Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Chạng Vạng [CapRhy]

Thu Hút

Quang Anh, sinh viên năm nhất vừa chuyển đến một trường đại học ở thành phố lớn. Cậu sống cùng ba – một người cảnh sát trầm tính, ít nói nhưng luôn dõi theo cậu bằng ánh mắt nghiêm khắc mà âm thầm. Mẹ cậu đã rời đi từ khi cậu còn đỏ hỏn, để lại một vết trống không hẳn rõ hình thù, nhưng lại chưa bao giờ biến mất trong lòng cậu.Cậu không phải kiểu người dễ thân hay thích hòa mình vào đám đông. Quang Anh có phần trầm lặng, nội tâm và lúc nào cũng như đang lạc giữa thế giới quá xô bồ này. Nhưng cũng chính vì thế, cậu lại mang một nét thu hút rất riêng – một người im lặng nhưng khiến người ta không thể không nhìn.Quang Anh cao 1m65, vóc dáng tròn tròn đáng yêu, không gầy gò cũng chẳng quá đầy đặn – vừa vặn như một chiếc bánh bao mềm mại. Làn da trắng nõn, sáng mịn khiến cậu lúc nào cũng trông như đang phát sáng dưới ánh đèn giảng đường. Và hai má tròn tròn phúng phính, mỗi khi cậu cúi đầu cười hay phồng má giận dỗi, lại làm người khác phải thầm “trời ơi, cưng quá đi mất”.nhờ vẻ ngoài đáng yêu của cậu mà có khá nhiều người trong trường để ý tới cậu,trai có,gái có nhưng cậu chỉ đáp lại họ là một cái lắc đầu tới bây giờ cậu vẫn chưa có một mảnh tình nào..cậu cũng chỉ biết quay quanh với cậu em trai thanh mai trúc mã thôi.Cậu thường ăn mặc đơn giản, gọn gàng – áo thun trơn, quần jeans, giày sneaker trắng, nhưng không hiểu sao lại luôn khiến mọi thứ trông sạch sẽ và tinh khôi như chính con người cậu. Có điều gì đó trong ánh mắt lơ đãng của Quang Anh, trong nụ cười mỉm thoáng qua, trong dáng ngồi cắn môi khi đang tập trung đọc sách… khiến người ta muốn dừng lại lâu hơn một chút, nhìn cậu nhiều hơn một chút. Cuộc sống của Quang Anh trôi qua như thế – nhẹ nhàng, đơn độc, và có chút gì đó chưa được gọi tên.
Hôm đó, như mọi ngày, Quang Anh đến trường với chiếc balo nhỏ gọn và bước đi không vội vàng, cũng chẳng chậm rãi. Trên đường tới giảng đường, vẫn là vài người quen nhẹ nhàng chào hỏi, một cô bạn cùng lớp chìa ra cho cậu một chiếc bánh ngọt kèm hộp sữa nhỏ – thói quen mỗi sáng cô vẫn làm.Quang Anh khẽ lắc đầu, từ chối bằng nụ cười mỉm và ánh nhìn dịu dàng như sương sớm. Cậu không nói gì, cũng chẳng cần nói – sự nhẹ nhàng của cậu đã đủ để người kia không phật lòng.Giờ nghỉ trưa, Quang Anh đến nhà ăn của trường, nơi đông đúc tiếng nói cười, mùi thức ăn thoảng qua trong không khí. Cậu chọn một bàn nhỏ ở gần cửa sổ cùng vài người bạn quen. Mọi chuyện vẫn như mọi ngày, cho đến khi...Cánh cửa nhà ăn mở ra.Một nhóm người – khoảng bốn đến năm người – bước vào. Họ không ồn ào, nhưng lại thu hút ánh nhìn của không ít sinh viên đang ngồi đó. Quang Anh chỉ vô thức liếc nhìn, ánh mắt cậu vốn hay quan sát mọi thứ một cách lặng lẽ, cho đến khi...Ánh mắt cậu chạm vào ánh mắt của một người trong số đó.Chỉ là thoáng qua. Nhưng như có gì đó dừng lại.Cậu giật mình nhẹ – không phải vì hoảng sợ, mà là vì trong khoảnh khắc ánh mắt ấy chạm vào cậu, cậu cảm thấy như tim mình khựng lại một nhịp. Người đó – một chàng trai không quá nổi bật so với cả nhóm, nhưng không hiểu vì sao lại khiến cậu không thể rời mắt.Khi nhóm người kia tìm được chỗ ngồi, Quang Anh – vốn dĩ không hay chú ý quá lâu vào ai – lại lén liếc nhìn anh chàng đó thêm lần nữa.Mái tóc bạch kim anh rủ nhẹ trước trán, ngón tay gõ nhịp lên thành bàn, ánh mắt hơi nheo lại như đang suy nghĩ điều gì. Và rồi…Anh quay lại. Nhìn thẳng vào Quang Anh.Cái nhìn ấy không phải kiểu soi mói hay ngạc nhiên. Nó bình tĩnh, sâu và khó diễn tả – như thể giữa hàng trăm ánh mắt trong căn phòng ồn ào này, chỉ có cậu là người anh nhìn thấy.Tim Quang Anh lại nhói lên một chút – không phải đau, mà là... cảm giác gì đó rất lạ. Rất mới. Và cậu biết, một điều gì đó đã bắt đầu.
Đúng lúc Quang Anh còn đang lặng lẽ xoay những ý nghĩ trong đầu, cố lý giải vì sao ánh mắt kia lại khiến cậu bối rối đến thế, thì không gian nhà ăn bỗng trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Tiếng bàn ghế xê dịch, tiếng xì xào bàn tán râm ran khắp nơi, và bàn cậu ngồi cũng bắt đầu nhốn nháo. Một người bạn ngồi cạnh cậu – một cậu bạn,lúc nào cũng hay hóng hớt những chuyện của trường – cúi sát lại, thì thầm đầy vẻ hứng thú
nhân vật phụ
nhân vật phụ
ê biết mấy người kia là ai không ?
Quang Anh hơi nghiêng đầu, khẽ lắc. Cậu không phải kiểu quan tâm mấy chuyện rì rầm trong trường, nên cũng chẳng để ý tin đồn nhiều.
Quang Anh
Quang Anh
là ai á ?
nhân vật phụ
nhân vật phụ
nghe nói là một gia đình hay sao đó..mới từ nước ngoài chuyển về đây đó
Quang Anh
Quang Anh
à..
Quang Anh
Quang Anh
mà cái cậu trai tóc bạch kim đó tên gì á ?
nhân vật phụ
nhân vật phụ
à nam thần của trường đó tên Đức Duy học lớp 11a3
Quang Anh
Quang Anh
à..
nhân vật phụ
nhân vật phụ
coi bộ..cũng để ý ảnh rồi đúng không ?
Quang Anh
Quang Anh
hả..?
Quang Anh
Quang Anh
làm gì có đâu
nhân vật phụ
nhân vật phụ
phải không đó ?
Quang Anh
Quang Anh
thật mà
miệng thì chối vậy thôi chứ lòng cậu cậu lại nghĩ cái khác

ấn tượng

Cậu không thể nhớ rõ giấc mơ đêm qua là gì — chỉ biết rằng, khi tỉnh dậy, một ánh mắt vẫn còn đọng lại trong đầu cậu, như thể nó chưa từng rời đi.Quang Anh đến trường với nhịp bước chậm rãi hơn mọi ngày. Cậu vẫn mặc áo sơ mi trắng, gọn gàng, tóc hơi rối vì gió, và trên người vẫn thoang thoảng mùi sữa tắm hoa hồng ngọt nhẹ mà cậu thích.Khi bước vào lớp học, cậu chỉ mong một buổi học bình thường – không nhiều bất ngờ, không nhiều cảm xúc. Nhưng rồi…Cậu thấy anh.Đức Duy.Người con trai có ánh mắt đã khiến cậu bối rối trong nhà ăn chiều hôm qua – lạnh lùng, sâu và im lặng như thể đang giữ trong mình điều gì đó quá lớn để nói thành lời.Anh đang bước vào lớp.Bình thản. Kiệm lời.Và đẹp đến mức không cần cố gắng.Cậu bàng hoàng vài giây. Không phải vì anh đẹp – mà vì họ học chung lớp.Chưa kịp định thần, giảng viên đã bước vào, tay cầm danh sách thông báo
nhân vật phụ
nhân vật phụ
hôm nay lớp mình sẽ đổi chỗ nhé
nhân vật phụ
nhân vật phụ
giờ cô sẽ đọc danh sách nhé
nhân vật phụ
nhân vật phụ
Quang Anh và Đức Duy ngồi bàn ba ngoài cạnh cửa sổ
Một thoáng im lặng.Cậu quay đầu lại — Đức Duy đã ngồi đó.Ánh mắt anh hướng lên bảng, không chút quan tâm đến sự dịch chuyển xung quanh.Quang Anh bước tới, lặng lẽ kéo ghế ngồi cạnh. Tim cậu khẽ rung lên vì áp lực vô hình nào đó. Cậu hít một hơi sâu, rồi nhẹ giọng:l
Quang Anh
Quang Anh
chào cậu
Không có câu trả lời.Chỉ có một cái liếc – nhanh, lạnh, và không một chút thiện cảm. Cậu quay mặt đi, cố giấu đi cảm giác hụt hẫng.Vài phút sau, Đức Duy khẽ nhíu mày, quay sang thì thầm – đủ nhỏ để chỉ mình Quang Anh nghe thấy
Đức Duy
Đức Duy
người cậu..có mùi
Câu nói rơi xuống như một giọt mực loang vào tâm trí Quang Anh.Cậu sững người.Trên người cậu là mùi hoa hồng dịu nhẹ, quyện cùng hương sữa mềm mại – thứ mùi mà bạn bè từng khen là dễ chịu. Thứ mùi khiến cậu cảm thấy tự tin, cảm thấy sạch sẽ.Vậy mà… bị chê.Không phản ứng. Không hỏi lại. Cậu chỉ im lặng quay đi, tay khẽ siết lấy cây bút trên bàn như để giữ lại chút tự trọng đang bị bóp nghẹt.Cậu không hiểu.Không hiểu ánh mắt hôm qua là gì.Và càng không hiểu… tại sao lời nói hôm nay lại đau đến như vậy.
Vài phút trôi qua sau lời nhận xét vô cảm, Quang Anh vẫn ngồi im. Cậu không nhìn sang nữa, cũng không tỏ vẻ gì là bị tổn thương – nhưng tay vẫn nắm chặt cây bút, lòng thì rối như tơ.Không ai nói gì. Không khí giữa hai người lặng như đá.Và rồi… anh đứng dậy.Không báo trước, không xin phép, không một lời giải thích. Đức Duy xách cặp, rời khỏi chỗ ngồi, bước nhanh ra khỏi lớp như thể vừa ngồi cạnh một điều gì đó khiến anh ngột ngạt đến mức không thể chịu đựng nổi.Cậu chỉ có thể quay đầu nhìn theo — bàng hoàng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Mọi người trong lớp cũng quay lại nhìn, rì rầm nhỏ tiếng. Nhưng cậu chẳng nghe rõ ai nói gì nữa.Chỉ có một điều còn lại trong đầu cậu: cảm giác hụt hẫng, như bị từ chối mà không cần lý do.Đức Duy biến mất khỏi lớp học hôm ấy.Và điều đáng nói nhất chính là…Hành động đó để lại cho Quang Anh một ấn tượng — không tốt.Không phải vì anh đẹp mà cậu thấy tiếc. Mà là vì cậu không hiểu mình đã làm gì sai để bị đối xử như thể cậu là điều gì đáng ghét đến vậy.Còn với Đức Duy…Anh không hiểu nổi lý do tại sao khi ngồi cạnh cậu, trong lòng anh lại sinh ra một cảm giác vừa khó chịu vừa... lạ lẫm.Anh cũng có ấn tượng với Quang Anh.Chỉ là… chưa rõ là tốt hay xấu mà thôi.
tác giả
tác giả
có ấn tượng là được
tác giả
tác giả
dù nó là tốt hay xấu

nghiện

Những ngày sau đó, Đức Duy không quay lại lớp.Không ai biết lý do. Không ai hỏi. Mọi người đều mặc định rằng cậu học sinh “đặc biệt” kia vốn có lối sống kỳ lạ như chính vẻ ngoài lạnh lùng của mình. Còn Quang Anh thì im lặng như thường lệ, không chia sẻ gì với ai.Cậu vẫn đến lớp đúng giờ, vẫn ngồi ở chỗ cũ – một mình, vì ghế bên cạnh luôn trống.Ban đầu cậu thấy trống trải, rồi sau đó lại thấy… quen.Quen với việc không bị nhìn bằng ánh mắt lạnh lẽo.Quen với việc không bị chê là có mùi, dù trên người vẫn còn vương hương hoa hồng và sữa.Một tuần trôi qua. Nhịp học quay lại bình thường. Cậu đã nghĩ, chắc mình sẽ chẳng gặp lại người đó nữa.Nhưng...Sáng hôm đó, khi cậu vừa mở tập vở, ánh mắt vẫn còn lơ đãng nhìn ra cửa sổ thì —"Cạch."Tiếng ghế kéo ngay bên cạnh.Quang Anh sững lại.Cậu từ từ quay đầu.Đức Duy.Anh đã quay lại. Bình thản. Tóc vẫn rối nhẹ, ánh mắt vẫn sâu, nhưng có điều gì đó… dịu hơn.Không ai trong lớp ngạc nhiên nhiều, nhưng Quang Anh thì không giấu được cái nhịp tim lỡ một giây.Cậu khẽ né người sang một chút — một cách rất nhỏ thôi, nhưng đủ để giữ lại chút khoảng cách giữa cả hai.Cậu sợ... bị chê nữa.Sợ cảm giác bị xem như thứ gì đó không sạch sẽ.Nhưng… ngay khi cậu vừa dịch sang, một bàn tay giữ lấy tay áo cậu.Kéo nhẹ. Rất khẽ.Khoảng cách giữa hai người trở lại bằng không.Đức Duy nghiêng đầu nhìn cậu.Giọng anh trầm và thấp, nhưng đủ rõ
Đức Duy
Đức Duy
chuyện hôm trước..cho tôi xin lỗi nhá
Đức Duy
Đức Duy
thật ra hôm đó..tôi không khoẻ nên nói bậy thế thôi
Quang Anh chưa kịp phản ứng với câu xin lỗi ấy thì…Một cánh tay vòng qua eo cậu.Gần. Rất gần.Khoảng cách vừa được kéo về bằng không, giờ đã hoàn toàn bị xóa nhòa.Cậu giật mình, đôi mắt mở to, định lùi lại, nhưng chưa kịp làm gì thì...Một hơi ấm áp chạm nhẹ vào hõm cổ.Kèm theo đó là mùi hương rất quen thuộc... từ anh.Đức Duy — vùi mặt vào cổ cậu.Hành động đó vừa bất ngờ, vừa… lạ kỳ.Nhưng tuyệt đối không thô bạo. Không vội vàng. Không áp đặt.Chỉ là... một người con trai cao lớn đang nhẹ nhàng chạm vào da cậu như thể để tìm lại điều gì đó đã từng quen thuộc.Và trong hơi thở anh, cậu nghe rõ…
Đức Duy
Đức Duy
ừm..vẫn là mùi hương này..
Đức Duy
Đức Duy
hoa hồng pha lẫn sữa..
Giọng anh trầm xuống, như tự nói với chính mình.Tay siết nhẹ eo cậu lại gần hơn, như thể sợ mùi hương đó sẽ tan biến nếu anh không giữ lấy.Cậu thì đứng yên, hơi thở có phần loạn nhịp.Đôi má bắt đầu đỏ lên, mắt mở lớn nhưng không có lấy một phản ứng phản kháng nào.Cậu không hiểu nổi cảm giác này.Sao tự nhiên lại không vùng ra?Sao không đẩy anh ra?Chỉ là… khi gò má anh chạm khẽ vào làn da nơi cổ mình, cậu thấy tim đập nhanh thật nhanh.Mà không phải vì sợ.Là vì… có gì đó cuốn hút.Một chút... ấm áp.Một chút... bối rối.Và nhiều hơn hết, là cảm giác muốn để mặc cho anh làm vậy… thêm một chút nữa.
Lớp học bắt đầu trở nên rì rầm, rồi nhanh chóng ồn ào hẳn lên. Tiếng xì xào, bàn tán vang lên khắp nơi, học sinh trong lớp bắt đầu ngoái đầu nhìn về phía hai người ngồi gần cuối.Giữa không gian rộn ràng ấy, hai người con trai vẫn ngồi cạnh nhau như thể cả lớp học chẳng hề tồn tại.Một người — mặt đỏ bừng nhưng chẳng dám nhúc nhích, chỉ ngồi im, để đối phương làm gì thì làm.Người còn lại — như chẳng mảy may bận tâm, cứ vùi mặt trong hõm cổ đối phương, hít hà cái mùi hương vừa ngọt vừa dịu như hoa hồng pha với sữa.Đức Duy nhắm mắt lại, như thể muốn ghi nhớ mùi hương ấy sâu thật sâu vào trí nhớ.Cánh tay anh vẫn vòng qua eo Quang Anh, không có ý định buông ra.Rồi bất chợt…Một nụ hôn. Nhẹ như gió, lướt qua cổ.Cậu khẽ rùng mình, đôi mắt trợn to, còn tai thì đỏ rực như bị sốt.Mọi hành động lúc này của anh như một lời xin lỗi — ngọt ngào, nhẹ nhàng, nhưng cũng khiến tim người ta rối loạn cả lên.
Đức Duy
Đức Duy
cho tôi xin lỗi nhá..Quang Anh
Giọng anh trầm ấm vang bên tai cậu, kèm theo đó là… một cái chạm mũi tinh nghịch vào sống mũi cậu.
Đức Duy
Đức Duy
mùi cậu..nghiện thật đấy
Đức Duy cười khẽ, ánh mắt lấp lánh như thể đang thưởng thức vẻ bối rối của người trước mặt mình.Quang Anh lúc này chỉ còn biết ngồi im, tròn mắt nhìn anh — vừa ngại, vừa không hiểu sao bản thân lại để yên cho anh làm tất cả những điều đó.Tim cậu cứ đập mạnh từng hồi, và những ánh mắt xung quanh giờ đây… chẳng còn khiến cậu thấy phiền nữa.Chỉ là, có một điều duy nhất cậu cảm nhận rất rõ
"cậu không phải đang ở trong giấc mơ"

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play