TÔI LÀ ĐỨA CON NGOAN
Con ngoan của cả nhà
Mẹ An
Con mẹ ngoan lắm, ai cũng khen. Học giỏi, lễ phép, biết điều
An
Tôi đã nghe câu đó… đủ ngàn lần trong đời mình rồi
Người kể
An Nhiên. Cái tên nghe thật yên bình, nhẹ nhàng như gió thoảng chiều thu. Ba mẹ An đặt cái tên ấy với hy vọng cuộc đời cô sẽ an yên, hạnh phúc
Người kể
Nhưng không ai dạy cô cách để sống đúng với cái tên của mình. Cô chỉ biết cách… sống đúng với kỳ vọng
Người kể
Từ nhỏ, An học rất giỏi. Không phải vì An thích học, mà vì An thích nhìn ánh mắt ba mẹ tự hào lên mỗi khi cô cầm giấy khen về nhà. An thích cái cách mẹ khoe cô với hàng xóm
Mẹ An
Con bé nhà tui được học sinh giỏi 8 năm liền đó chị
Mẹ An
Ừ, trời ơi, cái mặt nó giống mẹ mà học thì giống ba nó, giỏi quá trời
Người kể
Lúc đó, An hay cúi mặt, mỉm cười, ngại ngùng. Nhưng trong lòng lại… có gì đó lâng lâng
An
À, thì ra… để được yêu, mình phải giỏi như vậy
Người kể
Lên cấp 3, áp lực tăng dần. Bắt đầu là lớp chọn, sau đó là những kỳ thi thử. Bạn bè dần ai cũng lao vào học thêm, luyện thi, làm đề. Còn An cô lao vào chiến đấu với nỗi sợ
Sợ bị tụt lại
Sợ không còn là niềm tự hào của gia đình
Sợ nếu mình không đứng đầu nữa, ba mẹ sẽ không còn thương mình nhiều như trước
Người kể
Hôm nay, An nhận được bài kiểm tra Toán 15 phút. 9 điểm
An nhìn con số đó khá lâu. Trong lớp, có tiếng đứa bạn huých An
Vy
Ê, 9 điểm kìa. Ghê thiệt chớ. Tao toàn 5,6 không đó
Mẹ An
Bài hôm nay được mấy điểm?
Mẹ An
Lần trước cũng 9, lần này cũng 9
Mẹ An
Sao không cố thêm 1 điểm nữa cho tròn trịa?
Mẹ An
Mấy đứa kia trong lớp có ai 10 không?
Mẹ An
Thấy chưa? Học gì mà học hoài không bằng người ta
Người kể
An không nói gì. Chỉ gật đầu và bước vào phòng
Tếng mẹ vọng ra ngoài
Mẹ An
Tụi mình hy sinh đủ thứ vì con, mà nó học kiểu đó… không hiểu nổi luôn!
Người kể
An đóng cửa lại. Bật đèn bàn Lấy sách ra
Nhưng mắt cô nhìn vào đề cương, còn tai vẫn nghe văng vẳng câu
Mẹ An
“Không hiểu nổi luôn…”
Người kể
An chợt nhớ đến buổi tối hôm qua. Cô thức tới gần 3 giờ sáng làm đề thi thử. Ba dậy đi vệ sinh thấy đèn còn sáng, chỉ lắc đầu nói
Ba An
Học gì học dữ, thi mà rớt thì đừng khóc nghe
Người kể
Cô nghĩ mình đã quen rồi. Quen với những lời đó. Nhưng hôm nay… sao tự dưng tim cô lại nhói thế nhỉ?
Người kể
Cô từng nghĩ, chỉ cần cố gắng thì sẽ được công nhận. Nhưng hóa ra, sự công nhận luôn đi kèm với điều kiện
An
Nếu... nếu mình không giỏi nữa… mình có còn là "con ngoan" không?
Ba An
Con học hành sao rồi? Thi đại học sắp tới rồi đó
Ba An
Đậu vô trường A là ba cho đi du lịch liền , mẹ con cũng hứa mua điện thoại rồi đó
Ba An
Con gái mà phải cố gắng nha
Người kể
Cô gật , Nhưng không ai hỏi
An
Con có muốn thi vô đó không?
Người kể
Không ai hỏi. Và cô cũng không nói
Người kể
An đi ngủ sớm hơn mọi hôm Nằm trong bóng tối, cô xoay mặt vào tường
Cô nghĩ đến tất cả mọi người gọi mình là “đứa con ngoan”
An
Tôi ngoan… vì tôi không cãi lại
An
Tôi ngoan… vì tôi luôn làm đúng
An
Tôi ngoan… vì tôi luôn cố gắng, ngay cả khi tôi muốn gục
Người kể
Nhưng ngoan có nghĩa là im lặng, đúng không?
Người kể
An quay sang, với tay mở cuốn sổ nhật ký nhỏ giấu dưới gối
An
"Hôm nay mình được 9 điểm. Không phải 10.
Hôm nay mẹ không cười"
An
"Hôm nay mình thấy lòng mình giống như mặt nước đứng yên… không gợn sóng, nhưng lạnh"
Người kể
An đặt bút xuống, nghĩ :
An
“Nếu mai không thức dậy nữa… chắc cũng chẳng sao"
Cố thêm một chút...
Mẹ An
Con học chưa xong à?
Mẹ An
Mẹ nấu sữa đậu nành đấy
Mẹ An
Uống đi cho khỏe. Học nhiều quá là hại người lắm
Người kể
An vẫn im lặng, cô đang khóc vẫn không dám quay sang
Mẹ An
Con giờ sướng lắm. Mẹ ba lo hết
Mẹ An
Chỉ cần học thôi. Cố thêm một chút, rồi hết khổ
Mẹ An
Vượt qua năm nay, vô đại học, là tự do rồi
Người kể
Cô muốn nói rằng:
An
“Con mệt lắm mẹ. Con đâu thấy tự do gì ở phía trước đâu…”
Mẹ An
Cố thêm chút nữa con
Mẹ An
Mẹ vì con mà chịu cực mười mấy năm rồi
Mẹ An
Con cũng ráng vì mẹ chứ?
Người kể
Cửa khép lại.
Tiếng chốt cửa vang lên khẽ như một cái lẫy siết trong lòng
Người kể
An vẫn người đó, 10 phút, 10 phút và thêm 10 phút nữa
Người kể
Cô mở điện thoại ra đọc lại dòng tin nhắn của Vy từ hôm qua
Vy
💬"Nếu có gì thì nói với tao nha?"
Người kể
Mẹ thương cô , cô biết chứ nhưng..
An
Mẹ thương tôi bằng giấc mơ chưa trọn của mẹ
An
Mẹ thương tôi bằng những điều mẹ chưa có
An
Và trong tình thương đó, tôi không còn chỗ để mệt mỏi
Vy
Nhìn vở, chứ không học à?
Vy
Tao cũng thế Mệt dã man
Vy
Bữa nay bị mẹ cằn nhằn nữa, bảo sao không giỏi bằng An Nhiên
Vy
Thì ai cũng bảo mày giỏi mà Mà chắc họ đâu biết để giỏi vậy chắc khổ cỡ nào
Vy
Tao đoán nha, mày chắc đang mệt dữ lắm
An
Không... không sao tao quen rồi
Vy
Mai có đề Văn. Tao chép sẵn rồi, mai đưa. Đừng học khuya quá
Người kể
Cô thở dài rồi mở nhật ký ra viết:
An
“Mẹ nói cố thêm một chút là hết khổ.
Nhưng con đã cố… cố đến nỗi không còn là con nữa"
An
"Và con sợ, mẹ ơi… con sợ phía trước không phải là ánh sáng.
Mà là một hố sâu đang mở ra, chờ con rơi xuống"
Bữa cơm, không có tiếng cười
Người kể
Tiết hôm nay giáo viên giảng một đoạn nghị luận xã hội về chủ đề: Áp lực trong học đường
"Có những bạn học sinh không lên tiếng, không phản kháng. Nhưng bên trong, các em có thể đang gào thét"
Mẹ An
Về rồi, ăn đi cho nóng
Ba An
Mẹ mày hôm qua thức tới 1 giờ sáng lo đơn hàng mà sáng nay vẫn dậy sớm nấu ăn cho cả nhà đó
Mẹ An
Con cũng ráng học đi. Ba mẹ cực vậy chỉ để con có tương lai thôi
Không khí trên bàn cơm… không có gì sai. Không có la mắng Không ai cãi nhau
Nhưng cũng không có tiếng cười. Không có sự thật lòng
Chỉ là những câu nói lập đi lập lại, chèn đầy vào từng thìa thức ăn
Ba An
Hình như nay con ốm hơn thì phải
An
Chắc.. chắc tại con hơi thiếu ngủ
Ba An
ừ ráng đi con ráng xong năm nay là khỏe rồi
Người kể
Ăn xong rồi, An rửa chén
Mẹ An
Con đừng để mẹ lo nha. Mẹ thấy con dạo này… lặng lẽ lắm
An
Tại con đang tập trung ôn thi thôi
Mẹ An
Thương con nhưng.. mẹ sợ con không đủ bản lĩnh
Mẹ An
Ngoài kia người ta giỏi dữ lắm
Người kể
An quay sang, giấu tiếng thở dài
Vy
💬Cậu có đang ở nhà không?
Vy
Tớ mua matcha latte, ghé qua được không?
Người kể
Vy ngồi trong phòng, nhìn quanh
Vy
Cậu sắp xếp gọn ghê. Nhưng mà hơi… ảm đạm nhờ
Vy
ờ nhìn đi phòng của cậu nhưng không hề có gì riêng của cậu hết chơn á
Vy
Không có tranh vẽ, không có hình ảnh. Cứ như phòng mượn tạm
Người kể
Căn phòng An chẳng có gì mang dấu ấn cá nhân, ngoài những xấp tài liệu, sách ôn luyện, đề cương
An
Chắc tại tao không có gì để nhớ
Vy
hay là mai tao vẽ cho mày một bức
Vy
[chỉ vào bức tường trắng đối diện bàn học]
Người kể
Tối đó, An mở quyển nhật ký
An
“Hôm nay ăn bún bò. Mẹ nấu ngon. Nhưng con không thấy ngon"
An
"Mẹ nói thương con, sợ con không giỏi bằng người ta.
Con cũng sợ. Nhưng con không còn sức để cố gắng nữa.
Con đang cố để không bật khóc trước mặt mẹ"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play