Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Caprhy - Rạng Đông

chương 1

07:32
Tầng 6 - khoa phụ sản
Quang Anh vừa khoác xong tấm áo blouse trắng tinh, ủi phẳng không một nếp nhăn, loáng thoáng mùi thuốc sát trùng và nước xả vải của bệnh viện
Tay cậu cầm bảng sồ hơ bệnh án vừa tiếp nhận của một ông lão lớn tuổi, chân rảo bước dọc hành lang bệnh vắng vẻ
Quang Anh buông bảng hồ sơ xuống, cậu vò đầu bứt tóc, cơ mặt không nhịn được mà khăn lại
Cậu bác sĩ trẻ đặt lưng xuống hàng ghế ngoài hành lang phòng hành chính công vụ, uống cạn một chai nước đầy để ngăn mình không bật ra câu chửi thề nào
Quang Anh vốn không thích công việc này, cậu tự ý thức được rằng vị trí hiện tại hoàn toàn không hợp với cậu. Cậu muốn được chạm đến một vị trí cao hơn, được thăng chức hoặc ít nhất là thoát khỏi cái bệnh viện này
Nếu không phải vì còn vướng bận chuyện gia đình, cậu đã sớm ngày rời xa cái công việc áp lực này, chạy đến bên giấc mơ nghệ thuật của mình rồi
cứ thế, hàng tá suy nghĩ cứ lập lại trong đầu Quang Anh nhưng cậu dường như đã chán đến mức không còn muốn phản kháng nữa rồi
Vừa định chống tay đứng dậy, trước mặt cậu đã có ai đó đứng chắn lại
đức duy
đức duy
Anh gì ơi...?
đức duy
đức duy
Anh là bác sĩ ở đây hả ?
đức duy
đức duy
Cho em hỏi khoa thần kinh ở tầng mấy với, hình như em lạc mất rồi
Trước mặt Quang Anh là một cậu nhóc chắc chỉ cỡ hai mươi hai tuổi, dáng người cao lớn, giọng điệu lạc quan, miệng cười tươi, nhưng ánh mắt lại buồn đến lạ
quang anh
quang anh
Tầng 10
Quang Anh đáp gọn, mặt lạnh tênh
quang anh
quang anh
Tôi cũng đang định lên đó, đi theo tôi
Duy gật gù, bạn lớn một tay cầm tệp hồ sơ, một tay đúi túi, chầm chậm bước theo đằng sau lưng bác sĩ Quang Anh
Vào đến thang máy nhân sự, Quang Anh bấm thang lên lầu 10
quang anh
quang anh
Đến khám ?
quang anh
quang anh
Hay là đến thăm bệnh
đức duy
đức duy
Đến khám ạ
Không thấy Quang Anh trả lời, cậu chỉ rút điện thoại ra xem. Còn Duy không nhịn được mà luôn mồm bên cạnh
đức duy
đức duy
Anh nhìn trẻ ghê, thực tập sinh hả ?
đức duy
đức duy
Anh có đoán ra được bệnh của em không ?
đức duy
đức duy
Em thấy mình bình thường mà mọi người xung quanh cứ làm quá lên ấy
Quang Anh thở dài, điện thoại đút túi, cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra
Cậu bước ra ngoài, cậu trai cao lớn kia cũng từ từ bước theo sau
hành lang khu bệnh này không yên ả như những tầng bên dưới, ngoài tiếng bước chân vội vã ra đôi lúc còn có tiếng khóc, tiếng cười nửa man nửa dại của những người bệnh, người nhà
Quang Anh đã quá quen với cảnh tượng này, nếu là cậu của năm hai mươi hai tuổi còn đang thực tập, chắc là đang sợ chết kiếp
Quang Anh dừng bước, quay ra sau nhìn Duy, ánh mắt cậu trai ấy cong lên ý cười, nét mặt không chút sợ hãi
quang anh
quang anh
Cậu...không sợ à ?
đức duy
đức duy
Dạ ? Có gì phải sợ
quang anh
quang anh
À...ừm
quang anh
quang anh
Tôi không phải harry potter, không thể đoán được bệnh của cậu
quang anh
quang anh
Vào đây tôi làm thủ tục khám bệnh cho
Quang Anh mở cửa phòng khám, Duy bước vào trong, đặt hồ sơ trên bài làm việc, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh
đức duy
đức duy
Anh làm ở khoa này luôn ạ
đức duy
đức duy
Em tưởng anh ở khoa sản
quang anh
quang anh
Xuống đấy tìm người thôi
Quang Anh vừa đáp vừa ngồi xuống ghế đối diện Duy, vừa cầm hồ sơ lên đọc được một nửa, mặt cậu đã nhăn lại như ban sáng
Quang Anh đóng hồ sơ lại, nhìn Duy thật lâu rồi đưa tay lên xoa xoa thái dương. Cậu mong những gì cậu đang nghĩ đến chỉ là một phán đoán sai lầm trong sự nghiệp, lại càng mong cậu trai trẻ trước mặt được bình an
quang anh
quang anh
Ngồi yên đấy
đức duy
đức duy
Tình trạng của em tệ lắm hả anh ?
Quang Anh khựng lại, khẽ siết lấy tay nắm cửa
quang anh
quang anh
Không, tôi sợ mình nhầm
đức duy
đức duy
Mà...anh tên gì ?
quang anh
quang anh
Quang Anh...
quang anh
quang anh
Nguyễn Quang Anh
đức duy
đức duy
Em là Hoàng Đức Duy
Quang Anh gật đầu rồi đẩy cửa phòng khám ra ngoài, cậu bước từng bước ngày càng gấp hơn, hơi thở cũng không tự chủ mà ngày càng mạnh mẽ
Đến khi dừng bước trước cửa phòng trưởng khoa - bác sĩ Trần, cậu mới từ từ bình tĩnh lại, không hiểu lại sao là một cậu nhóc mới gặp mà bản thân mình lại để tâm nhiều đến thế
Gạt bỏ suy nghĩ ấy sang một bên, Quang Anh đẩy cửa vào, đặt tệp hồ sơ xuống trước mặt Trần Minh Hiếu
Hiếu ngước lên, từ những ngày đầu Quang Anh nhậm chức tại bệnh viện, cậu chưa từng thấy em có biểu cảm gấp gáp như thế bao giờ
minh hiếu
minh hiếu
Quang Anh làm gì mà hớt ha hớt hải vậy em ?
quang anh
quang anh
Anh
quang anh
quang anh
Kiểm tra hồ sơ này đi
quang anh
quang anh
Em thấy lạ lắm...hình như là bệnh FFI
Minh Hiếu nghi ngờ mở tệp hồ sơ ra
Họ và tên Hoàng Đức Duy Sinh ngày 11/06/2003 Giới tính nam Triệu chứng thường gặp gần đây - mất ngủ kéo dài - suy giảm trí nhớ - rối loạn lo âu [...]
minh hiếu
minh hiếu
Cậu ta đang ở đâu ?
quang anh
quang anh
Phòng chuẩn đoán bệnh, tầng 10
minh hiếu
minh hiếu
Chuyển sang phòng kiểm tra tổng quát
quang anh
quang anh
Vâng
Quang Anh đứng lên bước về phía cánh cửa, trước khi bước ra khỏi phòng, cậu nhỏ giọng
quang anh
quang anh
Trưởng khoa này...
quang anh
quang anh
Em mong những gì mình phán đoán, hoàn toàn lệch nhịp với kết quả chuẩn đoán bệnh
Minh Hiếu thở ra, môi hơi cong lên hiền từ
minh hiếu
minh hiếu
Đừng lo quá
minh hiếu
minh hiếu
Tâm trạng chung của bất cứ ai hành nghề y thôi, anh cũng mong vậy

chương 2

Quang Anh quay trở về căn phòng mà Duy đang ngồi, nơi cậu trai trẻ thoải mái gác chân lên bàn, tay nghịch điện thoại, miệng cười ngốc
Duy vừa nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, vội vàng thả chân xuống sàn, điện thoại đút túi áo
quang anh
quang anh
Theo tôi
quang anh
quang anh
Đưa cậu đi làm kiểm tra tổng quát
đức duy
đức duy
Lâu không ạ ?
đức duy
đức duy
Chiều em còn có trận bóng rổ với đàn anh khoá trên
quang anh
quang anh
Tốn kha khá thời gian đấy, xin rút đi
Duy hơi trề môi, nhưng rồi đành thoả hiệp
_____
Sau khi giao phó Duy cho bác sĩ Trần, Quang Anh ngồi xuống hàng ghế mới, một lần nữa vô thức đưa tay lên che mặt
Cậu thở đều, mặt lạnh tanh, mà nhịp tim thì mỗi lúc một chậm lại
mấy tiếng sau, cánh cửa phòng xét nghiệm bật mở, Quang Anh quay ngoắt sang hướng cửa
Là Minh Hiếu, chỉ có một mình Hiếu bước ra
Trên tay là bảng kết quả chuẩn đoán lâm sàng, trên mặt không còn một chút hy vọng nào
quang anh
quang anh
Ổn không ? Anh Hiếu
Minh Hiếu lắc đầu
Cậu nắm lấy tay Quang Anh kéo ra một góc khuất trên hành lang
minh hiếu
minh hiếu
Những gì em chuẩn đoán, hoàn toàn chính xác
minh hiếu
minh hiếu
Anh cũng không tin nổi vào mắt mình nữa, lâu rồi mới gặp lại căn bệnh này
Quang Anh chết lặng, lần đầu tiên trong sự nghiệp nó đã muốn mình đoán sai
quang anh
quang anh
Nhưng mà...cậu ta còn trẻ quá
quang anh
quang anh
Nếu vậy cậu ta còn sống được bao lâu nữa hả Hiếu ?
minh hiếu
minh hiếu
Cái này anh còn phải đưa lên cấp trên họp
minh hiếu
minh hiếu
Nếu cậu ta mất ngủ trầm trọng hơn bây giờ, anh e là chỉ còn một vài năm nữa thôi
Quang Anh không trả lời, Hiếu cũng chỉ biết thở dài
quang anh
quang anh
Không thể...
quang anh
quang anh
Phải có cách chữa chứ anh ?
minh hiếu
minh hiếu
Quang Anh
minh hiếu
minh hiếu
Em với cậu ta có quan hệ gì ?
Quang Anh tự diễu chính bản thân mình trước khi bật ra tiếng chửi tục bé tí
quang anh
quang anh
Chết tiệt...
quang anh
quang anh
Chẳng là gì cả
minh hiếu
minh hiếu
Em làm nghề đâu phải mới một hai năm
minh hiếu
minh hiếu
Bệnh này không có thuốc chữa
Minh Hiếu vỗ vai em, ánh mắt kiên định cúi xuống nhìn người vừa là cấp dưới, vừa là đứa em mà mình bảo bọc
Quang Anh siết chặt tay
quang anh
quang anh
Anh Hiếu
quang anh
quang anh
Để em trực tiếp nhận ca này
minh hiếu
minh hiếu
Được...
minh hiếu
minh hiếu
Tùy em chọn
Nhìn bóng lưng Minh Hiếu khuất xa dần trên dãy hành lang im ắng. Quang Anh đứng lặng, lưng đập vào bức tường đằng sau, thở ra một hơi đầy nặng nhọc trước khi vào gặp lại Đức Duy
Quang Anh cậu biết rằng sẽ đau, sẽ mất hết tất cả trong cuộc chơi này. Nhưng dẫu sao cậu cũng muốn cược, không phải vì điều gì hết, chỉ vì ở nơi Đức Duy, Quang Anh như tìm lại được ánh mặt trời
Tiếng cửa phòng vừa bật mở, Duy nó liền cười khi thấy người đứng ngay đó là Quang Anh
quang anh
quang anh
Này
quang anh
quang anh
Cậu nói chiều nay có trận bóng đúng không ?
quang anh
quang anh
Đi chơi đi
đức duy
đức duy
Không phải anh vừa nói sẽ không kịp sao ?
quang anh
quang anh
Giờ thì ổn rồi
đức duy
đức duy
May thế ! Tôi chưa hủy
quang anh
quang anh
À nhưng mà...
quang anh
quang anh
Chơi xong cậu phải quay lại bệnh viện nhé ?
đức duy
đức duy
Tại sao ?
đức duy
đức duy
Bệnh của tôi nặng lắm à
Quang Anh bối rối, lần đầu tiên trong sự nghiệp, cậu ấp úng không muốn thừa nhận bệnh tình của bệnh nhân
quang anh
quang anh
Ừ...ừm
quang anh
quang anh
Chúng tôi cần tìm hiểu thêm về trường hợp của cậu
đức duy
đức duy
Được thôi
đức duy
đức duy
Kết thúc trận đấu tôi sẽ quay lại
Dù hơi bất ngờ trước sự lạc quan hiếm thấy này, nhưng cách cậu ta trả lời cũng giúp Quang Anh vơi đi phần nào cảm giác tội lỗi
Duy đứng dậy chùm lại áo khoác, trước khi đi, nó không quên hỏi
đức duy
đức duy
Bác sĩ Nguyễn, thêm instagram của tôi đi
Quang Anh nheo mắt nhìn, rồi cậu rút điện thoại ra, mã QR hiển thị sẵn trên màn hình
Duy cười cười, quét mã
Cái tên dgh.rhd hiện lên trong danh sách bạn bè của người dùng ctb.1106
đức duy
đức duy
Chiều tôi quay lại, anh có muốn thử món cheesecake gần trường tôi không ?
đức duy
đức duy
Đảm bảo ngon tuyệt, không thu tiền của anh đâu
Quang Anh điện thoại đút túi, môi nhếch lên cười trước sự trẻ con của người trước mặt
quang anh
quang anh
Được
Nhận được sự đồng ý của Quang Anh, Duy nó mới vui vẻ rời khỏi bệnh viện
Quang Anh quay về phòng làm việc của mình, ăn tạm cái bánh mì lúc trưa chưa kịp ăn rồi lại bắt tay vào công cuộc "cứu người" của mình
suốt cả buổi chiều ngày hôm đó, trừ những lúc có ca bệnh ra. Đầu óc Quang Anh hoàn toàn bị cậu trai trẻ kia chiếm đóng
Quang Anh thầm nghĩ, không biết biểu cảm của cậu ta sẽ như thế nào khi nghe mọi thứ về căn bệnh của mình
Không biết cậu ta đã phải trải qua những đêm không ngủ đó như thế nào
Và lại càng không biết cậu ta sẽ ra sau khi không còn được đi học, chơi bóng rổ, sống tiếp một cuộc đời
Càng nghĩ đến, Quang Anh lại càng thêm đau đầu. Mọi thứ chỉ dừng lại khi tiếng chuông điện thoại vang lên - là lễ tân sảnh một, sảnh dành cho bệnh nhân cần cấp cứu đang gọi đến
Quang Anh bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nữ đầy hớt hải
"Bác sĩ Nguyễn, anh có đang phụ trách bệnh nhân nào không ?"
quang anh
quang anh
"Là nam, khoảng đầu hai mươi"
"Cậu ta vào quầy lễ tân, vừa gọi tên bác sĩ xong thì ngất tại chỗ"
Quang Anh tắt máy, tâm trạng hỗn độn, cậu gấp đến nỗi vấp chân vào cạnh cửa cũng mặc kệ cơn đau mà chạy ra thang máy
Ánh mắt Quang Anh dán chặt vào con số nhấp nháy trên thang máy, càng ngày càng bất an, miệng không chịu được mà chửi thầm
quang anh
quang anh
Mẹ...các thằng ngốc này !

chương 3

00:31
Đức Duy mở mắt, cơn đau lập tức lan toả khắp hệ thần kinh
Sau một hồi lấy lại tinh thần, nó đảo mắt quanh phòng, sau cùng dừng lại ở dáng người nhỏ đang ngồi gục trên chiếc ghế nhựa gần đó
đức duy
đức duy
Quang Anh...
Quang Anh vừa kết thúc ca tiểu phẫu cách đây không lâu, cậu không quay về nhà mà chọn ở lại phòng bệnh Đức Duy
Không thấy tiếng anh bác sĩ trả lời, chỉ có tiếng thở hoà cùng tiếng điều hoà chạy đều đều
Duy gắng ngồi dậy, cổ họng khô khốc, nó rút ống dẫn nước, vớ lấy chai nước cạnh giường tu một ngụm lớn
01:02
Quang Anh giật mình tỉnh giấc vì tiếng tít tít của chuông báo thức vang to
Cậu nhìn lên giường bệnh, trốn trơn
Cả căn phòng không còn bóng Đức Duy, chỉ có cái chăn đắp hờ trên người cậu bác sĩ
Quang Anh vò đầu, hất cả tấm chăn xuống đất
Cậu rút điện thoại ra, click vào tài khoản ig đã đóng bụi từ lâu, lướt tìm cái tên ctb.1106
Dgh.rhd -> ctb.1106
quang anh
quang anh
Cậu đi đâu rồi ?
quang anh
quang anh
Sao lại tự rút ống dẫn ?
quang anh
quang anh
Đọc được thì trả lời tôi
quang anh
quang anh
Đúng là hết nói nổi mà
quang anh
quang anh
Tên điên
Duy vừa rửa tay xong, điện thoại đặt bên cạnh bồn rửa tay run lên liên hồi
Cậu trai trẻ vừa cầm điện thoại lên thì thấy năm thông báo mới từ tài khoản dgh.rhd, dòng tin nhắn cuối cùng hiện rõ hai chữ "tên điên"
Duy bật cười, lòng thầm nghĩ đến gương mặt cau có như con mèo bị bắt đi tắm của anh bác sĩ
Vài phút sau nó quay về phòng bệnh, Quang Anh vẫn ở đó, đồ đạc trong phòng được xếp lại gọn gàng
quang anh
quang anh
Cậu đi đâu ?
đức duy
đức duy
Em...
đức duy
đức duy
Đi vệ sinh ạ
quang anh
quang anh
Chậc-
quang anh
quang anh
Ai cho cậu tự ý tháo ống dẫn ?
quang anh
quang anh
Lỡ có chuyện gì, lỡ chảy máu, hay cậu lại ngất ra như ban nãy thì sao ?
quang anh
quang anh
Biết vậy hồi chiều...tôi không nên để cậu đi
Duy nó đứng ngoan ngoãn nghe vị bác sĩ chỉ mới gặp được vài tiếng mắng mình, không thấy khó chịu mà ngược lại còn thấy rất ấm áp
đức duy
đức duy
Bác sĩ Nguyễn quan tâm em thế ?
đức duy
đức duy
Anh nói cứ như mẹ em ấy, làm em nhớ mẹ quá đi
quang anh
quang anh
Đồ hâm
Quang Anh thở dài, tay đưa lên sóng mũi day day mấy cái. Cả tuần nay cậu chỉ mới ngủ được tổng cộng mười hai tiếng, hiếm lắm mới được đêm nghỉ xả hơi nhưng cậu chọn ở lại bệnh viện vì tên nhóc bệnh nhân này
Cậu tiến tới kéo tay Đức Duy lôi về giường bệnh, kiểm tra chỗ tay cắm ống truyền nước, đắp chăn lên ngang ngực Duy. Sau đó với tay lấy tấm áo khoác treo sẵn trên giá treo đồ, chuẩn bị về nhà
quang anh
quang anh
Khuya rồi, ngủ đi
đức duy
đức duy
Em không ngủ được
Bước chân Quang Anh khựng lại trước tay nắm cửa
quang anh
quang anh
Thử coi phim tài liệu dài tập đi, chắc nó sẽ giúp cậu phần nào
đức duy
đức duy
Này, Quang Anh
đức duy
đức duy
Mai anh có đến không ?
quang anh
quang anh
Trưa mai tôi lại vào
đức duy
đức duy
À...xin lỗi anh chuyện cái bánh nha, chắc em lỡ làm đổ nó rồi
đức duy
đức duy
Lần sau em sẽ bù cho anh cái khác
quang anh
quang anh
Ừm, không sao
quang anh
quang anh
Nghỉ ngơi đi, ngủ ngon
Quang Anh đẩy cửa phòng bệnh bước ra, từng bước từng bước nặng nề kéo dọc hành lang nơi chỉ còn bóng đèn bầu bạn với cậu
Cái bánh đó nhân viên quầy lễ tân đã đưa lại cho Quang Anh trong tình trạng một nửa cái bị nát bấy do va đập
Bên trên lớp kem bánh, vẫn còn lại một mảnh giấy trang trí nhỏ, kèm dòng chữ in nghiêng nhẹ "quà gặp gỡ Quang Anh - anh bác sĩ nhỏ con cọc cằn"
Quang Anh đã im lặng nhìn cái bánh rất lâu, cậu lấy muỗng nếm thử một miếng ở bên phía bánh còn nguyên, rồi thầm nghĩ "ngon thật" trước khi ném cả cái bánh vào thùng rác
Quay lại hiện tại, khi đã xuống đến hầm để xe, tâm trí Quang Anh vẫn còn quẩn quanh câu nói ngây ngô "lần sau em sẽ bù cho anh cái khác" của Đức Duy
Vì chỉ có cậu mới hiểu rõ, trận bóng rổ chiều hôm nay chính là lần cuối Đức Duy được nhìn thấy ánh mặt trời mà không phải là qua ô cửa kính bệnh viện
Lái xe ra khỏi cổng bệnh viện, Quang Anh không chọn quay về nhà tiếp tục giấc ngủ mà nhấc máy, gọi cho cậu bạn thân
thành an
thành an
Muốn gì giờ này ?
quang anh
quang anh
Tao đang trên đường sang nhà mày
thành an
thành an
Giờ này rảnh thì không lo ngủ đi bác sĩ
quang anh
quang anh
Không ngủ được
thành an
thành an
Lái xe cẩn thận
Thành An sống một mình trong căn chung cư cao cấp gần bệnh viện mà Quang Anh công tác, nó sớm đã quen việc bị Quang Anh tìm đến làm phiền vào những lúc nửa đêm như vậy
Đôi khi là để tâm sự chuyện nghề nghiệp, chuyện gia đình, đôi khi lại là để nghe Thành An tâm sự
Nhưng hôm nay lại là ngoại lệ
Quang Anh vừa vào nhà nó đã đi thẳng đến quầy rượu nhỏ cạnh bếp, vớ đại một chai trên kệ rồi rót nửa ly, nốc cạn
thành an
thành an
Điên hả ?
thành an
thành an
Uống ít thôi mai mày còn đi làm
Thành An không giật lại chai rượu, nó ngáp một hơi rồi ngồi xuống bên cạnh
thành an
thành an
Sao, nay lại chuyện gì nữa ?
quang anh
quang anh
Hôm nay...tao vừa tiếp nhận một ca
quang anh
quang anh
Là bệnh FFI
thành an
thành an
Chịu, tao đâu phải bác sĩ chuyên môn
quang anh
quang anh
Cái bệnh đó nói đơn giản thì là mất ngủ
quang anh
quang anh
Nhưng không có thuốc chữa
quang anh
quang anh
Rồi từ từ, con người ta sẽ không chịu nổi mà chết
thành an
thành an
Vậy bệnh nhân đó của mày, còn bao lâu để sống ?
quang anh
quang anh
Tao không biết
quang anh
quang anh
Tao...
quang anh
quang anh
Tao không muốn cậu ta chết
thành an
thành an
Nếu mày yếu lòng như vậy, sao không đẩy ca bệnh đó cho bác sĩ khác. Tao nhớ khoa thần kinh đâu phải chuyên môn của mày ?
quang anh
quang anh
Nếu đổi bác sĩ, liệu có cứu được cậu ta không ?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play