ tử… không ai thèm nhận. Một linh căn… chẳng ai muốn dạy lại được chính Hoàng Đức Duy mang về dạy dỗ.
Y thở dài khẽ khàng.Y không biết quyết định của mình có mang họa sau này hay không....
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
// Thở dài nhìn chằm chằm hắn// Haizz.... bản thân mình tự vác thêm một đứa trẻ về nữa rồi...
Trong viện, ngọn đèn nhỏ vẫn còn sáng cả căn phòng Nguyễn Quang Anh chưa ngủ.
Hắn vẫn đang lau thanh kiếm Vô Tịch bằng mảnh vải lụa do chính Hoàng Đức Duy đưa.
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
// Vừa lau vừa quan sát thanh kiếm//
Tay hắn chậm rãi, từng đường từng nét đều cẩn thận như đang gìn giữ vật quý, vật quý do chính sư phụ ban tặng nó giống như vật coi nhận hắn.
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Cây kiếm này đẹp thật// nhìn thanh kiếm//
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Và nó cũng chính là vật chứng minh sự tin tưởng của sư tôn dành cho mình.
Hắn bỗng dừng tay, ánh mắt nghiêng nghiêng, xuyên qua khe cửa sổ mở một nửa, bắt gặp bóng người áo trắng đứng giữa trời tuyết.
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Sư Phụ...?
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Từ nảy tới giờ ờ đó quan sát mình sao?
Hoàng Đức Duy không quay đầu lại. Nhưng hắn biết người kia vẫn đứng đó… vì hắn, vẫn đang quan sát hắn không rời một ánh mắt.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Lau kiếm à....
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
.....Ngủ sớm là được.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
//Đặt tay ra phía sau// Ta mong ngươi không bị chốn này đày đọa sinh ra tà ác trong người ngươi.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Chính vì ta thấy trong thâm tâm ngươi... còn ánh sáng// Quay đi//
Một sợi ấm áp mơ hồ, lần đầu tiên len vào tim hắn, và cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy hạnh phúc.
Cách y quan tâm tuy không đối mặt tuy lạnh lùng nhưng lại dễ chạm đến lòng người.
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Ánh mắt đó của sư phụ rất khác với những người mình đã từng gặp qua... // Trầm tư//
Không phải là tình.
Không phải là nghĩa.
Chỉ là một ánh nhìn, một hơi thở… cũng đủ để hắn nguyện lòng theo đến tận cùng.
Chỉ cần y gọi tên hắn chắc chắn hắn sẽ không bao giờ quay lưng với người.
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
// Mỉm cười//....
Dẫu cho sau này là thiên đường hay vực thẳm, hắn cũng không quay đầu cũng không làm y buồn lòng.
Chương 2 : Sự khinh thường tạo nên cố gắng
Chương 2 : Sự khinh thường tạo nên cố gắng
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
// Chắp tay ra sau lưng//
Mộ Tình Yên
Sư phụ, người không sợ lạnh sao
Cô bước tới chỗ y đang đứng, nhẹ nhàng nhắc nhở thời tiết vẫn còn rất lạnh, nơi đây vẫn bị tuyết bao phủ.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Tình Yên? con đến đây làm gì?
Mộ Tình Yên
Sư Phụ con nghe tin có sư huynh mới được người nhận về con chỉ tò mò tới đây xem thử
Mộ Tình Yên
// Cười// Sư Phụ đừng trách con nhiều chuyện
Cô vẫn giữ nét mặt dịu dàng với nụ cười ngây ngô của người con gái với y đây chính là sự kính nể giành cho bật trưởng bối của mình.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Ta biết con đến đây không chỉ vì lý do đó
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
// Nhìn chằm chằm cô// Muốn tra hỏi về hắn?
Ánh mắt y sắt lạnh vẫn là nét mặt khiêm khắc khiến biết bao nhiêu người ghê sợ , nhưng đối với Mộ Tình Yên mà nói đây chính là điểm nổi bật của sư tôn.
Mộ Tình Yên
Sư phụ... người biết hết rồi chẳng vui gì cả
Nụ cười của cô dần trở nên méo mó toàn bộ cơ mặt chẳng còn tự nhiên khi nghe y lật tật ý đồ của bản thân mình,vẻ đẹp ngây thơ chỉ là lớp ngụy trang hoàn hảo.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Ta dạy con sao ta không thể biết
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Yên Nhi đừng quậy phá con nên tập trung cho kì thi sắp tới thì hơn// cầm lấy tách trà//
Tách trà trên tay y vẫn còn ấm khói bay lên tựa như cảnh xuân mờ ảo trong làn khói xương mờ, giọng nói y vang vọng trầm ấm lạnh buốt như cơn gió lạnh ngoài trời.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
// Thưởng thức trà//
Mộ Tình Yên
Những gì con cần học đã học rồi ạ sư tôn không cần phải lo
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
// Nhăn mặt//
Vị trà chan chát ở đầu lưỡi khiến y nhăn mặt vốn y không thích trà đắng vẻ mặt không hài lòng của Đức Duy làm cô thót giật mình có phải cô đã làm sai gì rồi không.
Vết son đỏ nhung run lên, ánh mắt Mộ Tình Yên lay động, nhịp tim như loạn xạ không có điểm dừng việc không hài lòng được sư tôn chính là hình phạt cực hình.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Yên Nhi...
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Lần sau giảm lượng trà lại.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Ta không thích trà đắng, lời ta dạy đã quên rồi sao
Lời nói nhẹ như bông nhưng mang theo cơn gió lạnh buốt người, cô không chần chừ quỳ gối trước mặt y hai tay chắp lại thể hiện sự có lỗi với hành động thiếu sót của mình.
Mộ Tình Yên
Là con bất cẩn xin sư phụ thứ lỗi// Dập đầu//
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Ta không trách con chỉ muốn nhắc cho con nhớ
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Nếu ta ra tay phạt còn kì thi lần này sẽ vắng con mất
Một câu nói như sự thương sót lại mang tính hăm dọa cao, Mộ Tình Yên cảm nhận được lượng sát khí lớn, trán cô dần đổ mồ hôi cơ thể vốn lạnh nay càng lạnh hơn.
Mộ Tình Yên
Sư tôn bớt nóng giận đây là lỗi sai của con nhất định sẽ sữa lỗi
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Nếu con muốn sửa lỗi// Vung tay áo // Hãy để cho mọi người thấy đồ đệ của ta không có ai là kẻ yếu
Ánh mắt phượng khẽ nhìn thẳng vào đôi mắt cô khuôn mặt lạnh băng không một biểu cảm luôn là thứ ám ảnh những người được Hoàng Sư Tôn nuôi dạy.
Nếu không phải bị đánh cho trọng thương thì cũng tàn phế, món đồ mà y có chính là móc đồ khi y rút ra ngay lập tức cho dù là học trò giỏi nhất cũng lo sợ.
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Sư phụ... // Đi vào//
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
// Quay đầu nhìn// Ngươi tập luyện xong rồi sao?
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
.... // Gật// Vâng thưa sư phụ
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Tốt nhưng đừng chủ quan với mọi thứ
Y khẽ nhìn hắn với ánh mắt khác hẳn lúc nảy một ánh mắt không thể diễn tả, mọi sự quan tâm đều được gói gọn trong câu nói đanh thép như vết đao sắt.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Năm nay cuộc thi lại có nhiều nhân tài đổ bộ về một chỗ
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
.... // Im lặng//
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Các con có dám chắc bản thân không kéo nhục về cho ta không?
Mộ Tình Yên
Sư Phụ thật ra thì.... Yên nhi không chắc nhưng với những gì sư phụ đã dạy bảo tuyệt đối không phụ lòng người. // Chấp hai tay lại//
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
// Nhìn// Cô ta là....
Mộ Tình Yên
À Ta là Mộ Tình Yên gọi ta là Yên Yên là được... // cười tươi//
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Con bé là sư muội của con đấy// Nhìn// Trước khi thi ta muốn các con ít nhất làm quen được với nhau
Mộ Tình Yên
// Nhìn hắn//" Tà khí "
Mộ Tình Yên
Này ngươi tại sao lại có tà khí bên người?
Lời nói vừa dứt bầu không khí liền lắng xuống, ai cũng biết nếu như cảm nhận được pháp khí cũng sẽ ngửi thấy được tà khí xung quanh cơ thể của hắn.
Dù ít hay nhiều cũng có bên mình tà khí của ác ma, Tình Yên đem lòng nảy sinh cảnh giác liền rút kiếm chắn phía trước y, ánh mắt cũng thay đổi không còn dáng vẻ lấp lánh chào mừng hắn như ban nảy.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Yên Nhi... bình tĩnh lại
Mộ Tình Yên
Sư Phụ hắn rõ ràng có tà khí bên người sau này hắn có ý đồ khác thì sao chứ
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Hắn có ý đồ khác thì người lãnh chịu hết tất cả chính là ta, con sợ gì chứ?
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Ta có ý đồ thì không ở đây đối diện với muội rồi...
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Tà khí là gì sao ai cũng nhắm vào ta về thứ đó
Mộ Tình Yên
Ngươi không...
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
// Đưa tay cản cô//
Y không muốn hắn biết được sự tồn tại trong cơ thể mình là tà khí đời đời ghê sợ chết, sợ hắn vì thế mà bị ảnh hưởng.
Mộ Tình Yên
" Hắn dù sao cũng có tà khí"
Mộ Tình Yên
Phải cảnh giác với hắn
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Yên Nhi con hãy trở về Mộc Lan Y để dưỡng sức cho những ngày sắp tới đi.
Mộ Tình Yên
Sư phụ con không...
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Dám cãi lời ta?
Cô cũng không dám cãi lời sư phụ, sắt mặt có chút lo lắng hướng mắt về hắn đang đứng một góc không phát ra tiếng gì từ nảy giờ.
Mộ Tình Yên
Xin phép... sư phụ// Cúi người bỏ đi//
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Sư phụ// nhìn y// Rốt cuộc con có tà khí là xấu xa sao?
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
// Trầm tư// Ngươi không xấu
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Bọn họ nghĩ ngươi xấu xa mà thôi// nhìn hắn mà cầm tách trà//
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Sư phụ người thật sự không sợ có một ngày con quay lưng.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Lúc đó ta không để yên cho ngươi quậy phá
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Việc của ngươi là đánh bại bọn họ khiến họ nghĩ khác về ngươi chứ không phải là tự hỏi bản thân mình có ác như họ nói không
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Vâng con biết rồi thưa sư phụ
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
// Khẽ mỉm cười// Mau về phòng đi, thuốc đã có người chuẩn bị
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Những vết thương đó không qua mắt được ta đâu
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
// Hơi chút bất ngờ//
Y đi tới vén lấy tà áo của hắn ra mà nheo mắt vì những bài tập của y khiến hắn đã bị thương nặng đến mức máu đã nhuộm đầy máu tươi.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Cởi áo ra
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Hả?? Sư phụ người...
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Cởi áo ra?
Hắn ngập ngừng khó hiểu vén tà áo ra mà bày ra vẻ mặt khó hiểu , y cầm lấy hủ thuốc mà bôi lớp thuốc mỏng lên vết thương của hắn.
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Ahhh!!
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Ngồi im đi
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Sư phụ....
Hắn bất ngờ kinh ngạt trước mọi thứ đang diễn ra, vết thương được bôi qua lớp thuốc mỏng lạnh, ngón tay y khẽ lướt qua hàng tá vết thương dù mới hay là cũ.
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
// Đỏ mặt// * Ấm quá*
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
"Đây là cảm giác được quan tâm sao"
Gò má hắn đỏ rực lên như lửa đốt cả cơ thể nóng ran chạy khắp cơ thể, hắn ngồi im cảm nhận từng ngón tay đi lướt qua làn da sần sùi chi chít những vết thương.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Ngươi từng bị đánh?
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
....
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Phải
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
Lần sau ai đánh ngươi hãy nói ta
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
Sư tôn // quay người lại bắt lấy tay y//
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
// Bất ngờ nhìn lên// Ahh...
Cả hai khẽ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt hắn rũ xuống như chất chứa biết bao nhiêu điều chưa nói, hắn càng nhìn càng khiến y ngượng ngùng.
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
// Đẩy hắn ra// Làm cái gì thế?
Nguyễn Quang Anh( Ma Tôn)
À... xin lỗi sư phụ
Các vị trưởng lão
Hoàng SƯ Tôn???
Hoàng Đức Duy( Sư tôn)
!?? // Ngước mắt nhìn về hướng có tiếng nói//
Download MangaToon APP on App Store and Google Play