Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ BearxTín - KijayxKisa - KiraxKuro ] Heart.

[ Oneshot ] - BearTín - yêu anh.

! tất cả sự kiện trong plot điều không có thật, chỉ là ship, Chỉ Là Ship, CHỈ LÀ SHIP !
______________________
Nhật ký sách tay, những trang đầu nơi tồn động một ngàn khoảnh khắc thương nhớ.
Tôi, là Bear, sinh viên năm 3. Có lẽ, những tháng năm lúc bấy giờ sẽ khắc sâu ngàn năm trong huyết quản.
Nhớ ngày đó là một mùa thu ảm đạm, giữa đầu tháng 8 với cơn gió thoang thoáng lướt qua làn da. Nhỡ đâu đó chỉ là một mùa thu thoáng đãng đến gợn lòng lại bỗng chốc đẹp tươi biết bao, khi anh đến.
Trong anh chói chang qua ánh mắt, nụ cười. Vóc dáng lanh chanh, tinh nghịch đáng yêu biết mấy.
Dẫu có vẻ anh thật ồn ào đấy, nhưng tôi í nhé, yêu sự ồn ào của anh biết bao. Anh cười đẹp đến ngã hồng đôi bờ má, ánh mắt thả tình môi nhẹ cười xinh. Anh khiến một kẻ câm trao gởi lời yêu bằng ánh mắt, khiến tên mù dệt dung chàng bằng câu ca, anh tựa như ánh nắng mai đẹp ngây ngất. Tôi đã chỉ muốn, giữ ánh mai xinh đẹp kia riêng mình.
_____________
Một buổi tối lộng gió, tiếng bước chân kẻ nào lộp bộp nối đuôi nhau, với tiếng cười ríu rít vang khắp vườn cây cỏ, ánh đèn vàng lọ mò chạy theo sau. Hẳn dường như gợi tả nên một nàng thơ, với những tán hoa lung linh trước ánh trăng vời vợi. Nhưng, ở đây nào có nàng thơ? Chỉ có một kẻ khờ phất phơ theo nhành hoa, ngọn cỏ. Ánh trăng đâu? Chui tọt vào đôi mắt xanh biếc ấy, lung linh sáng lên giữa khung trời mập mờ trong đêm tối. Tiếng anh khúc khích cười, đắm mình vào cả một vườn trời như dành riêng cho anh ấy, tôi chỉ theo sau để lẳng lặng ngắm nhìn lấy vóc dáng nhỏ nhắn kia tung tăng, cười và nói. Sự ngốc nghếch đó đã khiến tôi điêu đứng bao nhiêu lần? Có lẽ anh không thể quyến rũ, yêu kiều như những quý cô mỹ miều, lịch thiệp, cũng không thể nào dịu dàng, yêu chiều như các nàng thơ trong tiểu thuyết, bởi lẽ anh không phải họ, anh độc nhất và chỉ toả sáng cho riêng mình, anh đáng yêu và tôi đang yêu, yêu sự đáng yêu đó, hết thẩy.
Tín(NT)
Tín(NT)
- Chỗ này mát quáa! Đẹp ghê đó! Đẹp ghê!! Nhiều hoa quá, em tìm thấy chỗ này hay vậy hay vậyy!!
Bear(SeeTinh)
Bear(SeeTinh)
- suỵt, nào, nhỏ tiếng một chút nhé, anh sẽ làm những người sống gần đây thức giấc đó.
Anh ta mỉm cười, tít cả mắt, chạy lung tung khắp chốn hoa rực rỡ rồi ngồi phịch xuống giữa hoa hoa và lá, đùa nghịch lung tung, nâng niu chúng với bao nhiêu sự thích thú
Tín(NT)
Tín(NT)
- đẹp quá, đẹp quá đi, Bear ơi, Bear ơi Bear ơi!
Anh ta vẫn cứ cười ngốc, cứ gọi tên tôi như một thói quen từ lúc nào đã ngấm ngầm trong anh. Tôi chỉ cười, cười vì người thương tôi đáng yêu vô ngần.
Tín(NT)
Tín(NT)
- Bear Bear Bearr!! đến đây ngồi với anh đi! đẹp lắm áa!
Bear(SeeTinh)
Bear(SeeTinh)
/khẽ phì cười, nâng nhẹ chiếc camera trong tay lên/ - Mèo nhỏ, cười lên, em sẽ qua với anh
Anh ta nghe như thế, khúc khích thành tiếng, tinh nghịch mân mê chiếc hoa màu đỏ tươi. Anh ta đã quen rồi những việc này, đâu ngần ngại để nhìn vào ống kính để trao tặng kẻ si tình một ánh cười rực rỡ, vì anh nào biết nó khiến kẻ này ngay ngất không thôi?..
tiếng lách cách cất lên rồi lại im bặt, tôi hạ ống kính, nâng mắt nhìn anh với bao nhiêu thổn thức chất chứa trong lòng ngực. Anh ta chẳng đợi tôi nâng gót chân, đã chạy lon ton đến nắm lấy cổ tay tôi.
Tín(NT)
Tín(NT)
- Nè! Xong rồi, Xong rồi! Lại đây với anh đi!
Bear(SeeTinh)
Bear(SeeTinh)
- em biết mà, từ từ nào, anh sẽ té mất
Anh ấy nắm lấy tay tôi, phía trước cứ ngân nga rồi kéo tôi ngồi xuống với anh. Anh cứ nghịch, cứ cười và cứ nói, cứ luyên thuyên tỉ tỉ chuyện trên đời, hết hoa rồi cây rồi cỏ, đến cả vì sao hay ánh trăng lung linh như thế nào, anh cứ cười, cười miết không thôi. Với anh, không đến lược tôi cất tiếng, chỉ im lặng để ngắm nhìn anh thôi. Tôi đã thương, đã yêu ánh mắt kia như thế nào? Đã thầm nhớ, thầm mong thầm muốn mân mê lọn tóc xanh biếc ấy.
Liệu anh? Sẽ ghét tôi chứ nếu tôi nói rằng mình yêu anh? đã trót mang tâm tư gửi gắm vào kẻ khờ, đã thầm thương nụ cười đã ánh mắt...
Bear(SeeTinh)
Bear(SeeTinh)
- ... Anh này.
Tín(NT)
Tín(NT)
- hửm? Anh nghe nè, sao thế Bear ơi, Bear ơi?
Tôi khẽ mỉm cười, tôi yêu anh quá đi mất. Tay ngập ngừng nâng lên chạm vào má, lẳng lặng trước ánh mắt tròn xoe kia nhìn tôi như bối rối, bàn tay nhẹ luồn vào vài ba lọn tóc mềm, vuốt ve tóc anh trước khi nghiên người đến. Tôi không muốn làm hay tiến xa hơn nữa, anh sẽ sợ và chán ghét tôi mất. Tôi chưa sẵn sàng để vuột mất mèo nhỏ của tôi đâu..
Tín(NT)
Tín(NT)
- .. Eh?..Eh??
Bear(SeeTinh)
Bear(SeeTinh)
- ... Sao thế? Anh sợ hả?
Tín(NT)
Tín(NT)
- .. Anh nhột thôi, sao lại phải sợ
Bear(SeeTinh)
Bear(SeeTinh)
/ phì cười, rút tay lại mà nắm lấy tay anh / - không sợ em à? Nhở em làm gì anh thì sao?
Tín(NT)
Tín(NT)
- Bear làm gì cũng được mà! Anh không sợ, anh quý Bear lắm đó!
Bỗng chợt, tim tôi khẽ thắt lại, một khoảnh lặng động giữa lòng tôi
Bear(SeeTinh)
Bear(SeeTinh)
- làm gì cũng được à?
Tín(NT)
Tín(NT)
/ gật gật đầu / - Nếu là Bear thì thế nào cũng được mà!
Quả thật là, tôi cười khẽ thành tiếng, đưa tay ôm lấy bờ má phiếm hồng kia, đồ nói dối tệ hại. Tôi treo mình giữa đôi mắt ấy, rồi nép mình vào đôi môi đỏ mềm kia, nhẹ nhàng, yên lặng, trước ánh đèn vàng mờ mờ kia, là thứ duy nhất đang chứng kiến, trái tim tôi chủ động vì người thương
"tôi yêu anh"
...
End

Oneshot - KijayKisa - Em thích anh mà..

// Warning otp này toxic với hơi ngược Kisa nhá=)) //
__
trước mái vòm xuân, giọt nước tí tách ngã xuống trước hiên nhà. Đã bao giờ tiếng đàn êm ấm, yêu chiều kia biến thành một thanh âm trong trẻo thuộc về thế giới, đã có ai biết đến cội nguồn của nó không?
Họ không cần biết!
Mái tóc vàng vàng ngã chút cam cam, phất phơ nhẹ nhàng trong làn gió ấm, những ngón tay thon dài thuần thục vui đùa với dây đàn, hắn ta là ai? một mình ngân nga với câu hát-
"tình tình tang tang, dung nàng ta dệt bằng lời ca câu hát"
"tang tang tình tình, bóng hình mình ta khắc vạn yêu thương"
lời hát của hắn vang vọng giữa rừng cây, có hoa, có lá, có giọng ca.
Giữa muôn ngàn thanh âm du dương sâu sắc, biết đâu sau đó là những tạp âm não nề trong lòng ngực?
Ai có biết không
hắn mang biết bao tâm tư gửi gắm cho trời đất, hắn nguyện vùi chôn những khắc khoải xuống sâu tận đáy vực
giọng hát bỗng chợt chẳng du dương, êm ái. Chất giọng khàn khàn bật ra tiếng ho khan, mấy chốc mà chung quanh im bặt thật ngột ngạt, để nghe rõ tiếng thở từng hơi nông, nhẹ nhàng của ai đó
Ngỡ đâu thật yên bình, hắn ta vươn cao cánh tay, đập nát chiếc đàn. Đàn nát rồi, để lại tiếng đổ vỡ chói tai
Hắn ta ứa nghẹn, uất ức mà khóc nấc
một mình một cõi, thu mình mà níu chặt.. Có phải không nếu những khoảnh khắc nấc nở nghẹn lòng này chỉ là vì nặng nề mà trút xuống?
đâu chỉ cần một lý do mới có thể để ai đó phải não nề, mệt mỏi
...
*cộp cộp*
Tiếng gót giày đá vào nền đất cứng sạn, có kẻ nào đó bước vào thế giới ngỡ là của riêng hắn
*soạt*
ôm chầm lấy thân ảnh giờ mềm yếu, mặc cho tiếng kêu lên bất ngờ mà cựa quậy. Kẻ đó ôm chặt lấy phía sau bóng lưng hắn, hơi thở kia dần chen chúc len lỏi vào từng chút một
Kisa
Kisa
- Ai cho phép mày mò đến đây?! Bỏ anh ra!
Từng tiếng nấc chui tọt vào cuốn họng, đứng giữa những câu lời hắn muốn bật ra. Hắn tức lắm, tàn tạ như thế này lại bị một kẻ khác thấy
Xấu hổ đến đỏ mặt, giọng hắn vỡ oà, nấc lên từng tiếng một
Kisa
Kisa
- hức-.. Bỏ..ra!!..mẹ kiếp!!..
Kijay
Kijay
- Yên nào, em thương mà
Mặc những câu lời yêu thương của kẻ kia, hắn cự tuyệt đẩy phắt hắn ngã xuống nền đất lạnh
Kisa
Kisa
- Mày không có liêm sỉ à? Anh đã bảo đừng nói những thứ kinh tởm đó ra với anh mà?! Mày không hiểu tiếng người à??!
Hắn ta buông lời cay nghiến, trừng trừng mắt nhìn anh. Bởi có lẽ, dẫu có chết hắn cũng không muốn, không muốn chấp nhận thứ tình cảm méo mó này.
Kisa
Kisa
- Cút về đi! Anh không muốn nhìn thấy bản mặt mày!!
Kijay
Kijay
- ... Kisa à.. Em.. Thật sự thích anh
chất giọng ấm áp kia dù bị đối phương phủ bỏ chẳng chút ngần ngại, nó vẫn nhẹ nhàng như an ủi tấm thân đang thật rối rắm kia
"..mày đang nói cái quái gì vậy..."
*Bộp*
Chiếc đàn vỡ tan cứ ngỡ hết vai trong màn kịch
Anh ta nhẹ nhàng cầm lên, có lẽ sau lời yêu thương đó.. Anh đã hết kiên nhẫn rồi
Tiếng vỡ tan đau đớn, anh ta vươn cao đánh thẳng vào gáy hắn. Không đủ để gi.ết người nhưng cũng không nhẹ nhàng chút nào, hắn mơ hồ chẳng kịp bật ra tiếng bất ngờ, cả bầu trời tối đen mà ngất lịm
Anh, Anh điên rồi..
Kijay
Kijay
- .. Em thích anh mà..
Anh ta buông lỏng, chiếc đàn nát tan giờ yên vị trên mặt cỏ. Anh nhẹ nhàng cúi xuống đỡ lấy hắn, mân mê làn da ấm mà lòng khẽ giao động
Một nhịp bế xốc lên, anh nhẹ mỉm cười nhìn vào khuôn mặt điển trai anh yêu thương, và vệt.. Máu lấm lem trên tay chính anh
Nụ cười kia dần méo mó đến khó coi, anh ta hôn nhẹ, lên cánh môi đỏ mửng
" về với em nhé.. Bé con.. "
_______
E.

[ Oneshot ] - KiraKuro -

! có yếu tố ABO / H nhẹ !
Kira - Alpha Kuro - Beta
-
Dưới ánh đèn đêm, tôi và anh bước dạo trên khuôn phố. Nhộn nhịp đông đúc dẫu đã ngót nghét đến canh ba
Cơn lạnh buốt da thoáng qua, khiến con mèo lười khẽ rùng mình, bấu lấy tay áo mà cau có
Kira
Kira
- Agh lạnh chết mất, anh đúng là đồ điên Kuro.
Kuro
Kuro
- Đi chưa quá trăm dậm mà đã vãn với than rồi, mèo lười cậu cứ ru rú trong nhà làm sao tìm được Omega của bản thân đây?
Anh ta nheo mày, quả thật bỏ tai nghe ở nhà là một lựa chọn sai lầm của anh. Nghe tên này lải nhải nhức hết cả đầu
Kira
Kira
- Tới lượt anh lo? Vì tôi không muốn chứ tôi không thiếu.
Kuro
Kuro
- Cơ vậy mà cứ như thế? Tôi không càm ràm thì cô nhà cũng sẽ làm vậy thôi?
Hắn ta cợt nhả, nửa đùa nửa thật mà đáp
Hắn, Kuro vốn lớn hơn Kira 2 tháng tuổi, chỉ vì vậy mà anh cứ gọi hắn là anh và xưng là tôi, trong có xa lạ không chứ?
Kira
Kira
- Lo cho mình đi, anh cũng đóng mạng nhện rồi chứ kém gì tôi chứ?
Kuro
Kuro
- So sánh khập khiễng thế? Tôi thân là Beta, kiếm lúc nào chả được. Có cậu mày kỳ phát tình đến như tên lửa, tôi còn râm ran nhức đầu vì mùi pheromone nồng nặc của cậu thì cậu muốn sống với thuốc ức chế suốt đời à?
Anh ta im lặng, hầm hực đảo mắt đi, nhìn đâu cũng được, cũng không muốn nhìn hắn. Đúng là tên ngốc, nếu không phải vì hắn thì kỳ phát tình của anh đâu loạn lên như thế?-
Kuro
Kuro
- Cơ mà, tôi vì lo cho cậu mới không vội có người tình, chứ tìm hiểu thì tôi có rồi
hắn lẳng lơ đi phía trước, tiếng cười khúc cợt nhả cất lên chỉ đủ để kẻ phía sau nghe thấy, đâu hay rằng vì một câu hắn buột miệng thốt ra lại khiến kẻ kia đứng sững
Bỗng chốc phía sau không còn nghe tiếng phở phì phò trong gió lạnh, tiếng bước chân cọc lốc như miễn cưỡng cất lên. Hắn chấp hai tay đan ở phía sau đầu, khẽ động đôi ngươi đen láy nhìn lướt qua kẻ kia
Kuro
Kuro
- Gì thế? động thai à?
Kira
Kira
- Nhức đầu, về nhà đi.
Anh ta mặc lời trêu ghẹo kém duyên mà đáng nhẽ anh phải buôn lời độc miệng để phán xét. chuyển gót chân, cơ thể theo đó mà xuôi theo. Hắn chậm chạp bước về đường cũ, để kẻ kia ngơ ngác một chốc mới bất giác xoay người chạy theo
Kuro
Kuro
- Đừng nói lại phát tình đấy nhé? Tôi có mang thuốc, không cần về đâu.
Kira
Kira
- ..lạnh đến tê cả người rồi. Tôi không ngửi được mùi anh
Kuro
Kuro
- .. Gì cơ?
cảm quan hắn phản ứng trước khi não kịp xử lý, miệng bất giác bật ra câu hỏi nhưng cũng không vội để nhận được hồi âm
Anh ta một mạch về đến nhà, một tiếng cũng keo kiệt để cất lên. Hắn thì chả mà rành tính tình thất thường của kẻ kia, im thì hắn im theo chả gì phải suy nghĩ
Bước vào được nhà rồi, hắn theo thói quen khoá chốt cửa rồi lại lon ton theo sau anh, ngó nghiêng cả trăm phút chỉ thấy kẻ kia cứ lầm lì đi đi rồi lại ngồi xuống, đáp được đất thì ngồi co lại như mèo ướt lông. Hắn thấy trong.. Cứ buồn cười
Kuro
Kuro
- Cậu quả là ruớt hết rắc rối vào người, nhạy cảm như thế thì chạm thôi đã bắn à?
Hắn vẫn cứ không kìm được mà chọc ghẹo, thong dong ngồi xuống cạnh hắn. Mồm miệng mở ra đã làm người khác ngượng đên đêu mồm, bởi vậy mà chả ít người ngại tiếp lời với hắn
Còn riêng anh, kị thì ra mặt, cũng đâu tiếc lời mà đáp trả, nóng quá thì một bụp chả im ngay. Cơ vậy mà hôm nay chả thấy có chút phản ứng
Mất vui hắn cũng không buồn ghẹo tiếp, định nói gì tiếp thì đột nhiên bị đẩy đè xuống niệm ghế. Vai bị ghì chặt, hắn ngớ ngẩn kêu lên, không tránh việc bối rối mà muốn cựa quậy
Kuro
Kuro
- Ể!?.. Giật cả mình, Cậu mày điên à?!
Phía bên trên chả thèm đáp, đôi mắt đỏ rực kia nhìn thẳng vào mắt hắn, dù chẳng gì nhưng lại dồn dập khiến tâm hắn đập bấn loạn lên, tròn đôi mắt nhìn, hắn lắp ba lắp bắp
Kuro
Kuro
- T-Tôi đã bảo cậu mày lại tới kỳ rồi.. Ban nãy còn không chịu uống thuốc!-
Kira
Kira
- vứt mẹ đi
Kuro
Kuro
- k.. Gì cơ?
Anh ta tặc lưỡi, không thèm nói nữa, cúi rạp người xuống, vùi mặt vào cổ hắn mà hít mạnh. Như tên nghiện sắp phát điên mà được hít hàng vậy, làm hắn sợ điên mà vùng vẫy
Kuro
Kuro
- Ư!? Khùng à! Thằng khốn nạn này, cút ra!
Thân kia phía trên trong mảnh khảnh, có vẻ nhỏ con hơn hắn, dù chẳng đáng nói nhưng cũng không nghĩ sức nó khoẻ như vậy, vật vả mãi không đẩy được anh ta. Hắn vung chân loạn lên, tay bị ghì chặt rồi, chứ không mà chả bụp cho tên này một cái
Kuro thoáng thấy tai Kira ửng đỏ, cũng chả làm gì ngoài việc chúi đầu vào cổ hắn hít lấy hít để. Hắn thiết nghĩ, có lẽ muốn trấn an thôi, cũng không ngửi được mùi Pheromone thoang thoáng của anh như những lần trước. Hắn tạm ngưng vùng vẫy, cúi nhẹ đầu mà ngó nghiêng, cơ mà hắn lại bất giác nhận thấy anh ta cứ hít được một chút thì tay càng ghì chặt lấy cổ tay hắn, bóp siết đau chết khiếp, hắn cau mày
Kuro
Kuro
- Đị.t mẹ đau, hít đủ rồi thì bỏ ra mau, đấm chết mày đấy??
Kira
Kira
- Đấm, bằng mồm à?
Kuro
Kuro
- ..!? Cái đ- Agh?!
Hắn sốc điên, con mèo cọc cằn kia hôm nay còn nhả miếng làm hắn cứng người, chưa kịp khen hay buôn lời chửi bới, cơn đau ứ lên khiến hắn giật nảy mà ngửa đầu. Tên kia he hé môi, tưởng làm gì lại nhe răng mà cắn một phát điếng điên người, hắn kích động lại cựa quậy lên
Kuro
Kuro
- A-ah. Đ-đau!!! Đ-đau ư.. Mẹ nó nhả ra!!
Anh ta giả điếc, nhả ra một chút rồi lại cắn đè lên, chả giảm lực cắn một tí nào. Cho đến khi thân bên dưới run bần bật lên với mùi máu tanh ập vào vị giác. Anh ta có lẽ hài lòng mà chậm chạp nhả ra, lại liếm qua vết cắn sâu đến ứa máu. Anh ta bật ngồi dậy, lơ đãng nhìn chằm chằm vào vết cắn kia, nó sẽ sưng tấy sẽ bầm tím mà hằn lại vết tích của nó đấy, anh ta thừa biết nhưng sự râm ran thích thú ngấm tràn đầy trong mắt hắn, nhẹ lướt con ngươi lên khuôn mặt kia đỏ ửng, hắn ta rưng rưng, mím chặt môi nhìn anh, vẻ mặt sửng sốt kia dễ thương đấy chứ. Anh ta không kiềm được, cười lên một tiếng
Kira
Kira
- Tốt nhỉ, tôi muốn nghe tiếng anh rên hơn là tiếng anh khóc đấy
Kuro
Kuro
- Ư..khức.. K-Kira.. Tên khốn nạn..
"khốn nạn?"
Kira
Kira
- Ừ..
Nhìn thấy con hàng ngon bày ra trước mắt, ngắm một chút mặn mà của màn dạo đầu rạo rực, cơ thể anh ta tích cực phản ứng với tình cảnh ái mụi giữa khung phòng tối mịt, chỉ có ánh đèn cam nhuộm lên làm tăng thêm chút hưng phấn đang dân trào
Anh ta cười khẩy, cơ thể nóng ran, rạo rực đến ngứa ngáy, anh vốn không giỏi kiềm Phoremone của bản thân mình, cứ mặc mà để nó toát ngập cả căn phòng, mùi rượu đắng nồng nặc trong không khí, kẽ kia cứng nhắc cau mày, cơ thể bất giác run lên, môi hắn run nhẹ mà phát ra vài tiếng ưm a khiến lòng ngực kẻ kia khẽ dao động. Anh ta, giữ nét cười hờ hững của bản thân, từ đầu đến cuối vốn không rời mắt khỏi con thỏ nhỏ bên dưới
Không chút chừng chừ, anh ta nâng lên thọc hai ngón tay vào miệng hắn, ấn mạnh để môi hắn mở bật ra, chiếc lưỡi kia ấm nóng tiếp xúc với những dị vật lạnh lẽo bên ngoài, muốn rút lui nhưng nào được? Hắn ta bây giờ mới thực sự hoảng sợ-
Kira
Kira
- Tên khốn nạn này, chơi chết anh.
...
End
ứ ừ tiện đây thì lý do chu kỳ phát tình của Kira bị rối loạn là vì Kira phản ứng mạnh với mùi hương trên người của Kuro nha 🛌🏻

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play