Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Kngwean - Mắt Xanh

1%

bảo khang
bảo khang
Đừng nhìn em như vậy, Thượng Long. Mắt anh đang phát sáng đấy.
thượng long
thượng long
Anh đâu có...
bảo khang
bảo khang
Lại ngại rồi.
bảo khang
bảo khang
Mỗi lần em nhắc tới mắt anh, là nó chuyển màu ngay.
thượng long
thượng long
Em nói linh tinh...
bảo khang
bảo khang
Em đang tả thực tế thôi.
bảo khang
bảo khang
Mắt anh đang xanh như làn nước sâu mùa hạ,
bảo khang
bảo khang
Đẹp đến mức em muốn trêu mãi để được ngắm.
.
Tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ hòa cùng tiếng lật sách nhẹ nhàng vang lên trong thư viện khu ký túc xá.
Không gian tĩnh lặng khiến từng nhịp tim như được phóng đại.
Bảo Khang ngồi nghiêng trên ghế, đầu hơi ngả về phía bên trái,
Ánh mắt không rời khỏi gương mặt người ngồi đối diện.
Áo Thượng Long hơi dính vào người, hơi ẩm vì cơn mưa nhỏ ban nãy, khiến làn da anh ẩn hiện trong cái sơ mi trắng phau.
Nhưng điều làm Khang không thể rời mắt chính là đôi mắt ấy
Đôi mắt luôn ánh lên sắc xanh mỗi khi anh ngại ngùng hay bối rối.
.
thượng long
thượng long
Lại thế nữa rồi. Anh không chịu được khi em cứ nhìn thế này...
bảo khang
bảo khang
Nhưng em thích nhìn mà.
bảo khang
bảo khang
Không phải ai cũng có đôi mắt kỳ lạ như anh đâu.
thượng long
thượng long
Em chỉ thích trêu chọc anh thôi.
bảo khang
bảo khang
Vì em yêu anh mà.
.
Lời nói ấy khiến không khí giữa hai người chùng lại trong một khoảnh khắc.
Thượng Long cụp mắt, tránh ánh nhìn trực diện. Mà tránh cũng vô ích.
Vì càng ngại, ánh mắt anh lại càng hiện rõ màu sắc ấy
Thứ sắc xanh sắc sảo và huyền bí, như mặt hồ bị khuấy động bởi một chiếc lá rơi nhẹ.
.
thượng long
thượng long
Đừng nói mấy câu như vậy ở nơi công cộng...
bảo khang
bảo khang
Ở đây chỉ có hai người thôi mà. Anh sợ gì?
.
Một nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi Bảo Khang.
Cậu lại nghiêng người về phía trước, chống cằm lên mu bàn tay, tiếp tục nhìn anh không chớp mắt.
Không gian thư viện chật hẹp bỗng trở thành nơi lưu giữ thứ cảm xúc riêng tư, vừa trong trẻo vừa nghẹt thở.
Đôi mắt màu xanh của Thượng Long trở thành tâm điểm của toàn bộ buổi chiều hôm ấy
Và là nơi Bảo Khang tự nhủ: mình sẽ mãi không dứt ra được.
.
thượng long
thượng long
Em có biết, mỗi lần em nhìn anh như vậy...
thượng long
thượng long
Anh không biết giấu mặt vào đâu không?
bảo khang
bảo khang
Thì cứ để mắt nói hết đi.
bảo khang
bảo khang
Miệng anh nói không, nhưng mắt anh nói có hết rồi.
.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi.
Còn trong lòng thư viện, ánh mắt vẫn rực lên sắc xanh dịu dàng...
Như lần đầu cậu trộm nhìn người mình yêu.
.
#kngwean.

2%

bảo khang
bảo khang
Thượng Long, anh đứng lại một chút
thượng long
thượng long
Em làm gì mà gọi anh khẩn cấp vậy...
bảo khang
bảo khang
Em chỉ muốn nhìn mắt anh dưới ánh đèn này.
thượng long
thượng long
Đừng đùa nữa...
.
Hành lang dài hun hút, ánh đèn vàng mờ hắt lên gương mặt hai người.
Trời đã tối khuya, cả khu ký túc xá chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió nhẹ lùa qua các khe cửa.
Bảo Khang đứng dựa lưng vào tường, đôi tay đút túi quần, ánh mắt đầy tinh nghịch.
.
bảo khang
bảo khang
Anh có biết không?
bảo khang
bảo khang
Mỗi lần đi qua hành lang này, em lại nhớ ánh mắt anh hôm bữa.
bảo khang
bảo khang
Nhớ cái cách nó đổi màu, sáng lên bất thường, rồi cụp xuống như sợ người ta thấy.
thượng long
thượng long
Em lại bịa...
bảo khang
bảo khang
Không bịa.
bảo khang
bảo khang
Hôm đó anh nhìn em, mắt anh xanh như đá quý. Lạ lắm, đẹp nữa.
.
Thượng Long bước chậm lại, quay người đối diện.
Cậu ấy mặc áo hoodie xám nhạt, tay vẫn cầm chai nước vừa mua trong máy bán hàng.
Ánh đèn dọi xuống, mắt anh thoáng hiện ánh xanh thẫm, lặng lẽ.
.
thượng long
thượng long
Sao em cứ để ý điều đó mãi thế?
bảo khang
bảo khang
Vì đó là thứ đầu tiên khiến em rung động.
.
Câu nói khiến Long khựng lại.
Gió lướt qua nhẹ tênh, chỉ có trái tim anh bỗng khẽ run.
Khang bước đến gần, chậm rãi. Rất gần.
bảo khang
bảo khang
Em thích nhìn anh dưới ánh sáng.
bảo khang
bảo khang
Vì khi đó, em thấy hết mọi cảm xúc trong mắt anh.
bảo khang
bảo khang
Không cần phải hỏi, không cần anh trả lời.
.
Thượng Long quay mặt đi, cố giấu ánh mắt đang ánh lên sắc xanh kỳ lạ.
Nhưng Bảo Khang đã thấy. Và cậu cười.
bảo khang
bảo khang
Lại nữa rồi. Anh xấu hổ kìa.
thượng long
thượng long
Không có.
bảo khang
bảo khang
Có chứ. Mắt anh bán đứng anh rồi.
Khoảnh khắc ấy, bổng tiếng bước chân ai đó vọng từ xa.
Long giật mình, quay đi thật nhanh.
thượng long
thượng long
Về phòng đi. Khuya rồi.
bảo khang
bảo khang
Vâng.
bảo khang
bảo khang
Nhưng anh đi trước đi, em muốn đứng đây thêm chút nữa.
.
Khi Long quay lưng bước đi, Khang đứng lại nhìn theo.
Cậu cười khẽ, tay vẫn trong túi áo, đôi mắt lấp lánh một thứ dịu dàng khó gọi tên.
Gió thổi mạnh hơn, nhưng lòng cậu lại ấm.
Vì ánh xanh ấy
Lại một lần nữa thuộc về mình, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi giữa hành lang khuya.
.
bảo khang
bảo khang
Đêm nay, em lại mơ về đôi mắt đó mất thôi.
.
#kngwean.

3%

bảo khang
bảo khang
Ngồi đó đi. Em khóa cửa rồi.
thượng long
thượng long
Sao tự dưng kéo anh lại đây...
bảo khang
bảo khang
Em muốn xem mắt anh khi trời hoàng hôn chiếu qua cửa sổ.
thượng long
thượng long
Em đúng là rảnh quá mức.
.
Phòng học im lặng đến lạ.
Những dãy bàn ghế dài nối đuôi nhau im lìm dưới ánh nắng sắp tắt.
Cửa sổ mở hé, gió thổi lay nhẹ rèm vải trắng.
Bảo Khang đặt cặp xuống bàn đầu, lôi một cây bút chì ra nhưng chẳng viết gì,
Chỉ nhìn chăm chăm người đối diện.
Thượng Long chống cằm, mắt lơ đãng, nhưng không giấu được sự căng thẳng.
.
bảo khang
bảo khang
Mắt anh kìa...
thượng long
thượng long
Gì nữa?
bảo khang
bảo khang
Lại xanh rồi.
bảo khang
bảo khang
Chắc tại nắng chiều chiếu vô đấy, làm tăng hiệu ứng.
thượng long
thượng long
Em đang lấy ánh sáng làm cớ.
bảo khang
bảo khang
Ừ thì... cũng đúng.
bảo khang
bảo khang
Nhưng mà mắt anh mỗi lần như vậy lại giống thủy tinh biển.
bảo khang
bảo khang
Không chạm vào được nhưng cứ muốn giữ mãi trong lòng bàn tay.
.
Thượng Long thở dài, quay đầu nhìn ra cửa sổ, cố tránh ánh mắt soi mói ấy.
Nhưng Bảo Khang đã đứng lên, bước sang bên kia bàn, ngồi sát cạnh anh.
thượng long
thượng long
Em làm gì vậy...
bảo khang
bảo khang
Muốn ngồi gần hơn.
.
Gió chiều mơn man.
Phía xa, sân trường vang tiếng bóng rổ nảy trên nền xi măng.
Trong lớp học trống, chỉ còn lại hai người.
Khoảng cách gần đến mức nghe rõ nhịp thở. Bảo Khang nghiêng đầu, nhìn thật kỹ.
bảo khang
bảo khang
Anh biết không?
bảo khang
bảo khang
Đôi mắt của anh, mỗi khi ánh lên màu xanh,
bảo khang
bảo khang
Em lại thấy như anh đang bị bắt gặp.
bảo khang
bảo khang
Như thể em đang thấy tận sâu trong lòng anh vậy.
Thượng Long không đáp. Lâu thật lâu, anh mới quay sang.
thượng long
thượng long
Em nói nhiều quá.
bảo khang
bảo khang
Vì em sợ không nói thì sẽ không dám nhìn lâu thế này.
.
Một khoảng lặng. Bảo Khang khẽ cười.
bảo khang
bảo khang
Nếu có một ngày mắt anh không đổi màu nữa... chắc em sẽ buồn lắm.
thượng long
thượng long
Sao lại buồn?
bảo khang
bảo khang
Vì lúc đó, có thể em đã không còn khiến anh ngại ngùng nữa rồi.
.
Ánh nắng cuối ngày rọi vào mắt Thượng Long, xanh hơn bất cứ lúc nào trước đó.
Và tim Bảo Khang lại lỗi một nhịp tim---
Vì biết mình đã khiến người ấy đỏ mặt chỉ bằng một câu nói đơn giản.
.
thượng long
thượng long
Em đúng là...
thượng long
thượng long
Không thể yên lặng nổi một giây.
bảo khang
bảo khang
Không yên lặng nổi vì anh đấy.
bảo khang
bảo khang
Vì em yêu anh nên muốn trêu chọc hoài thôi.
.
#kngwean.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play