Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Chu Chí Hâm X Y/N ] Ánh Sáng Của Anh

Chương 1

Sân bay XXX
Sau hai năm sống ở Canada, tôi cuối cùng cũng đã trở về Trung Quốc ,về với quê hương, với nơi mà tôi từng quen thuộc đến mức nhắm mắt vẫn nhớ rõ từng ngõ ngách.
Tôi đứng trước sảnh sân bay, tay kéo vali, hơi thở hòa cùng làn gió se lạnh đầu thu. Mùi không khí ở đây khác hẳn bên kia không rõ là mùi gì, nhưng lại khiến tim tôi dịu xuống lạ thường.
Đang hít một hơi thật sâu, tôi bất ngờ nghe thấy tiếng bánh xe rít nhẹ trên mặt đường. Một chiếc Mercedes đen bóng lao đến, thắng gấp ngay trước mặt tôi làm tôi hơi giật mình.
Cửa xe bật mở.
Và tôi thấy một gương mặt quen thuộc rất đỗi thân thương
“ Y/N !!!”
Một bóng người lao tới ôm chầm lấy tôi. Tôi gần như bật cười thành tiếng vì quá vui mừng
Y/N
Y/N
Lạc Thiên! Lâu lắm rồi không gặp.
Tôi cũng ôm lấy cậu, tiếng cười xen lẫn xúc động.
Lạc Thiên
Lạc Thiên
Huhu đúng rồi, lâu không gặp... Tôi nhớ cậu lắm đấy!
Lạc Thiên mếu máo như sắp khóc, giọng cậu vẫn ồn ào như xưa, chẳng khác đi chút nào
Y/N
Y/N
Hì hì, tôi cũng nhớ cậu nhiều.
Khi hai đứa còn đang ôm nhau đầy cảm xúc, thì cánh cửa bên ghế lái bật mở. Một bóng dáng thon dài bước xuống mái tóc uốn nhẹ, làn da trắng, gương mặt sắc sảo như bước ra từ tạp chí thời trang.
“Hai đứa tình cảm quá nhỉ?” Giọng nữ vang lên có chút trêu chọc.
Chỉ nghe vậy, Lạc Thiên lập tức lúng túng buông tôi ra, đứng thẳng người như học sinh bị gọi tên kiểm tra miệng.
Y/N
Y/N
Dạ em chào Lạc tỷ!
Lạc Như
Lạc Như
Chị còn tưởng em không về đấy
Lạc Như bật cười rồi ôm lấy tôi thật chặt. Cảm giác ấm áp này... tôi đã nhớ biết bao lâu.
Y/N
Y/N
Phải về chứ ạ. Nhớ mọi người lắm.
Tôi đáp lại, môi khẽ cong lên thành nụ cười.
Lạc Như
Lạc Như
Được rồi, lên xe thôi. Về nhà!
Tôi ngồi trong xe, nhìn ra ngoài ô cửa kính.
Con đường dẫn ra khỏi sân bay giờ đã khác xưa. Những tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, bảng hiệu phát sáng lung linh, xe cộ nườm nượp.
Thành phố này... đã thay đổi rất nhiều.
5 giờ chiều
Y/N bước ra khỏi siêu thị, tay trái xách một túi đồ nhỏ, tay phải cầm thanh socola vừa bóc đang ăn ngon lành. Cô quyết định không bắt xe mà đi bộ về nhà tự nhủ cần vận động một chút, dạo này lười quá rồi
Nhưng mới đi được vài trăm mét, trời bỗng đổ mưa tầm tã. Không mây đen báo trước, không gió lạnh đột ngột – một cơn mưa từ trên trời rơi xuống như đổ nước.
Y/N
Y/N
Chết tiệt, đúng là xui xẻo! Hôm nay ra đường lại quên xem thời tiết!
Y/N vừa càu nhàu, vừa cắm đầu chạy tìm chỗ trú. May mắn, gần đó có một tiệm tạp hóa nhỏ dù đã đóng cửa nhưng hiên vẫn còn che được mưa. Cạnh hiên có một chiếc dù nhựa cũ dựng sát tường. Cô vội vã chạy vào núp, toàn thân đã ướt gần nửa
Vừa đứng thở, vừa vắt nhẹ vạt áo cho bớt nước, thì có tiếng bước chân lạch bạch vang lên. Một người con trai cao ráo cũng chạy đến, dừng lại trú cạnh cô.
Y/N hơi liếc sang ,người đó im lặng, không nói gì. Tóc mái ướt sũng, chiếc áo sơ mi trắng dính sát vào người. Nhìn qua thì có vẻ... cũng vừa bị trận mưa chơi khăm như mình.
Cô chẳng để tâm nhiều, chỉ nhẹ nhàng dịch người tránh sang một chút cho cả hai cùng đứng thoải mái hơn.
Hai người đứng im , chẳng nói câu nào. Mưa không ngớt ,thậm chí còn to hơn lúc trước
Y/N thở dài, móc điện thoại ra nhắn tin cho quản gia:
Y/N
Y/N
“Chú đến đón cháu được không ạ? Gần siêu thị phía đông, tiệm tạp hóa đã đóng.”
Vừa đút điện thoại vào túi, một chiếc xe buýt phóng ngang qua, bắn lên nguyên một vệt nước đen ngòm. Cô đứng gần vũng nước nên lãnh trọn, nước bẩn văng lên cả áo và mặt.
Y/N
Y/N
Tuyệt vời...
Y/N nhìn xuống áo mình, chẳng còn gì để mất.
Cô rút túi khăn giấy, lau mặt, rồi quay sang liếc nhìn cậu con trai kia. Cậu ấy có vẻ cũng bị bắn trúng nhưng nhẹ hơn.
Y/N chìa mấy tờ giấy ra:
Y/N
Y/N
Cậu lấy tạm giấy lau qua đi
Chàng trai im lặng, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng . Rồi cậu cúi xuống nhìn tay cô đang đưa giấy... nhưng không nhận.
Cậu chỉ đưa tay lên, tự chùi mặt bằng mu bàn tay.
Thái độ thờ ơ, lạnh lùng như thể cả thế giới không liên quan gì đến mình.
Y/N hơi khựng lại, rụt tay về, nhét lại giấy vào túi, không nói thêm gì.
Một lúc sau, chiếc xe màu đen quen thuộc dừng lại trước mặt. Y/N không ngần ngại trực tiếp rầm mưa chạy sang chỗ xe, mở cửa nhưng chưa ngồi xuống vội
NVP
NVP
Tiểu thư, sao không để tôi sang đón?
Y/N
Y/N
Không cần đâu ạ
Y/N
Y/N
Chú có mang theo ô không ạ?
NVP
NVP
À tôi có
Chú quản gia liền cúi người xuống lấy ra một chiếc ô đen đưa cho Y/N
Cô nhận lấy cây ô, nhưng thay vì bước lên xe, lại quay người, chạy trở về phía chàng trai vẫn đang đứng yên dưới hiên
Y/N dừng lại trước mặt cậu, chìa chiếc ô ra
Y/N
Y/N
Cậu cầm lấy ô này đi
Chàng trai không phản ứng, sắc mặt vẫn lạnh như lúc nãy . Cô cũng không đợi. Cô tự tay dúi ô vào tay cậu
Y/N
Y/N
Cầm lấy đi!
Cậu ta nhìn cô, vẫn im lặng, nhưng không từ chối.
Khi thấy cậu cầm rồi, Y/N mới nhoẻn miệng cười ,nụ cười nhẹ nhưng thật ấm
Y/N
Y/N
Thế nhé, tôi đi đây
Cô quay người chạy vội ra xe, tóc đẫm nước, áo còn lấm tấm bẩn, nhưng lưng cô lại như phát sáng dưới ánh chiều đang tắt dần.
Chàng trai đứng lại, cầm ô trong tay, nhìn theo chiếc xe đang rời đi.

Chương 2

Sáng sớm, ánh nắng còn chưa xuyên hẳn qua lớp sương mỏng ngoài cửa sổ, Y/N đã bị gọi dậy để chuẩn bị cho ngày đầu tiên đến trường mới
Ngồi trên chiếc xe đen bóng lướt êm qua những con phố quen thuộc, cô tựa đầu vào cửa kính, tay cầm hộp sữa nóng, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài
Bên ngoài cửa kính, đường phố đã bắt đầu nhộn nhịp. Từng nhóm học sinh mặc đồng phục, người đi bộ, người đạp xe, có nhóm cười đùa rôm rả, có người đi một mình với tai nghe gác trên vai và ánh mắt lơ đãng. Có bạn vừa đi vừa tranh thủ ăn bánh mì, có bạn tay ôm balô tay cầm sách chạy vội vì sắp muộn
Xe lăn bánh chậm dần khi đến gần cổng trường. Cánh cổng sắt lớn màu xanh lục hiện ra trước mắt, trên cao là tấm bảng tên trường với những dòng chữ vàng nổi bật: “Trường Trung học số 1 XX”
Y/N nghiêng người lên phía trước, nhẹ giọng nói
Y/N
Y/N
Chú dừng lại đây giúp cháu
Người tài xế ngoái đầu
NVP
NVP
Không để chú đưa vào tận cổng sao, tiểu thư?
Cô lắc đầu, khẽ cười
Y/N
Y/N
Không cần đâu ạ. Đến trường thì cứ bình thường một chút, nổi bật quá phiền lắm.
Chiếc xe dừng lại bên lề, cô mở cửa bước xuống, gió sớm khẽ lướt qua mái tóc đen dài. Cô kéo nhẹ quai balô, chỉnh lại áo đồng phục rồi hít một hơi thật sâu
Bước qua cánh cổng trường, Y/N ngẩng đầu nhìn những tòa nhà cao tầng hiện đại cùng sân trường rộng rãi, đông đúc học sinh trò chuyện, cười nói rộn ràng
Trường học sạch sẽ, đồng phục gọn gàng, cây xanh rợp bóng, mọi thứ đều toát lên vẻ nghiêm túc và chuyên nghiệp của một ngôi trường hàng đầu tỉnh
Y/N khẽ nghĩ thầm
Y/N
Y/N
Quả nhiên là trường tốt nhất… không uổng công về nước.
Chợt một giọng nói trong trẻo, quen thuộc vang lên phía sau khiến cô giật mình quay đầu
Lạc Thiên
Lạc Thiên
Y/N!!!
Vừa quay lại, một thân hình nhỏ thanh mảnh đã lao tới ôm chầm lấy cô , là Lạc Thiên, cô bạn thân của cô
Y/N bật cười, nhẹ nhàng nhắc
Y/N
Y/N
Cậu hét to quá rồi đấy
Lạc Thiên cười rạng rỡ
Lạc Thiên
Lạc Thiên
Thì vui quá mà!
Đúng lúc đó, từ đằng sau Lạc Thiên, hai chàng trai cùng bước tới. Một người vừa thở dốc vừa trách
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Cậu chạy nhanh quá đấy Lạc Thiên…
Lạc Thiên
Lạc Thiên
Tại cậu chạy chậm thôi.
Y/N nhìn kỹ người đang thở dốc, rồi ánh mắt chuyển sang chàng trai cao ráo bên cạnh, một thoáng bất ngờ lướt qua trong mắt cô
Y/N
Y/N
Trương Cực?
Cô khẽ gọi, như không tin vào mắt mình
Cậu chàng mỉm cười, giọng trầm ấm
Trương Cực
Trương Cực
Y/N, lâu quá không gặp.
Y/N mỉm cười đáp lại, giọng lém lỉnh
Y/N
Y/N
Thật là cậu hả? Cậu cao lên hẳn rồi đấy! Khác hẳn hồi nhỏ, lúc nào cũng thấp hơn tôi cả cái đầu!
Trương Cực nhướng mày, vẻ tự mãn
Trương Cực
Trương Cực
Ai cũng phải khác đi thôi
Cậu bạn còn lại lúc này mới mở lời, tò mò nhìn hai người
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Hai người quen nhau à?
Trương Cực
Trương Cực
Bạn từ hồi nhỏ.
Trương Cực đáp ngắn gọn
Chàng trai quay sang Y/N, nở nụ cười rạng rỡ
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Vậy cậu là Y/N nhỉ? Tôi nghe Lạc Thiên nhắc về cậu suốt luôn đấy!
Y/N
Y/N
Ừ, cậu là…?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tôi là Tô Tân Hạo, người đẹp trai nhất trường này!
Cậu ta vừa nói vừa vuốt tóc ra vẻ tự cao . Y/N suýt nữa bật cười, nhưng cố nhịn, ánh mắt hơi cong lại đầy thú vị
Lạc Thiên đứng bên cạnh cau mày, trề môi
Lạc Thiên
Lạc Thiên
Nghe mà buồn nôn thật sự…
Tô Tân Hạo trợn mắt
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Cậu có ý gì đấy hả?
Lạc Thiên bắt chước lại giọng điệu của cậu
Lạc Thiên
Lạc Thiên
Tôi là người đẹp trai nhất trường này~
Rồi giả vờ ói mấy tiếng rõ to
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Cậu… hôm nay vì có Y/N ở đây nên tôi tha cho đấy!
Lạc Thiên
Lạc Thiên
Ồ, dám đánh tôi à?
Lạc Thiên hừ mũi, đá mạnh vào chân cậu
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
A!
Lạc Thiên
Lạc Thiên
Lâu rồi chưa bị tôi ‘dạy dỗ’ nên quên cảm giác đau đúng không?!
Tô Tân Hạo thấy “bà chằn” nổi điên thật sự, liền bỏ chạy
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tôi đùa thôi mà!
Lạc Thiên
Lạc Thiên
Đứng lại đó cho tôi, Tô Tân Hạo!!
Lạc Thiên hét lớn rồi đuổi theo không chút nương tay
Y/N và Trương Cực nhìn theo, không nhịn được cười
Trương Cực nghiêng đầu nói
Trương Cực
Trương Cực
Hai người họ suốt ngày như thế đấy, cậu đừng để ý.
Y/N mỉm cười, mắt vẫn hướng về phía hai kẻ đang đuổi nhau quanh sân trường
Y/N
Y/N
Không sao… tôi thấy vui là đằng khác.
Họ nhìn nhau, rồi cùng bước tiếp vào sâu trong sân trường

Chương 3

Làm thủ tục xong, Y/N theo cô chủ nhiệm đến lớp
Vừa mở cửa, âm thanh ồn ào bên trong lập tức im bặt. Cô bước vào cùng cô giáo, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô
Y/N liếc nhìn quanh lớp một lượt, rồi khẽ sững lại khi thấy một gương mặt quen là cậu bạn hôm qua, người cô từng đưa ô dưới mưa. Cậu vẫn ngồi đó, yên lặng, ánh mắt không chút cảm xúc
NVP
NVP
Đây là Y/N, học sinh mới từ Canada chuyển về. Mong lớp giúp đỡ em ấy nhé
Cô giáo nhẹ giọng giới thiệu
Y/N mỉm cười, giọng nhẹ nhàng
Y/N
Y/N
Chào mọi người, mình là Y/N. Mình mới về nước, có gì chưa quen mong các bạn chỉ bảo thêm.
Tiếng vỗ tay vang lên. Không khí trong lớp lập tức bớt căng thẳng
NVP
NVP
Em ngồi ở bàn số 5, dãy giữa, sau bạn Tô Tân Hạo nhé
Tô Tân Hạo lập tức quay xuống, cười rạng rỡ
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ồ, người đẹp ngồi sau tôi à? Xem ra vị trí hot nhất lớp này hôm nay có chủ rồi!
Nghe vậy, Lạc Thiên ngồi bên cạnh liếc sang, không nói không rằng giơ chân đạp vào chân cậu một cái đau điếng
Lạc Thiên
Lạc Thiên
Muốn chết hả?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Đau!
Tô Tân Hạo rên lên nhỏ giọng, xoa chân than thở
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Cậu đúng là xuống tay chẳng nương tình gì cả…
Lạc Thiên
Lạc Thiên
Chừa tội nói bậy
Y/N khẽ bật cười, lặng lẽ bước đến chỗ ngồi. Khi đi ngang qua dãy bên cạnh, ánh mắt cô lại chạm vào cậu bạn hôm qua. Cậu vẫn không phản ứng gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, như chẳng hề để ý đến cô
Y/N vừa kéo ghế ngồi xuống, Tô Tân Hạo phía trước đã quay người lại, chống cằm nhìn cô như đang quan sát sinh vật lạ
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ê, Y/N, cậu học tiếng Trung từ nhỏ luôn hả? Nói không khác gì người bản địa
Y/N nhún vai cười
Y/N
Y/N
Tớ là người bản địa mà, chỉ đi Canada có hai năm thôi
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Vậy mà giọng vẫn giữ được chuẩn ghê. Không giống Trương Cực, đi có một tuần mà về phát âm như ngoài hành tinh
Tô Tân Hạo nói, rồi chỉ chỉ sang bên cạnh
Trương Cực chống tay lên bàn thở dài
Trương Cực
Trương Cực
Tôi đi Singapore công tác với ba, chứ không phải du học đâu nhé. Mà mấy cậu nói chuyện nhỏ tiếng lại chút, cô chủ nhiệm đang liếc đấy
Lạc Thiên
Lạc Thiên
Cô liếc cậu vì tóc cậu chưa cắt kìa.
Lạc Thiên từ phía bàn bên cạnh chen vào, cười tít mắt
Trương Cực
Trương Cực
Cắt rồi! Mẹ tôi bảo để vậy nhìn mới nghệ sĩ
Trương Cực xoa xoa tóc, vẻ mặt hơi bất mãn
Y/N khẽ cười, cảm giác như chưa từng rời xa nơi này. Không khí lớp học vừa đủ nhộn, vừa đủ thân quen
Phía bên trái, một bạn nữ tóc ngắn ngồi sát cửa sổ quay sang nói nhỏ
Khánh Du
Khánh Du
Chào cậu, tớ là Khánh Du là lớp trưởng. Có gì không rõ cứ hỏi tớ nha.
Y/N
Y/N
Cảm ơn cậu
Y/N gật đầu, nụ cười dịu dàng hiện lên trên gương mặt
Trong khi đó, Tô Tân Hạo lại bắt đầu màn “tự luyến” quen thuộc
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Này Y/N, ngồi sau tôi là lợi thế lớn đó. Từ nay tôi sẽ truyền lại hết tuyệt kỹ chống ngủ gật trong giờ Văn, kỹ năng lén ăn vặt không bị bắt trong giờ Toán, và cả tuyệt chiêu giả vờ chăm chú học bài nữa.
Lạc Thiên lại không chịu nổi
Lạc Thiên
Lạc Thiên
Tuyệt kỹ cậu toàn mấy trò dở người. Đừng truyền cho Y/N, người ta vừa về nước chưa kịp hoàn hồn đâu
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Cậu ghen tị vì không ai ngồi sau cậu thôi
Tô Tân Hạo vênh mặt
Y/N chống tay lên bàn cười nghiêng ngả, rồi nhẹ giọng bảo
Y/N
Y/N
Tớ thích cái lớp này rồi đấy
Ngay lúc đó, tiếng chuông báo vào tiết vang lên, cô chủ nhiệm vỗ tay ra hiệu ổn định trật tự. Cả lớp nhanh chóng thu lại không khí nhộn nhịp, ai về chỗ nấy.
Sau năm tiết học mệt rã rời, tiếng chuông báo kết thúc buổi sáng vang lên như bản nhạc giải thoát. Cả lớp lập tức náo nhiệt, tiếng nói cười vang lên khắp phòng, xen lẫn âm thanh lạch cạch của bút thước và tiếng ghế kéo
Tô Tân Hạo quay người, chống tay lên bàn Y/N, cười hớn hở
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Đi ăn trưa không? Hôm nay tôi bao! Chào mừng ‘học sinh mới từ nước ngoài chuyển về’ nha.
Lạc Thiên vừa đeo cặp vừa liếc sang, hất tay cậu ra rồi nhíu mày
Lạc Thiên
Lạc Thiên
Bao cái đầu cậu ấy! Lần trước cậu trốn mất tiêu, để tôi với Trương Cực trả tiền!
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ơ… tôi nhớ là tôi có trả mà… trả… bằng tình cảm chân thành.
Tô Tân Hạo cố nghiêm túc nhưng không nhịn được cười
Trương Cực đứng dậy, đeo cặp lên vai, giọng bình thản
Trương Cực
Trương Cực
Thôi đi. Dù gì Y/N cũng chưa ăn gì từ sáng đúng không?
Y/N mỉm cười, vừa xếp sách vừa gật đầu
Y/N
Y/N
Ừm, tớ chỉ uống chút sữa. Giờ đói thật rồi.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Đấy, thấy chưa? Tớ là người hiểu con gái nhất!
Lạc Thiên
Lạc Thiên
Hiểu thì im miệng, mau đi lẹ
Tô Tân Hạo mỉm cười, quay sang bàn bên cạnh
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Này Chu Chí Hâm, đi ăn không?
Nghe nhắc đến tên, Y/N khẽ quay sang nhìn cậu bạn ngồi bàn bên cạnh, người đã nhận chiếc ô hôm qua. Cậu ấy tên là Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm không ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt đứng dậy thu dọn sách vở rồi đáp ngắn gọn
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Hôm nay bận rồi.
Nói xong, cậu đeo ba lô, đi thẳng ra ngoài không quay lại
Y/N hơi ngẩn ra rồi khẽ hỏi
Y/N
Y/N
Cậu ấy là ai vậy?
Tô Tân Hạo trả lời, giọng có phần bất đắc dĩ
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Cậu ấy là Chu Chí Hâm, bạn từ nhỏ của tôi. Lúc nào cũng lạnh như băng ấy mà, quen rồi.
Cả nhóm bước ra khỏi lớp, bầu trời sáng trong, ánh nắng buổi trưa nhẹ nhàng trải xuống sân trường rộng lớn. Gió thổi lướt qua hàng cây bên lối đi, mang theo mùi cỏ tươi mới cắt
Họ vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, nào là thầy chủ nhiệm hơi nghiêm, lớp bên có nam sinh cao vượt chuẩn, rồi cả chuyện tin đồn về cuộc thi văn nghệ đầu năm sắp diễn ra
Y/N bước giữa nhóm bạn mới, lòng nhẹ nhàng như thể sự xa lạ ban sáng đã sớm tan biến

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play