[DooGem] Lặng Yêu Người Lạnh Giá
Chương 1- Cậu thực tập sinh mới
Tòa nhà kính cao chọc trời của Tập đoàn Hải Minh phản chiếu ánh nắng đầu ngày lấp lánh như một viên pha lê khổng lồ giữa lòng thành phố. Những nhân viên công sở bước vào sảnh với dáng vẻ chỉnh tề, tự tin và chuyên nghiệp. Và giữa họ, một cậu sinh viên mặc sơ mi trắng hơi rộng, tay ôm tập hồ sơ, dáng vẻ ngơ ngác lạc lõng — chính là Huỳnh Hoàng Hùng.
Huỳnh Hoàng Hùng
Lầu 17, phòng Nhân sự… lầu 17…. // Hùng lẩm bẩm, mắt lia nhanh bảng hướng dẫn trước thang máy.//
Cậu chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé, lọt thỏm giữa chốn văn phòng lạnh lẽo, nơi mọi thứ đều đắt đỏ và xa lạ. Trái tim đập nhanh không chỉ vì hồi hộp, mà còn vì một phần nhỏ của sự ngưỡng mộ. Đây là công ty đứng đầu trong ngành truyền thông – nơi từng là giấc mơ của cậu suốt 3 năm đại học.
Bước vào phòng Nhân sự, Hùng gặp chị Trinh – nhân viên phụ trách thực tập. Sau vài lời hướng dẫn, chị đưa cậu đến phòng Marketing, nơi cậu sẽ làm việc trong ba tháng tới.
Cửa phòng mở ra. Cậu ngập ngừng cúi đầu chào:
Huỳnh Hoàng Hùng
Dạ, em là Huỳnh Hoàng Hùng – sinh viên thực tập ạ.
Một vài nhân viên quay lại nhìn, vài ánh mắt thiện cảm, vài nụ cười nhẹ nhàng. Nhưng không ai đặc biệt chú ý.
...
À, cậu là Hùng, đúng không?
Một giọng nam vang lên từ phía trong. Hùng quay đầu thì bắt gặp… anh
Người đàn ông mặc vest xám tro, tay cầm tập hồ sơ, ánh mắt thờ ơ liếc qua cậu rồi lại cúi xuống, giọng nói dứt khoát:
Đỗ Hải Đăng
Thực tập sinh mới? Đừng gây rắc rối. Tôi không có thời gian dạy lại.
Không cần giới thiệu, Hùng cũng biết đó chính là Đỗ Hải Đăng – CEO trẻ tuổi nhất trong lịch sử công ty, người mà cậu từng đọc về trên báo, từng thấy trong những tấm ảnh sự kiện: lạnh lùng, nghiêm khắc và không dễ gần.
Câu nói đầu tiên của anh là một lời cảnh cáo. Không ánh mắt chào đón, không một cái bắt tay.
Huỳnh Hoàng Hùng
//Hùng gật đầu nhanh, cố giấu đi sự bối rối.//
Huỳnh Hoàng Hùng
Dạ, em hiểu. Em sẽ cố gắng làm tốt.
Đăng chẳng đáp lại, chỉ rảo bước về phía văn phòng riêng, để lại cậu chàng đứng giữa căn phòng rộng lớn, cảm giác như mình vô hình.
Khi cánh cửa văn phòng khép lại, Hùng mới thở ra một hơi nhẹ. Đôi mắt cậu, dù bối rối, vẫn lặng lẽ dõi theo dáng người cao lớn vừa bước qua. Trong một khoảnh khắc mơ hồ, cậu nhận ra… có điều gì đó rất đặc biệt từ người đàn ông ấy.
Là khoảng cách không thể chạm tới.
Là ánh mắt khiến người ta vừa tổn thương, vừa tò mò muốn chạm sâu hơn.
Và là một nhịp đập nhỏ trong tim cậu – lặng lẽ, nhưng không hề bình thường.
Chương 2 – Ánh Mắt Đầu Tiên
Ngày đầu tiên trôi qua trong không khí nặng nề hơn Hùng tưởng. Công việc chủ yếu là nhập dữ liệu, sắp xếp tài liệu, và ghi chú lại lịch họp – những việc không đòi hỏi quá nhiều kỹ năng nhưng lại cần sự cẩn thận tuyệt đối.
nhân viên
Ở đây không ai nhắc nhở cậu hai lần đâu
Huỳnh Hoàng Hùng
vâng ạ...
Cậu cặm cụi từ sáng đến gần tối, thỉnh thoảng len lén ngước nhìn cánh cửa văn phòng kính mờ, nơi có một người đang ngồi bên trong. Đỗ Hải Đăng hầu như không rời khỏi phòng suốt cả ngày. Cửa đóng kín, nhưng từ chỗ cậu ngồi vẫn có thể thấy được bóng anh di chuyển phía sau lớp kính mờ đục.
Chỉ đến chiều muộn, khi một cuộc họp quan trọng diễn ra, Hùng mới có dịp đối diện Đăng lần nữa.
Phòng họp lặng như tơ. Hùng chỉ ngồi cuối bàn ghi biên bản. Đăng bước vào, đặt laptop xuống bàn, ánh mắt lướt qua cậu thoáng chốc – chỉ một giây – rồi dừng lại.
Huỳnh Hoàng Hùng
// cảm thấy tim mình như dừng lại một nhịp.//
Không phải vì ánh mắt đó quá đặc biệt, mà vì… nó vô cảm đến mức khiến cậu hụt hẫng.
Cậu đã nghĩ nếu được gặp anh ngoài đời, ánh mắt ấy sẽ có chút ấm áp, chút ánh sáng — như những CEO trên phim ảnh, nơi luôn có một khía cạnh dịu dàng ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng. Nhưng không. Đỗ Hải Đăng không phải nhân vật trong phim.... Anh là thực tế
Cuộc họp kết thúc. Hùng nhanh chóng thu dọn tài liệu, không dám nán lại dù chỉ một phút.
Nhưng khi cậu đứng dậy, một tập tài liệu từ tay cậu rơi xuống đất. Những tờ giấy lộn xộn trượt dài đến tận chân Đăng.
Huỳnh Hoàng Hùng
Xin lỗi… để em nhặt!
Huỳnh Hoàng Hùng
//Hùng vội cúi xuống, tim đập loạn.//
Bàn tay cậu suýt chạm vào đôi giày da đen bóng. Và rồi, bàn tay khác cũng cúi xuống
Cậu ngước lên, bắt gặp đôi mắt ấy… lần nữa.
Không nói gì. Không biểu cảm.
Chỉ là… một ánh nhìn.
Rồi anh rút tay lại, đứng thẳng người:
Đỗ Hải Đăng
Lần sau đừng để tài liệu rơi giữa phòng họp.
Đỗ Hải Đăng
Người khác không cần biết cậu mới vào.
Giọng anh dứt khoát. Không khó chịu, nhưng lạnh như gió đêm.
Huỳnh Hoàng Hùng
Dạ… em xin lỗi.
Đỗ Hải Đăng
//Quay người rời đi//
Cậu nhìn theo bóng anh khuất dần. Dù bị nhắc nhở, trái tim cậu lại có gì đó rung động hơn là xấu hổ.
Vì lần đầu tiên, ánh mắt ấy — dù chỉ thoáng qua — đã chạm vào cậu.
Và như một thói quen không tên, Hùng bắt đầu ghi lại cảm xúc ấy vào chiếc sổ tay nhỏ mà cậu luôn mang theo:
Huỳnh Hoàng Hùng
“Anh ấy nhìn tôi rồi. Không phải như nhìn một ai quan trọng. Chỉ là… nhìn. Nhưng cũng đủ khiến tôi muốn ở lại thêm một chút, để biết liệu sau này, ánh mắt đó có thể dừng lại lâu hơn không.”
Chương 3 - Lạnh nhạt
“Chào anh.”
“Chào sếp.”
“Em gửi tài liệu.”
Là tất cả những gì Huỳnh Hoàng Hùng từng nói với Đỗ Hải Đăng sau ba tuần thực tập.
Ba tuần — mười lăm ngày làm việc, bốn lần họp, sáu lần vô tình chạm mặt ở thang máy.
Và… không một nụ cười từ anh.
Không một lần gọi tên cậu.
Không một ánh nhìn nào tồn tại lâu hơn hai giây.
Nhưng rồi… cậu bắt đầu nhận ra: không phải anh không thấy cậu. Mà là cố tình không để ý.
Một lần trong phòng họp, Hùng giơ tay xin phép phát biểu. Anh không ngắt lời, không bác bỏ. Nhưng khi cậu nói xong, chỉ là một câu:
Đỗ Hải Đăng
Có ai có ý kiến khác không?
Không nhận xét. Không phản hồi. Không cả một cái gật đầu.
Huỳnh Hoàng Hùng
//Ngồi xuống. Tim thắt lại như bị bóp nghẹn//
Hùng không phải kiểu người dễ tổn thương. Nhưng với Đăng — cậu lại trở nên yếu mềm đến lạ.
Có lần, cậu chờ anh trước cửa phòng để xin chữ ký cho bộ hồ sơ. Đợi mười phút. Mười lăm phút. Khi anh ra, cậu lễ phép đưa hồ sơ:
Huỳnh Hoàng Hùng
Anh ơi, cần ký gấp trước ba giờ chiều ạ
Đỗ Hải Đăng
Đưa cho trợ lý tôi.
Không một lời cảm ơn. Không cả một cái nhìn trực diện.
Huỳnh Hoàng Hùng
//đứng chết lặng giữa hành lang.//
Lạnh nhạt.
Không có nghĩa là ghét bỏ. Nhưng cũng chẳng bao giờ là quan tâm.
Và đó mới chính là điều khiến người ta đau nhất: bị đối xử như thể… chưa từng tồn tại.
Tối đó, Hùng nằm dài trên giường, ánh đèn vàng rọi lên trần nhà mờ ố. Cậu lật cuốn sổ tay, viết nhanh một dòng:
Huỳnh Hoàng Hùng
''Em thích anh.
Nhưng có lẽ anh chưa từng biết em tồn tại.''
Cậu dừng bút.
Rồi khẽ thêm vài chữ phía cuối dòng:
Huỳnh Hoàng Hùng
“…hoặc là, cố tình không muốn biết.”
Trái tim cậu vẫn còn đập mỗi khi nghe giọng anh.
Nhưng ánh mắt anh — vẫn chưa từng hướng về phía cậu.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play