Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[LanChi] [Yeolan × Chi Xê] Câu Chuyện Mang Tên Em

#1: Gặp nhau

Tác giả vô tri
Tác giả vô tri
Hố la
Tác giả vô tri
Tác giả vô tri
Sau bao nhiêu ngày chờ đợi của các cậu thì tớ đã lên truyện rồi đây
Tác giả vô tri
Tác giả vô tri
Thiệc ra tớ tính lên sớm hơn mà lừi qué
Tác giả vô tri
Tác giả vô tri
Sì poi: Truyện dài 40 chương hoi!
Tác giả vô tri
Tác giả vô tri
Zị nha
Tác giả vô tri
Tác giả vô tri
Giờ zô truyện!
★__________________★
“ Có những người vô tình lướt qua, nhưng cũng vô tình chạm vào cuộc đời mình một cách thầm lặng ”
Hôm nay, ngôi làng nhỏ lại chào đón thêm một thành viên nữa. Một chiếc xe buýt màu trắng dừng trước ngôi làng ven hồ vào một buổi chiều sương mỏng như khói. Nàng - Linh Chi, bước xuống, tay xách theo một chiếc vali đã cũ, áo len phủ một lớp bụi lặng lẽ. Nàng khẽ thở dài, mắt hơi rũ xuống như muốn trút hết tâm sự
Gió thổi nhẹ, lành lạnh. Tuy chưa qua thu, nhưng mùa đông cũng đã chực chờ. Nàng sắn tay áo cao hơn, bước từng bước chậm rãi về căn hộ đã thuê trước đó — cách hồ chưa đầy vài phút đi bộ
Nguyễn Linh Chi
Nguyễn Linh Chi
“Ở đây yên tĩnh quá”
Đúng thật! Nơi đây tĩnh lặng quá mức. Không tiếng còi xe, không tiếng chào nhau, không có vẻ hối hả như trên thành phố. Trong một chốc, nàng đã nghĩ, đây là nơi thích hợp với mình. Một nơi không ai biết đến — lặng lẽ và chữa lành
Nguyễn Linh Chi
Nguyễn Linh Chi
“Tiệm sách?”
Nàng thoáng dừng lại nhìn qua cửa hàng, nhưng rồi cũng nhanh chóng rảo bước về căn hộ của mình
Sau khi sắp xếp đồ đạc, nàng liền dạo quanh thị trấn. Gió chiều lùa qua tóc, ánh nắng ngã vàng trên mặt đường lát đá, vài bước chân cô đã tới tiệm sách lúc nãy mình vô tình ‘bỏ qua’
Biển hiệu treo hơi nghiêng: 'Chậm' (Có thể đọc, có thể không. Nhưng quan trọng là bạn tìm được gì trong khoảnh khắc lật trang)
Nàng cười khẽ. Lâu rồi nàng chưa cười — dù chỉ một chút
Nàng đẩy cửa bước vào, tiếng chuông nhỏ vang lên. Khẽ thôi, không lớn
Không gian bên trong ấm cúng. Tường phủ đầy kệ sách, ánh nắng xuyên qua cửa kính đọng lại trên những bìa sách phủ bụi. Một mùi hì đó quen thuộc: mùi giấy cũ, trà hoa... và thoang thoảng hương gió
Ở cuối tiệm sách, có một cô gái đang cúi người xếp sách. Ánh sáng chiếu rọi đường nét trên gương mặt cô — thanh tú, yên tĩnh
Cô ngẩng lên khi nghe tiếng bước chân
Trần Hoàng Phương Lan
Trần Hoàng Phương Lan
Chào. Bạn tìm gì không? //giọng trầm ấm, không vội vã//
Nguyễn Linh Chi
Nguyễn Linh Chi
Không... Chỉ là xem thôi //khẽ lắc đầu//
Phương Lan không nói gì thêm, khẽ gật đầu rồi tiếp tục công việc của mình
Linh Chi lang thang qua các kệ sách, tay lướt nhẹ lên gáy sách như thể chạm vào quá khứ. Mỗi cái tên, mỗi cuốn sách như đang gọi về điều gì đó đã bỏ quên từ lâu
Một quyển sách bìa bạc mỏng sờn góc thu hút nàng. Linh Chi rút quyển sách ra — rồi khẽ sững lại
Ở phần gáy, có dòng chứ nâu được viết tay rất mềm: “Nếu bạn đang buồn, đừng đọc quá nhanh. Hãy để nỗi buồn theo từng trang mà mang đi”
Chỉ vỏn vẹn 2 câu ngắn, nhưng cũng khiến Linh Chi nghẹn lại
Nàng nhìn chăm chăm vào dòng chữ ấy. Gió thổi nhẹ từ cửa vào làm tấm lụa khẽ bay, Linh Chi ôm quyển sách trước ngực như giữ lại cảm xúc vừa thoát ra
Mang quyển sách đến quầy, nàng thấy cô đã ngồi ở đó, cẩn thận gấp túi giấy
Trần Hoàng Phương Lan
Trần Hoàng Phương Lan
Bạn tìm được sách ưng í chưa? //cô ngẩng lên khi nghe tiếng bước chân, nở nụ cười nhàn nhã//
Nàng không đáp lại, chỉ lẳng lặng đưa ra quyển sách mình đã chọn
Trần Hoàng Phương Lan
Trần Hoàng Phương Lan
Cuốn này à? //cô nhìn nàng, vẫn dịu dàng, nhưng lần này sâu hơn//
Trần Hoàng Phương Lan
Trần Hoàng Phương Lan
Người chọn nó... thường mang nhiều suy nghĩ
Nguyễn Linh Chi
Nguyễn Linh Chi
//mắt ánh lên sự bất ngờ trong thoáng chốc//
Nguyễn Linh Chi
Nguyễn Linh Chi
//môi mấp máy định nói gì đó nhưng thôi//
Phương Lan — tên của người ngồi đối diện nàng, in nhỏ trên bảng tên đeo trước ngực — đặt sách vào túi, rồi bỏ kèm theo một tấm card ghi tay: “Nếu bạn muốn để lại câu chuyện của mình sau gáy sách, cứ quay lại đây. Ở đây luôn có bút và giấy”
Cô không hỏi tên nàng, cũng không hỏi nàng đến từ đâu. Nhưng ánh mắt ấy khiến tim Linh Chi thoáng thắt lại, như đã từng gặp ở đâu. Hoặc đã đọc trong một cuốn sách rất giống vậy
Nàng rời tiệm, bước ra khỏi đường vắng, gió hồ khẽ thổi qua cổ áo. Trời đang nhạt dần, ánh nắng xám như lông mèo ướt. Linh Chi siết nhẹ túi sách trong tay
Lòng nàng như có tiếng vỡ ra. Nhẹ như nhịp thở. Nhưng rõ ràng... là có cảm xúc
Linh Chi không biết nàng đã bắt đầu cuộc sống mới hay chưa. Nhưng nàng biết chắc một điều: Nếu ai hỏi tên câu truyện tiếp theo trong đời, cô sẽ gọi nó là: “Câu chuyện mang tên em”
★_______________________★
Tác giả vô tri
Tác giả vô tri
Ối dồi ôi
Tác giả vô tri
Tác giả vô tri
Trình là gì mà là trình ai chấm
Tác giả vô tri
Tác giả vô tri
Hợp gu cả nhà hông ạ
Tác giả vô tri
Tác giả vô tri
Có gì góp ý để tui sửa nha
💌 “LÁ THƯ GÓP Ý” 💌

#2: Những dòng chữ

“Có những nỗi buồn không cần hiểu. Chỉ cần có chỗ để ở lại và thở ra”
Linh Chi thức dậy vào sáng sớm hôm sau trong tiếng chim lạ hót ngoài cửa sổ. Một thứ âm thanh không vội vã, không ồn ào... và không phải báo thức
Nàng nằm yên một lúc ngắm ánh nắng mỏng như sữa len qua tấm rèm trắng, cảm thấy ngực mình như nhẹ hơn một chút. Một chút thôi, nhưng đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy không nghẹt thở khi tỉnh dậy
Nàng ngồi dậy, mở chiếc vali chưa kịp gỡ dâu kéo ngày hôm qua. Bên trong là vài quyển sổ, một chiếc máy ghi âm mini, một quyển nhật ký và chiếc áo len sờn cổ mà "M." từng khoác lên người nàng vào ngày chia tay
Linh Chi cất chiếc áo vào ngăn tủ cuối cùng, khoá lại Rồi nàng ngồi xuống bàn, mở túi giấy lấy cuốn sách hôm qua mua ở tiệm 'Chậm'
Nàng mở ra. Không phải để đọc... mà là để tìm. Ở mỗi đầu chương, cuối vài trang, đều có nét chữ tay nâu nhạt, cẩn trọng viết bắng bút máy
—— “Trang 9: Mỗi người đều đang viết một chương mới cho cuộc đời, dù họ không hề biết Trang 24: Có người chọn yêu, có người chọn thích, có người chọn im lặng, nhưng lại có người không chọn gì cả Trang 47: Nếu em đang đọc dòng này, chị mong em sống sót”
Từng dòng, từng chữ như ai đó đang thì thầm với nàng. Không hề biết nàng là ai, nhưng vẫn dành chỗ cho nàng, nơi những nổi buồn không bị xét đoán
Linh Chi bỗng thấy sóng mũi cay cay,tay cầm bút lên đặt những dòng chữ vào phía cuối trang sách
“Nếu em để lại dòng này, thì có lẽ em vẫn còn niềm tin. Đâu đó sẽ có người hiểu mình mà không cần mình giải thích” —L.C
Nàng không biết mình viết dòng này cho ai. Có thể là nói chính mình... Hoặc có thể là cho người hôm qua — người có ánh mắt trầm như gió thu và giọng nói mềm như mực nâu viết trên giấy cũ
__________
Chiều đến, Linh Chi quay lại tiệm sách. Cô mang theo gói bánh quy nhỏ, không phải vì lịch sự... mà là vì cảm thấy cần
Tiệm sách vẫn yên lặng như hôm qua. Mùi hương ấy vẫn vậy, gió vẫn lùa nhẹ qua rèm cửa. Và cô gái kia — vẫn ngồi sau quầy, đang cẩn thận dán lại gáy một quyển sách mỏng đã sứt chỉ
Phương Lan ngẩng đầu lên khi nghe tiếng chuông cửa. Không ngạc nhiên, không vội vã, ánh mắt như đang chờ. Như biết chắc nàng sẽ quay lại
Trần Hoàng Phương Lan
Trần Hoàng Phương Lan
Chào em //cô khẽ nói//
Nguyễn Linh Chi
Nguyễn Linh Chi
Em... mang bánh quy tới //chìa gói giấy nâu được buộc bằng sợi dây thừng nhỏ//
Trần Hoàng Phương Lan
Trần Hoàng Phương Lan
//mỉm cười nhẹ, nhận lấy// Đổi một tách trà?
Nguyễn Linh Chi
Nguyễn Linh Chi
//gật đầu//
.
.
Phía cuối tiệm sách có một góc nhỏ với bàn gỗ tròn, hai chiếc ghế đệm lưng xanh lá. Nàng ngồi xuống. Cô mang trà ra. Trà gừng. Ấm và thơm
Nguyễn Linh Chi
Nguyễn Linh Chi
Chị là người viết những dòng chữ trong sách... đúng không? //nàng hỏi sau một lúc im lặng//
Trần Hoàng Phương Lan
Trần Hoàng Phương Lan
Ừ! Viết để giữ lại cho điều gì đó. Viết cho những người không thể nói ra //cô gật đầu, tay vẫn nâng tách trà//
Nguyễn Linh Chi
Nguyễn Linh Chi
Vậy... có bao giờ chị nhận lại câu trả lời chưa?
Cô im lặng vài giây, rồi cười nhẹ:
Trần Hoàng Phương Lan
Trần Hoàng Phương Lan
Rồi! Nhưng không phải ai cũng ký tên. Có người chỉ để lại chữ cái. Có người chỉ vẽ mặt cười
Nguyễn Linh Chi
Nguyễn Linh Chi
//nàng cúi đầu// Em... Là 'L.C'
Phương Lan nhìn nàng. Ánh nhìn không kinh ngạc, không dò xét. Nhưng dịu dàng hơn
Trần Hoàng Phương Lan
Trần Hoàng Phương Lan
Chị đoán là em
Nguyễn Linh Chi
Nguyễn Linh Chi
Tại sao?
Trần Hoàng Phương Lan
Trần Hoàng Phương Lan
Tại vì em ôm cuốn sách như ôm chính mình
Im lặng một lần nữa bao trùm. Nhưng không nặng nề
Chỉ là một khoảng lặng vừa đủ để hiểu rằng. Không cần quá nhiều lời để cảm được nhau
Gió chiều thổi rèm bay, lá ngoài cửa đung đưa nhẹ trong ánh nắng
Trần Hoàng Phương Lan
Trần Hoàng Phương Lan
Có lẽ... một vài cuốn sách là dành cho ai đó. Nhưng chúng ta không biết được người đó là ai //cô nói nhỏ, gần như thì thầm//
Linh Chi không trả lời, nhưng tim đập lệch đi vào nhịp
_____
Tối đó, nàng ghi vào sổ, không ghi tựa, không ghi ngày, chỉ viết: “Nếu hôm nay em là một trang sách, thì em đã đọc nó chậm đi mọi hôm. Vì có ai đó đang lắng nghe... dù chỉ bằng mắt”
★____________________★
Tác giả vô tri
Tác giả vô tri
Hé lồ
Tác giả vô tri
Tác giả vô tri
Hai chương nhá
Tác giả vô tri
Tác giả vô tri
🙆🏻🙆🏻🙆🏻

#3: Tiệm sách?

“Em không quay lại vì nhớ chị. Em quay lại... vì ở nơi này, lần đầu em thấy mình được hiện diện”
Ba ngày Sau lần đầu tiên bước chân vào tiệm sách 'Chậm', Linh Chi không quay lại. Không phải vì nàng không nhớ. Mà là vì có những nơi làm người ta thấy yên quá, đến mức không dám bước vào thêm lần nữa — sợ mình làm xáo trộn nó, sợ mình không thuộc về
Nàng tiếp tục sống đều đều: sáng đi làm, tối về nằm dài, mở sách — không đọc, chỉ nhìn. Và nhận ra bản thân đang chờ... một dòng chữ nào đó sau gáy sách như bữa nọ
Nhưng gáy sách hôm nay trống Như lòng nàng — hơi trống
_____
Sáng thứ tư, trời hanh nóng. Gió thổi qua phố cũ, lay động từng chậu hoa giấy trên ban công nhỏ. Linh Chi không có dự định ghé qua tiệm sách. Chỉ là vô tình đi ngang, nàng đã dừng bước. Rồi đứng đó rất lâu
Bảng hiệu gỗ với nét chữ viết tay đã hơi mờ, ánh nắng xuyên qua tấm rèm vải. Không có tấm biển "Chào mừng". Nhưng nơi đó.... như chờ nàng về
Nàng đẩy cửa, tiếng chuông gió ngân lên. Không to, nhưng đủ để đánh thức thứ gì đó trong lòng nàng
Phương Lan đang ngồi trước quầy, đọc sách. Cô ngẩng đầu khi nghe tiếng chuông cửa. Không nói gì ngay, chỉ mỉm cười nhẹ như thể biết trước Linh Chi sẽ đến
Trần Hoàng Phương Lan
Trần Hoàng Phương Lan
Chị pha trà nhé?
Linh Chi khẽ gật đầu Nàng thấy mắt mình cay cay, không phải vì nắng, mà vì được hỏi một câu hỏi bình dị đến vậy
Nàng đã đi qua bao nhiêu người, bao nhiêu nơi, nhưng rất ít khi được hỏi: “Em muốn gì?” — mà không kèm điều kiện
Nàng không về nhà, ở lại tiệm sách đến chiều. Nhưng nàng không đọc sách, chỉ ngồi yên ở góc cửa sổ nhìn ánh nắng nhảy múa trên những bìa sách cũ
Phương Lan ngồi cách đó không xa, đang bọc lại vài quyển sách. Không ai nói với ai. Nhưng cả tiệm đều ấm
Có một kiểu im lặng... Không khiến người ta thấy lạc lõng, mà là cảm giác an toàn
_______
Khi Linh Chi chuẩn bị ra về, Phương Lan lặng lẽ đặt một quyển sách xuống bàn. Không nói gì. Chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng, ấm như hoàng hôn sau ngày giông
Linh Chi mở sách, giữ trang 47 có một mảnh giấy nhỏ: “Có những người đến tiệm sách không phải để mua sách, Mà là để đặt một phần lòng mình ở đây. Nếu em thấy mình là một trong số đó, em không cần cảm thấy lạc lõng”
Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Rồi quay đi, bước ra khỏi cửa
Nhưng trước khi đi, nàng lặng lẽ kẹp lại một tờ giấy vào gáy sách trên giá sách
“Em vẫn chưa tin mình xứng đáng ở lại đâu Nhưng nếu chị vẫn mở cửa, em sẽ ghé lại”
Phía sau, Phương Lan bước đến, chạm vào gáy sách ấy. Và trong lòng như có cơn gió thổi nhẹ qua: "Có người đang tự học cách tin rằng mình xứng đáng ở lại"
†________________†
Tác giả vô tri
Tác giả vô tri
Trình =))
Tác giả vô tri
Tác giả vô tri
À ý tôi là phải có trình lắm tôi mới viết tiểu thuyết theo kiểu chuyện chat
Tác giả vô tri
Tác giả vô tri
Biết thế viết mẹ tiểu thuyết rồi
Tác giả vô tri
Tác giả vô tri
Viết kiểu này đâu tay kinh!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play