[ Tường Hiên ] Anh Cũng Muốn Hạnh Phúc
Chương 1
Bán đảo Mexico vào mùa hạ như nhuộm rực bởi máu và cát nóng. Mặt trời như một con mắt đỏ ngầu treo lơ lửng trên đỉnh đầu, soi rọi xuống những con đường cát bụi nồng mùi thuốc súng. Trong một con hẻm nhỏ khuất sau những toà nhà bỏ hoang ở Mazatlán, tiếng còi hụ của cảnh sát vang lên từng đợt, xen lẫn tiếng súng vang lên tàn nhẫn và hỗn loạn như tiếng khóc của một linh hồn đang bị kéo khỏi thân xác.
Nghiêm Hạo Tường, gã đàn ông ba mươi hai tuổi, được xem là “bóng ma” ở bán đảo này, vừa rút chân khỏi một cuộc giao dịch máu me. Dưới chiếc áo sơ mi lụa màu đen đang dính đầy bụi và máu, nơi cánh tay trái anh, viên đạn của cảnh sát đã xuyên qua phần cơ, khiến máu chảy không ngừng. Nhưng anh không kêu. Đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo không hé mở chút đau đớn. Gương mặt đẹp nhưng lạnh hơn đá tạc ấy vẫn bình thản như thể đang chứng kiến ai khác đổ máu chứ không phải mình.
Anh lẩn vào một con ngõ hẹp, nơi mùi hoa giấy khô héo pha lẫn mùi rác thối rữa.
Một người con trai châu Á dáng người cao gầy, áo sơ mi trắng đã ngả vàng vì bụi, trên tay cầm một túi bánh mì và cuốn sách dày. Cậu đứng khựng lại khi thấy anh gã đàn ông đầy máu với khẩu súng lấp ló dưới lớp áo.
Rồi cậu rụt rè lên tiếng, bằng một thứ tiếng Tây Ban Nha lơ lớ của bản thân
Tống Á Hiên
Señor… ¿estás bien? (Ông… ông ổn chứ?)
Anh nhíu mày. Không phải vì đau, mà vì cậu. Một thằng nhóc Á Đông, giữa lòng thành phố chết chóc này, lại dám dừng lại vì một gã đàn ông đầy máu trên người?
Cậu ngồi xuống, lục túi lấy băng gạc và lọ cồn y tế nhỏ. Động tác cậu lúng túng, không giống bác sĩ, chỉ giống một sinh viên mang trái tim mềm đến nơi không ai còn giữ lòng nhân từ nữa.
Tống Á Hiên
Tôi tên là Tống Á Hiên. Tôi là sinh viên học trao đổi ở Đại học Trung Y Dược Chiết Giang... Anh bị thương nặng, đừng cử động mạnh.
Hạo Tường vẫn im lặng, nhưng đôi mắt anh lần đầu tiên trong nhiều năm không phủ sương mù. Cậu không hề sợ anh. Không hề dè chừng cái mùi máu tanh, không rụt tay khi đầu ngón tay cậu dính máu anh.
Tống Á Hiên quấn băng quanh cánh tay anh, lẩm bẩm vài câu gì đó bằng tiếng Trung có lẽ là an ủi, có lẽ là tự trấn an chính mình. Gió thổi qua, lùa vào mái tóc rối của cậu, làm vạt áo cậu bay nhẹ, và đôi mắt nâu của cậu ánh lên thứ ánh sáng mà anh chưa từng thấy suốt mười năm làm ông trùm sự dịu dàng không tính toán.
Khi cậu ngẩng đầu lên, bàn tay vừa dán miếng băng cuối cùng thì anh nắm lấy cổ tay cậu thật chặt.
Nghiêm Hạo Tường
Em không thể đi nữa.
Giọng anh trầm, tiếng Tây Ban Nha pha chút âm sắc lạ lạnh đến mức Tống Á Hiên rùng mình.
Tống Á Hiên
Anh nói gì cơ?
Nghiêm Hạo Tường
Em đã băng bó cho tôi. Em đã thấy mặt tôi. Và em không còn đường lui ở đây đâu
Ngay lúc ấy, đằng sau họ, một chiếc xe đen phanh gấp. Hai người đàn ông mặc đồ vest bước xuống, đưa ánh mắt kính lạnh tanh nhìn về phía Á Hiên. Cậu bị đẩy vào xe trước khi kịp phản ứng, miệng còn chưa kêu lên.
Từ khoảnh khắc đó, số phận cậu đã gắn với bóng tối sâu.
Còn trái tim anh lần đầu tiên sau bao năm bắt đầu cảm thấy sợ.
Chương 2
Tống Á Hiên bị ném vào một căn phòng lạnh đến mức xương cậu như đông cứng lại. Bức tường bê tông loang lổ vết máu cũ. Căn phòng không cửa sổ, chỉ có một ngọn đèn nhỏ treo lủng lẳng, vàng vọt và đơn độc như ánh sáng cuối cùng của người sắp bị đẩy khỏi rìa thế giới.
Cậu co mình lại, bàn tay run rẩy ôm lấy cánh tay vừa băng bó cho gã đàn ông bí ẩn kia. Đầu óc hỗn loạn, cậu không thể hiểu điều gì đang xảy ra. Chỉ biết rằng mình vừa cứu một người và đổi lại, bị bắt giữ như một món đồ.
Tiếng giày vang lên nhịp đều từng bước, như đếm ngược cho một bản án chưa tuyên.
Nghiêm Hạo Tường bước vào, khoác áo sơ mi đen, bên dưới là vết thương được băng lại cẩn thận vết băng cậu quấn cho anh.
Nghiêm Hạo Tường
Em tỉnh rồi?
Giọng anh không mang theo tức giận. Cũng không mang sự thù địch. Nhưng nó lạnh lạnh như nước biển đêm, nhấn chìm bất kỳ ngọn lửa nào.
Á Hiên bật dậy, mắt hoảng hốt:
Tống Á Hiên
Tại sao tôi lại bị nhốt ở đây?! Tôi đâu làm gì sai... Tôi chỉ giúp anh thôi mà
Hạo Tường nhìn cậu chằm chằm. Đôi mắt ấy không giống mắt người mà như một con thú săn mồi đang cố tìm hiểu con chim non vì sao lại dám đậu xuống tay hắn mà không sợ chết.
Nghiêm Hạo Tường
Đúng em đã giúp tôi.
Anh bước chậm lại, ngồi xuống đối diện cậu. Tay với lấy bao thuốc, châm lửa, rồi rít một hơi. Khói thuốc bay lên, hoà vào ánh đèn, tạo thành một đám mây lặng lẽ che mờ không khí giữa họ.
Nghiêm Hạo Tường
Và vì thế em không thể quay về cuộc sống cũ nữa.
Tống Á Hiên
Vậy là anh bắt tôi ở lại?
Nghiêm Hạo Tường
Tôi không bắt em.
Tống Á Hiên
Vậy anh giam tôi ở đây là sao?
Nghiêm Hạo Tường
Tôi giữ em lại thôi không có giam em
Giọng anh dịu xuống, gần như mời gọi. Nhưng Á Hiên cảm thấy sống lưng lạnh toát. Cậu quay mặt đi, cố tránh ánh mắt như hút máu ấy.
Tống Á Hiên
Tôi còn có trường, có lớp, có gia đình ở Trung Quốc. Anh không có quyền đó....
Nghiêm Hạo Tường
Ở đây, tôi là luật.
Nghiêm Hạo Tường đứng dậy, dụi tắt điếu thuốc lên nền gạch. Anh nhìn cậu thêm vài giây lâu đến mức cậu gần như quên thở.
Nghiêm Hạo Tường
Em nghĩ mình có thể sống sót ở bán đảo này mà không có tôi bảo vệ?
Tống Á Hiên
Tôi chưa từng yêu cầu điều đó
Nghiêm Hạo Tường
Nhưng bây giờ em phải chấp nhận nó.
Anh bước ra khỏi phòng. Cánh cửa thép đóng sập lại sau lưng, để lại Á Hiên với sự thật tàn khốc: Cậu là con chim đã rơi vào lòng bàn tay ác quỷ và lồng sắt đã khoá lại bằng chính vết thương cậu từng băng bó.
Ba ngày sau, Á Hiên được đưa đến một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố. Biệt thự trắng, sang trọng, xa rời hỗn loạn của thành phố, được canh gác bởi hàng chục tay súng. Nhưng bên trong, mọi thứ yên bình đến kỳ lạ.
Có bữa ăn đầy đủ ba bữa được phục vụ bởi một người phụ nữ lớn tuổi gốc Hoa tên là bà Từ.
Bà Từ
Cậu là người đầu tiên được ông chủ giữ lại lâu như vậy...
Bà Từ
Và là người duy nhất ông ấy không để ngủ trong phòng giam.
Bà Từ
Vì cậu không biết mình đã cứu ai
Tối đó, Hạo Tường ngồi một mình trong phòng khách, bên ly rượu vang đỏ như máu. Anh chăm chú nhìn camera phòng Á Hiên nơi cậu đang cuộn mình trên ghế đọc sách.
Có thứ gì đó trong lòng ngực anh siết lại. Một cảm xúc lạ lẫm.
Ánh mắt cậu không phải của người nợ mạng. Mà là của kẻ mang đến bình yên cho một linh hồn đã quen với máu tanh.
Anh đã giữ cậu lại. Nhưng anh không lường trước được trái tim anh cũng đã bị giữ lại cùng lúc.
Chương 3
Tống Á Hiên không nhớ nổi đã bao nhiêu ngày trôi qua kể từ lúc bị đưa đến căn biệt thự này.
Mỗi buổi sáng, khi mở mắt, vẫn là căn phòng ấy. Tường trắng. Rèm trắng. Ga giường trắng. Như một ngục tù được bọc đường đẹp, sạch sẽ, đầy đủ, nhưng không có tự do. Chỉ thiếu một thứ là chìa khóa mở ra cánh cửa tự do...
Tống Á Hiên
Khi nào tôi được rời khỏi đây?
Bà Từ lắc đầu, rót cho cậu chén trà:
Bà Từ
Khi ông chủ cảm thấy an toàn.
Tống Á Hiên
Tôi có phải tội phạm đâu mà anh ta giam tôi ở đây...
Bà Từ
Nhưng cậu là người đã thấy khuôn mặt thật của Nghiêm Hạo Tường.
Tên đó. Kẻ mà báo chí ở Mexico gọi là “el Diablo en traje” - Con quỷ trong bộ vest. Một ông trùm kiểm soát hơn nửa đường dây buôn lậu ở bán đảo, liên quan đến hơn hai mươi vụ thanh toán máu lạnh. Cảnh sát muốn bắt hắn nhưng chưa từng chạm được vào vạt áo.
Và cậu một sinh viên Trung Quốc ngây thơ chỉ biết đọc sách và ăn bánh bao lại đang bị kẹt giữa thế giới của hắn.
Đêm hôm đó, cậu lại không ngủ được. Căn biệt thự chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng sóng vỗ xa xa như lời ru của biển cả dành cho những kẻ không thể yên lòng.
Á Hiên mặc áo khoác, nhẹ nhàng mở cửa phòng, bước ra ngoài hành lang.
Gió biển thổi ào qua mặt, lạnh buốt.
Cậu đứng trên ban công tầng hai, đưa mắt nhìn xuống khoảng sân mờ tối phía dưới.
Rồi cậu thấy hắn đang đứng một mình giữa sân, ngửa cổ nhìn trời. Một bàn tay cầm điếu thuốc cháy dở, tay còn lại bỏ trong túi quần.
Mặt anh lặng như tảng đá dưới đáy biển, không một gợn sóng. Lần đầu tiên, Á Hiên thấy người đàn ông ấy không giống một ông trùm mà giống một kẻ lạc lõng, không tìm được đường về nhà.
Cậu không biết điều gì khiến mình lên tiếng
Tống Á Hiên
Anh không ngủ à?
Hạo Tường ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách hắt ánh sáng vàng cam từ đèn ngoài hiên. Anh gật nhẹ
Nghiêm Hạo Tường
Còn em sao giờ chưa ngủ?
Tống Á Hiên
Tôi không quen sống bị nhốt như vậy...
Một khoảng lặng. Gió thổi qua. Hạo Tường ngước nhìn cậu
Nghiêm Hạo Tường
Em muốn trốn khỏi đây?
Tống Á Hiên
Tôi chỉ muốn được sống như trước. Học. Đi dạo. Nghe nhạc. Như một người bình thường.
Anh bật cười tiếng cười khan, khô rát như tiếng đá cọ vào kim loại.
Nghiêm Hạo Tường
Ở bán đảo này, người bình thường chỉ sống được ba ngày khi gặp tôi thôi đấy
Cậu nghẹn họng nhưng hơi mở lời
Tống Á Hiên
Anh cũng không bình thường. Nhưng anh vẫn sống đấy thôi...
Nghiêm Hạo Tường
Vì tôi biết cách giết trước khi bị giết.
Câu nói ấy đập vào lòng cậu như một nhát dao.
Á Hiên nhìn xuống bàn tay mình đôi tay đã băng bó cho hắn hôm nào và thở dài:
Tống Á Hiên
Tôi không biết mình đã cứu một con người hay một con thú nữa...
Nghiêm Hạo Tường
Nhưng em đã cứu tôi.
Tống Á Hiên
Nhưng giờ tôi thấy mình như đang bị nuốt chửng bởi anh....
Hạo Tường dụi điếu thuốc xuống hàng rào đá. Anh ngước lên nhìn cậu một lần nữa ánh mắt không còn sắc lạnh mà trĩu nặng điều gì đó không gọi tên được.
Nghiêm Hạo Tường
Tôi từng nghĩ mình không còn gì để mất.
Tống Á Hiên
Còn giờ thì sao?
Nghiêm Hạo Tường
Giờ thì tôi sợ mất em....
Anh xoay người, bước đi vào màn đêm, để lại cậu đứng đó, giữa ban công lộng gió, tim đập như trống trận.
Cậu thấy mình bị nhốt trong chiếc lồng chim. Bên ngoài là biển xanh, ánh mặt trời rực rỡ, và tiếng gọi của mẹ. Nhưng dù cậu gào khóc thế nào, cánh cửa lồng vẫn không mở.
Rồi cậu quay đầu thấy hắn đứng phía sau, tay cầm chìa khoá.
Nhưng thay vì mở lồng cho cậu, hắn lại vặn chặt ổ khoá.
Nghiêm Hạo Tường
Ở ngoài kia có người sẽ giết em...
Tống Á Hiên
Nhưng trong này, tôi không thở được..
Cậu òa khóc, hét lên, nhưng tiếng hét chỉ vang vọng trong lồng ngực mình không ai nghe thấy.
Sáng hôm sau, khi Á Hiên tỉnh dậy, bên cạnh gối là một mẩu giấy viết tay
" Nếu một ngày em thật sự muốn rời đi cứ nói. Nhưng hãy nhớ: Cánh cửa mở ra, có thể là tự do hoặc địa ngục."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play