Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Từ Lạ Thành Yêu

Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ!

nhỏ t/g nè^^
nhỏ t/g nè^^
Hé luuu
nhỏ t/g nè^^
nhỏ t/g nè^^
Này là truyện đầu tiên của tớ á:>>>
nhỏ t/g nè^^
nhỏ t/g nè^^
Lần trc tớ cũng có vt vài truyện
nhỏ t/g nè^^
nhỏ t/g nè^^
Mà tnh cái hồi bữa ai nhập đi xoá hết trơn🥰
nhỏ t/g nè^^
nhỏ t/g nè^^
Nên bh tớ vt lại truyện mới
nhỏ t/g nè^^
nhỏ t/g nè^^
Có gì cho tớ xin ý kiến với nhaa
nhỏ t/g nè^^
nhỏ t/g nè^^
Hong có gthieu đâu🥵
// // hành động * * suy nghĩ " " nói nhỏ ~ dẹo (còn cgi nữa thì tự bt^^) 📱nói chuyện qua điện thoại 💬 nhắn tin
.
Nguyễn Quang Anh-Rhyder, 20 tuổi. Hắn là một Chủ tịch tập đoàn RD, một tập đoàn công nghệ lớn nhất thế giới. Hắn được biết đến là một thiên tài kinh doanh từ lúc 18 tuổi, là một CEO trẻ tuổi đứng đầu tập đoàn RD đế chế công nghệ toàn cầu, nơi mọi ông lớn đều phải dè chừng
Nhưng ít ai biết rằng đằng sau vẻ ngoài điềm tĩnh, nụ cười lịch thiệp và bộ vest đắt tiền....hắn chính là Rhyder–ông trùm của một băng nhóm quyền lực nhất trong thế giới ngầm
Rhyder không bao giờ để lại dấu vết. Hắn ra tay gọn gàng, máu lạnh, và tàn nhẫn đến mức chỉ cần nhắc đến tên thôi cũng khiến cả giới ngầm ai cũng phải kiêng dè
Hoàng Đức Duy-Captain, 12 tuổi .Em là một cậu nhóc hiền lành, hiểu chuyện, ít nói, nhút nhát và dễ sợ người lạ. Từ nhỏ em đã phải sống trong cảnh thiếu thốn tình thương, lên năm 12 tuổi thì bị ba mẹ bỏ rơi do nợ nần, ba mẹ đã trốn đi và bỏ lại em một mình, không có nơi để ở và chỉ biết lang thang ngoài đường để đi kiếm ăn sống qua ngày
nhỏ t/g nè^^
nhỏ t/g nè^^
Đọc hết cho tôy😈🥵🤡😠😭💩😈👽🥰😠😡🤬🤯👽🥵😈😡💩🤡😈🥵
___
Chiều tối hôm đó, trời không mưa, cũng chẳng nắng hẳn
Cái không khí ẩm ẩm, mát mát làm người ta chỉ muốn tìm góc nào yên tĩnh để thở một cái thật dài
Và vẫn như mọi ngày, sau khi từ công ty về anh sẽ ghé lại một công viên theo thói quen để toả hết mọi áp lực trong một ngày làm việc
Nhưng hôm nay anh thấy bực bội một cách kì lạ
Vừa định đi bộ băng qua công viên để thư giãn trước khi về, ánh mắt anh khựng lại
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
!!?
Trước mắt anh là một đứa nhóc tầm 12 tuổi, mặc áo hoodie bạc màu, hai chân co lại và gục đầu xuống tựa vào chiếc ghế đá bênh cạnh trong như đang ngủ
Trên tay thì chỉ ôm một chú gấu bông cừu đã dính rất nhiều bụi bậm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//tiến lại chỗ em//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cau nhẹ mày//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Này nhóc! Làm gì ngồi đây vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//tỉnh giấc, ngẩng đầu lên//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*A-ai vậy* //hoảng, lùi lại//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
NÈ! Tao hỏi nhóc làm gì ở đây vậy, không nghe à? //lớn tiếng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//giật mình, run lên//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
D-dạ con…con xin lỗi…con sẽ đi chỗ khác liền //run, đứng lên định đi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
??
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Này, tao có kêu nhóc đi chỗ khác đâu? //giọng dịu lại//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ? //khựng lại//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hihi tại con sợ con bẩn làm chú khó chịu ạ //cười khờ, gãi đầu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ai kêu nhóc bẩn khi nào? //khó hiểu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ lần trước có mấy người đi ở đây nè
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Xong con đang ngồi ăn thì tự nhiên họ lại đá đồ ăn của con xong bảo con bẩn lắm, đi chỗ khác cho sạch không khí ạ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
......
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Họ còn nói gì nữa không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn có mấy người tự nhiên họ lại rồi đánh con nữa rồi đuổi con đi chỗ khác, nói con là đồ rác rưởi, bẩn thỉu...//giọng nhỏ dần//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*trời ạ sao lại đi nói với con nít những lời như này vậy...*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
À thôi mà tao hỏi nhóc! //nhìn em//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Giờ này gần tối rồi sao không về nhà mà ngồi ở đây rồi ôm con gấu nữa là sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không sợ bị bắt cóc à!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
......
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ôm chặt con gấu trên tay hơn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lại thế, sao tao hỏi không trả lời? //khó chịu, cau mày//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con không có nhà //lắc đầu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ba mẹ chỉ kêu con ngồi ở đây rồi ba mẹ đi đâu mất tiêu luôn rồi ạ...//gục đầu xuống//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
......
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy nhóc tên gì?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mấy tuổi?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ con tên Hoàng Đức Duy, 12 tuổi ạ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
!! //bất ngờ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*ồ..thì ra là vậy, gặp đúng người rồi đấy nhóc!*
Tại sao anh lại có phản ứng như vậy?
Ai nghĩ giống vậy là đúng rồi đó
Nhà em thiếu nợ anh rất nhiều, lên đến hàng chục tỉ do mê cờ bạc
Có mấy lần họ muốn bán em để lấy tiền trả nợ, nhưng may mắn những lần đó em trốn thoát được
Anh biết đến tên em lâu lắm rồi, nhưng chỉ do chưa gặp mặt thôi
Mỗi lần anh đến đòi nợ là họ đều muốn bán em cho anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ôm chặt gấu, run lên vì sợ//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
C-con đi được chưa ạ? đừng bắt con...//run//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn em từ trên xuống//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*hay bắt về nuôi nhỉ?*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*cũng dễ thương, trắng giống cục bông phết*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đi về với tao nhé? //nhìn em//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
D-dạ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*h-hả về gì, có khi nào chú này bắt cóc mình rồi bán mình đi không...*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*aaa mình sợ lắm, mình sợ bị bán đi, sợ bị ăn thịt lắm*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//run lên//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
C-con không đi đâu, chú bắt cóc con thì sao..//sợ hãi, nhìn anh//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tch-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao không phải bắt cóc, lẹ lên trời tối rồi, đừng làm tốn thời gian của tao //cau mày, tiến lại gần em//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không...không con không đi với chú đâu //lùi lại, rưng rưng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//bế thẳng em lên//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Aaaaaa thả con ra đi mà //hoảng, giãy//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Oaaaaaa đ-đừng bắt con //khóc//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tch-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ồn quá rồi đấy! //bế em đi ra xe//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
H-hức thả con xuống đi, con không đi đâu oaaaaaa //giãy, khóc//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
TAO KÊU IM CÓ NGHE KHÔNG HẢ!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//giật mình, nằm im//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*chết có lớn tiếng quá không ta*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"h-hic hic" //thút thít//
Em gục đầu vô lòng anh, em sợ lắm, đến nổi bật khóc nhưng không dám khóc lớn tại sợ anh nổi giận lên rồi đánh mình
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Này! về nhà với tao đi tao mua kẹo cho, ở đây nguy hiểm lắm //giọng dịu lại//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao không phải bắt cóc hay buôn người gì đâu //để em vô xe//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
K-kẹo ạ? //ngừng khóc,nhìn anh//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừm, rồi bây giờ đi về nhé?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vâng ạaa //sáng mắt, cười tươi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*cười trong dễ thương phết*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*deeee sắp đc ăn kẹo òi, mình nghe mấy bạn kia nói kẹo ngon lắm, còn ngọt nữa"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"một lát tao sẽ cho mày ăn chung nhe" //cười, nhìn cừu bông//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn em, cười//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*ngây thơ đến vậy sao*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*đáng yêu vậy mà lại đi bỏ, chịu bọn họ thật*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*đúng là bọn không có tình người*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*mai mốt mà về nhận lại con tao giết hết*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*từ giờ nhóc là người của tao rồi, ai đụng đến nhóc tao giết không chừa một ai*
.

Bóng Dáng Quá Khứ - Cuộc Trò Chuyện

___
Đến nhà
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//bế em vào nhà//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//💤//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đi vào trong nhà//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ủa??? //khựng lại//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tới hồi nào vậy cha sao không nghe nói gì hết vậy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tới nãy giờ rồi mày ơi, đợi mày về chai hết đít //liếc nhẹ//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mà làm gì về trễ vậy? //uống trà//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
À nay em có việc bận
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ủa mà khoan khoan đi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cục gì trên tay mày vậy? //chỉ em//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ê ê khoan từ từ //đi lại gần//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
??
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sao nhìn thằng nhóc này quen quen //chọt nhẹ má em//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ưm....//quay mặt vô lòng anh//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Khò....khò //💤//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ủa ê mày đừng nói là....//sốc//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ đúng rồi //thản nhiên//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ối dồi ôi //🤯🤯//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thôi đợi em lát rồi xuống nói chuyện tiếp //đi lên phòng//
Trên phòng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đặt em xuống giuờng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Aa đ-đừng bỏ Duy mà //nắm chặt áo anh, mớ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười nhẹ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngủ đi, đợi tao một lát rồi tao quay lại liền //gỡ tay em ra//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đặt gấu bông vô tay em//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ưm....//ôm gấu bông//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Khò....khò //💤//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đi xuống nhà//
Dưới nhà
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ngồi xuống sofa//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
À thằng nhóc đó là con của bọn họ đúng không? //nhìn anh//
Trần Đăng Dương-anh trai họ của Quang Anh, hơn anh 5 tuổi, là phó giám đốc điều hành của một nhánh phụ thuộc trong tập đoàn RD. Dù không nổi đình nổi đám như Quang Anh, nhưng Đăng Dương là một người cực kỳ sắc sảo, điềm tĩnh và đáng tin cậy
Người ta nói, Quang Anh là kiếm, vừa lạnh, sắc, có thể gây thương tích. Còn Đăng Dương là khiên, vừa vững, ít nói, nhưng một khi đã chắn là chắn đến cùng
Một năm trước, chính Đăng Dương là người được Quang Anh giao nhiệm vụ đến nhà của em để đòi nợ.Trong lần ghé đó, anh không gặp người lớn nào, mà chỉ thấy một cậu bé gầy gò, mặc áo cũ, tay ôm tô cơm trắng lạnh ngắt, ánh mắt cúi gằm nhưng vẫn lễ phép mở cửa cho một người xa lạ
Cảnh tượng ấy không kéo dài quá vài phút, nhưng lại hằn trong trí nhớ của Đăng Dương lâu hơn anh tưởng. Anh từng nghĩ đó chỉ là một đứa trẻ con vô danh trong vô số căn nhà cũ kỹ của thành phố
Vậy mà khi nhìn thấy Đức Duy xuất hiện trong nhà của Quang Anh một năm sau, anh đã nhận ra ngay
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ờ đúng rồi, anh nhớ giỏi đấy //nhấp trà, giọng lạnh//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không giỏi cũng phải nhớ, người từng quỵt tiền mày gần chục tỷ thì ai quên nổi //nhấp trà//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng….mày đem con họ về nhà là sao? //nhìn anh, khó hiểu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em gặp nó nằm ngủ ở gốc cây ngoài công viên gần nhà //nhìn ra cửa sổ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Người gầy nhom, mặt còn dính bùn đất, em không nỡ bỏ đi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không nỡ bỏ đi? //nghiêng đầu, nhướng mày//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Quang Anh tao biết từ khi nào lại mềm lòng như thế vậy? //nhếch nhẹ mép//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em không phải mềm lòng, em thấy một đứa trẻ không đáng bị vứt bỏ //nhíu nhẹ mày//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Với lại….giữ nó bên cạnh, em sẽ dễ theo dõi hơn //uống trà//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Theo dõi?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Quang Anh, mày nghĩ ba mẹ nó còn dám quay lại à? //nhìn anh//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ai biết được //nhún vai//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Người như tụi nó thứ gì cũng có thể làm, em chỉ cần chuẩn bị sẵn thôi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng mày có nghĩ tới...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nếu thằng bé biết hết mọi chuyện, nó sẽ nhìn mày bằng ánh mắt như nào không? //nhíu mày//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
......
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy thì em sẽ giấu, đến khi nó đủ lớn để hiểu, em sẽ kể //lạnh giọng//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Còn nếu lúc nó biết, nó ghét mày thì sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thì cứ để nó ghét //cười khẩy nhẹ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Miễn là nó được sống đủ đầy trước đã //uống trà//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
.....
Cả căn phòng rơi vào im lặng. Tiếng kim đồng hồ gõ từng nhịp khẽ
Đăng Dương không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn đứa em trai trước mặt mình....ánh mắt lạ lùng chưa từng thấy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mày thay đổi rồi đó, Quang Anh!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hay là em chỉ đang làm điều đúng....//cười nhạt//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Lần đầu tiên tao thấy mày bế ai, lại còn đích thân đặt lên giường nữa chứ //cười nhẹ, rót thêm trà//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Người như em không được phép tốt bụng à? //liếc nhẹ//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không phải....//cầm chén trà//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chỉ là tao đang tự hỏi, khi mày bắt đầu thương thằng bé đó
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mày có chắc sẽ chịu nổi khi nó quay lưng không? //lắc nhẹ chén trà//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
......
Hắn siết chặt chén trà trong tay, mắt nhìn về khoảng không trước mặt
Không trả lời...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy thôi anh về nhá, khuya rồi //đứng lên//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Về cẩn thận //đứng lên//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//đi về//
Sau khi Đăng Dương về, anh đứng lặng vài phút rồi lẳng lặng quay người, bước lên lầu
Cửa phòng nhẹ mở, em vẫn đang nằm ngủ co ro trên chiếc giường
Mái tóc hơi rối, tay ôm chặt chú gấu bông trong lòng, hai má ửng hồng nhẹ
Anh tựa vào khung cửa, tay đút túi quần
Mắt không rời khỏi gương mặt ấy....
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là mày hả, nhóc con? //giọng trầm, nhẹ như gió//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//bước chậm đến chỗ em//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chính là nhóc! Đứa trẻ đứng trước cửa cái nhà nát ấy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao biết ngay….ánh mắt đó, tao không nhìn nhầm
Anh đứng bên cạnh giường, cúi người nhìn em sát hơn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Gầy như que củi, chắc ăn chẳng bao nhiêu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao ba mẹ nhóc nỡ bỏ rơi nhóc vậy hả trời....
Anh thở ra nhẹ nhàng, như sợ đánh thức ai đó trong lòng chính mình
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao đem nhóc về là vì thương hại? Hay vì muốn trả thù?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hay vì bản thân tao đã quá mệt mỏi với cảm giác thù hận đó rồi...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhóc không biết gì cả!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhóc không biết ba mẹ nhóc nợ tao gì….cũng không biết tao là ai //cười khẩy nhẹ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ngẩng mặt nhìn trần nhà//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mà nhóc cũng không cần biết làm gì
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Miễn là nhóc chịu sống, ăn uống đàng hoàng, ngủ yên giấc như vậy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao sẽ lo được...//nhắm nhẹ mắt//
Một khoảng lặng dài, anh cúi xuống, nhẹ nhàng kéo lại mép chăn cho em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhóc à….tao không biết mình đang làm đúng hay sai //giọng dịu lại//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tao chỉ biết một điều
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Từ hôm nay….nhóc là trách nhiệm của tao //cười nhẹ//
.

Chạm Mặt - Lời Hứa Hẹn

___
Sáng hôm sau, ánh nắng dịu tràn vào phòng
Trong không gian ấm nhẹ đó, em bắt đầu tỉnh lại sau một đêm ngủ sâu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ưm....
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Oápppp //ngáp//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ủa, chỗ này là đâu vậy ta...? //mắt còn lơ mơ, nhìn quanh phòng//
Em bật ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng rộng lạ lẫm, hơi thở khẽ gấp hơn
Em vừa định bước xuống giường thì...
*Cạch
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
!? //nhìn ra cửa//
Cửa mở, anh bước vào, áo sơ mi trắng, tay cầm cốc sữa nóng
Anh nhìn em một lúc, rồi lên tiếng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dậy rồi hả, ngồi yên đó đi!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//giật mình//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ...//lí nhí//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đi đến chỗ em//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Uống đi, ấm bụng trước đã //đưa ly sữa//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhận lấy bằng hai tay, nhìn ly sữa rồi ngước lên//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chú….là ai ạ? //nghiêng đầu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không cần biết, uống xong xuống ăn sáng trước, rồi tao nói
Em không hỏi thêm, chỉ gật đầu ngoan ngoãn
Uống từng ngụm nhỏ như sợ làm đổ, anh lặng nhìn em vài giây
Rồi quay người bước ra cửa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//khựng lại//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Xong thì xuống tầng một, có người muốn gặp nhóc//rời đi//
Khoảng 15p sau
Em rụt rè bước xuống cầu thang
Ánh mắt cậu lập tức chạm vào người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa - Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Lâu rồi không gặp, nhóc nhớ chú không? //liếc nhìn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Là...là chú từng đến nhà con hồi đó đúng hong ạ...//run, ngập ngừng//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừ, lúc đó mày còn ôm tô cơm nguội, nhớ chứ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vâng...//mắt rưng rưng, khẽ gật đầu//
Anh bước ra từ trong bếp, giọng hắn vang lên bình thản
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em nhận nuôi nó! //ngồi xuống ghế sofa//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//quay sang//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Định giỡn chơi hả? Chuyện này không đơn giản vậy đâu //nhíu mày//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em biết
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mày giữ nó vì thương hại? Hay vì trách nhiệm?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn em//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì em không muốn thằng nhóc này lang thang nữa...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//thở dài, quay sang nhìn em//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy từ giờ, nhóc phải biết điều
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sống ở đây, không phải ai cũng có được cơ hội đó đâu //giọng trầm xuống//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cúi đầu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con biết rồi ạ…//nhỏ giọng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
......
Một lúc sau, Đăng Dương rời đi
Chỉ còn lại hai người trong phòng, không khí lại rơi vào yên lặng
Em siết chặt tay, lấy hết can đảm nhìn lên
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chú, sao chú lại giúp con? //nhìn anh//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì...vì tao thấy nhóc giống tao lúc nhỏ! //né tránh ánh mắt của em//
Em tròn mắt, chưa kịp hỏi thêm thì anh quay lại, tiến lại gần cậu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Từ hôm nay, gọi tao là chú Quang Anh, nghe chưa?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ….chú Quang Anh //khẽ gật đầu//
Giọng nhỏ xíu, nhưng thật lòng, hắn bỗng im vài giây
Không hiểu sao tim anh lại thắt nhẹ một cái
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*ừm, nghe cũng không tệ*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mà chú Quang Anh ơi...//kéo nhẹ áo anh//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hửm? //nhìn em//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhà vệ sinh ở đâu zạ...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con mắc tè //cúi đầu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//phì cười//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhóc đi theo tao //đi lại chỗ nhà vệ sinh//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//đi theo anh//
T
U
A
Tại bàn ăn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nè nhóc ăn nhiều vô đi //gấp thịt để vô chén em//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mângg nhon nhảm nhơn nhú nhạ! //vừa nhai vừa nói//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nuốt rồi hả nói //cười//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ực...hì hì //cười//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//lấy miếng thịt trong chén ăn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhoàm nhoàm //nhai//
NovelToon
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn em//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*dễ thương thật*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*vậy mà có bọn nào lại nhẫn tâm đem đi bỏ*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhửm? //nhai, nhìn anh//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ực...//nuốt//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao chú hong ăn đi ạ? //nghiêng đầu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hửm? Không có gì đâu, nhóc ăn đi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chú hong ăn thì đói rùi sao
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nè chú ăn điii //gấp thịt để vô chén anh//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Rồi tao cảm ơn //cười//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhóc lo nhóc đi kìa, người ốm như que củi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hì hì //ăn tiếp//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
À mà nhóc có muốn đi học không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ? //nuốt//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đi học ạ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đúng rồi!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ có chứ ạaa //mừng rỡ//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Duy muốn đi học lắm luôn, mà mẹ hong cho Duy đi....
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mẹ Duy nói là để tiền cho em gái đi học rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hong có tiền cho Duy đi học nữa ạ...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
.....
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*đúng là bọn...*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy ngày mai tao dẫn nhóc đi nhập học nhé? //nhìn em//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
D-dạ? Duy được đi học ạ //vui, nhìn anh//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừm //gật đầu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Yeeee Duy đi học ạa //cười tươi//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Duy cảm ơn chú Quang Anh nhiều lắm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười nhẹ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
À mà còn con gấu bông cừu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Một chút đem xuống tao kêu người giặt lại cho
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chứ để nó dính bụi rồi nhiều vi khuẩn lắm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhâng nhạaa //vừa nhai vừa nói//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười nhẹ, lắc đầu//
T
U
A
Sáng hôm sau
6:00
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Khò....khò //💤//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//gõ cửa//
Cốc cốc cốc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhóc! Dậy đi 6 giờ hơn rồi //đứng ngoài cửa, giọng trầm//
Bên trong phòng, em vẫn cuộn tròn trong chăn như một cục bông, tóc tai bù xù
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ...thêm năm phút nữa nha chú...khò khò //giọng ngái ngủ//
Cánh cửa mở ra
*Cạch
Anh bước vào, cảnh tượng đầu tiên anh thấy là một đứa nhỏ bé tí xíu, ôm chăn cuộn tròn như cục bông, tay ôm chú cừu bông vừa mới giặt trắng sạch
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//khoanh tay//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao nói trước rồi đó nha!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đi đến, kéo mạnh chiếc chăn ra//
Anh bước tới, kéo cái chăn ra làm em bật dậy như con mèo bị nhúng nước
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ..dạ dậy liền! Duy xin lỗi, Duy không có cố ý ngủ quên đâu //hoảng hốt//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhóc căng vậy chi, đi rửa mặt đi, tao đợi dưới nhà //cười nhẹ//
15 phút sau
Anh đang ngồi xem điện thoại, nghe tiếng chân nhỏ chạy rầm rầm xuống cầu thang
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ngước lên nhìn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"trễ học rồi, trễ học rồi huhu" //vừa chạy xuống vừa lẩm bẩm//
Em xuất hiện trước mặt anh trong bộ đồng phục còn nhăn nhẹ, cà vạt cài lệch, nút áo cài sót một cúc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn em từ trên xuống//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cau mày//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhóc tính đi học hay cosplay đi halloween vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tại...tại lần đầu tiên Duy mặc bộ này ạ...//bối rối//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
......
Anh thở dài, đứng dậy và bước tới chỗ em
Cúi xuống giúp em cài lại nút áo, chỉnh lại cà vạt, tay chạm nhẹ vào cổ áo em khiến cậu co người lại
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn sâu vào mắt em//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lần sau mà để tao thấy mày đi học như vậy nữa!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao bắt cởi trần đi học nghe chưa?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ honggggg //mắt tròn xoe//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Duy sợ lắm huhuuuu //bĩu môi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//véo nhẹ má em//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thôi đi nhanh không trễ giờ học
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vânggg hihi //đi theo sau anh//
Trên xe
Không gian trong xe khá yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc nhẹ từ radio
Em ngồi ghế phụ, hai tay ôm balo, mắt cứ liếc nhìn anh đang lái xe cạnh bên
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chú Quang Anh ơi...//rụt rè hỏi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hửm?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hồi xưa chú cũng đi học như Duy bây giờ hả?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn em//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không, tao sinh ra đã biết làm toán cấp 3 rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thật ạ!? //sốc//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không. Đùa thôi //quay lại lái xe//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ngơ//
Em im lặng vài giây rồi bật cười nhỏ, xe bắt đầu quẹo vào cổng trường
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//định mở cửa xuống xe//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nè nhóc! //kêu em//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ? //quay lại nhìn anh//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tan học thì đứng ở cổng đợi tao, không được tự đi lang thang nghe chưa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao đến đón mà không thấy là bị phạt nhé
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*bị...bị phạt á* //sợ//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ...dạ Duy hứa sẽ đứng ở đây ạ! //gật đầu lia lịa//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Duy hứa luôn! //cười//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừm rồi đi học đi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//mở cửa bước ra//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thưa chú Quang Anh, Duy đi học ạ! //khoanh tay, cúi đầu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đi học ngoan nhé! //cười nhẹ//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mânggg //cười,đi vô trường//
Em bước vô trường, anh vẫn ở đó nhìn theo, ánh mắt thoáng dịu đi một chút
Rồi anh quay đi, khoé miệng khẽ cong lên
.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play