[AllHiha/Fanfic] Máu Hồng Trong Đêm Tối
1.
Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái kim loại rỉ sét như gỗ lên từng đốt xương mục nát. Trong bóng tối đặc quánh như mực đông, một thân ảnh bé nhỏ loạng choạng lao đi, cơ thể đẫm đầy những vết xước và vết bỏng đang rỉ máu
Mái tóc hồng nhạt ước nhẹp, rũ rượi chế lấy đôi mắt đầy sợ hãi. Cậu run rẩy, lồng ngực phập phồng, từng hơi thở như dao cắt vào họng bởi cơn đau đang giằng xé từng thớ cơ
Cậu là bản thể gốc duy nhất nguyên thủy, không hề có một sức mạnh nào, trong khi vô số bản thể khác của cậu. Những Hiha từ các vũ trụ song song, đều sở hữu năng lực dị thường, thần thánh, hay tà ác. Nhưng chính vì là gốc, cậu lại mang trong mình thứ mà tất cả các bản thể khác đều thèm khát
Và trong tất cả...h1h4 là một trong những bản thể kinh khủng nhất. Không phép thuật, không năng lực. Nhưng lại tàn nhẫn hơn cả thần chết. Hắn giết không cần lý do, tra tấn như một nghệ thuật và săn lùng bản thể gốc như một con thú điên cuồng
Thanh kiếm hắn mang theo "SNCC" dài, đen, lưỡi kiếm sắc đến mức có thể cắt đôi một tia chớp. Tương truyền, cứ mỗi lần vung kiếm, ngày sinh của kẻ bị hắn đánh sẽ lùi lại một năm, như thể hắn sẽ đi từng mảnh linh hồn họ
H1h4
Chạy đi, Hiha...chạy nữa đi...cho tao xem mày chịu được đến đâu...
Giọng H1h4 vang vọng lên hành lang nhà kho bỏ hoang, trầm thấp như tiếng thì thầm của địa ngục
Hiha va vào tường, ngã khuỵu xuống, cả người co lại như một con thú bị th. Vai cậu rớm máu, vết cắt dài từ khi hắn quất thanh kiếm vào như một lời chào. Máu nhỏ giọt xuống sàn gỗ mốc, từng giọt đỏ tươi như đoá họa chết đang nở trong màn đêm
Không còn lối nào. Cậu đã chạy qua bao dãy nhà, bao con hẻm, bao cầu thang rỉ sét, và bây giờ là ngõ cụt. Bàn tay cậu run rẩy chạm vào vết thương trên ngực, sâu, dài, lạnh lẽo, vết chém suýt xé toạc tim. Đó là nhát đầu tiên
Hiha
Không...làm ơn...
//nấc lên, nghẹn ngào,yếu ớt như gió thoảng//
Cậu ngước lên, đôi mắt tím nhạt giờ đã tràn đầy đau đớn và tuyệt vọng. Tiếng bước chân chậm rãi vang lên. Chậm rãi và nặng nề. Tựa như tiếng phán xét của thần
H1h4 xuất hiện nơi ngưỡng cửa cao lớn,bóng tối ngư nuốt lấy hắn. Đôi mắt hắn không sáng rực, không bừng lửa chỉ đỏ thẩm nhìn cậu như đang nhìn một thú vui giải trí
H1h4
Ngươi...không có sức mạnh
//lẩm bẩm//
Hắn nói rất khẽ như đang ngắm nhìn một món đồ chơi cũ cố làm mình cười
H1h4
Ngươi chỉ là cái lõi...mềm yếu, dễ vỡ...nhưng tao thích vậy
//nâng kiếm lên//
Máu văng lên tường. Hiha hét lên. Một tiếng hét vỡ nát không gian Hắn không chém vào tim cậu. Mà là bắp chân. Một cú cắt ngang, không quá sâu để đứt, nhưng đủ để làm cho cậu không thể đứng vững được. Hiha ngã sấp xuống, hai tay ôm lấy chân, thân thể cong lại như một chiếc lá bị giò lại
H1h4
Biết vì sao thanh kiếm này có tên là SNCC không?
//thì thầm, bước đến gần, đặt lưỡi kiếm kề sát mặt cậu//
H1h4
Vì tao không giết ngay. Tao giết sinh nhật của tụi mày trước. Tao lấy từng ngày sống. Một. Cách. Chậm. Rãi
//Giẫm lên chân cậu//
Hắn giẫm lên chân cậu rồi giẫm lên lưng. Mạnh đến mức xương sườn dưới cậu kêu răng rắc. Cậu gào lên, nhưng hắn lại bật cười nhìn cậu
H1h4
Mày sẽ không chết đâu...mày sẽ không chết nhanh như vậy. Chết là phần thưởng...còn mày là một món quà
Thanh kiếm lại hạ xuống. Lần này là bên tay. Vết chém kéo dài từ vai đến cổ tay, xé toạc làn da mỏng manh của cậu. Máu phụt ra, bắn cả lên mặt h1h4. Hắn lại không kinh tởm mà lau đi. Ngược lại hắn liếm lấy như kẻ nghiện
Hiha thở dốc, tay cào vào sàn nhà như muốn bám víu vào sự sống. Trong cơn đau, cậu chợt nhìn thấy ánh sáng nơi khe cửa bên hông, nhỏ, mờ, nhưng là hy vọng
Cậu lếch, chậm rãi, tuyệt vọng, từng chút một, máu loang đỏ cả đất. Nhưng hắn không ngăn. Hắn thích trò này, hắn thích để cậu tin rằng mình sẽ thoát, rồi kéo cậu ngược lại trốn địa ngục này
H1h4
Chạy đi...tao Cho thêm vài bước nữa...như một món quà
Cậu chạm được tay vào cánh cửa. Lòng bàn tay nhuộm đỏ mở lấy tay nắm cửa. Nhưng rồi...RẮC!
Một cú đá thẳng vào xương sống khiến cậu lăn ra xa, đập đầu vào tường. Hắn bước đến, kề môi vào tai cậu thì thầm
H1h4
Quà tao tặng cho mày...là đau đớn...và tao sẽ tặng nó mỗi ngày
Cậu không còn sức mà hét. Cậu chỉ rơi nước mắt. Không ai đến cứu. Không có phép màu. Cậu chỉ Còn nỗi đau và vết thương
2.
Cậu đã ngất đi. Một thứ im lặng ngắn ngủi giữa những hồi chuông thảm khốc vang lên trong thể xác tan nát ấy. Nhưng hắn thì không vội. Hắn ngồi xuống, lưng dựa vào tường, rút ra một lọ dầu màu tím. Đổ nó lên người cậu
Chất lỏng chảy vào những vết thương hở trên người cậu, thứ mà hắn đổ lên người cậu là một loại dầu đặc biệt mà hắn tự tay đều chế ra. Axid nhẹ trộn với cồn sát trùng và một ít máu của hắn. Ngay khi dầu thấm vào da, cậu giật bắn người, ánh mắt bừng mở, miệng há ra nhưng lại không phát ra tiếng động. Con đau như ngọn lửa đang nhâm nhi từng tất thịt, như đang có hàng trăm con kiến đang bò lên dây thần kinh khiến cậu co giật như bị giật điện
Hắn hỏi cậu, như kẻ nghệ sĩ đang ngắm nhìn bức tranh máu do chính tay mình tạo ra. Cậu không thể trả lời, miệng cậu đã bị nhét bằng vải ướt thấm máu của chính cậu. Chỉ có tiếng thút thít phát ra cùng nước mắt tràn ước gò má. Hắn lấy ra một thứ khác. Một chiếc dùi hình xoắn ốc, khá nhọn, dài như một chiếc bút, được làm bằng kim loại đen, đầu dính chất nhờn lạnh
H1h4
Nghe đây, bản thể gốc...
//giọng nhẹ nhàng như ru ngủ//
H1h4
Tao sẽ không giết mày...tao sẽ biến cơ thể mày thành một cái đàn đau đớn. Mỗi vết thương...là một phím bấm. Mỗi tiếng rên...là một giai điệu. Và tạo là nhạc công
Rồi hắn đâm mạnh chiếc dùi vào dưới móng tay cậu. Chậm rãi xoáy tròn, không đủ mạnh để đứt, nhưng đủ để móng bật máu và thần kinh cậu co giật. Cậu cố gắng vùng vẫy như cá bị xẻ thịt, bị lấy đi từng nội tạng trong người ra, mắt trợn tròn. Nhưng hắn lại cười , vươn tay tới vuốt ve má của cậu thì thầm nhẹ nhàng
Cứ thế đến ngón cuối cùng. Bàn tay cậu giờ đây không còn là tay, mà là một bông hoa đang rỉ máu, nhấp nháy từng tia máu. Hắn không dừng lại, hắn lấy ra kim khâu, loại dùng cho da thú, và bắt đầu may các vết thương,vết chém hở trên người cậu, hắn không dùng gây mê hay loại thuốc gì để làm cậu giảm đi cơn đau. Mà cứ thể khâu lại vết thương một cách thầm lặng
Từng cú kéo sợi chậm rãi khiến da cậu co lại, xương bật tiếng kêu, và cậu run bần bật như bị vùi trong tuyết
H1h4
Mỗi đường kim là một lời ru, nhỉ? ngủ đi Hiha...khi mày dậy tao hứa sẽ có rất nhiều món quà cho mày...
Nhưng cậu không thể ngủ được. Cơn đau làm cậu tỉnh táo hơn bất kỳ thứ gì khác. Cậu muốn vùng vẫy, muốn phản kháng, muốn chống cự lại hắn, nhưng cậu không thể làm gì được. Là do cậu yếu đuối sao?hay do hắn quá mạnh
Cuối cùng, hắn đứng lên ngón tay dính máu đan vào nhau như đang vỗ tay khi thấy một tác phẩm nghệ thuật trước mặt mình
H1h4
Giờ thì, đến trò yêu thích của ta...
Hắn kéo dây xích từ góc, dày, lạnh, nặng. Hắn trói tay cậu lên trần để mặc cơ thể mỏng manh ấy treo lơ lửng giữa không trung, vết thương nào cũng đang há miệng ra và rỉ máu
H1h4
Treo như thế này, máu sẽ chảy xuống từ ngón tay. Tao sẽ đặt một cái bát nhỏ ở đó...nếu máu mày ngưng chảy...tao sẽ lại đâm cho chảy tiếp
Cậu lắc đầu, nước mắt tuôn ra từ suối. Không một ai cứu cậu và cậu đang bị một con quái vật mang hình hài cậu ở một vũ trụ khác hành hạ
Cậu đau đớn. Cô đơn và tuyệt vọng. Còn hắn thì thở dài đặt lên trán cậu một nụ hôn
H1h4
Tao sẽ khiến mày sống mãi...trong từng giây phút đâu đớn nhất
3.
Bên ngoài, mưa vẫn rơi. Nhưng bên trong là một nơi không còn khái niệm của thời gian
Căn phòng nhỏ, kín đáo như tử cung của một con quái vật, được thắp bằng ánh sáng xanh lục lạnh lẽo từ những ống huỳnh quang dính máu. Không khí đặc quánh mùi sắt gỉ và da cháy
Hiha bị treo trên dây xích từ trần nhà cơ thể cậu đung đưa nhẹ như một con rối hỏng. Cả người đầy vết may, vết rạch, những mảnh da hở ra như ruột cây bị lột vỏ. Máu khô cứng trên má, trên cổ, trên môi
Và rồi cậu cựa mình. Một tiếng thở phì yếu ớt. Mắt mở hé mơ hồ, mờ nhòe như lớp sương phủ trên hồ máu. Thứ đầu tiên cậu cảm nhận được là lạnh. Lạnh buốt. Cơn đau vẫn còn đó, cháy âm ỉ như than hồng trong xương.
Hiha
Ư…
//tiếng rên rỉ vang lên, yếu ớt như tiếng mèo con bị vứt bỏ//
Cậu chưa kịp nhận thức thì một bàn tay dịu dàng đặt lên bụng cậu nơi có vết thương đã được khâu một cách tinh tế. Bàn tay lạnh như băng, nhưng vuốt ve như cánh hoa
Một giọng nói trầm ấm vang lên, sâu và thấp, như tiếng hát ru của người anh trai hoàn hảo. Một thân ảnh ngồi bên giường sắt. Hắn có mái tóc hồng phấn, mềm mại như kẹo bông, nhưng ánh lên dưới đèn như màu máu đã phai. Đôi mắt hắn trắng xoá, vô tận, không đồng tử, không đáy như nhìn vào hư vô
Hiha Alpha. Một bản thể khác. Một trong những "kẻ canh giữ". Một trong những “người giam cậu
Hiha
//Thì thầm yếu ớt//
Ai…ai vậy…
Hiha Alpha khẽ mỉm cười nụ cười khiến bông tuyết cũng thấy ấm, nhưng trong đáy mắt là thứ gì đó trống rỗng. Lạnh hơn cả H1H4, bởi vì hắn không điên cuồng mà bình thản trong từng lời nói
Hiha Alpha
Anh là Alpha. Anh...là anh trai của em nếu em cho phép anh như thế
Bàn tay ấy ôm lấy cậu, thật nhẹ, thật dịu dàng. Nhưng cũng là giam giữ cậu không thể vùng vẫy. Cơ thể cậu đặt lên giường, đầu gối lên đùi hắn
Hiha Alpha
Anh thấy vết thương rồi. Đau lắm đúng không? Đừng lo từ giờ anh sẽ không để ai chạm vào em nữa. Không ai được phép. Kể cả H1H4
Hiha thở dốc. Một giây nhẹ nhõm chớm nở nhưng rồi tắt ngúm khi Alpha rút từ túi áo một chiếc vòng cổ bằng sắt đen bên trong khắc ký tự lạ, như ngôn ngữ cổ đại
Hiha Alpha
Để anh giữ em an toàn…em cần đeo cái này. Nó ngăn không cho em chạy, ngăn mọi nguồn gốc năng lượng tiềm ẩn...nếu chẳng may em có sức mạnh mà không biết
Hiha
Em không có sức mạnh…
//thì thào, khóc//
Hiha Alpha
Anh biết. Nhưng chúng ta không thể liều lĩnh, phải không?
Cạch! Alpha nhẹ nhàng khóa chiếc vòng vào cổ Hiha. Ngay lập tức, cậu cảm thấy một cơn tê buốt lan khắp xương sống, như có thứ gì đó vừa trói buộc linh hồn cậu vào mặt đất này
Hiha Alpha
Giờ thì...em không thể rời khỏi anh được nữa. Tuyệt đối an toàn. Mãi mãi
//cười, nụ cười dịu dàng đến rợn người//
Hiha Alpha bắt đầu lau sạch máu trên mặt cậu bằng khăn ấm tay vẫn giữ lấy cổ cậu, giữ rất nhẹ nhưng cũng rất chặt. Một bàn tay tử tế, được bọc bằng rào chắn của một nhà tù ân cần
Hiha Alpha
Những kẻ khác chỉ muốn làm đau em, nhưng anh thì khác. Anh sẽ không tra tấn em như bọn chúng…chỉ cần em ngoan
Hiha Alpha
Em chỉ cần nằm yên. Ngủ ngoan. Mỉm cười. Và đừng nhìn ra cửa sổ kia
Hiha quay đầu nơi Alpha đang nhắc tới. Qua khung kính nhỏ là một bóng người đứng đó. H1H4. Hắn đang nhìn vào, đôi mắt đỏ như máu, miệng cười như kẻ vừa xem xong vở hài kịch
Hiha Alpha
//Mỉm cười, đứng dậy, khép rèm lại//
Không sao đâu. Anh đã khóa cửa rồi
Nhưng. Ai là kẻ đáng sợ hơn? H1H4 tàn bạo như dao mổ? Hay Alpha dịu dàng như xiềng xích được bọc nhung?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play