[ĐN Harry Potter] Alex Ferguson
Bao tay quyền anh của Dudley
Từng tiếng hô hào nhôn nháo phát ra từ đám bạn của Dursley, cổ vũ cho một trận anh quyền tất thắng, tay thằng nhãi lao thẳng vào giữa gọng kính của đứa nhỏ bên dưới.
Dudley Dursley
Thấy chưa!Bố tao đã mua được một cái boxing gloves siêu đỉnh nhất từ trước cho đến nay!
boxing gloves:găng tay quyền anh
đám bạn Dursley
(1):Gọng kính nó sắp vỡ,Dursley!!Đáng đời đáng đời.
đám bạn Dursley
(2):Đâu biết nó lại giở trò gì, nhanh trước khi nó chạy mất,Dursley!
Harry loạng choạng cố ngồi dậy sau cú phốc vừa rồi, một cú sộc thẳng vào sóng mũi cậu.Harry chỉ thoáng biết kính của nó sẽ lại tự lành lặn lại như mọi lần, như luôn có thứ gì can thiệp, vì thế tụi bắt nạt mới hối thúc Dudley đấm nó nhanh như vậy.Dù vậy nhưng cơn đau vẫn tồn tại.
Dudley Dursley
Mày đừng hòng chạyy!
Dudley lao tới, nhưng đột ngột khựng lại. Chiếc bao tay boxing uy quyền của cậu ta giờ đây trông như một quả bóng bị kim chọc, xẹp hơi từ lúc nào chẳng rằng.
'Quả bóng' bay quanh một vòng không đáp đất, đập thẳng vào mặt Dursley một cách 'tự nhiên' đến kỳ lạ. Dursley ôm mặt, la ói trong cơn đau nhức, rồi ngã vật xuống đất.
Dudley Dursley
Aghh?!!Mẹ ơiii!!!
đám bạn Dursley
C-..Cái quái gì vậy??
Dudley Dursley
C..chính nó đã làm!Chính thằng Harry đã làm!
đám bạn Dursley
Tao hổng có muốn bị như mày đâu!!!
Tụi nhỏ tự đâm ra hoảng sợ không vì điều gì, tiếng la vang vọng sau sân trường, chính nơi kín mít mà tụi nó tự kiếm ra nhằm để gây sự với Harry sau giờ học, giờ lại đâm ra bất chợt tự sợ hãi.
Dudley vứt đôi găng tay bị 'quỷ ám' về phía thằng bé mắt kính vẫn còn ngồi bên dưới, rồi nhấc thân chạy biến, để lại cho Harry một cái liếc trừng dai dẳng cho lần cuối khi nó chạy đi.
Harry ngồi dậy, ôm lấy mũi mình, mong nó mau lành lại để cậu không phải đau nhiều nữa.Chứ nó thấy mũi nó như sắp gãy á..
Nó bối rối, có chút thỏa đáng với những chuyện vừa xảy ra, nó cảm nhận được chuyện này là có người giúp.
Nó nghe thấy tiếng bước chân.
Alex Ferguson
Biết điều gì hình thành nên cậu không?
Harry Potter
Cậu chưa về sao-..?
Nó bối rối, không nghĩ cậu ta có ý định ở lại sau giờ học.
Alex liếc nhìn, ngồi xuống đối diện nó và rồi như không bất kì lời nào hoa mĩ được bật ra khỏi miệng.
Alex Ferguson
Là yếu đuối và nhếch nhác.
Một cơn lũ nhỏ khuấy động tâm hồn Harry, nhẹ nhàng làm nứt nẻ từng mảnh vỡ. Cậu có chút bực bội và buồn tủi, không nghĩ cuộc gặp gỡ chính thức với người bạn mới chuyển đến lại diễn ra như vậy.
Harry biết được cậu ta qua buổi giới thiệu học sinh mới đầu vào năm học, Alex khá xa cách, không muốn có bạn và mờ nhạt.
Tự Alex đang làm bản thân cậu ta mờ nhạt trong mắt người khác thì phải?
Harry đứng dậy, cố tránh lấy ánh mắt Alex vẫn đang dán thẳng vào mình, vì nó không muốn thấy ánh nhìn không rõ như vậy, trông Alex cứ như ngủ chẳng đủ giấc và luôn nhìn mọi thứ với ánh nhìn vô định.Và vốn đã muốn đổi chủ đề, nó chỉ lặng lẽ hỏi:
Harry Potter
Về găng tay của Dursley..
Alex đứng dậy, chớt mắt không rõ tâm can vài lần rồi đáp.
Alex Ferguson
À, cái đấy..
Alex Ferguson
Vốn nó đã lỏng lẻo từ bên trong.
Alex Ferguson
Chỉ là mắt kính Harry khá cứng, vì thế nó phát nổ.
Cậu ta nhún vai, như không có bất kì câu trả lời nào nghiêm túc hơn được vậy, Harry càng tức tối hơn bởi thái độ Từ Alex, rõ là cậu ta biết.
Harry Potter
Thôi được rồi, mình không chắc nhưng linh tính của mình mách bảo rằng một thứ gì đó đã can thiệp.
Harry Potter
Này, mình không hiểu tại sao cứ mỗi lúc mình kích động quá mức mọi chuyện cứ trở nên không ngờ nỗi, có chút kì lạ..
Nó áy náy, không hiểu sao bản thân lại đi kể chuyện này với cậu bạn này, dẫu chắc vì cả lớp cũng gọi Alex là quái lạ nên Harry mới thấy bản thân có chút được đồng cảm.Nhưng nó không mong chờ lắm, đặc biệt là với Alex sau sự dè bỉu vừa rồi.
Alex Ferguson
Cái đấy không phải là kì quặc, chỉ là sự tồn tại của Harry không đúng nơi.
Harry Potter
Tại sao cậu biết?
Harry Potter
Vậy thì..nơi nào là đúng?
Harry Potter
..?Không biết?
Alex Ferguson
Ừ, không biết
Rõ là lần đầu Alex tiếp cận nó nhưng nó lại thấy những gì cậu ta nói đều như là một số manh mối cần khai thác vậy, tiếc là Alex lại không cho nó biết rõ đầu đuôi.
Harry Potter
Vậy là tôi không nên tồn tại á-?
Bất chợt, Alex không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Cậu ta ngớ ngẩn nhìn lên bầu trời đang dần sẫm tối, rồi hối thúc Harry về để cậu ta cũng có thể trở về nhà.
Alex Ferguson
Tụi ma xó sẽ dễ xâu xé mi lắm, đặc biệt là Harry
Xin lỗi, khá ngớ ngẩn?Harry tự hỏi.
Thuận theo,Harry khô khan cười một chút, ý Alex nó ở lại lâu ma xói sẽ nhai đầu vì trời giờ chiều cũng gần điển tối.
Thấy Harry thế,Alex bỏ đi trước về phía cổng,rõ xa cách.Nhún vai, Harry cũng nói lời tạm biệt rồi trở về nhà.
Thật thất thường, Harry nghĩ.
________________________________
Vài ngày sau Alex tỏ ra khá thờ ơ, chỉ trả lời cho qua chuyện với vài câu từ nghi vấn từ Harry.Dursley thì không hứng vờn chuột với Harry là bao hoặc có lẽ đang đợi cái bao tay đấm bốc khác được bố nó sắm về tay rồi mới hẳn dùng lên Harry lại.
Vì thế trên lớp Dursley chẳng đụng đến nó nhiều, thậm chí còn chỉ liếc trừng tha cho nó.
Dù sao thì chuyện đó cũng tốt.
Harry Potter
Có phải lần trước Alex đã cố giúp tớ?
Cậu ta chầm chậm liếc mắt sang nó, lại cất sách vở vào cặp.Hoàn toàn im lặng.
Alex Ferguson
Harry thật sự tin thế?
Harry gật đầu liên tục phủ nhận.
Harry Potter
Chỉ là khá mơ hồ..
Alex Ferguson
Nếu cậu nghĩ mơ hồ thì chuyện đấy là tốt.
Alex Ferguson
Dù gì thì tớ chỉ có..vài hành vi muốn làm cho người khác bối rối, đâu rõ là thật hay bông đùa?
Harry Potter
Không biết Alex có ý gì.
Harry Potter
Nhưng dù gì cũng phải cảm ơn cậu.
Alex Ferguson
Không đủ để phủ nhận.
Alex Ferguson
Và nếu tin những điều đó là tôi làm, Harry đúng là một kẻ ngốc.
Alex giễu cợt, nhấc cặp lên rời khỏi lớp học nhưng trước khi bước hẳn ra ngoài liền bị lời nói kiên quyết nhỏ dần của Harry làm lung lay.
Harry Potter
Vậy thì tớ ngốc cũng được..
Alex im lặng, không quay đầu về phía Harry.Cuối cùng cậu ta đáp ngắn gọn.
Để lại một Harry đang hồi tưởng về điều gì đó.
Ngày đó nó đã thấy cậu ta dùng vật nhọn đâm vào đồ vật Dursley nhằm phá hủy buổi bắt nạt, ấy vậy giờ lại chẳng nhận.Nhẽ là lại làm việc tốt trong âm thầm chẳng rõ..
Một cách vô cớ, Harry có chút an tâm không rõ dù chẳng hiểu động cơ gì từ Alex.
Loài hình nhện ăn thịt
Sáng ngày 20 tháng 7 năm 1990
Thoát khỏi sự ghẻ lạnh từ dì Petunia, nó bị gông cổ ra khỏi nhà để mua một số đồ gia dụng cần thiết, cụ thể là cái ấm nước nó vừa làm hư của dì.
Harry thấy nó càng bị nhà Dursley hắt hủi sau vụ Alex giúp nó làm nổ đồ của Dudley.
Nhưng có sao thì nó cũng thấy khoái chí với vẻ mặt từ xanh chuyển đỏ của Dudley lắm.
Cùng một sự biết ơn và nhẹ nhõm từ người bạn mới chuyển đến.Dù là chưa thiết lập quan hệ..nhưng mà nó biết ơn lắm khi Alex gián tiếp giúp nó.
Lơ lãng, Harry tưởng chừng như mình đã vấp té cái rụp, nó bàng hoàng cố đứng thẳng lại.Và nó nghĩ nếu nó lại làm hư chiếc ấm mới này thì kẻo không chừng khó để mà thoát kiếp không bị đuổi khỏi nhà.
Thoáng qua một cái, Harry đã thấy công viên ngay trước mặt. Vốn dĩ nó không định ngó vào nơi mình hay trốn, nhưng rồi bỗng dưng, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt...
Nó rón rén lại gần theo bản năng, chỉ là không hiểu tại sao bản thân lại phải làm thế.
Tiếng Harry vọng từ đằng sau nhưng Alex không can tâm nhìn nó lắm, tiếp tục ngồi nghịch gì đó.
Thấy được tình cảm trước mắt, Harry chỉ khó hiểu nhìn bò cạp nhỏ lăn lóc bên dưới chân Alex.Harry chỉ tự hỏi liệu cậu ta có đang hết trò để nghịch?
Harry Potter
Cậu không sợ bị cắn?
Alex Ferguson
Ngốc, nó vốn sắp hấp hối vì vừa bị kiến nhâm nhi một bữa.
Ồ được rồi, Alex thật sự gọi Harry là đồ ngốc, Harry không trách vì lần trước nó đã cho Alex gọi như vậy.
Harry Potter
Alex đã đuổi chúng nó đi rồi?
Alex Ferguson
Tôi nghĩ tôi cũng nên đuổi Harry sang nơi khác.
Alex Ferguson
Vì khá lắm chuyện.
Harry Potter
Tớ sẽ đi ngay thôi.
Harry chán nản đáp, thực chất nó cũng muốn câu giờ chút vì không muốn về sớm lắm, tâm trạng nó sẽ tệ hơn khi nghe chửi mắng và đón nhận sự ghen ghét,mặc dù nó đã chai lì với những điều đó rồi.
Và vì thế nó bắt đầu với câu hỏi khác vì Alex vẫn chưa trưng ra vẻ khó chịu.
Harry Potter
Dù sao thì Alex định làm gì với nó?
Nó ngồi xuống cạnh bên Alex, chống cằm nhìn chăm chăm vào xác bọ cạp sắp héo úa.
Alex Ferguson
Tôi sẽ đưa nó cho mẹ.
Harry Potter
Woah,mẹ Alex thích sưu tầm?
Ngắt lời, Alex lặng im không nói gì thêm, không chắc có muốn chia sẻ.
Harry nhìn cậu ta, đợi chờ điều gì đó được phát ra.
Alex Ferguson
...Dù thế tôi không rõ rằng mang thứ này về có đúng ý mẹ không.
Harry Potter
Như nào mới là đúng-?
Alex Ferguson
Bỏ đi, tôi nghĩ nên mang về một chú bướm sống.
Alex Ferguson
Mẹ sẽ tự xử lý nó.
Alex liếc nhìn xác loài hình nhện này lần cuối rồi đứng dậy, quyết định bỏ rơi cái xác rỗng ấy.
Harry vì thế cũng thuận theo, đứng dậy cùng.
Nó ngẫm nghĩ một chút muốn khích lệ.
Harry Potter
Thế thì không phải Alex nên lựa những chú bướm thật đẹp ha sao!
Harry phấn chấn hơn hẳn, muốn nghe tiếp câu trả lời từ Alex.Nó thấy rõ cậu ta đã mở lòng hơn với nó rồi!
(Từ việc Alex quyết định chia sẻ cảm nghĩ sau khi căn nhắc ấy)
Alex Ferguson
Và đừng ở đây lải nhải mãi.
Và có lẽ là không mở lòng lắm..
Harry Potter
Chưa được bao lâu nữa..
Harry Potter
Alex không kiên nhẫn mấy nhỉ.
Alex không liếc nhìn lại nó một cái, liền phủi tay bỏ nhanh đi chỗ khác.
Đuổi theo,Harry rối ren không biết nó có nên hỏi hay không nhưng sự tò mò vẫn đang lấn chiếm nó quá sâu.
Harry Potter
Nhà cậu gần đây à?
Nó bật cười khúc khích,không ngờ người như cậu ta cũng có lúc bị lạc.Vậy mà nãy giờ cậu ta tỉnh đến vậy.
Lau nước mắt, nó cố gặm hỏi liệu Alex có cần giúp gì không.
Harry Potter
Alex biết đường về chứ?
Alex Ferguson
Không rõ nhưng sẽ tìm.
Harry Potter
Hừm..Được rồi!
Harry Potter
Thế thì về cẩn thận!
Alex Ferguson
Tôi tự biết..
Harry dừng bước, không đuổi theo nữa. Cậu nghĩ Alex đủ khả năng tự mò đường về mà không cần mình, bởi dù sao cậu cũng cần phải về nhà để giao tận tay dì đống ấm sứ trong túi xách.
Petunia Dursley
Được rồi, để ở đó cho tao.
Petunia Dursley
Nhưng mày đã cố đi đâu lâu đến thế?
Harry Potter
Con chỉ bị lạc một chút..
Petunia Dursley
Đừng cố lừa tao, hẳn là mày đã đi đâu la cà!
Dì Petunia gắt giọng, Harry chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất nghe chửi rủa. Cậu bắt đầu khó chịu, ngọ nguậy những ngón tay nhỏ bên dưới. Harry khó lòng cãi lại được, vì đúng là cậu đã đi la cà một chút trong lúc đi mua đồ về cho dì.
Dù vậy nó muốn về phòng nhanh nhanh..
Đó không hẳn là một căn phòng, có lẽ chỉ là dưới gầm cầu thang. Nhưng Harry nghĩ, nơi đó là đủ an toàn nhất cho nó rồi.
Dudley Dursley
Đáng đời lắm!!chừa tật mày dám phá đồ tao!
Nó giật tít người dậy, bất ngờ quay ra đằng sau khi nghe thấy tiếng Dursley.
Dursley cười khoái chí,Harry chỉ ngao ngán nhìn đi chỗ khác không để tâm mấy.
Petunia Dursley
Ôi!, Dudley của mẹ dậy rồi sao con
Dudley Dursley
Dậy gòi á mẹ
Dudley Dursley
Mẹ không chửi nó tiếp sao?
Thằng Cu Dudley ngáp ngắn ngáp dài đáp.
Trông khi việc dì Petunia nên làm là mang cái nhìn trìu mến với đứa con trai bé bỏng của bà, hoàn toàn ngơ đi Harry.Harry có chút vui vì không cần đứng nghe lời cay độc hay mắng nhiếc từ dì nữa.
Giờ thì nó mong chỉ có thể về phòng.
Petunia Dursley
Biến về nơi mày cần phải về đi Harry
Tiếng Harry reo lên, nó cố giấu đi cảm xúc nhất thời nhưng cuối cùng vẫn để lọt lại vài tia phấn khích trong lời nói.Nó phóng nhanh về căn phòng chặt hẹp của mình dưới gầm cầu thang nhà Dursley, chỉ thoáng nghe được vài tiếng bực bội của thằng Dudley và tiếng nói chuyện nhỏ dần của hai mẹ con họ.
Dudley Dursley
Mẹ!!sao mẹ lại để nó đi nhanh như thế!?
Petunia Dursley
Kệ nó đi, dù sao thì con của mẹ có muốn ăn thêm gì đó không....
Và rồi tiếng nói bên ngoài tắt dần khi nó đi xa khỏi đó, nó nhốt mình vào nơi mà nó có thể coi là nơi căn cứ nhỏ để nghỉ ngơi.
Chung quanh có chút bụi bặm vì đã qua lâu chưa sử dụng.Nó nhớ khi nó lớn một chút để đủ hiểu chuyện, dượng nó đã bắt nó phải ở trong này khi bên ngoài có việc gì trọng đại lắm, ban đầu Harry có chút bối rối vì đây như một nhà kho cũ, chứa một vài thứ cũ kỉ đến rách nát.Vì thế nó tự tu sửa lại để gọn gàng hơn theo thời gian..
Nơi này đủ để chứa một số thứ gồm một chiếc giường ngủ cũ, một chiếc chăn chỉ đủ giữ ấm nữa người, tất nhiên nó phải cuộn người lại mới đủ để đắp.Một cây đèn ngủ và đây là vật nó thấy may mắn nhất khi thứ này vẫn còn sử dụng khá tốt, cùng với một vài cuốn sách và tờ báo bị bỏ lại, đương nhiên chỉ phát huy tác dụng khi nó chán ngán vì bị nhốt trong này.Và một số thứ lặt vặt khác..
Harry Potter
Được rồi..mai còn lại phải đến lớp sớm để trực nhật..
Cắt đoạn bởi những suy nghĩ, một tiếng ngáp dài vì một ngày mệt mỏi.
Harry tháo kính mắt, đặt xuống chiếc bàn nhỏ cạnh giường, rồi dụi dụi mắt. Nó quay trở lại chiếc giường thân thuộc của mình, muốn chợp mắt một lúc.
Harry biết nó nên tự hình thành nên một giấc mơ nhỏ rạng rỡ.
Để xóa nhòa những ngày tháng mệt nhòi và bất công ngoài kia.
Một giấc mộng bồng bềnh không phai.
Lũ bọ không tên
Tiếng kêu lách cách từ tay nắm cửa phòng học vang lên, tiếng cửa bản lề kêu cọt kẹt ma sát với bên sàn nhà bên dưới.Alex lặng lẽ bước vào lớp, đóng cánh cửa lại và quay lưng nhìn vào bên trong.
Cậu ta bối rối, đần mặt ra khó hiểu nhìn Harry đang trên bục giảng kì cọ chiếc bảng đen, Alex được Harry quay sang chào hỏi.
Harry Potter
Alex cũng thật đến sớm!Nhưng mà không bằng tớ
Alex Ferguson
Harry trực lớp à?
Harry gật gật, quay lại lau chùi bảng đen cho đến khi nó hoàn toàn sạch sẽ.
Alex Ferguson
Chưa xong sao?
Harry Potter
Ừm..tớ vẫn chưa
Cậu ta nín thin nhìn nó một lúc lâu, không nghĩ câu trả lời của nó lại như vậy, nhưng rồi cũng chẳng để tâm lắm ngồi vào bàn của mình.
Bầu không khí như cứ tiếp tục trôi qua và rồi thời gian cũng bắt đầu trôi..
_______________________________
(Nó:Dudley
Cậu ta:Alex
Harry chỉ xưng bằng tên..Hoặc không rõ nữa..
Lần này Dudley dẫn chuyện một chút rồi sẽ chuyển sang Alex)
Và rồi ngày tháng cứ thế quay trở lại quỹ đạo cũ, Dudley vẫn chưa ngưng rượt đuổi và bắt nạt Harry, kì lạ thay cứ mỗi lần như thế, thì mọi chuyện đều không thuận lợi diễn ra, có lần là giáo viên công tác ở lại trường bắt tại trận, có lần sâu từ trên cao rơi xuống cắn nó muốn điếng cả người, lần lại vấp ngã để mất dấu Harry.Vì thế nó có chút e dè không biết có nên tiếp tục bắt nạt Harry hay không, khi hàng loạt chuyện kì lạ diễn ra trong những lần đó.
Nó có méc mẹ và bố nhưng thằng Harry ngày càng dai nhách và chai lì dần.
Vì thế nó đã cố rình mò xem cuối giờ học ai đã ở lại với thằng Harry nói chuyện, ra là học sinh mới vừa chuyển đến vài ngày trước.
Thằng đấy kì lạ không khác gì Harry, chỉ có điều nó quái dị hơn.
Vài ngày sau nó bắt đầu chặn đường Alex gây sự, nếu nó không đụng vào Harry được thì đụng vô thằng nhãi này là xong!
Dudley Dursley
Có phải mày đã cố giúp thằng Harry không!?
Alex Ferguson
Tại sao cậu ấm nhà Dursley lại nghĩ như vậy?
Dudley Dursley
Tao thấy mày thân thiết với Harry!
Dudley Dursley
Có!Đừng có nhiều lời nữa!
Alex Ferguson
Xin lỗi nhưng Dudley có chút hiểu lầm thì phải?
Dudley Dursley
Không có hiểu lầm gì cả,thằng nhãi liêng thiêng!!
Alex mang tâm trạng chế giễu rõ rệt, điều đó càng làm Dudley tức điên.
Dudley tức tối không muốn thằng cu này dài dòng liêng thiêng giải thích thêm liền muốn làm một cú vào mặt nó.
Vì thế Dudley đã cố gián một cú boxing vào mặt thằng Alex khó ưa này.Nhưng đột ngột Alex né được và nó bắt đầu nhìn Dudley với ánh nhìn khó hình dung.
Khó đoán được điều gì trong đôi mắt đen tuyền ấy.
Alex chỉ xuống bên dưới chân Dudley và rồi Dudley cẩn trọng làm theo.
Dudley Dursley
A-..AGHHH!!?C..CÚT RA KHỎI NGƯỜI TAOO!!
Dudley Dursley
M..MÀY ĐÃ THẢ NÓ RA KHI NÀO!?!??ĐỪNG!, ĐỪNG ĐỂ NÓ LEO LÊN ĐÂY!!
Một đám côn trùng lồm cồm xuất hiện dưới chân Dudley, thậm chí đã cố bò lên người cậu ta từ lúc nào không hay, Dudley hoảng sợ la hét, điên cuồng dẫm đạp nhưng lũ côn trùng dường như càng lúc càng nhiều. Mặt Dudley tái mét, muốn bỏ chạy, vung vẩy chân cố đá chúng ra. Cuối cùng, khi lũ côn trùng buông tha, cậu ta bỏ chạy trong cơn kinh hoàng của đời mình, nước mắt nước mũi tèm lem. Chỉ thầm cầu nguyện rằng đám côn trùng kinh tởm đó không đuổi theo.
Khi Dudley rời đi, nhờ ơn phức từ sự quẫy đạp điên cuồng từ Dudley, một con bọ đã dính lên người Alex, nó bám vào áo cậu, thật chặt.
Alex nhẹ nhàng gỡ thứ đó ra nhưng liền bị nó cắn rách da thịt.
Cuối cùng nó tự bò xuống, hòa mình vào đống sâu bọ bên dưới đang ngọ nguậy.Và rồi tiếng nói phát ra từ chúng.
"..Trông mày thật vô dụng,Alex"
"May thay trong cái đống này đã được tao rút nọc độc"
"Thằng ắt ấy không chết đâu, tao thậm chí còn chả cho bọn này cắn chết dí nó.."
Máu nhỏ giọt xuống sàn. Alex im lặng ôm chặt cánh tay mình, cảm nhận được cơn đau nhói buốt do vết cắn độc hại gây ra. Tai cậu bắt đầu ù đi, những tiếng nói mụ mị văng vẳng bên tai, ám ảnh không ngừng.
Tâm trí nó ngọ nguậy theo bên dưới bề mặt, tiếng nói mơ hồ vẫn được phát ra một cách méo mó.Chỉ biết rằng, dù Alex có thích hay không, điều nó cần làm là lắng nghe lời khuyển trách từ 'họ'.
"Chỉ là một con bọ nhỏ thôi, thậm chí chẳng nhiều đến nỗi mày phải rụt người lại như-.."
Tiếng bước chân trên sàn nhà trơn trượt ngày càng gần, dần nhanh hơn nữa và thành tiếng chạy gấp rút.
Ngắt lời, chúng biến mất, để lại Alex đang tự cầm máu cho ngón tay của mình.
Và rồi, Harry xuất hiện. Tiếng bước chân gấp gáp của nó vang vọng trong hành lang tĩnh mịch. Thấy Alex đang ôm cánh tay, mặt nó tái mét, Harry hốt hoảng chạy lại, đôi mắt mở to đầy lo lắng.
Harry Potter
Alex! Alex sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra thế này?!"
Alex Ferguson
Harry, lấy giùm tớ khăn giấy trong cặp lau đống này đi..
Alex lặng lẽ chỉ xuống vài giọt máu đã lọt khỏi tay cậu lăn xuống sàn.
Harry Potter
Nhưng mà người cần giúp phải là cậu chứ không phải cái sàn nhà!!
Harry khiển trách cậu ta, nó định chạm vào tay Alex nhưng điều đó sẽ càng làm cậu ta đau hơn vì thế nó vội rụt lại, tay chân lúng búng như cọng bún.Còn Alex thì nhăn nhúm mặt mày cả lên.
Alex Ferguson
Ngăn cuối, bên phải..
Alex Ferguson
Nhanh lên trước khi tôi mất kiên nhẫn.
Harry nhanh chóng gỡ cặp treo sau lưng Alex, thiếu chút vấp ngã vào người Alex làm Alex nổi đóa.
Alex Ferguson
Quái quỉ gì thế Harry!!
Harry khựng lại một nhịp vì loạng choạng. Khuôn mặt nó lộ rõ vẻ bối rối và lo lắng.
Alex bực bội rên rỉ nhưng cuối cùng cũng cố nín miệng lại vì cậu vẫn đang nhờ vã Harry, Harry nhanh chóng lấy băng bông và khăn giấy ra khỏi cặp Alex theo như lệnh.
Harry Potter
Cậu gỡ tay ra,để tôi xem chút..
Nó cận trọng xem qua vết thương, bắt đầu việc băng bó trước cho việc lau sàn nhà mặc dù Alex cứ cằn nhằn sao không lau sàn nhà trước.Harry thầm trách tại sao Alex lo cho cái sàn nhà một cách quá đáng như vậy!
Harry Potter
Dù vậy thì..Vì sao Alex lại bị thương?
Alex Ferguson
Con bọ gì đó không biết tên.
Alex im lặng gật đầu một cái phủ nhận.
Nó lấy bông y tế xử lý qua vết thương, máu thấm vào bông làm lộ rõ ra dấu cắn của loài côn trùng, trong như bị cắn xé ra.Thật đau.
Harry Potter
Chúng không có độc chứ?
Harry suýt xoa lục lọi vài chiếc băng keo nhỏ trong ngăn cuối từ cặp của Alex, trong khi đợi câu trả lời.
Harry Potter
Nếu thế thì tốt rồi!
Harry Potter
Dù sao thì có chai cồn nào chứ?Tôi quên bước khử trùng.
Harry nhanh nhẹn kiếm được lọ cồn sát khuẩn, liền mở nắp.Căn dặn Alex lấy đà kìm đau trước khi nó đổ lên.
Alex Ferguson
Tôi.không.phải.con.nít
Harry Potter
Ài,T..Thế thì thui..
Nó cố kiểm soát liều lượng đổ một lượng cồn lên sát khuẩn, đợi một lúc khi hoàn tất nó liền dán một chiếc băng keo nhỏ lên rồi cười hì hì.
Harry Potter
Xong rồi, cậu nên cảm ơn tôi một tiếng, Alex.
Harry im lặng, mong đợi lời cảm ơn từ Alex nhưng có lẽ không có hy vọng.
Alex Ferguson
Mấy lần trước tôi giúp cậu rồi, lần này là cậu trả ơn tôi.
Alex Ferguson
Nên sẽ không cảm ơn.
Harry Potter
Một chút cũng không có sao..
Harry đảo mắt một vòng, vẻ bất lực hiện rõ, rồi nó thở dài thườn thượt, không muốn nói thêm lời nào. Alex cũng khẽ nhắm mắt, nhún vai một cái, rồi cẩn thận cất băng bông và cồn vào cặp, không quên lau sạch vết máu trên sàn. Xong xuôi, cậu ta xách cặp lên, chậm rãi bỏ đi.
Harry Potter
Đợi tôi chút.
Harry đuổi theo, chỉ là có chút vui khi Alex tự nhận là đã giúp nó.
Chỉ là có điều mọi chuyện diễn ra không có logic riêng của nó thì phải..
Khá nhiều điều kỳ lạ và kỳ lạ đang diễn ra xung quanh Harry.
Dù thế nó không nghĩ bản thân nên bận tâm nhiều lắm.
Như rằng thời gian sẽ cho câu trả lời, vì thế nó không thắc mắc nữa.
Harry Potter
Cậu không thể không nghịch vài loài vật kì lạ sao?
Harry Potter
Nhất là sau vụ này.
Alex Ferguson
Harry cản tôi à?
Harry Potter
Không nhưng mà đừng làm thế nữa.
Harry Potter
Khá nguy hiểm..
Alex không trả lời, làm câu chuyện bị cắt đoạn,Harry chỉ cảm thấy mình đã bắt đầu làm quen với tính cách từ người bạn này, vì nó không cảm thấy quá khó chịu như ban đầu khi Alex chọn cách im lặng như vậy.
Và rồi, Harry bắt đầu bước đi, từng bước một, từng bước, cho đến khi cậu quay đầu lại và nhận ra Alex đã biến mất.
Nó biết Alex không bị bắt cóc.
Hay sợ mắng nên mới vội vã.
Mà chỉ đơn giản là Alex không muốn cho ai biết nơi cậu ta sống.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play