[BounPrem] Đại Dương Sâu Thẳm
Tiếng gọi trong tuyệt vọng
Tác giả
Đây là lần đầu mình viết truyện ngược
Tác giả
Nếu có sai sót j thì cmt cho mình biết với nha!
Tác giả
H thì vô truyện thôi
Người ta vẫn thường nói, một gia đình có đủ cha mẹ và hai đứa con thì hẳn phải là một mái nhà đầy ắp tiếng cười. Gia đình của Boun, nhìn từ bên ngoài, chính là khuôn mẫu ấy: cha là doanh nhân thành đạt, mẹ là người phụ nữ dịu dàng, đảm đang. Boun mười bảy tuổi, vừa trưởng thành, chững chạc và luôn chăm lo cho em gái là bé Nhã Lam, mới mười ba tuổi, ngây thơ như nắng đầu hạ
Nhưng người ngoài chẳng thể nào biết rằng… phía sau bức màn hoàn hảo ấy là một sự thật lạnh buốt
Cha của Boun… chưa từng yêu mẹ Boun
Mẹ Boun là một người đàn bà cam chịu. Còn cha… chưa từng yêu bà. Trái tim ông từ rất lâu đã trao cho người phụ nữ khác là mẹ của Prem.
Một người nghệ sĩ violin lừng danh, tài sắc vẹn toàn. Người từng đứng giữa ánh đèn rực rỡ của các sân khấu quốc tế, nhưng vì tình yêu dành cho một người đàn ông là cha của Prem bà đã từ bỏ tất cả.
Bỏ ánh hào quang. Bỏ vinh quang.
Bỏ cả ước mơ chỉ để đến sống cùng ông trên một hòn đảo xa lạ cách xa thành phố
Tưởng như mọi thứ đã khép lại. Nhưng cuộc sống đôi khi nhẫn tâm hơn cả tưởng tượng
tại thành phố… một cơn ác mộng đang âm thầm kéo đến
Nhã Lam, em gái Boun vừa tan học buổi chiều muộn. Bé gái ấy có đôi mắt sáng, giọng nói trong trẻo và một nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ. Nhã Lam có bạn gái tên Mika một cô bé học cùng trường, hai đứa nhỏ bên nhau ngây thơ và thuần khiết, cứ nghĩ rằng cả thế giới này mãi an toàn
Không ai nghĩ... một buổi chiều bình thường lại hóa địa ngục
Trên đường về, khi Nhã Lam vừa nhắn tin cho Mika rằng "Tối nay video call nha, nhớ chị!", thì chiếc xe tải màu đen dừng sập ngay trước mặt.
Tiếng hét vang lên.
Bé bị kéo tuột vào bên trong xe.
Không ai nghe thấy.
Không ai biết.
Mãi đến khi điện thoại của Lam rơi lại ven đường, màn hình vỡ, chuông báo tin nhắn từ Mika không ngừng reo, thì mọi người mới phát hiện… em đã biến mất
Khi Boun nhận được tin, cậu đang ngồi giữa buổi học thêm toán nâng cao. Điện thoại đổ chuông liên tục. Cuộc gọi từ cảnh sát. Tin nhắn từ mẹ. Một hình ảnh duy nhất hiện lên trong đầu cậu: gương mặt cười của Nhã Lam sáng nay khi vẫy tay chào tạm biệt
Boun
Không… không thể nào…
Cậu lao khỏi lớp học. Đôi chân run lên vì sợ. Trong đầu chỉ có một điều duy nhất vang vọng
Boun
Làm ơn đừng có chuyện gì… làm ơn đừng…
Lam được tìm thấy trong một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô.
Quần áo xộc xệch, toàn thân đầy vết thương, máu loang đỏ một góc nền lạnh lẽo
Cô bé được đưa vào phòng cấp cứu trong tình trạng nguy kịch.
Cảnh sát nói em bị một nhóm người lạ ********* hành hung dã man
Suốt đêm đó, Lam không ngừng gào khóc trong vô thức
Nhã Lam
P’Boun… cứu em… đừng bỏ em… Mika… em đau quá…
Sáng hôm sau, khi vừa tỉnh lại, Lam đột nhiên co rúm người, ánh mắt hoảng loạn, toàn thân run rẩy…
Nhã Lam
ĐỪNG… ĐỪNG LẠI GẦN TÔI… ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI… LÀM ƠN…!
cô bé hét lên, ánh mắt hoảng loạn, thân thể co rúm lại
Cô đập phá hết tất cả trong tầm với, la hét trong cơn ác mộng sống dậy
Boun nhào vào ôm chặt lấy em, bất chấp những cú đấm loạn xạ
Boun
Là anh đây! Là P’Boun đây! Không ai làm hại em được nữa đâu!
Lam bật khóc, tiếng nức nở vỡ ra như thủy tinh nứt vỡ
Nhã Lam
Sao anh không đến sớm hơn… sao em gọi mãi… mà không ai đến cả…?!
Đó là lần đầu tiên trong đời… cậu mong mình có thể quay ngược thời gian
Tác giả
Chap 1 đến đây là hết r ạ
Tác giả
Mn đừng quên thả ❤️ LIKE cho mình có động lực viết tiếp nhaaa!!
Tác giả
Hẹn mn ở chap sau
Khi ánh sáng ko còn trở lại
Sau biến cố kinh hoàng ấy, Nhã Lam được xuất viện với những tổn thương cả thể xác lẫn tâm hồn
Boun vẫn đưa em gái đến bệnh viện trị liệu tâm lý đều đặn. Mn trong GĐ cố gắng trở lại nhịp sống cũ. Mẹ thì trốn tránh, ba thì bận rộn. Chỉ có Boun và Mika người luôn bên Lam như ánh sáng hiếm hoi giữa vùng tối đặc quánh
Ai cũng nghĩ… Lam rồi sẽ ổn
Cho đến một ngày
Bác sĩ gọi riêng Lam vào phòng tư vấn. Boun ngồi chờ bên ngoài, thỉnh thoảng ngước lên nhìn Mika đang đọc sách. Không khí lặng như mọi hôm
Nhưng cánh cửa bật mở, và Lam bước ra gương mặt tái nhợt, tay cầm một tập giấy run rẩy
Nhã Lam
//không đáp. Ánh mắt hoảng loạn, môi mím chặt//
Bác sĩ
Cô bé cần được theo dõi sát… kết quả cho thấy Lam đang phải chịu một cú sốc sâu về mặt thể chất
Mika tròn mắt. Boun chết lặng. Còn Lam… quay lưng, bỏ chạy như muốn rời xa mọi thứ
Mika
Nhã Lam!! Em chờ chị!!
y tá
//chạy tới, giọng đầy hoảng hốt//
y tá
Có người vừa chạy lên sân thượng… trông rất bất ổn…!
Tiếng chân dồn dập. Hành lang dài như vô tận. Khi cánh cửa sân thượng mở tung, gió lạnh quất vào mặt như những cái tát tỉnh người
Trên mép lan can, dáng người nhỏ bé ấy đứng chông chênh như sắp bị gió cuốn đi
Tóc em bay rối tung. Gương mặt ướt đẫm nước mắt. Đôi mắt trống rỗng, không còn chút tia sáng nào
Nhã Lam
//Khi thấy Boun và Mika, cô bật khóc//
Nhã Lam
Em xin lỗi… em không chịu nổi nữa… ký ức đó vẫn ở trong em… em thấy nó mỗi đêm… em sợ…
Boun
//quỳ xuống, giọng nghẹn//
Boun
Anh biết… anh biết mà
Boun
Làm ơn, đừng rời bỏ anh… Nhã Lam à, xin em…
Mika
//cũng khóc, bàn tay run run với về phía trước//
Mika
Nếu em đi… chị phải sống thế nào đây…? Em là ánh sáng của chị mà…
Nhã Lam khẽ cười. Lần đầu sau biến cố ấy… là một nụ cười buồn đến nghẹn tim.
Nhã Lam
Nhưng em không còn ánh sáng nào nữa… Chỉ có bóng tối…
Không ai kịp nói thêm điều gì...
Và rồi… gió cuốn qua, xé toạc không gian
Tiếng hét vang vọng tầng thượng
Sân bệnh viện chiều xám tro
Chiếc cáng được đẩy vội vào trong. Trên đó là thân thể nhỏ bé nằm im lìm. Mái tóc dài xõa ra, gương mặt trắng bệch, nhắm nghiền như đang ngủ
Boun
//đi bên cạnh, bàn tay siết chặt thanh cáng//
Mika
//đi phía sau, môi mím chặt đến bật máu, nước mắt không kịp lau//
Boun ngồi trên ghế chờ, hai bàn tay run lên không kiểm soát. Mika đứng tựa tường, đầu cúi gằm. Không ai dám hỏi… Lam còn sống không?
Thời gian trở nên tàn nhẫn
Mỗi giây trôi qua như hàng giờ
Bác sĩ
//bước ra, lắc đầu khẽ//
Mika
//đổ gục, hét đến tuyệt vọng//
Boun
//thì thầm, giọng rạn vỡ//
Boun
Em gái tôi… nó chưa kịp sống mà...
Không ai có thể kéo họ khỏi đáy vực lúc ấy
Ngôi nhà không còn tiếng cười. Mọi khung ảnh đều phủ vải đen
Lam nằm lặng trong quan tài trắng, như nàng tiên bé nhỏ đang ngủ vùi
Mika ngồi đó, không khóc nữa. Nước mắt đã cạn. Chỉ còn đôi mắt đục ngầu như người mất hồn
Boun
//đứng lặng bên khung cửa, tay nắm chặt một mảnh giấy gấp nhỏ//
Thư của Lam, viết lại trước khi rời đi
Boun
//cắn môi bật máu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám tro//
Boun
Anh hứa… anh sẽ không tha cho những kẻ đó
Boun
Dù phải rơi xuống đáy sâu nhất… anh cũng sẽ kéo bọn chúng theo
Sự Thật Không Thể Tha Thứ
Sau khi Nhã Lam rời đi, ngôi nhà của Boun trở nên im lặng đến nghẹt thở
Mẹ anh người phụ nữ luôn hiền lành và nhẫn nhịn từ ngày hôm ấy đã chẳng còn cười. Bà sống lặng lẽ trong căn phòng có di ảnh của con gái, mỗi ngày đều ngồi hàng giờ trước bức ảnh đó, thì thầm
Mẹ Boun
Mẹ xin lỗi… Mẹ không thể bảo vệ được con...
Boun không dám nghe thêm.
Vì chính anh cũng không tha thứ được cho bản thân
Mika, sau nhiều ngày gục ngã, đã âm thầm đứng dậy tìm hiểu lại toàn bộ sự việc. Cô không thể để cái kết của Lam bị chôn vùi như một chuyện lặng lẽ. Có điều gì đó rất sai, rất đáng nghi... và cô tin trực giác của mình chưa bao giờ sai
Trong khi đó, Boun vẫn sống trong u uất, lặng lẽ làm mọi thứ như một cỗ máy. Những vết thương trong lòng anh chẳng hề liền lại chúng chỉ lặng xuống, chờ ngày bật dậy.
Tấm màn sự thật đc kéo xuống
Mẹ Boun tình cờ đi ngang phòng làm việc của chồng thì nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong
Giọng ông người đàn ông mà bà từng tin tưởng suốt bao nhiêu năm thấp, đều nhưng đầy lạnh lẽo
Ba Boun
Lúc ấy mà không xử lý nhanh thì rắc rối to
Ba Boun
Còn bà ta sau đó cũng định đào bới lại chuyện cũ...
Ba Boun
May mà sắp xếp kịp thời. Mọi thứ đều êm đẹp
Mẹ Boun
//run lên. Đôi mắt mở to. Trái tim đập mạnh đến nghẹt thở//
Mẹ Boun
//lao vào phòng, đôi mắt đỏ hoe//
Mẹ Boun
Là ông? Là ông thật sao? Tại sao lại là con bé?!
Ba Boun chết lặng một giây. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt ông trở nên lạnh lẽo. Khi bà rút điện thoại định gọi cho cảnh sát, ông vội bước tới…
Một tiếng va chạm vang lên từ cầu thang đá
Boun nhận tin trên đường về
Boun
//chạy như bay, vừa chạy vừa lặp lại trong đầu//
Boun
Không phải đâu… không phải thật đâu…
Nhưng khi cánh cửa nhà mở ra, anh thấy mẹ nằm trên sàn đá lạnh, ánh mắt nhắm nghiền, mái tóc còn rối bời chưa kịp chải. Mọi người xung quanh im lặng, tiếng xe cấp cứu cũng chẳng còn ý nghĩa
Boun
//lao đến, quỳ sụp xuống cạnh mẹ, đôi tay run rẩy nắm lấy tay bà//
Boun
Mẹ ơi… mẹ dậy đi… con về rồi này…
Boun
Mẹ ơi… đừng làm con sợ…
Đôi vai anh rung lên. Từng tiếng nấc bật ra khỏi cổ họng mà cậu đã cố nuốt vào suốt ba năm qua
Nước mắt rơi xuống từng giọt, rơi trên tay bà, nhưng bà không lau cho cậu như ngày bé nữa.
Không còn ai…
Không còn ai lau nước mắt cho anh nữa rồi
Boun
Tại sao… tại sao lại là mẹ?!
Boun
Con chưa kịp ôm mẹ lần cuối… mẹ à…
Mọi người xung quanh lặng đi. Cậu cứ ngồi đó, khóc đến mức không thể thở, miệng lặp lại đúng một câu
Boun
Con xin lỗi… con xin lỗi vì đã không ở bên mẹ sớm hơn…
Boun vẫn nhốt mình trong phòng ko ăn ko uống j mà cầm ảnh của ba mẹ con lên nhìn
Bỗng Mika gửi tin nhắn đến
Một đoạn ghi âm trích từ camera bí mật trong thư phòng.
Giọng ba Boun vang lên bình thản, như thể đang kể chuyện người xa lạ
Ba Boun
Chuyện đó đáng lẽ đã kết thúc từ lâu. Cô ta cố chấp, thì phải chịu. Giờ con Lam cũng không còn, càng đỡ phiền
Mika
Boun… tớ biết cậu sẽ đau. Nhưng đây là sự thật. Cả mẹ cậu… và Nhã Lam… đều vì ông ấy mà ra đi
Boun
//nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại//
Anh không khóc nữa.
Chỉ là tim anh như ngừng đập trong vài giây. Rồi sau đó, nước mắt lại tràn ra nhưng không còn ấm
Một chiếc vali nhỏ, vài bộ quần áo, một tấm ảnh cũ của gia đình thứ cuối cùng còn sót lại của những tháng ngày chưa nhuốm màu u ám
Cậu không nói gì với ba.
Chỉ để lại một tờ giấy ngắn trên bàn
Boun
Từ hôm nay, con không còn là người của gia đình này
Anh bước ra cửa. Nắng chiều rọi lên gương mặt ướt đẫm, nhưng anh không lau nước mắt nữa
Vì anh biết… từ giây phút này, mình không còn ai để dựa vào
Anh chọn rời khỏi thành phố
Tới một nơi xa một hòn đảo không ai nhắc tới.
Nơi đó, không có ký ức, không có danh vọng, không có quyền lực
Download MangaToon APP on App Store and Google Play