Vừa về nước sau hai tuần công tác thì anh lại bị lôi đi đăng kết hôn với cô gái nào đó.
Đến cục dân chính, anh nhìn cô vợ mà mẹ mình sắp đặt, đầu tóc ủ rụ, chân tay có vài vết bầm tím.
Anh khẽ nhíu mày lại, nhìn cô vợ mình từ trên xuống dưới.
" Mau mau " Mẹ anh vội đẩy anh và cô đi vào trong, anh vẫn ngu ngơ chưa biết gì.
Thế rồi..
Đăng kí kết hôn xong!
Tay anh cầm sổ kết hôn, quay sang nhìn mẹ, rồi nhìn cô đang cúi đầu đằng đó.
" Mẹ giả bệnh gọi con về sớm vì cái sổ này à? " Anh nhìn bà hỏi.
" Phải phải phải " Bà gật đầu, rồi lấy áo vest trên tay anh, khoác lại cho cô.
" Về nhà rồi nói tiếp " Bà đỡ cô đi, cả giày cô cũng không mang, chân trần chạy đến đây cùng bà.
Trường Tố anh cau mày lần hai.
" Có cần con giúp? " Anh đi lại, hỏi.
" Cần cần cần " Bà đáp lia lịa, anh thở dài rồi ôm cô gái kia lên.
" Tên? " Lúc nãy đăng kí, anh không để ý tên mấy..
Cô không đáp.
" Câm? " Anh lạnh lùng.
Cô lắc đầu.
" Cái thằng này, đã bảo về rồi nói " Bà đẩy anh đi, cả ba rời khỏi cục dân chính.
Về đến Trường gia, Trường phu nhân của chúng ta liền lo cho con dâu, còn con trai thì mặc kệ.
Anh đứng dựa tường, tay cầm quả táo, nhìn mẹ mình hớt ha hớt hải về con dâu kia.
" Phiền " Anh cạp trái táo một miếng lớn, rồi lẩm bẩm một mình.
Từ nhỏ ba đã bỏ hai mẹ con anh, anh được một tay mẹ nuôi lớn, từ trước giờ anh chưa bao giờ cãi mẹ về việc gì.
Cả việc như hôm nay, vừa về nước bị lôi đi đăng kí kết hôn anh cũng không phản kháng.
Nửa đời của bà chăm sóc anh khôn lớn, anh không thể để bà tức giận vì những chuyện nhỏ nhặt.
Mà công nhận, Trường phu nhân của anh thật mặn, tìm đâu ra một cô vợ cho Trường Tố anh giống...cosplay!
Nhưng hình như không phải, chân và tay cô gái kia đều có vết bầm tím, khi anh chạm vào cô ấy thì cả cơ thể đều run rẩy.
Thật kì lạ!
30 phút trôi qua, cuối cùng bà cũng dừng chạy lui chạy tới.
" Vợ con? " Anh đi lên phòng, nhìn cô và bà hỏi.
" Ừ " Bà đáp.
" Tên? " Trường Tố quay sang nhìn cô.
Cô lại cúi mặt, không đáp.
" Mẹ có cần con gọi bác sĩ? " Anh nhìn hai cánh tay của cô, liền quay sang nhìn mẹ mình.
" Để mẹ đi gọi, con ở đây đi " Bà nói rồi bỏ chén cháo xuống, ra ngoài gọi bác sĩ.
Lúc này, Trường Tố tay bỏ túi quần, tiến lại chỗ cô.
" Câm? " Anh hỏi lần thứ hai rồi đó.
Cô lắc đầu.
" Tên? "
Cô không đáp.
" Cô bị thần kinh à? " Trường Tố không đủ kiên nhẫn, đưa tay vịnh lấy vai cô, bóp mạnh, làm cô giật mình ngẩn đầu lên.
Không biết đã khóc lúc nào, hàng lệ đã chảy trên gương mặt đầy xinh đẹp đó.
" Ư a..." Cô dùng sức đánh anh, đẩy anh ra, vùng vẫy.
Sức của Trường Tố quá mạnh, đã giữ chặt được lấy cô.
" Không muốn bị đau thì ngồi im " Anh quát lớn.
Cô sợ đến mức đơ người lại.
" Ai đánh? " Anh lại hỏi.
Lại không đáp...
" Cô không nói tôi bóp cổ cho cô chết! "
Bị anh dọa đến sợ, cô không kìm được mà khóc lớn lên.
Trường Tố nghe tiếng khóc, nhận ra bản thân đang mất kiểm soát.
Chết tiệt..
Dọa chết cô ngốc này rồi!
" Con làm gì vậy? " Mẹ đang đi từ ngoài vào, thấy anh đang gần cô liền chạy đến, đẩy anh ra.
" Con làm gì con bé vậy? " Bà ôm lấy cô vỗ về.
" Con..." Tính tình anh hơi thất thường, lại bị cô chọc cho phát điên, nên mất kiểm soát cmnr...
" Ngoan, đừng khóc, có mẹ đây " Bà vuốt ve tấm lưng cô, vỗ về như đứa trẻ.
Dụ Nguy ôm lấy bà, khóc thút thít.
Một lát sau, cô khóc đến mệt rồi ngủ thiếp đi, bác sĩ đến xem tình trạng rồi cũng ra ngoài.
" Vết thương trên người tiểu thư tôi để lại thuốc, nên bồi bổ cho cô ấy hơn "
" À còn nữa, Trường tổng nếu muốn chăm sóc tốt cô ấy, nên kìm chế bản thân " Bác sĩ ho khan nhìn anh, làm bác sĩ riêng cho Trường gia gần mười năm nay, nên ông cũng biết tính cách anh ra sao.
Mặt ai kia đen thui.
Bà cười trừ.
Bác sĩ ra về, cả hai mẹ con ngồi xuống.
" Con bé là Dụ Nguy, là người của Dụ gia " Bà nghiêm nghị nhìn anh.
" Người của Dụ gia? Sao lại trông tàn thế? " Anh nhìn bà.
" Là vì họ hành hạ con bé, Dụ lão gia vì một phút của tuổi trẻ, làm con bé gánh chịu nỗi đau bây giờ " Bà thở dài.
" Mẹ của con bé bị Dụ lão gia hãm hiếp, khi sinh Nguy ra thì đưa đến Dụ gia, không lâu sau thì cũng qua đời. Bà ấy là bạn tốt của mẹ, mẹ không nỡ nhìn con bé bị họ hành hạ thêm ngày nào, nên mới cho con kết hôn cùng con bé "
" Con thấy...chả liên quan gì? " Trường Tố cau mày, nhìn mẹ mình. Tại sao bắt anh kết hôn với cô?
" Bởi vì khi là người của Trường gia ta, người của Dụ gia sẽ không dám đưa con bé đi, nhất là Dụ phu nhân " Trường phu nhân nói tiếp, ánh mắt trở nên buồn bã.
Lúc bà cho người lén đưa con bé ra, nhìn tình trạng như thế bà rất đau lòng.
" Thôi được, cưới cũng cưới rồi, mẹ muốn sao con cũng không cản, đừng làm ảnh hưởng đến con " Anh nói rồi đứng dậy.
" Con..."
Tính cách giống như ba nó, vô cảm mọi thứ.
Trường Tố mang tâm trạng bất thường đến công ty, tội cho nhân viên hôm nay quá...
Trời cũng trở tối, anh thở dài về nhà, vừa nhìn thấy cô liền thấy khó chịu.
Khi nào mới chịu mở miệng nói chuyện đây?
Dụ Nguy đang đi xuống nhà, nhìn thấy anh sợ hãi, lùi lùi ra phía sau.
" Không cần né, tôi tự tránh " Anh nói rồi đi lên lầu.
Cô đứng đó nhìn anh, mãi tóc vẫn rủ rượi...
Trường phu nhân thở dài.
...
Ở cùng nhau hai tháng rồi, Trường Tố vẫn vậy, vẫn tỏ thái độ với cô.
Trường phu nhân lắc đầu thở dài, còn Dụ Nguy thì vẫn trốn trong phòng, ít tiếp xúc với ai.
" Mẹ có việc ba ngày không về nhà, chăm sóc tốt con bé hộ mẹ "
Đây là dòng tin nhắn mà mẹ anh gửi cho anh.
Mặt ai kia đã đen thui, nhìn tấm hình bà gửi là đang ở sân bay, đang đi du lịch...
Đi gì có ba ngày? Ba ngày của mẹ là ba tháng sao?
Anh đứng dậy, lấy áo vest rồi rời khỏi công ty.
Cũng nên..." về chăm sóc vợ chứ " !!!
Trở về biệt thự, anh lên phòng tìm cô.
Mở cửa ra là bóng tối bao quanh, để ý thì lúc nào anh cũng thấy Dụ Nguy này như vậy.
" Xuống ăn cơm, quản gia bảo cô không ăn cơm cả nửa ngày rồi " Anh bước vào, bật đèn lên.
Cả căn phòng chiếu sáng, cô giật mình ôm đầu mình lại.
Trường Tố cau mày, tiến lại gần, đặt tay lên vai cô, xoay người cô lại.
Nước mắt bỗng rơi xuống áo anh, khóc sao?
Cả hai bờ vai cũng đang run hết cả lên kìa..
" Khóc? " Anh đưa tay nâng mặt cô lên, vén tóc sang. Ở chung hai tháng nay, không bao giờ anh thấy cô chịu làm mái tóc mình trở nên gọn gàng.
Cứ như cosplay ma nữ ấy!
" Làm sao? " Trường Tố lấy khăn tay, lau nước mắt cho cô.
Cô đưa tay chỉ bóng đèn.
" Làm sao? " Anh ngẩn đầu nhìn bóng đèn.
Dụ Ngụy lại cúi mặt, đưa tay ôm chính bản thân mình.
" Sợ? " Anh hỏi.
Cô gật đầu.
" Sợ ánh sáng? " Sợ gì lạ vậy...
Gật đầu phần hai.
" Lí do? "
"..." Không đáp.
" Cô không nói, tôi cho người lắp đèn hết cả biệt thự này, bật suốt đêm "
Dụ Nguy lắc đầu lia lịa, bị anh hù đến chạy ra ngoài.
" Này " Anh đứng dậy, gọi cô.
Sợ vậy sao?
Vừa định ra ngoài xin lỗi cô, chưa đi thì đã nghe tiếng của quản gia la thất thanh.
" Tiểu thư, cô có sao không? " Nhìn thấy cô bị trượt chân, ngồi bất động ở đó mà ông lo lắng.
Trường Tố lắc đầu, vội chạy ra ngoài, nhìn thấy cô đang ngồi dưới sàn, tay ôm chân mình, sắp khóc...nữa rồi..
Anh chạy thật nhanh xuống, nhìn chân của cô.
" Trật rồi? " Anh cau mày, đưa tay xoa xoa.
Dụ Nguy lắc đầu, mắt ươn ướt lần hai nhìn anh.
" Nín đi, tôi không có dỗ đâu " Anh quát, mặt đầy lạnh lùng.
Đúng là đồ không thương hoa tiếc ngọc gì cả!
Trường Tố ôm cô lên, rồi nhìn quản gia:" Đem thuốc và dầu lên, sẵn tiện gọi bác sĩ đi "
Nói rồi anh bế cô đi lên.
Đặt xuống giường, cô sợ hãi nhìn anh, lùi lại...có lẽ do lời nói lúc nãy..
" Nhìn cái gì? " Anh vừa xoa xoa chân, vừa đưa mắt nhìn cô.
Dụ Nguy cắn môi dưới, cố nín khóc không gây ra tiếng động gì cả.
Lát sau bác sĩ đến, thoa dầu và để lại thuốc cho cô.
Ông thở dài, đúng là vắng phu nhân đi thì thằng nhóc này lại...
Bác sĩ ra về, trước khi đi ông cũng dặn anh " nhẹ nhàng " thôi.
Trường Tố tay cầm khay thức ăn lên, đặt xuống giường.
" Ăn đi " Anh nhìn cô.
Nhìn như kiểu tù ngục ấy!!!
Dụ Nguy sợ anh, đưa tay lấy chén cháo, run rẩy ngồi ăn.
Trường Tố sợ bản thân không kìm chế được, quay người ra ngoài.
Cô đưa mắt nhìn theo, rồi thở phào nhẹ nhõm.
Rầm
Anh đóng cửa phòng thật mạnh, nhìn bộ dạng đó của cô làm anh thật khó chịu.
" Cô được làm từ bùa chú sao? " Anh trượt xuống cửa, lẩm bẩm.
Tuy khó chịu, nhưng thật sự rất mê hoặc...nhất là đôi mắt đấy!
Đêm khuya...
Cả biệt thự đắm chìm trong giấc ngủ, mỗi Dụ Nguy là lẻn ra ngoài với cái chân cà nhắc kia đi.
Vì câu hăm dọa kia của anh vẫn lãn vãng trong đầu cô, nên cô sợ đến muốn rời khỏi căn nhà này.
Cô sợ ánh sáng...sợ lắm!
Dụ gia lúc trước từng nhốt cô trong căn phòng chỉ toàn màu trắng, rồi sau đó chuyển sang căn phòng đầy bóng đèn, từ đó cô rất sợ ánh sắng.
Cô đi khập khiễng, trốn ra khỏi căn biệt thự.
Lúc này, Trường Tố cũng vừa làm việc xong, định sang xem cô ngủ chưa, chưa mở cửa thì đã thấy tan hoang rồi..
" Chết tiệt, chạy đi đâu rồi? " Anh vội vã, chạy đi tìm cô.
Vệ sĩ đi tuần dưới nhà cũng bị cô qua mặt, thấy Trường Tố chạy xuống mà có chút bất ngờ.
" Dụ Nguy đâu? " Anh nhìn vệ sĩ.
" Không phải tiểu thư trên phòng sao ạ? " Vệ sĩ ngu ngơ hỏi.
" Mau cho người đi tìm cô ấy, mau lên " Anh quát.
Cả vệ sĩ của anh cô còn qua mặt được, Dụ Nguy đừng để tôi tìm thấy.
Tôi mà tìm thấy...cô chết chắc đó!
Nhưng mà..
Đừng bảo lúc nãy anh dọa cô, cô tưởng thật nên mới trốn đi nha?
...
Dụ Nguy đi lang thang trên đường, từ nhỏ đã chịu khổ, nên cô rời khỏi Trường gia không suy nghĩ cũng phải...
Cứ ngỡ sẽ không còn duyên với Dụ gia, nhưng nào ngờ cô lại đụng phải Dụ phu nhân và người của bà ta.
" Nhìn cũng sống tốt nhỉ? " Chả biết bà ta đâu ra hiện hồn đứng trước mặt cô.
Dụ Nguy sợ hãi, định chạy đi thì bị vệ sĩ bà ta bắt lại.
" Lần này xem tao có hành hạ chết mày không "
Dụ phu nhân nhìn cô, rồi quay người đi.
Chính con nhãi ranh như mày, mà làm ông ấy không yêu ta nữa, chính mày Dụ Nguy!
...
24 tiếng trôi qua.
Trường Tố xoa xoa huyệt thái dương, ngồi ngán ngẩm.
Cuối cùng chạy đi đâu rồi chứ?
" Sếp, sếp...thiếu phu nhân là bị Dụ gia bắt lấy "
Tên thư kí hối hả chạy vào, đưa hình ảnh cho anh.
Anh cầm lên xem, rồi luồng sát khí cũng xuất hiện theo.
" Cho người đến Dụ gia một tiếng "
Trên chiếc máy tính bảng, là hình ảnh của Dụ Nguy người đầy thương tích.
Những chiếc xe đắt tiền đứng trước Dụ gia, Trường Tố đích thân đến chào hỏi.
" Chào Dụ phu nhân, phiền bà trả vợ cho tôi " Anh liếc bà ta, đưa mắt nhìn xung quanh.
" Vợ? Tôi chỉ có một đứa con gái, tôi gả cho cậu khi nào? " Dụ phu nhân cau mày.
Cạch
" Là Dụ Nguy thưa bà "
Khẩu súng của anh đã được rút ra, chỉ thẳng về phía bà ta.
" Đưa con nhãi đó ra "
Trường Tố trước giờ nổi tiếng hóa điên, bà ta rõ đang sợ.
Một tên đưa cô ra, tàn nhẫn đã cô ngã nhào xuống đất.
Bằng
Trường Tố anh liền đưa súng, bắng vào chân của tên đó. Anh đi lại cởi trói cho cô.
" Á.."
Tên kia đau đến phát khóc, muốn chết luôn rồi.
Thư kí cũng như người của Trường gia cảm thấy không ổn, cậu chủ trước giờ ít động thủ, nhưng hôm nay...
" Về thôi " Anh nhìn cô, gương mặt dường như thương tích chằng chịt.
Còn gì gương mặt của thiếu nữ chứ?
" Dụ gia các người, chuẩn bị đi " Trường Tố phun câu lạnh lùng tặng Dụ phu nhân, ôm cô rời khỏi.
Vừa lên xe, Dụ Nguy cũng tỉnh lại, nhìn thấy anh lại vui mừng hiện rõ.
" Đừng có cười, mặt cô đầy vết thương kìa "
Dụ Nguy:"..."
Nghe anh nói tắt cười luôn.
.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play