Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyHung] Mưa Bão

Chap 1

Mưa vẫn rơi đều, rả rích như tiếng ai đó đang thầm thì khóc. Những giọt nước nhỏ tí tách trên mái hiên, loang xuống nền xi măng xám lạnh nơi bãi đỗ xe của nhà tang lễ.
Giữa khoảng không ẩm ướt ấy, có hai người con trai đứng cạnh một chiếc xe ô tô màu đen. Cả hai đều khoác lên mình bộ âu phục chỉnh tề nhưng lại mang hai thái độ hoàn toàn khác nhau. Một người đứng thẳng, hai tay đút túi, ánh mắt nhìn nghiêng về phía xa bằng vẻ lạnh nhạt khó dò. Người còn lại thì quay sang đối diện, vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt dường như đang cố che giấu điều gì đó sâu kín.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh sẽ giữ liên lạc với em.
Hắn nhìn anh, ánh mắt dường như không lộ ra chút xúc cảm. Tuy giọng nói gần như sắp khóc, nhưng biểu cảm của anh ta khá bình tĩnh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ.
Phải rồi, đôi khi ở đám tang, người ta mệt mỏi hơn là đau buồn. Bác mới mất 2 ngày trước nhưng ông ấy đã mất ý thức hơn nửa năm rồi. Lần đầu bác ấy ngã quỵ và nằm liệt giường là 9 năm trước, có lẽ quá dư thời gian để chuẩn bị tâm lý cho cái chết và lo hậu sự.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đưa tay ra// Anh vất vả nhiều rồi.
Hùng hơi ngạc nhiên. Lưỡng lự một chút, cuối cùng anh vẫn bắt tay hắn. Quang Anh nhìn lên trời, cảm thán một câu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mưa to nhỉ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//nhìn lên trời// Đúng thật, em có mang dù không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ai lường trước được đâu mà mang.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//cười// À, em đợi một lát!
Nói rồi, anh vội vàng chạy đi đâu đó. Khi quay lại, trên tay anh cầm theo một chiếc ô.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//đưa ô cho Quang Anh// Dù đây!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Có ai cần đâu.*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhận lấy// *Phiền thật nhưng hết cách rồi.* Tôi đi đây.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//gọi với theo// Anh sẽ giữ liên lạc!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//quay đầu lại nhìn// *Anh ta nói câu này những hai lần rồi đó, lẽ nào muốn gặp lại mình?*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
… //mở cửa vào xe//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//nhìn theo//
Lần đầu hắn nói chuyện riêng với anh là vào 15 năm trước, khi hắn đang học trung học. Dù 15 năm nữa có không gặp gỡ gì nhau cũng chẳng có gì đáng tiếc hết, mối quan hệ họ hàng xa này vốn dĩ chỉ đến thế thôi.
Nhưng vài tháng sau, vào một ngày mưa tầm tã, Quang Hùng đã gọi đến. Hôm ấy, anh chuyển lên thành phố ở. Hắn đứng dựa vào thành xe, đợi anh thu dọn đồ đạc. Một lúc sau, anh quay lại, lưng đeo balo, trên tay bê một thùng các-tôn và xách thêm một túi gì đó.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Mưa to thế này mà làm phiền em, thật xin lỗi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Tôi mới là người phải nói thế đấy.*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn Hùng// Hành lý đây à? Hết chưa?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
À, đủ hết rồi, để anh mang lên. //ôm đồ vào lòng rồi ngồi lên xe//
Hắn cũng ngồi vào ghế lái. Liếc nhìn sang đống hành lý, hắn chỉ thấy vài vật dụng cá nhân thường ngày, cũng chẳng có tài sản gì đáng giá. Thầm nghĩ, anh ta cũng nghèo quá rồi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//chạm mắt Quang Anh// A!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//cúi đầu xấu hổ //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Anh ta tinh ý nhỉ?* //cắm chìa khóa ô tô//
Mưa rơi rào rào, chiếc xe bon bon chạy trên đoạn đường rải nhựa bằng phẳng. Suốt dọc đường đi, cả hai chẳng nói tiếng nào. Quang Anh tất nhiên chẳng khó chịu gì với sự im lặng này cả. Bởi vì chính hắn là người muốn thế để giải tỏa sự tức giận hèn hạ. Nhưng nếu tức thì biết nổi giận với ai bây giờ? Hắn cắn răng, có tức cũng là tự giận bản thân thôi, vì chính hắn là người đề nghị anh đến nhà mình ở. Phải đấy, bắt đầu từ hôm nay, hai người sẽ sống cùng nhau.
Tuần trước, lúc hắn nhận điện thoại của anh và ra ngoài, hắn đã đưa ra một quyết định ma xui quỷ khiến. Vẫn là cái đêm mưa to ấy, hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện với nhau. Sau đó, hắn đưa anh về. Nhưng nơi họ tới không phải khu dân cư mà là tòa nhà thương mại. Quang Hùng nói anh ấy sống ở tầng 6 tòa nhà đó. Hắn không thể tưởng tượng nổi, cái nơi như thế này mà lại ở cho được. Với lại, đang trong cơn say nên hắn đã thốt ra lời hết sức bồng bột.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đến nhà tôi ở đi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hả? Nhà em á?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//gật đầu//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không được đâu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nói gì thế?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh xin lỗi…
Quang Hùng đã nhiều lần từ chối lời đề nghị ấy vì không muốn làm phiền đến hắn, hơn nữa, còn nói là sống quen rồi nên không thấy bất tiện gì hết.
Khi vào trong nhà, hắn đã sốc đến đứng hình.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao lại sống ở đây hả?
Căn phòng nhỏ trống trơn, chẳng có nội thất gì ngoài một chiếc giường trơ trọi ở góc tường.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tại anh không có tiền đặt cọc nên không thuê nhà được.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh có đi làm chứ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh đang làm thêm nhưng vẫn chưa gom đủ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy anh tới nhà tôi ở cho đến khi đủ tiền đi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nghĩ lại thì, hắn đã nói tới vụ nhà ở này không chỉ một hai lần. Nhưng không thể trở mặt lật lọng được. Lê Quang Hùng đã chối đây chối đẩy mãi, và chính hắn là kẻ đã nằng nặc thuyết phục anh đến nhà mình sống, giờ hối hận thì cũng đã muộn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sắp đến rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Mình đã cố nói cho cục súc thế rồi mà anh ta vẫn không đáp.*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Không biết sau này mình có sống yên ổn được với anh ta không đây?*

Chap 2

Hai người bước vào nhà. Ngay khi nhìn thấy, Quang Hùng đã bị choáng ngợp bởi căn biệt thự này.
Căn phòng khách hiện ra như một thước phim nhuốm ánh chiều dịu dàng. Không gian được phủ lên gam màu pastel dịu mắt, chủ đạo là sắc trắng và xám tro nhã nhặn, khiến ai bước vào cũng thấy lòng dịu lại. Bộ ghế sofa chữ L màu nâu đậm nổi bật trên tấm thảm hoa văn cổ điển, tạo điểm nhấn ấm cúng giữa căn phòng ngập tràn ánh sáng. Chiếc bàn gỗ thấp kê ngay chính giữa, đơn giản mà thanh lịch, bên trên còn đặt một chú gấu bông nhỏ xinh như đang mỉm cười với thế giới.
Phía đối diện là mảng tường trắng được thiết kế âm tường tinh tế, nơi đặt chiếc tivi màn hình phẳng cùng hệ thống loa đen tuyền, điểm xuyết bằng cây xanh đặt ngay góc nhà – như một nhịp thở thiên nhiên giữa sự tối giản hiện đại. Ánh sáng tự nhiên len lỏi qua rèm cửa mỏng manh, phản chiếu lên nền nhà lát gạch bóng, khiến cả không gian như bừng lên sự sống dịu dàng.
Mọi chi tiết đều được sắp đặt vừa vặn, toát lên khí chất tinh gọn nhưng đầy sang trọng – một nơi lý tưởng để nghỉ ngơi, trò chuyện, hoặc đơn giản chỉ là ngồi yên và cảm nhận nhịp tim mình giữa lòng tĩnh lặng.
NovelToon
NovelToon
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Woa!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao? Anh thích không?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//giật mình// A, chỉ là nó tốt hơn anh nghĩ rất nhiều.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười// Tôi sẽ cho anh xem phòng của mình.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//đi theo Quang Anh//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Phòng này thế nào?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Woa, tuyệt quá!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//rưng rưng// Thật sự rất cảm ơn em.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn Hùng//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//quay sang Quang Anh// Anh nằm thử giường được không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tất nhiên, giờ nó là phòng anh mà.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//ngồi ở mép giường// Hehe.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Căn nhà tuyệt lắm, cảm ơn em! //cười//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu muốn cảm ơn thì làm chút việc nhà chứ nhỉ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Được, anh sẽ làm thật tốt!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười// Anh có giỏi làm việc nhà không?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//tươi rói// Có chứ!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Sao anh ta lại cười như vậy chứ? Ngây thơ thật đấy, dù sao thì anh ta cũng sống được tới tận bây giờ với cái tình trạng đấy.*
__________
Quang Hùng nhanh chóng thích nghi với việc trong nhà.
Một ngày, anh ấy hỏi liệu có thể giặt quần áo bẩn được hay không.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh giặt đồng này được không?
Giặt đồ thì cũng ổn thôi nhưng thậm chí, anh ấy còn sắp xếp chúng theo màu và độ dài. Kể cả quần áo hắn bỏ quên ở tiệm giặt là, không biết tại sao anh ấy biết nhưng sẽ ngoan ngoãn mang chúng về.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh vứt được không?
Sau khi hỏi liệu có thể vứt đống chai rượu rỗng ở ban công được không, anh ấy còn bắt đầu phân loại rác.
Một lần khác, anh ấy hỏi liệu có thể dùng đồ trong tủ lạnh được không.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh dùng nó được không?
Hắn bảo có thể nhưng thực sự thì, anh nấu ăn không tốt lắm. Vì vậy, hắn bảo anh chỉ làm phần ăn cho mình thôi, rồi hắn lại ăn bên ngoài và ăn đồ ăn sẵn như thường ngày.
Sau hai tuần chung sống với nhau như vậy, hắn đã suy nghĩ lại. Có vẻ sống cùng anh ấy cũng không tệ lắm. Vì thường thì, sự hiện diện của anh ấy cũng không rõ ràng lắm. Cho đến khi hắn nói gì đó trước thì anh ta sẽ không nói gì cả và ngoài lúc dọn dẹp thì anh ấy hầu như không ra khỏi phòng. Kể cả hắn bảo anh ấy xem TV bất cứ khi nào muốn thì anh ấy cũng không bao giờ mở TV.
Có lẽ cảm thấy mắc nợ khi được ở đây nên anh ấy luôn hết mình cho việc dọn nhà. Và vì sự thương hại, hắn thường mua hai phần ăn sau khi tan làm. Rồi những ngày họ ăn tối cùng nhau trên bàn dần dần nhiều lên. Một tối, trong bữa ăn, hắn hỏi anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi hỏi cái này được không?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hửm?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì sao hôm đấy anh lại gọi cho tôi? Tôi đã nghĩ anh gọi để vay tiền.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//giật// Không phải vì tiền nhưng… chính em là người đưa số điện thoại cho anh mà.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//khựng lại// Tôi á?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Mình không nhớ là đã trao đổi số điện thoại.*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
À! Hôm đám tang em đã đưa danh thiếp cho anh.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//gật// Anh đột nhiên nghĩ đến em nên anh đã gọi điện.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Haha, mình chỉ đưa vì lịch sự thôi mà. Chắc tại chưa làm việc chính thức nên anh ta hiểu lầm.* //đặt đũa xuống//
Hiểu ý, anh đứng dậy khỏi bàn ăn và nhanh chóng dọn dẹp. Chẳng mấy chốc, bàn ăn đã sạch bóng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Anh ta nhanh nhẹn thật.*
"Lạch cạch"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//bất ngờ// Anh đang làm gì vậy?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh định dọn dẹp chỗ này. //chỉ vào cái bếp từ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cứ để vậy đi, lát nữa cô chuyên dọn dẹp sẽ tới.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//nhìn Quang Anh chằm chằm//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hửm? *Biểu cảm kiểu gì vậy nhỉ?*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ừm… em trả cho cô giúp việc bao nhiêu tiền?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Vì chuyện này? Chắc chắn anh ta sẽ không xin số tiền đấy rồi.*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tại anh thấy tệ vì mình thậm chí còn không thể trả tiền nhà. Anh không hỏi xin gì đâu, chỉ là anh có thể làm tất cả mọi việc...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Ý anh ấy là mình sẽ làm nàng tiên ốc đó hả?*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//lo lắng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Dù vậy thì bây giờ anh ta cũng đã trả nhiều hơn những gì cần phải trả bằng cách làm nhiều hơn cần thiết rồi.*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Được, tôi sẽ bảo cô giúp việc từ mai không đến nữa.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thật sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Sao anh lại ngạc nhiên trong khi chính mình là người hỏi chứ?*
Và cho tới giờ thì cũng không có bất cứ vấn đề gì xảy ra. Có lẽ họ có thể tiếp tục sống như vậy. Nhưng sự thật là họ không thể. Tất cả là vì Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//đột nhiên tiến gần mặt Quang Anh//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh…!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//giật nảy//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh đang làm cái quái gì vậy hả?!

Chap 3

Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ngẩng đầu lên nhìn Hùng//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//giật mình lùi lại//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//sợ hãi toát mồ hôi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhíu mày tức giận// Cái quái gì thế?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cúi xuống//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//khựng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nói gì đi chứ!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//gục đầu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Đã biết mình đang bực rồi lại còn câm như hến nữa.*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//xoa đầu// *Tự dưng chóng mặt quá!*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cau mày// *Lúc ăn tối mình có uống rượu, thấy hơi lừ đừ nên dựa lưng vào ghế sofa ngủ luôn. Rồi chuyện thành ra thế này đây.*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//khoanh tay ngồi vắt chéo chân// Mấy giờ rồi?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
11 giờ ạ...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười// Trả lời nhanh nhỉ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hả?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhanh miệng thế này sao lúc nãy không trả lời hả?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh xin lỗi...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không trả lời à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//vò đầu bứt tóc// Haiz, sao anh lại dám làm chuyện bản thân không dám nhận chứ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//cúi đầu mím môi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười khẩy// Xem ra anh không muốn xin lỗi nhỉ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//hoảng// Không đâu, anh thật lòng xin lỗi mà. Do cuống quá nên anh không biết phải xin lỗi thế nào cả!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Nếu thực sự hối lỗi thì anh nên quỳ xuống cầu xin mới phải.*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh bỏ gì vào rượu à?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh không có.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//mím môi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Có vẻ anh ta bị tổn thương rồi.*
Hắn đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa, bước chân nhanh chóng lướt qua người con trai đang đứng trước mặt rồi đóng cửa "rầm" một tiếng.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//giật bắn//
Hắn đã đóng cửa rất mạnh. Lê Quang Hùng nên biết là anh ta đã làm ra chuyện điên khùng thế nào.
Hắn biết anh ta không động tay động chân vào rượu vì chính tay hắn là người đã bật nắp chai rượu vẫn còn nguyên. Nhưng hắn đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh ta.
Kẻ cả gan dám hôn trộm lúc hắn đang ngủ, ngoài chuyện đó ra thì anh ta không làm gì quá quắt. Mà từ bao giờ? Cái kẻ đáng ra phải biết ơn hắn vì đã cho anh ta ăn sung mặc sướng lại quay ra chờ chực thời cơ tấn công?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không thể tin nổi.
__________
Tối đó, hắn rủ lũ bạn vào quán bar uống rượu, tâm sự giải sầu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//chống cằm, mặt buồn thiu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao thế?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày rất ghét những kẻ ngu ngốc mà, sao bây giờ lại làm ngược lại vậy hả?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//cười khúc khích// Ghét sao? Thật không đó?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ai mà biết, nói ra dài dòng lắm. *Có nói cũng vô dụng, xui còn bị cười cho ấy chứ.*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nói ra dài dòng? Khó kể lắm à? Hết hơi luôn rồi à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//gật//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cứ nói đại đi, chuyện cũng đâu phải chỉ một hai lần.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đúng là thế nhưng mà... anh ta đang sống ở nhà tao.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tên đó tấn công tới tận nhà luôn à? Mấy kẻ điên bây giờ đúng là...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải đâu, là tao nói anh ta tới đó.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
A! Thế tên đó nhầm tưởng mày đang thả thính hắn ta đó!
Lời bọn họ quả không sai. Chính hắn là người đã cho anh ta cơ hội làm việc đó. Lẽ ra lúc đầu không nên nói tới nhà ở.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mà sao lại đưa anh ta về nhà vậy? Bọn tao còn không được đến nhà mày.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao không biết anh ta là gay.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mày cũng có lúc thân thiết với mấy gã nam nhỉ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//giật mình// *Không có, tại anh ta là anh họ nên tao nghĩ sẽ không sao.*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Này, tao mới là người bị hại đó!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//lắc đầu// Vậy đuổi anh ta đi đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tất nhiên là tao sẽ làm thế rồi.
Ba người uống nốt hớp rượu cuối, thanh toán tiền rồi ra khỏi quán.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bye!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//vẫy tay//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lần sau gặp.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//mở điện thoại lên gọi điện//
"Tút... tút..."
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//bực bội// Hừ!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//gõ bàn phím// "Cộc cộc cộc"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
💬 Đừng ngủ. Tôi có chuyện muốn nói.
__________
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//mở cửa vào nhà//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đóng cửa lại//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//mở cửa phòng// "Cạch"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//bật điện//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//giật mình//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không chào hỏi luôn à?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//ngập ngừng// Chào em...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cởi áo khoác ngoài ra vắt lên ghế//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//kéo ghế ra ngồi//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//đi lấy nước//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//định cho thêm đá//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nước lạnh thôi được rồi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//kéo ghế ra ngồi//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//ăn năn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Biết trước sẽ hối hận thì mắc gì làm hành động ngu ngốc đó hả?*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Haiz, anh thích đàn ông à?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
...
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hình như là vậy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tại sao cứ phải là tôi thế hả?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//run rẩy// Anh xin lỗi...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không muốn nghe lời xin lỗi nữa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi đã làm gì khiến anh hiểu lầm sao?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//lắc lắc//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh không nghe hiểu lời tôi?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//mím chặt//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vẫn chưa rõ bây giờ anh nên làm gì sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng có câm như hến cũng đừng có dối trá!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nói thật cho tôi nghe tại sao lúc đó anh lại làm thế hả?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//cúi đầu, mím chặt, toát mồ hôi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nói đi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ưm...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhanh!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//run rẩy// Tại anh thích em từ cái nhìn đầu tiên, càng ngày càng thích em mà cũng không biết lý do tại sao.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thế nên lúc em nói về sống cùng em, anh đã từ chối.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Em là người ngầu nhất mà anh từng thấy.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dĩ nhiên anh biết em không thích anh như thế nên hôm nay anh đã định rời đi ngay.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//dụi mắt//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nhưng mà anh đã cố đợi thêm một chút để nói lời xin lỗi em lần cuối.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hôm qua em đã rất tức giận nhỉ? Em đã đối xử với anh rất tốt thế mà... Anh xin lỗi vì tất cả...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đúng là anh mà...
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//siết chặt ngón tay//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//gõ gõ lên bàn// Chúng ta không thể tiếp tục sống cùng nhau thế này được nữa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải là tôi có ác cảm gì với gay nhưng tôi không muốn sống cùng người đang tơ tưởng đến mình.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//gật đầu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh hãy rời sớm đi. Bây giờ trễ rồi thì để mai.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh biết rồi, anh sẽ rời đi trước khi em đi làm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy đi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hah.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi lại phải tìm người giúp việc mới nữa.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
A... Thật xin lỗi, đều tại anh cả...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tự nhiên sa thải người đã làm những 3 năm trời, giờ hơi khó để tìm được người phù hợp như thế.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Có thể tìm người cũ được không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không biết nữa, chắc họ sẽ đưa người mới tới làm.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//ủ rũ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đứng dậy, cầm áo khoác lên// Tôi đi ngủ đây. Mai đi mạnh khỏe nhé!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//ngồi đó nhìn theo bóng lưng Quang Anh//
__________
Đêm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Rát cổ quá!*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ra khỏi phòng//
"Ư..."
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nghe thấy// *Tiếng gì vậy nhỉ?*
"Hức... ư..."
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Tiếng rên hả? Anh ta điên rồi chắc?*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Lẽ nào... anh ta đang "tự sướng" để kỉ niệm phút giây chia tay hả?*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//sôi máu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//mở toang cửa phòng Hùng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//bật điện// "Tách"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh...
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
A... hức... //chịu đựng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//sững người// Anh...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đau ở đâu à?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play