Nguyễn Quang Anh
Cậu ấy bước vào lớp với một dáng vẻ rất đỗi tự nhiên, như thể cả căn phòng sáng bừng chỉ vì sự xuất hiện của cậu.
Mái tóc bạch kim lòa xòa trên trán, ánh lên thứ ánh sáng như những tia nắng sớm.
Đôi mắt cậu ấy…
Thật sự khiến người ta không dám nhìn thẳng lâu.
Ánh mắt nâu sẫm, sâu thẳm, vừa tinh nghịch vừa dễ dàng chạm đến nơi mềm yếu nhất trong tim người khác.
Mỗi lần cậu ấy nhìn sang, tôi lại thấy như bị cả vũ trụ thu hút, không cách nào dứt ra.
Sống mũi cao, thẳng tắp, gương mặt góc cạnh, nét nào cũng hoàn hảo.
Nụ cười của cậu ấy…
Phải rồi. Là nụ cười ấy.
Nụ cười nửa miệng, toát lên sự tự tin, rạng rỡ, lại có chút tinh nghịch — nụ cười khiến bao cô bạn trong lớp thầm thương trộm nhớ.
Và cả tôi.
Tôi cũng không ngoại lệ.
Đôi khi, cậu khoác áo đồng phục hờ hững, cổ áo sơ mi mở hai nút, cà vạt lỏng, tay đút túi quần, bước ngang sân trường như thể cả thế giới này chẳng ai làm khó được cậu.
Đôi khi, cậu chỉ cười nhẹ,mải mê viết vài câu rap linh tinh vào tập, ánh nắng len qua cửa sổ in lên hàng mi dài của cậu, khiến tôi chỉ biết đứng nhìn.
Cậu ấy…
Đẹp đến mức… chỉ muốn lặng lẽ thích cậu ấy, để không phá hỏng bức tranh hoàn hảo ấy.
---