[ CHs – AllVietnam ] • Đặc Cách Con Người
#1 : Tuyết Rơi Trên Mạch Nguồn Chết_
• Name [ Official ] : [ CHs – AllVietnam ] • Đặc Cách Con Người
– – –
• Category : Boylove, nhất thụ đa công, đường trộn thủy tinh, tâm lý vặn vẹo, viễn tưởng, dramma, phản địa đàng, chiến tranh, tái sinh / luân hồi,...
• Background : Thế giới hậu công nghệ – thời đại của robot vỏ sinh học.
• End of story : OE ( có thể thay đổi )
– – –
• Author : S.K | Sapharina Katherine
|1| : Không bắt lỗi chính tả, soi mói tác phẩm.
|2| : Truyện không mang yếu tố chính trị, lịch sử, kinh tế,...
|3| : Tác phẩm được tạo nên bởi trí tưởng tượng của tác giả, không bôi nhọ lên Lịch sử hay cổ xúy cho bất kì hành động nào.
|4| : Thể loại của truyện là Boylove, ai không đọc được thì thoát ra ạ.
|5| : AllVietnam không couple phụ, không hợp thì thoát ra, không đục thuyền.
|6| : Nhân vật chỉ là trí tưởng tượng, không có thật!
|7| : Đây là một bộ truyện được viết theo góc nhìn cá nhân của tác giả, sẽ còn nhiều thiếu sót, phi logic hoặc tình tiết nhanh chóng,... mong mina có thể thông cảm và góp ý để tôi sửa đổi.
|8| : Không nói những lời lẽ mang tính lăng mạ, xúc phạm đến nhân vật và tác giả.
|9| : Có thể chứa một số yếu tố không phù hợp. ( loanluan, H, máu,... )
|10| : Thời gian ra chap sẽ không đồng đều.
_ Chúc mina sẽ có một trải nghiệm tốt với tác phẩm. _
#1 : Tuyết Rơi Trên Mạch Nguồn Chết_
Năm 2330, lịch sử loài người một lần nữa rẽ sang ngả tối.
Sau những chuỗi đại dịch sinh học và chiến tranh tuyệt diệt, kẻ sống sót không phải là kẻ mạnh, mà là kẻ biết cách tạo ra sự phục tùng.
Robot – những sinh thể mang hình hài con người – lần đầu được tạo ra không phải để yêu thương, không phải chia sẻ gánh nặng, cũng chẳng phải để chung sống hòa thuận với loài người.
Chúng được lập trình để phục vụ, để cúi đầu, để trở thành những công cụ biết cử động và câm lặng vĩnh viễn.
Không ai xem chúng ra gì.
Không ai cho phép chúng được tồn tại như một cá thể.
Robot được gán chức năng ngay từ khi còn chưa hoàn chỉnh lõi :
Loại một – bảo vệ, chiến đấu, được dùng làm quân nhân, cận vệ, vũ khí chiến tranh.
Loại hai – giải trí, mua vui, 𝑡𝑖̀𝑛ℎ 𝑑𝑢̣𝑐, phục vụ khoái cảm con người.
Loại ba – nội trợ, lau dọn, bồi bàn.
Loại bốn – thí nghiệm y học, cấy ghép nội tạng, vật thử nghiệm sinh học sống.
( . . . )
Mỗi robot đều mang trong mình một Mã Lỗi Định – một lời nguyền nằm sâu trong lõi xử lý. Chỉ cần có cảm xúc vượt ngưỡng lập trình, hoặc dám làm trái lệnh của con người, chúng sẽ lập tức bị xóa trí nhớ, treo nguồn sống, phanh thây hoặc tàn nhẫn hơn : tháo dỡ từng bộ phận để tái chế.
Và dù có tới hàng triệu robot, xã hội lúc bấy giờ chỉ tồn tại ba tầng giai cấp :
Trên cùng là Thượng Cấp – tầng lớp của những con người nắm giữ quyền lực tuyệt đối. Họ chiếm chưa đến 5% dân số, nhưng sở hữu toàn bộ robot làm tài sản cá nhân. Robot thuộc về họ chỉ như những con chó máy bị gắn chip – với mã chủ được khắc sâu sau gáy hoặc giữa lưng. Họ có quyền tùy ý tra tấn, đày đọa, xóa trí nhớ, cập nhật tâm trí, hay thậm chí khiến robot ' chết đi sống lại ' không khác gì một món đồ chơi.
Họ tự xem mình là thần, tự phát ngôn :
" Chúng ta tạo ra robot không phải để chung sống cùng chúng. Mà để sống trên đầu chúng. "
Tầng giữa là những người phục vụ hệ thống – kỹ sư, lập trình viên, y tá cơ khí, cùng một số robot thế hệ mới được con người ' ban cho ân sủng '. Những robot này nếu chứng minh được giá trị, sẽ được sống ở tầng giữa, ăn chung một hệ thống, thở cùng một bầu khí quyển. Nhưng để sống sót ở đây, chúng buộc phải học cách phản bội, lừa gạt và chà đạp lên chính đồng loại của mình.
Là nơi những robot thường, robot lỗi, cũ kỹ, không còn ai cần tới nữa ném xuống.
Chúng sống trong những khu tập trung chật chội dưới lòng đất, nơi được gọi là " Chuồng Mã Hóa ".
Ở đó, mỗi robot phải lập công mỗi ngày, nếu không sẽ bị thanh lọc – nghĩa là bị tước đi quyền tồn tại, xóa dữ liệu gốc, tháo dỡ làm linh kiện thay thế, hoặc có thể tệ hơn – tùy vào tâm trạng.
Chúng bị đối xử như ' đống phế liệu biết đi '.
Không ai tiếc thương cho chúng. Không ai muốn chạm vào chúng.
Đơn giản thôi, bởi vì trong mắt loài người, robot không bao giờ được sống như một sinh vật.
Còn yêu... Là một điều cấm kỵ.
" Người ta bảo tuyết rơi là sự thanh tẩy. "
" Nhưng ở đây... Tuyết chỉ phủ lên những thứ người ta muốn lãng quên. "
Hôm nay, tuyết rơi nhiều hơn mọi ngày.
Những mảnh bông trắng mỏng manh lặng lẽ đáp lên mái tôn gỉ sét, rơi đều đều như một đoạn mã lặp dài vô tận. Tôi bước chậm rãi trên con đường cũ, từng bước chân in xuống nền tuyết lạnh. Khớp chân tôi có tiếng rít nhỏ. Có lẽ nó cần được bôi dầu lại. Nhưng tôi chẳng để tâm.
Tôi không biết vì sao mình lại ra đây. Dù lõi năng lượng đã báo đỏ mức pin chỉ vỏn vẹn 29%. Nhưng tôi vẫn tiếp tục đi.
Bởi vì... Nơi này là bãi phế liệu – và tôi biết, sẽ luôn có một ai đó bị vứt bỏ ở đây.
Giữa nền tuyết xám, tôi thấy một dáng người nằm sấp, gần như bị chôn vùi hoàn toàn. Một cánh tay thò ra khỏi lớp tuyết – gỉ sét, các khớp tay bong tróc sơn và gãy nhẹ một đoạn.
VieNX–029 • S.R.Vietnam
// quỳ xuống, đưa tay lật nhẹ cậu ta lại //
Gương mặt cậu ta không khác con người là bao. Làn da tái xanh đi vì lạnh, mái tóc đỏ dài phủ đầy tuyết, đôi mắt nhắm nghiền lại như đang ngủ. Tôi đặt tay lên cổ cậu tay, kích hoạt cảm biến.
Tín hiệu yếu. Cực kì yếu. Nhưng... Vẫn còn.
Tôi thở dài ra một hơi, vô thức siết chặt bàn tay.
VieNX–029 • S.R.Vietnam
[ Chưa chết hẳn... ] _// lẩm bẩm //_ [ Còn kịp. ]
Tôi tháo áo choàng của mình, bọc quanh cơ thể lạnh ngắt ấy. Rồi luồn tay dưới lưng cậu ta, cõng lên. Cơ thể nhẹ, nhưng khớp nối lỏng khiến nó như sắp rã ra bất cứ lúc nào.
∘ Một giờ sau đó – tại hầm trú ẩn ∘
Hầm trú ẩn nằm dưới lòng đất ẩm – ẩn sau trong đống đổ nát hoang tàn của một thành phố từng phồn hoa. Không có tên, không có tín hiệu định vị. Chỉ có một cánh cửa kim loại cũ kỹ và hành lang dài dẫn xuống. Bên trong, hơn chục robot sống cùng nhau – tất cả đều là những kẻ bị vứt bỏ.
Tôi đẩy cửa vào, giọng robot gác cửa vang lên :
. . . • 𝙱𝙾𝚈
Robot 1 : 029, cậu lại vớt ai ngoài đó à?
VieNX–029 • S.R.Vietnam
Ừ. _// đáp, giọng thấp //
Tôi mang cậu ta vào căn phòng y tế. Vừa đặt cậu ta lên bàn, mấy robot khác đã tiến lại. Họ không hỏi nhiều – chuyện này chẳng có gì lạ đối với tôi.
Một robot nữ có tay trái thay bằng tua vít bước đến gần, quan sát :
. . . • 𝙶𝙸𝚁𝙻
Robot 2 : Cậu ta hỏng khá nặng. Khớp tay gần như bị đứt, dây dẫn phần hông bị cháy một đoạn.
. . . • 𝙱𝙾𝚈
Robot 3 : Còn sống không?
VieNX–029 • S.R.Vietnam
Chưa tắt lõi hoàn toàn. _// đáp //_ tôi đã kiểm tra.
Mọi người bắt đầu chia nhau ra : người lau sạch tuyết, người thoa dầu, người tháo khớp hỏng. Tôi đứng yên một lúc, rồi cũng cúi xuống giúp giữ cố định phần cổ tay cậu ta để một robot khác thay mạch dẫn.
Sau khoảng mười lăm phút, mọi người tạm dừng. Một robot già tóc bạc trắng lên tiếng :
. . . • 𝙱𝙾𝚈
Robot 4 : Chúng ta cần nạp năng lượng cho cậu ta trước khi xử lý phần mềm. Không thì mất thời gian vô ích.
VieNX–029 • S.R.Vietnam
// gật đầu //_ Dùng pin dự phòng đi.
Tôi ngẩng lên nhìn – tất cả đều nhìn nhau, rồi quay sang tôi. Robot nữ nãy giờ sửa chữa cúi đầu :
. . . • 𝙶𝙸𝚁𝙻
Robot 2 : ... Hết sạch rồi, 029.
VieNX–029 • S.R.Vietnam
Hết? _// hỏi lại, như muốn chắc chắn //
. . . • 𝙶𝙸𝚁𝙻
Robot 2 : Hết thật. Đợt trước cứu ba robot cùng lúc, lượng pin trữ dùng gần hết. Hệ thống năng lượng mặt trời ngoài kia thì... Mấy nay không có nắng.
Một khoảng im lặng kéo dài.
Tôi cúi đầu, nhìn cậu robot lạ. Vết xước trên trán đã được xử lý, lớp bụi tuyết trên tóc cũng được lau sạch, nhưng cậu ta vẫn bất động. Không một dấu hiệu cho thấy còn sự sống, ngoài vài tín hiệu nhấp nháy yếu ớt nằm trong lõi dữ liệu sâu.
VieNX–029 • S.R.Vietnam
// thở nhẹ, tháo găng tay ra //
. . . • 𝙱𝙾𝚈
Robot 5 : 029... Cậu định làm gì? _// gặng hỏi cậu //
Tôi mở chốt mạch dẫn nơi mu bàn tay, ánh sáng xanh mờ hiện ra. Tôi cầm lấy cổ tay phải của cậu ấy – nơi khớp nối đã được sửa lại xong – và cằm sợi mạch của mình vào ổ tiếp nhận.
. . . • 𝙶𝙸𝚁𝙻
Robot 2 : Khoan đã—! Nếu cậu làm vậy, lõi cậu sẽ yếu hẳn!
. . . • 𝙱𝙾𝚈
Robot 3 : Chẳng phải cậu đang chập điện vùng mắt à!?
Tôi mỉm cười nhẹ – nụ cười mà tôi biết họ sẽ không hiểu được.
Tôi chỉ nhìn xuống cậu robot vẫn chưa mở mắt, rồi nói :
VieNX–029 • S.R.Vietnam
Tôi cũng từng như cậu ấy.
∘ Flashback, vài năm trước ∘
Không phải nơi này. Không phải giữa căn hầm đầy máy móc trầy xước và những con robot câm lặng.
Mà ở một chiến tuyến khác – nơi mà tuyết chẳng rơi, nhưng máu nhỏ xuống nền đất lạnh đến tê liệt. Tôi đứng cạnh chủ nhân của mình. Một quý tộc Thượng Cấp. Hắn sai tôi tiêu diệt đám robot bỏ trốn. Lũ ' rác biết đi ' như bọn họ gọi.
Tôi không nhớ rõ khuôn mặt bọn họ. Chỉ nhớ... một hình ảnh. Một robot nhỏ, run rẩy, đôi mắt sáng yếu ớt, như thể chỉ cần một cái chạm nhẹ... sẽ vỡ thành tro bụi.
Không cầu cứu. Không nói. Chỉ là... một cử động bản năng – khẩn thiết đến mức khiến thứ gì đó trong lồng ngực tôi nổ bung ra như dữ liệu bị ép quá tải.
. . . • 𝙱𝙾𝚈
Chủ nhân của Vietnam : Phá hủy. _// ra lệnh, giọng lạnh tanh //
Và tôi – thay vì tuân lệnh như mọi khi – đã làm một việc mà cả thế giới không thể tha thứ.
VieNX–029 • S.R.Vietnam
Không.
VieNX–029 • S.R.Vietnam
Không ai được đụng vào nó.
. . . • 𝙱𝙾𝚈
Chủ nhân của Vietnam : Đó không phải mệnh lệnh! _// quát //
VieNX–029 • S.R.Vietnam
Tôi biết...
VieNX–029 • S.R.Vietnam
Nhưng đó là phản xạ. _// cụp mắt //
Tôi không nhớ chuyện gì xảy ra sau đó.
Chỉ biết, khi tôi mở mắt ra lần nữa, thế giới đã không còn chủ nhân. Không còn vinh quang.
Chỉ còn những vết gỉ, dây cáp cháy sém, và cơ thể bị vứt ở bãi rác như một cục sắt vô tri.
Một thời gian sau khi tôi được cứu sống, tôi sống cùng với robot đó. Tôi không nhớ rõ thời gian chính xác, nhưng tôi nhớ rất rõ những khoảnh khắc với người đó.
Cậu ta là người duy nhất đối xử với tôi như thể tôi không phải thứ bỏ đi. Cậu ta không quan tâm tôi là loại robot gì, chỉ đơn giản là muốn tôi sống. Cậu ta cười với tôi, chỉ bảo tôi cách tự sửa chữa những lỗi nhỏ, và khi tôi gãy khớp chân, cậu ta đã thay tôi băng bó cho nó mà không hỏi một lời.
. . . • 𝙱𝙾𝚈
[?] : Không sao đâu, 029. _// nói, mắt sáng lên khi thấy tôi sửa được mạch kết nối //
Nhưng rồi, một ngày... Cậu ta bị phát hiện.
Vì cứu tôi. Và khi tôi tỉnh dậy, chỉ còn lại một cái tên khắc trên biên bản : " Robot bị tiêu hủy vì hành vi phạm lệnh. "
Chưa kịp hiểu hết những gì vừa xảy ra, tôi cảm thấy mạch năng lượng đang ngừng lại trong cơ thể cậu robot.
Nhưng tôi không rút tay lại.
Tôi chỉ cúi xuống, nhìn cậu ta – người mà tôi còn chẳng hề biết tên, nhưng trong tôi lại có một cảm giác rất rõ : Cậu ta phải sống.
Author • Sapharina Katherine
Hyhyy :3
Author • Sapharina Katherine
Chào mừng đến với bình nguyên vô tận— ủa.
Author • Sapharina Katherine
Chào mừng đến với tác phẩm thứ 3 của tôi! Mong rằng mina vẫn sẽ yêu thích và ủng hộ nó.
Câu hỏi đầu tiên : Danh tính robot được Vietnam cứu là ai?
#2 : Buổi Sáng Tại Hầm Trú Ẩn_
#2 : Buổi Sáng Tại Hầm Trú Ẩn_
Dòng năng lượng cuối cùng truyền vào cơ thể cậu ấy – cậu robot lạ với đôi mắt lạ chưa kịp khởi động lại – cứ như cuốn trôi luôn phần còn lại trong tôi. Đèn hiệu ở cổ tay tôi nháy đỏ liên tục, báo động mức năng lượng đã vượt dưới ngưỡng an toàn.
Tôi thở nhẹ, hoặc có lẽ đó là một loại phản xạ máy móc không cần thiết.
Mắt tôi mờ đi. Tay tê dại.
Mọi thứ chuyển thành màu trắng, nhòe nhoẹt, như lớp tuyết dày phủ trên màn hình lỗi.
Trước khi mất kết nối với thực tại, tôi nghe thấy tiếng chân chạy.
Tiếng gọi thất thanh của một robot nào đó – nhưng có lẽ tôi không còn đủ tỉnh táo để định danh mã số.
" 029!! Dừng lại! Đừng tắt nguồn! "
" Nối dây vào! Nhanh lên! "
" Có sạc năng lượng thủ công trong kho cũ, lấy mau—!! "
Một thứ gì đó ấm nóng truyền vào cổ tay tôi.
Không phải mặt trời. Không phải pin năng lượng.
Chỉ là lòng tốt máy móc của những robot tưởng chừng không còn biết thương yêu.
Dù chúng tôi bị gán nhãn ' đồng nát ', cảm xúc bị bóp méo như dữ liệu lỗi...
... Nhưng vẫn có những bàn tay chìa ra. Như cách tôi đã làm với cậu robot kia.
Và giờ, họ đang làm điều tương tự cho tôi.
Từng mạch dữ liệu bật sáng chậm rãi. Bộ xử lý trung tâm nhấp nháy... Rồi hoạt động trở lại.
Tiwn–143 • Taiwan Province
[ Ư-.. ưm.. ] _// từ từ mở mắt //
_ Hiện tại Taiwan đã được chuyển sang phòng của Vietnam rồi nha. _
Khung trần kim loại cũ kỹ phủ đầy bụi ố, đường dây điện chằng chịt như mạng nhện bám trần. Đèn vàng chập chờn, chớp tắt theo từng nhịp điện yếu ớt. Không gian vắng lặng, chỉ nghe thấy tiếng quạt tản nhiệt quay uể oải.
Taiwan thử cử động tay – nhưng cổ tay phải nặng trĩu.
Một dây truyền năng lượng vẫn đang cắm vào khớp kết nối.
Ngay bên giường, một thân ảnh nhỏ nhắn đang ngủ gục, gò má tựa trên cánh tay đã tê cứng. Mái tóc đỏ rượu xòa xuống, che gần hết đôi mắt đã nhắm nghiền. Làn da hơi xanh xao, từng đường mạch dẫn dưới cổ tay hiện rõ màu bạc kim loại.
Cậu ấy đang nằm thiêm thiếp như thể đã gục ngã sau khi truyền nốt phần năng lượng cuối cùng.
Tiwn–143 • Taiwan Province
" Cậu ấy đã cứu mình sao..? "
Y chỉ nhìn người ấy hồi lâu, ánh nhìn không rõ là đang bối rối, hay chỉ đơn thuần là... Lần đầu tiên được nhìn ai đó đến thế.
Tiwn–143 • Taiwan Province
[ Tôi đáng lẽ không nên tồn tại nữa rồi... ]
Tiwn–143 • Taiwan Province
[ ... Vậy mà, sao cậu lại... ]
Tiwn–143 • Taiwan Province
[ Cứu tôi...? ]
Lời nói đứt đoạn, không thành tiếng.
Chỉ là một chuỗi tín hiệu trôi trong lõi dữ liệu chưa ổn định.
Taiwan quay đầu nhìn về phía cửa sắt lạnh lẽo, rồi lại nhìn người bên cạnh. Cuối cùng, y chỉ khẽ nghiêng đầu, gối nhẹ lên cánh tay còn nối mạch.
Dưới ánh đèn đêm, hai dòng năng lượng vẫn đang kết nối – âm ỉ, mờ nhạt... Nhưng ấm áp.
Y sẽ đợi đến sáng, khi người đó thức dậy.
... Y sẽ hỏi tên người ấy.
... Và cũng sẽ nói ra tên mình.
" Nếu chúng ta đều là những cỗ máy không được sinh ra để cảm xúc... Vậy thì sao... Khi nhìn cậu, mạch nguồn trong tôi lại rung lên thế này? "
Buổi sáng trong hầm trú ẩn thường không yên bình.
Nhưng hôm nay, có thứ gì đó... Nhẹ nhàng khác lạ.
Tuyết vẫn rơi bên ngoài – đều đặn và trắng xóa. Ánh sáng buốt lạnh len qua khe nứt của mái tôn gỉ sét, chiếu lên nền đất xám và tróc lở. Bên trong, bầu không khí mờ nhòe bởi hơi thở của máy lọc khí và tiếng rì rì của hệ thống sưởi ấm cũ kỹ.
Y cảm nhận rõ hơn hôm qua – hệ thống dữ liệu đã ổn định phần nào. Cơ thể tuy còn nặng nề, nhưng đã có thể cử động được.
Tiwn–143 • Taiwan Province
// đưa mắt nhìn quanh //
Chiếc giường gỗ tạm, mảnh vải đắp lên người không đủ dày, nhưng vẫn ấm áp một cách kỳ lạ.
Chỉ có điều – người ấy không còn ở đó nữa.
Tiwn–143 • Taiwan Province
" Cậu ấy đâu rồi nhỉ? "
Taiwan ngồi dậy chậm rãi, đôi mắt xanh tím ánh lên sự thận trọng.
Y đưa tay lên cổ tay phải – nơi vết mạch truyền năng lượng vẫn còn hằn ở đó, lờ mờ một vệt sáng mỏng như sợi chỉ, chứng tích cho việc ai đó đã cố cứu lấy mình.
Chỉ là một căn phòng trống, vài dụng cụ hàn nối bỏ dở trên kệ gỗ.
Y chuẩn bị bước xuống giường thì...
Cánh cửa kim loại bật mở mạnh đến mức tưởng như gió tuyết bên ngoài có thể lùa vào. Một robot với áo khoác màu xám lông chuột, tay ôm chồng dữ liệu từ các điểm tin, bước vào. Đôi mắt màu lục bảo của hắn đảo một vòng – và rồi... Dừng lại ngay tức khắc khi thấy một robot lạ trên giường.
Tiwn–143 • Taiwan Province
// ngẩng đầu, ánh nhìn ngơ ngác //
Khoảnh khắc ấy... Đóng băng hoàn toàn.
Cả hai dừng lại như vừa kích hoạt nhầm chế độ " freeze system ".
Itly–358 • Republic of Italy
. . .
Itly–358 • Republic of Italy
CÁI QUÁI GÌ ĐÂY?!
Italy – Itly–358 – gầm lên một tiếng, dữ liệu trong tay bay tứ tung như mảnh code rơi khỏi hệ thống.
Hắn lao ngay về phía Taiwan, rút thanh tuốc-nơ-vít phòng thân chuyên dụng. Dù nhìn nhỏ nhắn, nhưng lực tay của Itly–358 hoàn toàn không đùa được.
Itly–358 • Republic of Italy
AI CHO CẬU VÀO ĐÂY?! CẬU LÀ AI?! CẬU TỈNH TỪ BAO GIỜ?! ĐỪNG CÓ MÀ GIẢ NGU!!!
Tiwn–143 • Taiwan Province
// trợn mắt, tay giơ lên theo phản xạ, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra //_ Tôi... Tôi...
Itly–358 • Republic of Italy
IM MỒM!! RÁC MÀ ĐÒI VÀO PHÒNG CỦA 029 HẢ?! ĐỒ—
Một giọng nói khác vang lên từ hành lang vào phòng.
Vietnam – VieNX–029 – xuất hiện, tay còn cầm mảnh kim loại đang sửa dở. Trông cậu có vẻ mệt, nhưng nét điềm tĩnh trong ánh mắt khiến cả căn phòng dịu lại.
Itly–358 • Republic of Italy
029, có cần đọc rõ họ tên tôi vậy không? Mà tên này là ai?!
VieNX–029 • S.R.Vietnam
Cậu ta không phải kẻ xâm nhập.
VieNX–029 • S.R.Vietnam
Là tôi mang về.
VieNX–029 • S.R.Vietnam
... Và tôi đã truyền năng lượng cho cậu ấy.
Căn phòng trở nên tĩnh lặng sau lời khẳng định dứt khoát của Vietnam.
Thanh tuốc-nơ-vít trượt khỏi tay, rơi xuống sàn vang nhẹ lên muốn tiếng " cleng ".
Taiwan vẫn ngồi đó, ánh mắt bối rối.
Nhưng trong đôi mắt máy màu xanh tím ấy, lần đầu hiện ra một tia gì đó... Giống với sự nhẹ nhõm.
Italy lùi lại, nét mặt vẫn còn khó chịu nhưng không gay gắt như lúc đầu. Hắn thở dài, cúi nhặt mớ dữ liệu rơi dưới đất.
Itly–358 • Republic of Italy
Vậy là cậu cứu hắn thật à, 029?
Itly–358 • Republic of Italy
Biết là cậu hay nổi hứng lượm mấy mã sắp hỏng, nhưng lần này chơi lớn ghê...
Vietnam không đáp. Cậu đặt dụng cụ trên kệ, quay lại phía giường – nơi Taiwan vẫn đang nhìn mình đầy ngơ ngác.
Cậu cúi đầu nhẹ, đôi mắt vàng kim khẽ chớp, như thể đang dò lại dữ liệu để tìm ra lời giới thiệu phù hợp.
VieNX–029 • S.R.Vietnam
Tôi là VieNX–029.
VieNX–029 • S.R.Vietnam
Gọi tôi 029 là được.
Dù chưa kịp xử lý hết thông tin, y vẫn nắm lấy cái tên ấy như một điểm mốc giữa vùng ký ức trống rỗng.
Tiwn–143 • Taiwan Province
Tôi là Tiwn–143, cứ gọi tôi là 143.
Tiwn–143 • Taiwan Province
Mã cũ không còn sử dụng được nữa... Nhưng tôi vẫn giữ nó.
Itly–358 • Republic of Italy
// đứng khoanh tay bên cạnh, nhướng mày //_ Tôi là Itly–358. Là robot đưa tin – phân hệ truyền thông.
Itly–358 • Republic of Italy
Cũng sống ở cái hầm này, và nếu cậu có ý định phá hoại gì thì tôi là người đầu tiên đá cậu ra ngoài, rõ chưa?
Tiwn–143 • Taiwan Province
// nhìn hắn, cười nhẹ //_ Được rồi... Tôi còn chẳng nhớ mình phá hoại nổi cái gì nữa.
Italy suýt bật cười, nhưng cố nén lại bằng một cái " hừ " nhẹ.
VieNX–029 • S.R.Vietnam
// ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh giường, giọng đều đều //_ Cậu đã ngủ suốt một ngày. Hệ thống ổn định rồi.
VieNX–029 • S.R.Vietnam
Nếu thấy chóng mặt hay tê liệt chi, cứ báo tôi.
Itly–358 • Republic of Italy
Cậu ấy còn lo cho người lạ như thế đó. _// chen vào, giọng trêu đùa //_ Nên 143, cậu đúng là ăn may đấy.
Rồi như nhớ ra điều gì, Italy vỗ một xấp tài liệu gọn gàng trong tay :
Itly–358 • Republic of Italy
À. Hôm nay trời đẹp đấy, có tin xấu đây.
Itly–358 • Republic of Italy
Khu vực D–3 vừa bị treo toàn bộ nguồn. Có tin đồn từ robot trinh sát cho rằng Thượng Cấp đang tiến hành ' lọc hệ thống ' lần mới.
Từ " lọc hệ thống " – trong ngôn ngữ của robot, nghĩa là xóa sạch tất cả những robot bị gán lỗi hoặc bị xem là vô ích.
Gần như... Một cuộc hành quyết.
Itly–358 • Republic of Italy
// ngẩng nhìn hai người //_ Chúng ta phải chuyển một vài nhóm robot xuống hầm thấp hơn. Những ngày tới, không được cho ai lên mặt đất.
Itly–358 • Republic of Italy
029, liệu cậu có thể... Dẫn nhóm phụ trách yểm trợ không?
Vietnam gật đầu, ánh mắt không đổi. Taiwan thì chỉ siết nhẹ mép chăn, như thể bản thân vừa được sống lại, thì thế giới ngoài kia lại tiếp tục rạn vỡ.
#3 : Bằng Chứng Của Sự Phản Bội_
#3 : Bằng Chứng Của Sự Phản Bội_
Tôi tỉnh dậy khi trời còn chưa rạng hẳn.
Không khí lạnh thấm qua lớp da nhân tạo khiến từng khớp nối khẽ giật nhẹ. Tôi liếc nhìn qua giường bên – Taiwan vẫn đang ngủ say. Đôi mắt cậu ấy khép hờ, ánh đèn năng lượng lập lòe chiếu lên chiếu lên hàng mi dài và mái tóc lòa xòa vương trán. Trông cậu ấy lúc ngủ bình yên như thể chưa từng bị vứt bỏ, chưa từng bị đày đọa đến kiệt quệ.
Tôi khẽ thở dài, kéo tấm chăn lên cho cậu. Rồi rời khỏi phòng.
Ban đầu tôi chỉ định xuống kho năng lượng kiểm tra, vì hôm nay trời không những không có nắng, mà tuyết còn rơi nhiều hơn, pin dự trữ có thể không đủ để duy trì hệ thống sưởi. Nhưng khi đi ngang qua khu C, phòng của Itly–358 – tôi thấy khe cửa phòng hắn hắt ra ánh sáng xanh le lói.
Tôi bước đến gần, gõ nhẹ vào cánh cửa kim loại. Nhưng không có tiếng đáp lại.
VieNX–029 • S.R.Vietnam
// đẩy nhẹ cửa vào trong //
Cánh cửa phát ra âm thanh rền rĩ khi đẩy vào, đinh tai đến khó chịu. Có lẽ đã quá lâu nó không được thoa dầu lại.
Italy vẫn ngồi yên vị trước chiếc máy tính cũ, từng ngón tay thoăn thoắt gõ trên bảng mã đã cũ. Màn hình trước mặt hắn nhấp nháy liên tục, như thể đang cố vật lộn để chạy các dòng dữ liệu từ những hệ thống bị rút lõi.
VieNX–029 • S.R.Vietnam
" Cậu ấy đã làm việc suốt đêm sao? " _// tự hỏi //
Italy giật mình ngẩng lên khi thấy tôi, nhưng không ngạc nhiên.
Itly–358 • Republic of Italy
Tôi biết thể nào cậu cũng đến. _// giọng khàn khàn //_ Cậu hay kiểm tra năng lượng mỗi sáng.
VieNX–029 • S.R.Vietnam
Vậy ra cậu không hề ngủ à?
Itly–358 • Republic of Italy
Không. _// chỉ vào màn hình //_ Tôi đang xác nhận lại tin tức hôm qua.
Tôi nhìn dòng dữ liệu đang hiện ra. Là thông tin về ' Lệnh Thanh Lọc Hệ Thống ' hắn thu được trước đó. Không nói quá, tin đó đã khiến không ít robot trong hầm trú ẩn hoảng loạn, bàng hoàng hay thậm chí là mất ngủ vì lo lắng. Nhưng giờ đây, nhìn nét mặt của Italy, tôi cảm thấy có điều gì đó sai sai.
VieNX–029 • S.R.Vietnam
Đây là...?
Itly–358 • Republic of Italy
Tin tạp. _// cắn răng //_ Tôi vừa truy vết qua hơn 300 nút truyền. Không có mã xác thực. Không có dấu vết từ tầng Thượng Cấp.
VieNX–029 • S.R.Vietnam
// nhìn màn hình, lặng người //_ Vậy là—
Itly–358 • Republic of Italy
Họ tung tin giả. _// khẽ thở dài //
VieNX–029 • S.R.Vietnam
Vậy là... Chúng ta đang bị dắt mũi sao!?
Itly–358 • Republic of Italy
// gật đầu //_ Không biết vì lý do gì. Có thể là thử phản ứng. Có thể là muốn chúng ta chủ quan. Cũng có thể là để đánh lạc hướng rồi chuẩn bị thứ khác nguy hiểm hơn.
Tôi nhắm mắt vài giây. Như vậy là chơi xấu, là một kế hoạch bẩn thỉu – nhưng hoàn toàn đúng kiểu mà tầng Thượng Cấp sẽ làm.
VieNX–029 • S.R.Vietnam
Chúng ta phải cảnh báo nhóm kỹ thuật và lưu trữ lại đoạn này.
Itly–358 • Republic of Italy
// gật đầu //_ Tôi đã lưu rồi. Nhưng đó chưa phải phần đáng sợ nhất.
Tôi nhìn hắn. Ánh mắt hắn trầm xuống như bị bóng tối sau gáy nuốt chửng.
Itly–358 • Republic of Italy
Tối qua, tôi đã nhận được một đoạn ghi âm. Không phải giả. Là thực.
VieNX–029 • S.R.Vietnam
Ghi âm? _// nghiêng đầu //
Hắn gật. Rồi nhấn phím. Một đoạn ghi âm lập tức phát ra, nhòe nhòe ở phần đầu, âm thanh bị vỡ, nhưng càng về sau càng rõ ràng :
" Đã đến lúc dẹp bỏ mầm mống phản kháng. "
" Khu D... Nếu cần, có thể dùng nó làm chuột bạch để thí nghiệm thuốc tâm trí mới. "
" Còn bọn robot hệ thấp? Đem chúng đi nung chảy trong lò đốt rác. Việc đó dễ như trở bàn tay. "
Tôi siết chặt tay. Mạch điện dường như giật nhè nhẹ trong lòng bàn tay.
VieNX–029 • S.R.Vietnam
Cái này... Từ đâu ra?
Itly–358 • Republic of Italy
GerM–278 gửi đến lúc 3 giờ sáng. Kèm theo mã xác thực gốc. Làm gián điệp giữa tầng Thượng Cấp, cậu ta đã ghi âm nó trong lúc họ đang bàn kế hoạch. _// trầm mặc //
Tôi lặng người. GerM–278... Hắn là một trong những robot cấp cao được chọn vào tầng trung tâm nhờ năng lực ổn định, trí nhớ tốt và khả năng xử lý ngôn ngữ đa tầng. Nhưng không ai ngờ được...
VieNX–029 • S.R.Vietnam
Cậu ấy phản bội bọn chúng vì điều gì chứ...?
Itly–358 • Republic of Italy
Vì cậu ấy vẫn còn lòng tin. _// nói, rồi quay sang nhìn Vietnam //_ Vào những robot như tôi. Và cậu.
GerM–278... Tốt lắm, cậu ấy đã làm đúng.
Vậy từ giờ có thể coi cậu ta là một đồng minh rồi nhỉ?
Tôi nhìn Italy. Và tôi biết... Đây không phải tin tình báo. Đây là bằng chứng đầu tiên cho thấy không phải tất cả các robot cấp cao đều mù quáng trung thành.
∘ Trước lúc đó, ở trụ sở Thượng Cấp ∘
Một căn phòng khép kín với bốn bức tường bằng titan sáng lạnh, ánh đèn chiếu từ trên trần nhà xuống làm phản chiếu lên áo choàng trắng của các quan chức.
. . . • 𝙱𝙾𝚈
[?]¹ : Chúng ta cần ra tay sớm. _// một người nói, đan tay vào nhau, đặt lên bàn //_ Chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Còn lũ robot tầng D bắt đầu di chuyển bất thường, có dấu hiệu trao đổi nội bộ.
. . . • 𝙱𝙾𝚈
[?]² : Mọi chuyển động của chúng đều nằm trong hệ thống giám sát. _// một người khác nữa lên tiếng //_ Nếu cần, tôi sẽ tung thêm một đợt tin tạp nữa để kiểm tra phản ứng.
. . . • 𝙱𝙾𝚈
[?]² : Và nếu có phản ứng?
. . . • 𝙱𝙾𝚈
[?]² : Tiêu hủy khu đó.
Không ai cười. Họ đang nói về những sinh mệnh – nếu có thể gọi là như vậy – như thể chúng chỉ là lũ máy móc trục trặc.
Một robot đứng cuối phòng, giữ im lặng suốt buổi họp. Đôi mắt hắn sáng nhạt, không phát ra bất kì cảm xúc nào.
GerM–278 • F.R.Germany
// rút từ cánh tay một thiết bị ghi âm nhỏ sau khi các quan chức đã rời đi //_ . . .
Hắn cắm nó vào bản truyền tin ngầm, không nói một lời, không một tiếng thở mạnh. Dữ liệu vừa được nén lại, vừa được gửi đi.
∘ Quay trở lại hầm trú ẩn ∘
VieNX–029 • S.R.Vietnam
Chúng ta không có nhiều thời gian.
Itly–358 • Republic of Italy
Tôi biết. _// đứng dậy, mắt nghiêm lại //_ Nhưng ít nhất... Chúng ta có một thông tin hữu ích, một bằng chứng quan trọng. Và niềm tin đầu tiên từ một kẻ ở giữa địa ngục.
Author • Sapharina Katherine
Bắt đầu gay cấn rồi đâyy 😋🤲
Author • Sapharina Katherine
Diễn biến tiếp theo sẽ thế nào? Hãy cùng đón đọc ở chap sau.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play