Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

• Nguyên Văn • Bé Hầu Của Ông Trùm

Chap 1

21:00
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cha, con mới về, tiền lương tháng này con để trên bàn. Cha đừng uống nhiều nữa...
Dương Thành
Dương Thành
Mày nói nhiều quá, tao mệt. Đem thêm tiền ra đây
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Con... con làm gì còn tiền nữa
Dương Thành
Dương Thành
Mày nói dối, nhanh nộp tiền ra đây, tao còn nợ bọn nó
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Con... mai con sẽ đi làm thêm...
Dương Thành
Dương Thành
Mai? Mai? T cần tiền tối nay!
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Con thực sự không còn tiền nữa...
Dương Thành
Dương Thành
Vậy thì...
Dương Thành
Dương Thành
(nhìn em nham hiểm)
Dương Thành
Dương Thành
Không còn tiền thì chỉ còn mày thôi
21:35
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cha...Cha định làm gì con?
Dương Thành
Dương Thành
Câm miệng!
Dương Thành
Dương Thành
Có người tìm, mày chỉ cần nghe lời, thì mày sẽ được yên ổn
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cha... xin Cha...
Dương Thành
Dương Thành
Im mồm!
Dương Thành
Dương Thành
Đi tắm rửa sạch sẽ, lát người ta đến đón
22:15
Vệ sĩ
Vệ sĩ
Hàng đâu?
Dương Thành
Dương Thành
Trong kia, mới mười tám, còn non lắm
Vệ sĩ
Vệ sĩ
(nhìn em) Tiền đây, đủ trả nợ cho ông
Vệ sĩ
Vệ sĩ
Giờ chúng tôi sẽ đưa người đi
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Xin ...đừng mà... cha!
Dương Thành
Dương Thành
Đi theo người ta, giờ mày sẽ là của ông trùm. Đừng để tao mất mặt
Vệ sĩ
Vệ sĩ
Đi thôi, ông trùm đang chờ
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
(sợ hãi đi theo)
23:30
Quản gia
Quản gia
Thưa ông chủ, đưa được người về rồi ạ
???
???
Cho người vào nhà và đưa lên đây❄️
Quản gia
Quản gia
Vâng
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Xin lỗi...? Có ai không?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
(tiến đến gần em)
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
(ngồi thụp xuống)
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Xin đừng ăn tôi (khóc)
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi không ăn cậu ❄️
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh... đừng nhốt tôi được không (rơm rớm)
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi... không làm gì sai
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cậu không sai, nhưng cha cậu thì có. Và giờ... cậu phải trả thay
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi sẽ làm việc, tôi sẽ trả hết nợ, xin anh đừng bắt tôi
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Trả? Cậu nghĩ mấy đồng lương của cậu có thể trả nợ cho cha cậu ư?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi xin anh....
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
(im lặng)
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
(Hắn tháo cà vạt, chậm rãi cởi khuy áo vest, từng động tác dứt khoát, ánh mắt không rời khỏi người Bác Văn đang run bần bật.)
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Nhìn tôi
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
(ngẩng lên, ảnh mắt ươn ướt, cổ họng nghẹn lại)
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Từ giờ, tôi là chủ nhân của cậu. Cậu chỉ cần nhớ một điều:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh.. anh muốn tôi làm gì?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Hầu hạ tôi

Chap 2

Sáng hôm sau, Trương Quế Nguyên ép Dương Bác Văn mặc đồng phục mới tinh, đưa em đến một ngôi trường tư danh tiếng trong xe sang có tài xế riêng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Từ giờ mày học ở đây. Lớp 12A, cùng lớp tao
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tuyệt đối không được để lộ ra mày quen biết tao
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
(gật nhẹ đầu)
Khi bước vào lớp, cả phòng học im bặt. Ánh mắt đám học sinh con nhà giàu đổ dồn về Bác Văn – người em mặc đồng phục trắng, dáng người nhỏ bé, khuôn mặt em lấm lem nhưng vô cùng đáng yêu
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Xin chào mọi người... mình tên Dương Bác Văn, mong được làm quen
Cô giáo
Cô giáo
Được rồi Bác Văn, em ra ngồi cạnh Quế Nguyên đi
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Vâng...
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
(đi ra chỗ Quế Nguyên + ngồi xuống)
Giờ ra chơi
???
???
1: Thằng nghèo rách này là ai? Sao lại ngồi gần chỗ anh Trương?
???
???
2: Có khi là đồ chơi mới của anh ta?
???
???
1: Đụng thử coi. (Đẩy mạnh vai em, sách vở rơi đầy sàn)
Em chỉ lặng lẽ cúi xuống nhặt, tay run run, nhưng tuyệt nhiên không dám phản kháng. Em biết nếu mở miệng, bọn chúng sẽ làm dữ hơn.
__________
Tan học, chưa kịp thở, Trương Quế Nguyên đã đứng chờ trước cổng trường.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Lên xe
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
… Chúng ta đi đâu?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Đi mua đồ. Mày phải có “đồng phục” riêng ở nhà.
Xe dừng trước trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Bác Văn bị kéo vào một cửa hàng kín đáo, toàn váy áo ren trắng, tất lưới, băng đô hầu gái.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Thử bộ này đi (Ném một bộ vào tay em)
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi... tôi là con trai...
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Càng tốt. Tao thích vậy ~
Em đứng trong phòng thử, ngón tay run run lần khuy áo, gương mặt đỏ bừng, mắt cay xè khi soi mình trong gương, thứ đồng phục hạ nhục không khác gì xiềng xích.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cho tôi mua mấy bộ này
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
NovelToon
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
NovelToon
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
NovelToon
Nhân viên: À... dạ
__________
Tối hôm đó, Bác Văn ngồi lau bàn dài trong phòng ăn biệt thự, bộ đồng phục mới còn để sẵn trên ghế.
Hầu gái
Hầu gái
(đi vào)

Chap 3

Hầu gái
Hầu gái
(cúi người xuống hỏi em)
Hầu gái
Hầu gái
Em tên gì?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
... Bác Văn
Hầu gái
Hầu gái
Chị tên Cẩm Thanh, em đừng sợ quá, ở đây... không phải ai cũng xấu
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
(nhìn chị Thanh)
Mái tóc buộc gọn, đôi mắt hiền lạ lẫm. Lần đầu tiên sau bao đêm, em thấy có ai đó chạm nhẹ vào tay mình, dỗ dành em không run rẩy nữa.
Nhưng ngoài kia, bóng Trương Quế Nguyên vẫn đứng nơi cầu thang, khóe môi nhếch lên. Thứ “đồ chơi” này, hắn sẽ không để ai chạm vào lâu đâu.
_________
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Chị Thanh… em cảm ơn chị… nếu không có chị, chắc em đã…
Hầu gái
Hầu gái
Nhìn em tội lắm, người gì mà gầy nhom… Ăn đi, có sức mới chịu được.
Em khẽ gật đầu, húp sữa trong lặng lẽ. Lần đầu tiên, em thấy một chút ấm áp giữa căn biệt thự lạnh như băng này.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tốt nhỉ ~
Hầu gái
Hầu gái
(hoảng hốt buông tay Bác Văn ra, vội cúi gập người)
Hầu gái
Hầu gái
Xin... xin lỗi ông chủ... tôi chỉ...
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ra ngoài ❄️
Hầu gái
Hầu gái
(ngước lên, ánh mắt lo lắng nhìn em)
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
(ngước nhìn lại, đôi mắt sợ hãi không dám chớp)
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi nói ... ra ngoài ❄️
Hầu gái
Hầu gái
(đành lùi bước, cửa phòng khép lại, chốt cửa bật “cạch” một tiếng khô lạnh)
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
(ngồi bệt dưới sàn, tay siết góc váy đồng phục, run rẩy)
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Mày tưởng ở đây có ai cứu nổi mày à?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Xin… tôi sai rồi… tôi chỉ…
Em chưa kịp nói, đã bị hắn đè sát vào bàn ăn còn dở dang. Tiếng bát đũa rơi loảng xoảng xuống sàn, trộn cùng tiếng thở dốc.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Từ giờ, mày chỉ được ngước mắt nhìn tao. Cầu xin cũng chỉ cầu xin tao.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Xin... anh đừng...
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Đừng? Mày ngoan, tao sẽ thương. Mày lén lút, tao sẽ bẻ gãy. Hiểu chưa?
Tiếng gió đêm luồn qua khe cửa, lạnh buốt. Em khẽ rên lên khi cổ tay bị trói ghì vào thành ghế, ánh mắt đẫm lệ. Căn phòng sang trọng giờ biến thành cái lồng son mà em không thể chạy trốn, chỉ có thể chờ xem chủ nhân muốn dày vò em thế nào.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play