Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Dáng Hình Tội Ác - MEGASMP

Mở Đầu - Dự Báo

Mưa trút xuống như từng vốc nước lạnh lẽo của một kẻ vô hình đang dìm cả thành phố vào cơn hấp hối. Trời đen kịt, gió rít lên từng hồi như tiếng hú gọi hồn. Đường ngập bùn, nước loang lổ như máu loãng chảy từ một vết thương không thấy hình. Những bóng người lặng lẽ lướt qua, mờ nhòe sau lớp mưa như bóng ma lang thang trong cõi tạm. Cả không gian ngột ngạt, âm u, như thể thứ gì đó đã chết – và cơn mưa đang rửa sạch dấu vết.
KuroMC.
KuroMC.
Hôm nay mưa nhìn ghê thế nhỉ
Kira.
Kira.
vào trong nhà đi Kuro
Kira.
Kira.
mưa lạnh lắm
KuroMC.
KuroMC.
ừm
Anh bảo cậu vào nhà nhưng có vẻ anh đang nghĩ suy về gì đó. Có lẽ là điềm xấu rồi
Bao giờ cũng vậy linh cảm của anh luôn đúng.
Và có lẽ lần này nó đã xảy ra.
NEWS : Thông báo một cậu thanh niên 23 tuổi bị mất tích vào hai tuần trước đã được tìm thấy. Để đảm bảo an toàn xin mọi người trong khu vực XXX hạn chế ra ngoài cho đến khi cơ quan chức năng tìm ra nguyên nhân nạn nhân mất tích.
KuroMC.
KuroMC.
KIRAAAAA
Kira.
Kira.
Hả tôi đây!!
Kira.
Kira.
Ông làm gì mà cuống hết cả lên đấy ?!
KuroMC.
KuroMC.
Nè đọc đi
Kira.
Kira.
ừ thông báo thôi mà
KuroMC.
KuroMC.
khônggg
KuroMC.
KuroMC.
Nè này là khu vực mình đang sống á
KuroMC.
KuroMC.
Ông tỉnh táo lên
Kira.
Kira.
Tôi tỉnh táo mà ?!
KuroMC.
KuroMC.
Nhưng mà tôi thấy sợ
Kira.
Kira.
Sợ?
Kira.
Kira.
Ông lớn như vầy ai thèm bắt chứ
KuroMC.
KuroMC.
Eeee
KuroMC.
KuroMC.
Cậu thanh niên này cũng 24 tuổi mà
KuroMC.
KuroMC.
Bằng tôi luôn mà ….
KuroMC.
KuroMC.
Tôi cũng biết sợ mà
KuroMC.
KuroMC.
Lỡ tôi bị bắt thì sao
Kira.
Kira.
Không đâu
Kira.
Kira.
Tôi bảo vệ ông..
KuroMC.
KuroMC.
ừm
Cậu tin anh
Không vì lí do gì cả. Chỉ cần là anh, tất cả mọi thứ cậu đều tin anh.
________________________
Phần I – Khởi Diễn Tội Lỗi Chương 1: Vở diễn mở màn (nạn nhân đầu tiên – đoạn băng xuất hiện) Chương 2: GhastBoy biến mất Chương 3: Người kể chuyện không tên (TinNT) Chương 4: Hình nhân trên băng VHS Chương 5: Kuro và vai diễn không thể thoát 📍 Phần II – Bóng Dáng Kịch Bản Chương 6: Kijay và lời thoại lặp lại Chương 7: Sammy & Simmy – kẻ phản chiếu không có bóng Chương 8: Hendrix và ngày thứ 8 chết chóc Chương 9: White thấy mình ở khắp nơi Chương 10: Ozin – khi nhân dạng bị viết lại 📍 Phần III – Sự Thật Không Thuộc Về Ai Chương 11: Mắt của Kairon – xem trước kịch bản tử Chương 12: Riko – ký giả cuối cùng Chương 13: BenMC – tiếng cười trong tủ lạnh Chương 14: Ken gặp chính mình Chương 15: Kira – giết bản ngã để ngăn hồi sau 📍 Phần IV – Màn Hai: Những Kẻ Ngoài Sân Khấu Chương 16: Nấm và vai diễn không tên Chương 17: Siro Official – giọng nói không phải của mình Chương 18: NeyuQ và căn nhà đầy diễn viên vô hình Chương 19: Don – thuộc kịch bản đến từng dấu chấm Chương 20: ZioKass – đạo diễn đã chết 📍 Phần V – Cánh Gà Không Lối Thoát Chương 21: The Ring quay lại – người mới xem băng Chương 22: Gấu Mora – voice-over từ cõi chết Chương 23: Zeno – trốn khỏi kịch bản rồi quay lại cháy rực Chương 24: Monster – người xem cuối cùng Chương 25: BroNub – người viết lại đoạn kết 📍 Phần VI – Tấm Rèm Kéo Lại Chương 26: Bức tranh cuối cùng của Vanh Chương 27: Cuộc gọi cho Kiên Ric – không số, chỉ có thoại Chương 28: Kết thúc: Một vai diễn chưa ai dám nhận ✒️ Phong cách thể hiện: Mỗi chương theo điểm nhìn của 1–2 nhân vật Đan xen giữa lời kể trần thuật, hồ sơ điều tra, trích đoạn thoại. Dần phơi bày mạng lưới kịch bản: ai là nhân vật thật, ai là người “bị viết”
Đây sẽ là cốt truyện chính nhé
Tôi viết xong cả rồi chỉ chờ ngày up thoi. Chờ nhé!!
Và như lời dẫn thì các nhân vật sẽ xuất hiện là các thành viên trong MEGASMP 2025, tuy nhiên sẽ không có các nhân vật như BenGaming, Hiha, Zeros, Hùng Akira, Mạnh Rít và Chuột nhé 🫶🏻 ( vì họ khá là ít xuất hiện nên tôi chả biết lấy tư liệu từ đây nên thông cảm nhen )
Cảm ơn vì đã đọc 🫶
Cho phép tôi gọi các cậu là Hope nhé.
Và cuối cùng, chào mọi người tôi là zc hay còn đc biết là cá rô bel
Và ở đây không có nhân vật 9 nhé!!
_END_

Chương 1: Vở Diễn Mở Màn

Mưa. Rả rích. Dai dẳng. Như một bản nhạc nền không ngừng lặp lại – buồn thảm, lặng lẽ và tuyệt vọng.
Thành phố ngủ mê trong một màn xám đặc sệt. Từng ngọn đèn đường nhòe nhoẹt sau lớp nước bám đầy cửa kính. Trời tháng Mười Hai như thể bị đóng băng – không phải vì nhiệt độ, mà vì không khí… thứ không khí chết chóc nặng trịch quấn quanh từng mái nhà.
Trong một căn phòng tầng 5 khu tập thể cũ đã xuống cấp, một đoạn băng VHS đang phát… nhưng không ai điều khiển.
Chiếc TV đời cũ bị nhiễu. Hình ảnh nhấp nháy đen trắng. Âm thanh loạt xoạt như cào lên mặt kính. Có điều gì đó trong băng – không rõ là bóng người hay một vệt mực rơi xuống màn hình. Mỗi lần nhấp nháy, khung hình lại đổi: giếng cạn, một cô gái đứng quay lưng, một căn phòng trống, một gương mặt nhìn chằm chằm qua ống kính.
Thứ duy nhất không đổi… là lời thoại. > “Vai mày tới rồi đó.”
Đúng lúc tiếng băng tắt phụp, cánh cửa phòng bật mở.
Một nhóm sinh viên bước vào. Họ là nhóm dựng phim của khoa Truyền thông Đa phương tiện – những cái tên quen thuộc trong đội kỹ xảo và hậu kỳ: TinNT, Duongg, Kidding, NQH, BroNub, và Simmy Họ đến để thử nghiệm hiệu ứng “phim ma retro” cho một dự án cuối kỳ. Nhưng không ai ngờ… đoạn băng mà Duongg “tình cờ” nhặt được từ chợ đồ cũ lại là “thứ khởi đầu cho một vở kịch không có khán giả, chỉ có người chết.”
Simmy hỏi, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình đã tắt. Dù băng không phát nữa, hình như… vẫn có tiếng thì thầm văng vẳng đâu đây.
Simmy
Simmy
"Ê cái máy quay đâu rồi?"
TinNT đặt máy quay lên bàn, trong khi BroNub lục cặp lấy micro. Họ không biết rằng, camera đang ghi hình cả khi chưa được bật. Đèn báo không sáng. Nhưng máy vẫn chạy. Quay một góc – góc từ phía sau lưng người đang xem.
Kidding khẽ liếc sang băng VHS. Vỏ hộp rách. Không nhãn. Không có tên nhà phát hành. Chỉ có một dòng chữ được khắc mờ bằng móng tay: > “KHÔNG ĐƯỢC DIỄN LẠI.” Cả nhóm im bặt khi đoạn ghi hình tự động phát lại trên màn hình. Nhưng không phải hình ảnh ban nãy.
Lần này, là căn phòng họ đang đứng.
Trong video, họ nhìn thấy chính mình – đang đứng như lúc này, ở vị trí y hệt, với khuôn mặt trống rỗng. Điều duy nhất sai… là trong video, có một người thứ bảy.
Một cô gái mặc váy trắng, tóc che nửa mặt. Đứng sau lưng Duongg. Không ai nhớ đã từng gặp cô. Không ai thấy ai đó mới vào. Nhưng khi nhìn kỹ, mọi người đều nhận ra:
> Đó là Simmy. > Nhưng Simmy vẫn đang đứng bên cạnh TinNT.
Simmy gào lên.
Simmy
Simmy
ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ TAO!?
Hình ảnh lập lại. Họ thấy cả nhóm lặp lại chính câu thoại vừa nói. Kể cả tiếng hét, tiếng bước chân – y hệt. Như một bản sao không thể thoát ra.
Kuro – người tới muộn, đứng ở cửa – không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng trong chớp mắt, khi ánh đèn mờ vụt tắt rồi sáng lại, cả căn phòng đã trống rỗng. Chỉ còn lại cuộn băng trên sàn, và một camera đang quay thẳng vào cậu.
--- Ba ngày sau, khoa Truyền thông thông báo một vụ mất tích tập thể chưa từng có. 6 sinh viên biến mất không dấu vết, không camera nào ghi được cảnh họ rời đi. Máy quay bị nhiễu, hình ảnh hỏng toàn bộ. Chỉ còn một đoạn cuối cùng được lưu lại – góc máy mờ mịt, nhưng có thể thấy rõ khuôn mặt của GhastBoy. Anh là người cuối cùng chạm vào đoạn băng. Và cũng là người đầu tiên rời khỏi vai diễn này... mà không có kết cục.
_END CHAPTER 1_
Chap đầu nên khá ngắn nhé 🫶🏻

Chương 2 – GhastBoy Biến Mất

Ba ngày trôi qua kể từ đêm mất tích, mưa vẫn dai dẳng như một bản độc tấu tang lễ. Nước mưa đập lên những vỏ lon rỗng ngoài ban‑công, ngân tiếng kim loại the thé khiến dãy ký túc xá trường Truyền thông & Công nghệ nghe như bộ gõ của một dàn nhạc ma. Ở tầng bốn, cửa phòng 403 bị giăng băng đỏ cảnh giới—miếng băng ướt sũng, dính chặt như vết máu khô lên tay vịn han gỉ.
Trên mặt cửa, dòng chữ cảnh báo mực đen bắt đầu loang lổ: > PHÒNG TẠM GIỮ – CẤM XÂM NHẬP.
Bên trong—trống rỗng. Không GhastBoy, không dấu chân, không vết máu. Chỉ còn mùi điện cháy nồng nặc và tiếng *tạch… tạch…* đơn điệu của chiếc đồng hồ treo tường đã đứng kim, như đang gạch chéo vô hình vào thời gian còn lại của ai đó.
Hồ sơ điều tra: Thanh tra Khang đối mặt “hiện trường sống” Thanh tra Khangg—người nổi tiếng cứng rắn, từng bóc trần không ít trò tà giáo—được giao vụ này. Anh bước vào phòng 403 lúc 09 giờ 47, đúng khung giờ mà nhật ký camera (đã cháy) hiển thị “bản ghi tương lai”. Tiếng ủng sũng nước dẫm lên sàn gỗ cong vênh, để lại vệt loang như dấu vân tay của cơn mưa.
Ngay trên bàn, máy quay mini vẫn nhấp nháy đèn. Ổ cứng gắn ngoài đỏ báo chớp nháy—kỳ lạ, nó vẫn ghi, dù dây nguồn đã bị rút. Khang cắm tai nghe, tua lùi; đường tín hiệu vỡ vụn thành hàng trăm vệt trắng–đen, nhưng ở khung hình thứ 827 có một cảnh rõ ràng: Camera đặt trên giá, góc cao; ống kính quay trực tiếp ra cửa. Cửa mở. Chính Khang bước vào, phía sau anh xếp thành hàng năm bóng người. Trong mưa nhiễu, phần nền phía sau họ tối sầm—như đường viền giếng sâu.
Giọng của… anh trong video đột ngột vọng ra loa: > “Bắt đầu cảnh điều tra. Đếm ba… hai… một—”
Mạch máu trên thái dương Khang giật mạnh. Anh lập tức ngắt nguồn, nhưng hình vẫn chạy. Bên trong khung hình, “anh” tiến lại gần ống kính, đôi mắt sắc lạnh vốn rất quen thuộc bỗng nhuốm màu thủy tinh, và ai đứng xem cũng cảm giác người đàn ông đó không hề có đồng tử-chỉ tròng trắng loang đỏ.
Ở nửa giây cuối cùng trước khi clip tự xóa, GhastBoy lách ra từ sau lưng “Khang”, gật đầu, đôi môi bật máu nở nụ cười méo mó, rồi ngẩng lên nhìn thẳng khán giả. Ổ cứng phập điện, khét lẹt; khung hình cháy xém, mùi nhựa thiêu xộc thẳng vào xoang mũi.
Trong nhật ký tang vật, Khang viết vội: “Thiết bị ghi hình khi mất nguồn vẫn chạy. Dữ liệu ‘tự hủy’ đồng thời sinh mùi khét—khả năng phản vật lý cao. Hiện trường mang tính chủ động ‘diễn’.” Đó là lần đầu tiên anh ghi chú hai chữ phản vật lý vào báo cáo của mình.
_________
Khoảng tối trong Kuro: vai chứng kiến không thể tránh Kuro ngồi trong phòng thẩm vấn suốt năm giờ mà không nhận ra mình run. Đôi mắt cậu trống rỗng—trống vì thiếu ngủ, trống vì ấn tượng đập thẳng vào não khi mở cửa 403 hôm đó:
Đèn huỳnh quang chớp liên hồi; cốc cà‑phê của GhastBoy bốc khói nhè nhẹ, hơi nước cuộn lên tạo thành dòng xoáy như thước phim quay chậm; tivi trên kệ bật kênh chết, nhưng màn hình không đen—thay vào đó là màn sương trắng đục với một dấu nhòe tối ở chính giữa, cứ rộng dần như một con ngươi phóng đại.
Kuro nhắm mắt—anh thanh tra để ý; đồng tử cậu di chuyển sau mi.
Khang
Khang
“Em lại thấy căn phòng đó?”
Khang hỏi. Kuro chỉ khẽ gật.
Những đêm sau mất tích, Kuro luôn “mơ tỉnh”: cậu đứng nơi giao lộ của màn diễn, nhìn mọi người—TinNT, Duongg, Simmy, BroNub—đi từng bước cứng đờ theo dấu phấn sân khấu vẽ sẵn trên sàn. Môi họ cười đông cứng, máu chảy từ khóe, và tất cả đồng thanh bằng giọng kim loại lạ hoắc: > “Xin giữ yên lặng. Vai chứng kiến đang nhìn chúng ta.”
Kuro cố gào, nhưng lời bật ra là tiếng giật băng VHS: *két… két… két*. Khi tỉnh, trên tường ký túc xá lại thêm một dòng chữ son đã khô: “Người chứng kiến không chết, nhưng không được phép quên.”
Cậu tự buộc dây chun quanh cổ tay—một thủ thuật cắt cơn ác mộng do bác sĩ tâm lý từng dạy—nhưng vệt dây hôm sau biến mất như có ai lau sạch. Nếu chính mình không lưu lại dấu vết, làm sao chứng minh mình vẫn tồn tại? Ý nghĩ đó quanh quẩn, gặm nhấm đến tận tủy.
_______
Cuốn sổ của Yuki: kịch bản tự viết bằng máu Khi niêm phong phòng 403, đội pháp chế thu được một cuốn sổ tay khâu chỉ đã mốc nhét dưới đáy ngăn bàn GhastBoy. Bìa kraft xưa cũ, sờn góc, hằn dấu tay nhiều lớp—trông như đã qua tay không ít người.
Bìa đề: Kẻ Nhắc Tuồng – bản thảo thô, tác giả: Yuki E. Lời đề tặng phía trong gáy: “Cho em trai Kuro—vai chứng kiến”. Trang đầu tiên không hề có chữ—chỉ có dấu vân tay loang máu, khi quét hình nghiệm ra trùng khớp 87 % với Yuki, chị Kuro, mất tích 5 năm trước. Từ trang hai, từng cảnh kịch in nét bút bi màu hạt dẻ: liệt kê nhân vật, mốc thời gian, lời thoại, và… cách chết.
Điều ghê rợn: ở mép trang, màu mực đổi thành đỏ thẫm—phòng phân tích giám định, đó không phải mực, mà là máu đông pha với bụi từ băng từ tính VHS. Trên trang 17, dòng tiêu đề: > “GhastBoy – Biến mất cảnh 2, để lại giấy nháp.” Bên dưới, lời thoại khớp từng dấu chấm câu với tờ giấy tìm được trên bàn. Trang 18 ghi “Thanh tra Khang – xuất hiện cảnh 4, nhận dấu chết chương 5”. Dòng cuối cùng lờ mờ in sâu—như ai đó khắc kim vào giấy:
> “Kết: Kuro – vai bất tử.” Khang cảm thấy gáy mình ớn lạnh; giấy lớn tiếng hơn cả nhân chứng. Anh lật trang tiếp, giấy… trắng. Không, không hẳn trắng. Nếu nghiêng dưới đèn huỳnh quang, hiện ra vệt chữ phản quang: “Trang đang chờ chữ máu mới.”
Phản ứng dây chuyền: bóng ma lời thoại Sáng hôm sau, *trang chờ chữ* đã có chữ: một cảnh mới—BenMC, Riko, White. Thời điểm: hôm nay, 14 giờ. Địa điểm: phòng gương toà H. Lời thoại kết thúc: *“Tôi chỉ là người kể chuyện.”* Khang lập đội tiếp cận tòa H lúc 13 giờ 45. Nhưng khi họ phá khoá kính cường lực, chỉ còn chiếc laptop BenMC mở sẵn Word. Dòng chữ vẽ dài, chữ cuối đột ngột cắt ngang như tác giả bị giật bút:
> *“…người kể chuyện không thể thoát cảnh. The end …”*
Dưới sàn, phản chiếu trong mảnh gương vỡ, máu loang hình vòng tròn. Khang nhận ra bốn dấu giày—ba của sinh viên, một của chính anh. Dẫu sự thật hiển hiện, anh không nhớ mình đã đặt chân vào đây bao giờ.
Ngoài hành lang, Kuro đứng chết trân. Cậu thấy trong gương không chỉ Ben, mà cả… Yuki —dáng đứng nghiêng, mái tóc ướt nước mưa, mắt khuyết lỗ hổng đen. Cô không cười. Cô mở miệng, không tiếng: Ngoài hành lang, Kuro đứng chết trân. Cậu thấy trong gương không chỉ Ben, mà cả… Yuki—dáng đứng nghiêng, mái tóc ướt nước mưa, mắt khuyết lỗ hổng đen. Cô không cười. Cô mở miệng, không tiếng:
> “Vai anh sắp đến.”
Khang quay nhìn; kính vỡ trơ khung.
Khang
Khang
Cậu thấy gì?!
Anh hỏi. Kuro mấp máy môi, nhưng thanh họng tắc nghẹn. Đầu óc cậu vang văng vẳng tiếng quấn băng—như thể ai đó tua ngược giấc mơ về thời điểm Yuki mất tích.
--- Thẩm vấn trong gương đen Buổi tối, phòng lấy lời khai chỉ còn ánh đèn bàn vàng vọt. Khang đối diện Kuro. Bên hông anh, cuốn *Kẻ Nhắc Tuồng* buộc dây niêm phong, nhưng dường như vẫn… thở—bìa phồng lên, co lại theo nhịp.
Khang
Khang
“Em có đọc cuốn sổ đó chưa?”
Khang hỏi.
KuroMC.
KuroMC.
“Em… chỉ thấy tên mình,”
Kuro đáp, giọng khản đến lạ.
Khang
Khang
“Em nghĩ tại sao GhastBoy đọc xong liền biến mất?”
Kuro siết tay
KuroMC.
KuroMC.
“Có lẽ… anh ấy không biến mất. Anh ấy chỉ… diễn đúng cảnh của mình.”
Khang bật cười nhạt
Khang
Khang
“Vở kịch này muốn anh ta đi đâu? Dưới giếng? Sau màn hình? Cả thành phố là hậu trường chắc?”
Nhưng chính lúc ấy, trong chiếc gương hai chiều treo cuối phòng, Khang thấy gáy mình—và thấy GhastBoy đứng ngay phía sau, cúi đầu, máu nhỏ giọt. Anh quay phắt lại—trống không.
Cạch!… Đèn bàn phụt tắt. Âm thanh rè rè quen thuộc của sóng từ vang lên: *két… két…* Hình như ai đó đang tua băng.
Trong bóng mờ, Kuro thì thầm—không chắc cậu tự nói hay đang lặp lại lời phiên dịch vô hình: > “Nếu anh không tin, vở kịch sẽ tự viết dòng tin.” > “Nếu anh tin, kịch bản sẽ đổi… đổi anh thành vai chính chết trước.”
Một luồng gió lạnh quét qua—không cửa mở, nhưng băng đỏ niêm phong phòng 403 lúc này bay tới, quấn lấy cổ cuốn sổ trên bàn. Trang giấy tự lật soàn soạt, dừng ở dòng viết mới toanh: > “Thanh tra Khang – cảnh 5: chết trong phòng thẩm vấn, nhân chứng chứng kiến.”
Máu đông rỉ qua cạnh sách, nhỏ xuống sàn theo nhịp tích tắc của đồng hồ. Khang nuốt khan, tay hữu quờ súng bên hông—thứ duy nhất anh tin là thật.
*Ngã rẽ trước chương 5* Nửa đêm, Kuro trở lại ký túc. Cậu băng qua hành lang tối, đèn cảm biến hỏng liền, ánh sáng bật–tắt ngắt quãng như tín hiệu Morse. Trước cửa phòng mình, cậu sững sờ: dòng chữ đỏ son mới tinh, còn ướt, chảy dài xuống nền gạch: > “Chứng kiến ơi, đừng ngủ. Chương 5 sẽ lấy mạng ai nếu mày quay đi?”
Cậu run lẩy bẩy. Giá mà có thể khóc; nhưng không, nước mắt khô kiệt. Cậu chạm tay vào tường—sơn biến dạng, ẩm ướt như da người. Ở khe cửa, một cuộn băng VHS cũ kỹ ló ra, nhãn trắng ghi dòng bút lông nguệch ngoạc:
> *KẾT THÚC (DRAFT).*
Dường như kịch bản thật sự đã chạm ngưỡng chỉnh sửa cuối cùng—và Kuro, vai chứng kiến, phải quyết định: xem hay không xem. Nhưng dù lựa chọn nào, cậu hiểu—điểm dừng duy nhất là khi trang trắng cuối cùng của cuốn sổ đẫm máu đầy chữ.
Và câu hỏi then chốt vang lên trong đầu cậu, giọng của Yuki hay chính cậu không rõ: > *“Nếu em nhìn thấy kết thúc, em sẽ thật sự sống sót… hay chỉ tiếp tục vai bất tử—nghĩa là sống mãi trong ác mộng?”*
Ngoài trời, tiếng mưa đột ngột dừng hẳn. Sự im lặng quá hoàn hảo—như sân khấu vừa tắt tiếng nhạc chờ màn đổi cảnh. Ở xa xa, còi cứu thương hú vút lên, kéo dài như một cú lia máy vào chương kế.
_END CHAPTER 2_

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play