Nghịch Thiên Tấu•Countryhumans/Flaghumans[China/VietChi]•
Chương 1 : Gnasche
[Gnasche : yêu đến sông cạn đá mòn. Yêu đến đau lòng]
Tình yêu này của y…chưa từng là thứ có thể gọi bằng tên. Chỉ biết rằng mỗi lần nhìn cậu xoay người bước đi, y lại thấy tim mình như rơi xuống đất một lần nữa
China đứng nơi đỉnh gió của thời cuộc, y đã từng nắm trong tay cả đất trời và máu. Nhưng có một người, dù đứng trong nắng hay trong mưa, vẫn mãi chỉ là cái bóng phía sau ánh bình minh của y, Việt Nam
Y chưa từng nói yêu, cũng chưa từng khóc vì ai. Chỉ duy nhất người ấy đã biến trái tim y thành nơi cư trú của cả trăm vạn cơn đau
China tự tin gọi đó là “thương”, mỗi chữ thương không cần hồi đáp. Thương đến điên cuồng, đến rách cả niềm kiêu hãnh ngàn năm. Thương như nước dâng trong ngực, ngập tới cổ họng, không thể thốt ra…
China biết Việt Nam sẽ không quay đầu lại. Y cũng biết cậu sống để vì dân, vì đất, vì non sông, không vì một trái tim điên cuồng nào. Nhưng y vẫn cứ mãi dõi theo. Vì đó…là điều duy nhất khiến y còn cảm thấy mình còn sống…
Việt Nam không ngu ngơ, cậu không mù không điếc. Cậu biết có một ánh mắt luôn âm thầm soi bóng cậu giữa vạn người. Biết có một người dõi theo mọi bước chân của cậu như giữ gìn một điều linh thiêng. Nhưng cậu chưa từng quay đầu lại
Bởi cậu còn nợ máu, nợ linh hồn, nợ những những người đã ngã xuống vì chữ “quốc”
Cậu không thể yêu y. Vì yêu y là phản bội những gì cậu đã bảo vệ. Nhưng cậu cũng không thể căm ghét y…chỉ có thể giữ chừng mực, giữ khoảng cách, giữ lấy chính mình khỏi ngã vào vực sâu mang tên China
Cậu đối xử với y vừa đủ tử tế, để không tàn nhẫn. Vừa đủ xa cách, để không lạc đường
China như một kẻ lạc giữ ngôi đền đổ nát của chính trái tim mình. Còn Việt Nam như một pho tượng thánh thần đặt giữa hư vô, không cúi đầu, cũng không đưa tay
China gọi đó là nghiệp, là bệnh, là người..
Và Việt Nam gọi đó là niềm đau êm dịu nhất mà y từng có…
Việt Nam
Hong Kong?! //nhìn đth//
Hong Kong
Đây đây! //bắt lại đth//
Hong Kong
Em nhiều việc quá, ngày nào cũng chạy dọc chạy xuôi
Hong Kong
Em gọi cho anh là có chuyện để nhờ, như tối hôm qua em có nói á
Việt Nam
Được rồi đang ở nhà anh trai anh đây //nhìn quanh//
Hong Kong
Chẳng biết sao sáng hôm qua vẫn khoẻ như trâu ý, làm hết tấn giấy
Hong Kong
Mà đêm về nhà mà người ướt nhẹp!
Hong Kong
Dầm mưa ở ngoài đêm về sốt tận 40 độ //giọng gắt gỏng//
Việt Nam
Ừ, thôi chú cứ làm thì làm đi
Việt Nam
Tôi mang cơm đến rồi
Hong Kong
Xin lỗi nhá, anh là hàng xóm gần nên là nhờ anh vậy
Hong Kong
Với lại tình hàng xóm cũng đâu phải ngày một ngày hai xây dựng được?
Hong Kong
Thôi thì mong anh giúp lần này, coi như vì tình hàng xóm //nài nỉ//
Việt Nam
Vào nhà luôn rồi chẳng lẽ lấy xe đi về, chú đùa //làm giảm căng thẳng xuống//
Hong Kong
Vâng, cảm ơn anh
Hong Kong
Ông anh nhà em cồ hủ lắm, ổng mà không uống thuốc thì cứ dùng biện pháp mạnh chứ không khổ lắm
Việt Nam
Biết rồi, thôi chú cũng không có thời gian
Hong Kong
Mai mối công tác xong em về
Việt Nam
Ừ ừ, có gì tôi gọi
Hong Kong
Và cảm ơn anh lần nữa //cúp máy//
Cuộc gọi đã kết thúc, và Việt Nam đang đứng ở nhà China
Vì sao cậu lại nhận lời giúp? Cũng vì tình hàng xóm, như câu Hong Kong nói, quan hệ quốc gia luôn luôn phải khéo léo thì khi có chuyện mới trở mình được
Tại cậu mà China mới bị sốt, ai bảo tên ngu si đó đứng dưới mưa dõi theo tấm lưng cậu làm gì, đã nói rõ ràng rành mạch tới vậy mà cứ vẫn ôm niềm hi vọng hão huyền. Cậu không cấm yêu, nhưng đừng làm tình yêu ấy liên luỵ đến cậu. Việt Nam còn nhiều thứ phải làm hơn là quan tâm mấy chuyện mất thời gian này, vì cậu biết mình sẽ không quay đầu
Việt Nam
Giấy tờ khắp nơi, nhà này không sợ mình ngó trộm mấy hồ sơ quan trọng à?
Việt Nam
Phòng hắn đâu rồi?
Việt Nam
Tôi mang ít cơm thịt và cháo nếu anh không ăn được gì này
Thôi thì, không phải vì thương, cũng không phải vì yêu. Chỉ là cậu biết, có một người đã lặng lẽ đau từ đêm hôm qua hoặc là đã từ rất lâu rồi. Mà người như cậu, sẽ không bao giờ bỏ rơi những kẻ từng vì mình mà ngã xuống
Căn phòng ấy tối. Không phải vì thiếu đèn, mà là tối vì không ai bật nổi ảnh sáng lên nữa
Rèm cửa được kéo kín mít. Một màu đen phủ trùm như đang che giấu cả thế giới này khỏi trái tim y, hoặc ngược lại, y đang trốn cả thế giới, chỉ để giữ lại bóng lưng một người
Trên giường y vẫn cần cái điện thoại của mình và ánh sáng nhỏ của màn hình soi cả một cái căn phòng đen tốt rộng lớn này. Trên màn hình là cuộc trò chuyện giữ y và cậu, cuộc trò chuyện vào cái đêm hôm ấy khi trời mưa tầm tã và y đã đổ bệnh từ khi đó. Tin nhắn của y dài, không dấu, bấm vội vàng, như thể đổ hết tội lỗi về phía mình và xin cậu đừng ghét mình, rồi chỉ nhận lại được ba chữ…tôi sẽ tới
Tôi sẽ tới, nhưng không vì thương
Tôi sẽ tới, chỉ để giữ lễ nghĩa
Tôi sẽ tới, rồi sẽ lại rời đi…
China
//nghe thấy tiếng của Việt Nam//
China
Cậu..cậu tới rồi //tròn mắt nhìn Việt Nam//
Việt Nam
Tôi tới rồi, ăn đi xong uống thuốc
China
Là cậu sao..? //không tin là cậu tới//
China
“Mình đang mê sảng..đúng rồi mình đang mê sảng..”
Việt Nam
Anh dậy đi, xong vào bếp ăn
Y không tin. Không dám tin!
Bởi mỗi lần y mơ về người ấy, lúc tỉnh dậy đều là vực thẳm
Y cống gắng nhắm mắt lại, chờ nó tan đi trong giấc mộng. Nhưng mùi cỏ khô từ áo Việt Nam vẫn còn quanh quẩn nơi đầu mũi y. Tiếng bước chân, tiếng đặt túi đồ ăn xuống vang lên thật quá
China
Việt Nam…Việt Nam cậu tới thật rồi!
Việt Nam
Xuống giường mau lên
Việt Nam
Tôi không thể ở đây tới chiều đâu
China
“Biết..biết cậu không thương tôi nhưng tôi lại thương cậu tới phát điên!”
China
//cố gắng lết lên bếp//
Việt Nam
Ngồi xuống bàn đi, tôi hâm nóng cháo là được ăn luôn
China
//muốn tiến lại gần//
Y muốn ôm cậu ấy. Nhưng chỉ đưa ngón tay được một nửa thì China thu nó lại..
Vì y sợ. Sợ một cái chạm khẽ cũng sẽ khiến bóng lưng kia lại rời đi, không bao giờ quay lại nữa
Và y biết lần này, dù cậu ở lại mười phút, y cũng sẽ dùng cả đời để sống với mười phút ấy…
Việt Nam
//bưng bát cháo ra//
Việt Nam
Anh mà không ngồi xuống và ăn hết là mai tôi khỏi lên
China
//vội vã ngồi xuống ghế//
China
Mai cậu lại tới sao?
Việt Nam
Anh không thích à? //đặt đũa xuống//
China
Không phải thế //khua khua tay//
China
Rất là bất ngờ khi cậu tới sớm tới vậy
Việt Nam
Thế mai tôi tới muộn hơn
China
Không cần đâu //càng lúc càng vụng//
Việt Nam
Cơm trưa và tối tôi để ở tủ lạnh
Việt Nam
Thuốc tôi để cạnh ly nước cạnh anh
Việt Nam
Nhớ uống rời nhau
Việt Nam
Ngày ba viên, còn cái này ngày hai viên sáng tối
Việt Nam
Nhớ hâm nóng lại mà ăn, không là sẽ không ngon đâu
China
//không nuốt nổi cơm//
Cơm nghẹn ở họng, sống mũi cay nồng, lệ nóng trực trào. Dù chỉ là lễ phép, tình hàng xóm, chừng mực thì cũng chưa có ai quan tâm tới giấc ăn giấc ngủ từng ly từng tí của y ngoài mấy đứa em cả
Việt Nam
//cười gật đầu rồi đi ra cổng//
Cơm Việt Nam nấu lẽ ra nên ngon gấp trăm lần những bát cơm bình thường, cớ sao lại đậm vị nước mắt thế này
Y muốn cậu ấy ở lại dù chỉ một chút thôi, hiếm khi Việt Nam tự mình đến gặp y như hôm nay
China tự trách vì sai bản thân lại tham lam tới vậy
Y không nên như thế, như này đã quá đủ rồi phải không
China
//mỉm cười nhẹ rồi ăn cơm//
Andrey
Chứa nội dung chính trị đu thì đu không đu thì CLICK BACK!
Andrey
Là NOTP thì cũng CLICK BACK NỐT!
Chương 2 : Saudade
[Saudade : Cảm giác khao khát một ai đó nhưng người đó sẽ có thể chẳng bao giờ quay trở lại]
Macau
Dù anh có nhờ Việt Nam qua và đưa cơm vài bữa thì tình hình không khá hơn đâu!
Hong Kong
Chứ chẳng lẽ tao cứ kệ thằng già kia chết dí trên giường?
Hong Kong
Cùng ruột cả, thấy ổng như thế thì cũng phải nghĩ cách chứ
Hong Kong
Thế mày có cách nào ngon hơn không?
Macau
Nhưng em biết là dell hay chút nào
Macau
Biết rõ tính của Việt Nam cậu ấy chỉ giúp chứ đã nói rõ giới hạn rồi
Macau
Người đau thì chỉ có ông già kia
Macau
Anh làm ăn chẳng nghĩ trước sau gì cả
Macau
Chỉ sợ ổng có khả năng chết vì tình á
Hong Kong
Cái gì đến nó đến
Hong Kong
Giúp xong bị chửi
Macau
Giúp khôn thì mới khen
Macau
Giúp ngu á thì khỏi đi
Macau
Biết ổng luỵ rồi mà còn
Hong Kong
Nhưng ổng có cho ai vào nhà ổng ngoài hai đứa mình và Việt Nam không?
Hong Kong
Nhìn bệnh vậy thôi chứ vật tay đôi vẫn vật được
Macau
Với em thì duyên này dell đẹp
Macau
Bỏ đi cho xong chứ gắn gép
Macau
Có ngày ổng chết vì tình thật đấy
Macau
Ổng điên lắm chứ đừng đùa
Hong Kong
Tao cũng sợ thấy mồ!
Macau
Khôn với thiên hạ mà ngu như shit với đúng một người
Hong Kong
Trời trách phạt cả
Macau
Ăn ở thất đức //lắc đầu//
Hong Kong
Mồm nói, tay bóc lột
Macau
Khôn mấy thì khôn nhưng cũng dell lại với trời //thở dài//
Hôm nay, Việt Nam lại đến
Cậu mang theo một giỏ cơm cẩn thận bọc vải, bên trong là cháo trắng, canh hầm, thêm vài món nhỏ đủ sắc đủ vị. Như hôm qua, và cũng sẽ như ngày mai nếu y còn chưa khỏi bệnh. Tính cách của cậu vốn thế, đã mở lời đồng ý thì không bỏ dở, đã hứa sẽ chăm là chăm đến nơi đến chốn
Những món ăn trong giỏ đều đầy đặn, tinh ý và bổ dưỡng, chẳng ai nghĩ là được nấu cho một người mình không mảy may thương xót. Nhưng đối với Việt Nam, đó chỉ là nghĩa vụ, một lời nhờ vả của láng giềng, một sự đáp lễ lịch sự đúng mực, không hơn
Cậu bước vào căn nhà vẫn u tối như cũ, đặt giỏ lên bàn bếp, rồi không cần đợi thêm, cậu đi thẳng vào phòng ngủ
Việt Nam
China, anh dậy chưa?
Chỉ có tiếng ve ngoài trời trả lời cậu trong nắng gắng
Việt Nam
China, tôi vào nhé
Căn phòng không có ánh đèn nào bật lên, rèm cửa cũng không kéo lên. Cả không gian dày đặc như mùi thuốc thang lẫn hơi ẩm mốc, như đang bị mắc kẹt trong cơn hấp hối kéo dài
Việt Nam
//đi vào mở cửa sổ//
Việt Nam
Anh không chịu tỉnh dậy ăn cơm là mai tôi khỏi tới
Việt Nam
//nhìn y trên giường//
China nằm cuộn tròn trên giường như một đứa trẻ bị bỏ quên. Mặc dù bên ngoài trời đang nắng gắt đến cháy da, y vẫn quấn kín trong chăn, chỉ hở khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng lên như bị đốt cháy mồ hôi túa ra như suối, lăn dọc theo thái dương, ướt đẫm cả gối lẫn tóc
Trán y đỏ rực. Nhịp thở đứt đoạn, không đều, như thể mỗi hơi hít vào đều là một lần vật lộn với chính sự sống của mình
Việt Nam
//kéo y ra chăn//
Việt Nam
//đặt tay lên trán y//
Việt Nam
Sao lại sốt cao thế này!
Việt Nam
Chẳng phải hôm qua hắn đang trong tình trạng khỏi sao?
Việt Nam không nói gì thêm, vội vàng chạy vào nhà tắm, giặt nước lạnh, rồi chạy vào phòng, nhẹ tay lau chán y. Dù ánh mắt cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng gân tay đã siết lại, từng chuyển động đều mang theo một sự căng thẳng vô hình. Một sự sợ hãi rất đỗi người, thứ mà cậu đã quá quen với việc phải che giấu
Cơn sốt hành hạ y tới nỗi y đang bị ảo giác, Việt Nam đang tận tay chăm sóc y kìa, điều mà cậu sẽ không bao giờ làm, China biết rõ. Nhưng y thích ảo giác này, nếu được thì hãy cho y sốt vạn năm cũng được chỉ để nhìn thấy người ấy luôn ở bên cạnh là y mãn nguyện lắm rồi
Trong cơn sốt, China nói mớ…
China
Tôi yêu cậu mà..tôi đã luôn yêu cậu
Việt Nam không đáp, vẫn cú tiếp tục lau chân tay cho y. Nhưng ánh mắt thì đang nhìn y như kẻ điên vừa rơi xuống vực. Lau xong rồi cậu đứng dậy thay nước, cái gì cũng có giới hạn, và cậu cũng thế
China
//vẫn chưa tỉnh hoàn toàn//
Việt Nam
//đưa tay chạm lên trán y//
Việt Nam
Hạ sốt được một chút rồi này
Việt Nam
Hôm qua vẫn sốt nhưng không đến nỗi
Việt Nam
Hôm nay thì lại nặng hơn hôm qua //cau mày//
Việt Nam cũng không thể bỏ mặc China như thế này được
Dù rằng cậu không thích nhưng lỡ y có chuyện gì thì sao?
Vì Việt Nam đã nhận lời với Hong Kong rồi mà
Có gì là sẽ lấy đầu cậu ra đổ tội cho xem
Việt Nam
Anh phiền thật đấy China
Việt Nam
Anh toàn đem lại rắc rối cho tôi
Việt Nam
Lẽ ra tôi không nên lặng im để tình cảm của anh nảy nở
Việt Nam
Ngay từ lúc đầu tôi nên rõ ràng rành mạnh hơn mới phải
China vẫn nằm yên, mắt nhắm nghiền, nhưng Việt Nam đâu hay rằng y đã nghe thấy hết. Nghe được cả sự từ chối, lẫn niềm hối hận lạnh như sắt trong giọng nói ấy…và rồi, một giọt nước mắt mằn mặn khẽ tràn qua khoé mắt y, rơi xuống gối, nóng như lửa. Mũi y nhăn lại một chút, khoé môi run lên, không phải vì cơn sốt, là vì cơn đau đang vỡ ra trong lồng ngực
Y tưởng mình đang mơ, một giấc mơ ác nghiệt. Vì trong mơ, người y thương nhất lại là người liên tục từ chối trái tim y, bằng một giọng nhẹ nhàng như gió, nhưng lời nói lại bén như dao
Việt Nam
Dọn lại rồi đợi tới tối thôi
Việt Nam dừng ánh mắt ở chiếc giỏ đựng cơm của cậu hôm qua, bát đũa bên trong được rửa sạch và sếp ngăn nắp lại với nhau, chúng sạch bóng, không dính một tí mỡ hay bụi bẩn nào
Việt Nam
Ai mượn anh rửa hả China?
Việt Nam
//đoán ra vì sao y ốm nặng hơn//
Việt Nam
Tôi bó tay với anh đấy
Việt Nam
//nhìn chiếc giỏ//
Hoá ra cơn sốt gần bốn mươi độ ấy không bất thình lình mà đến, mà vì cái tình yêu mù loà đến đáng thương. China thương giỏ cơm như thể thương chính tay người đã nấu. Y muốn nâng niu một chút gì của Việt Nam, nên y mới đứng dậy rửa sạch từng chiếc đũa, từng cái bát như thể đang rửa một điều thiêng liêng
Vào đêm hôm qua, China đã cố lết mình ra khỏi giường, gom lại từng chiếc đũa, chiếc khăn ăn mà cậu để lại. Y rửa chúng dưới vòi nước lạnh, không phải một lần mà là tới tận ba lần, rửa sạch rồi lau khô, lau khô rồi kiểm tra vết xước. Như thể đó là những di vật còn sót lại của một giấc mơ chưa từng bắt đầu. Y cúi đầu trước một cái giỏ mây cũ. Đôi mắt đỏ hoe vì mỏi, vì mệt, vì nước xà phòng văng vào, nhưng không dám chớp
China cứ thế mà rửa cho đến khi trời về khuya cơ thể yếu ướt run lên từng hồi. Mùi thuốc ngấm không nổi, mùi nỗi nhớ thì ăn mòn đến tận xương. Tình yêu không ai nhìn tới…luôn là thứ dễ làm người ta chết chìm nhất..và hôm nay, y nằm ở đó, người nóng rực, ướt đẫm mồ hôi, như một kẻ đã đánh cược tất cả chỉ để giữ lại mùi hương của người thương, dù chỉ qua một chiếc đũa vô tri
Việt Nam
//vào lại phòng của China//
Việt Nam
Tôi mệt với anh thật đấy..
China
Việt Nam..tôi xin lỗi..
China
Một lần thôi ở lại được không..tôi nhớ cậu..//khàn giọng//
Giọng khàn đặc. Lúc run rẩy, lúc nức nở. Như đứa trẻ bệnh hoạn van xin thứ ánh sáng không thuộc về mình
Việt Nam
//lau trán cho y//
Ánh mắt cậu không thay đổi
Vẫn là ánh mắt đó, bình lặng, không gợn sóng. Không thương xót. Không yếu lòng. Chỉ một chút…im lặng như đang quan sát một bi kịch đã biết trước kết thúc
Việt Nam
Hạ sốt đi rồi tôi sẽ ở lại lâu hơn
Việt Nam
Sau này đừng dại như thế nữa
Việt Nam
Tôi không dư hơi mà ngày nào cũng chăm anh như con được đâu
Việt Nam
Mau khoẻ lên là được
China
//nhìn thấy rèm cửa được kéo ra//
China
Việt Nam qua rồi sao!
Trên bàn có một mảnh giấy nhỏ đặt gọn bên cạnh hộp cháo còn ấm
China
Không là tôi không tới nữa đâu //đọc mẩu giấy//
China
//vừa vui vừa xấu hổ//
China
Ôi!! Cái gì thế này!!!
China
//ôm mặt úp xuống giường//
China
Tự chôn còn hơn chứ còn mặt mũi nào nữa!!!
Andrey
Trên đời này mấy ai si tình ngu si như này chứ:)))
Andrey
Này người ta gọi là dở hơi và ngu đó China à:)))
Chương 3 : Limerence
[Limerence : vì một người mà điên đảo thần hồn]
Y sốt ba ngày, nằm vật vờ như con rắn sắp rụng xác. Ai cũng tưởng y sắp chết, Hongkong nghe tin mà sót ruột không ngừng. Chỉ có một người không hoảng. Là Việt Nam
Cậu đến. Sáng nào cũng đến. Đem cơn, đút thuốc, vắt khăn. Không hỏi y có mệt không, cũng không nói một câu dịu dàng. Cậu làm hết, chăm lo từng chút một, như một cái máy
Cậu ở cạnh y một tuần. Một tuần ngắn như một giấc mơ đẹp. Nhưng cũng lạnh lùng như nấm mồ chưa chôn
Y tỉnh dậy không thấy ai. Không còn tiếng muỗng chạm mép bát. Không còn mùi thuốc nồng nàn khó chịu nơi đầu mũi. Việt Nam không đến nữa
Cậu chỉ chăm cho tới khi y đủ sức để quay lại chính trường…
China
Một tuần trôi qua cũng nhanh thật
Hôm nay cũng là ngày họp của liên hợp quốc. Buổi họp bắt đầu lúc mười giờ. China có mặt từ chín rưỡi, ngồi một mình ở bàn tròn, đọc tài liệu đã thuộc làu từ tuần trước. Y ốm cả tuần nay rồi nên ít ra cũng nên chuẩn bị trước để còn biết đường mà đối phó
U.N
Chào mọi các ngài. Ở đây đông đủ rồi nhỉ
China
//ngồi im quan sát//
America
Tôi có nghe nói anh bị bệnh nặng
America
Không biết hôm nay anh khoẻ hẳn chưa?
China
“Chết tiệt lại tên này nữa”
China
Cảm ơn ngài America quan tâm
South Korea
Ừm, đúng rồi khoẻ hơn mới đi làm chứ
South Korea
Không nên như vài năm trước
South Korea
Chưa khỏi bệnh hẳn mà đã cố đi làm, xong đâm ra lây hết cho mọi người
America
//nở nụ cười đồng ý//
Có vài người trên bàn họp xì xào nhẹ với nhau rồi nhìn China
China
Ồ! Cảm ơn cậu S.K đã quan tâm
China
Cũng may tôi không bị yếu như một vài người, bị lây xong là phải xin viện trợ từ Mỹ để thở
America
Ái chà, nghe mà muốn ho thực sự
America
Mà cũng may ghê thế giới còn đủ vaccin và đủ trí nhớ để không ngồi cạnh với người từng giấu dịch rồi đổ thừa thiên nhiên
China
Nói như nào thì cũng đâu thể quên, ai đó cấm cửa tôi đầu tiên nhưng vẫn lén dùng vaccin của tôi nghiên cứu?
Japan
Đừng khơi dậy quá khứ không mấy tốt đẹp ra nữa mà
Japan
Chuyện cũng qua lâu rồi mà, đừng làm tổn thương nhau như thế //chắp tay cười//
Japan
Với China cũng cục tính thật. S.K chỉ hỏi thăm rồi ngỏ lời khuyên nhẹ nhàng mà anh lại làm chuyện um xùm lên
China
Cảm ơn mọi người quan tâm tôi
Căn phòng này…nó sạch tới mức khả nghi..
Bốn bức tường trắng muốt, ánh đèn rọi xuống sáng như lột trần người ta giữa thanh niên bạch nhật, ghế ngồi bọc nhung mà lạnh hơn cả lòng người. Trên bàn là những ly trà thơm, những kẻ rót lại chẳng dám uống, vì không ai dại gì mà nhấp một thứ có thể là độc dược pha loãng trong thứ gọi là..lễ nghi quốc tế
Phòng quốc tế sáng ấy ngập tiếng cười khác sáo. Việt Nam ngồi ở dãy giữa, cậu chỉ lắng nghe cuộc họp, và đối đáp lại nếu cần, còn không với ai cậu cũng cười nhẹ. China không rời mắt khỏi cậu dù chỉ một giây, để ý cách cậu cười dịu dàng với người khác chứ không phải mình làm China siết nhẹ bàn tay ở dưới gầm bàn
Việt Nam
Mọi việc điều tốt cả //cười rồi gật nhẹ//
Japan
Nghe nói Việt Nam là một trong những nước có địa lý rất đẹp
Japan
Cậu đang nằm trong top những nước có lợi thế để phát triển
Japan
Bảo sao America phải đàm phán lại với cậu rồi giảm thiếu lại
Việt Nam
Đối tác thì bên tôi không thiếu
Việt Nam
Nên là cái gì cũng nên chừng mực, đừng để mất miếng mồi ngon
America
Mỹ luôn sẵn sàng chào đón cậu, cậu là đối tác hiếm gặp
Y ghét cách cậu cười với kẻ khác. Nụ cười dịu dàng và mảnh như sương sớm tắt qua đầu núi
Y ghét cách cậu nghiêng đầu lắng nghe ai đó như thể thật sự quan tâm
Y càng ghét hơn cái cách cậu chẳng bao giờ cười với y như thế
Với y, cậu chỉ im lặng. Và ánh nhìn như dao nhúng nước
Ai cũng nhận ra, hôm nay China sắc sảo hơn thường ngày, y không ngần ngại với ai, sẵn sàng bụp lại từng câu từng chữ nếu cần. Y nghĩ, nếu Việt Nam hôm nay nhìn y bằng ánh mắt ấm hơn một chút, y có thể mềm lòng
Cậu chẳng buồn nhìn y, ngay cả khi y lên tiếng trước
Mọi người về hết rồi, chỉ còn China ở lại, dõi theo bóng lưng ấy. Y biết cậu ghét phiền phức, ghét khi mọi người chú ý tới mối quan hệ của cậu và y. Cậu không thích bị hiểu nhầm. Y biết. Nên vì thế China mới đợi mọi người đi hết rồi sau đó đuổi theo Việt Nam
Việt Nam
//không quay lưng//
China
Cậu..có thể nói chuyện với tôi một chút được không?
Việt Nam
Cái hôm anh dầm mưa đi theo sau tôi chưa đủ sao?
China
Tôi chỉ muốn nghe lòng cậu
China
Nhưng ít nhất tôi muốn biết
China
Tôi là gì đối với cậu?
China
Có thể tôi không có chỗ đứng trong lòng cậu
China
Nhưng..ít ra cũng là một người cậu coi trọng?
Việt Nam
China xin anh đừng tự làm đau bản thân nữa được không?
Việt Nam
Với tôi anh như nào thì chính anh là người biết rất rõ
China
Vì sao lại đến chăm tôi khi tôi ốm?
China
Tại sao lại quan tâm tôi!
China
Nếu cậu không coi tôi là gì trong mắt cậu?
Việt Nam
“Chết tiệt!! Chuyện nọ sọ chuyện kia rồi!!” //tự trách//
China
Cậu đã chăm sóc tôi rất chu đáo..
China
Việt Nam..rốt cuộc cậu coi tôi là gì trong mắt cậu?
Việt Nam
Về việc một tuần qua tôi qua nhà anh là vì hai lý do
Việt Nam
Một là Hongkong nhờ tôi tới
Việt Nam
Hai là vì tình hàng xóm, Hongkong đã mở lời xin tôi tới chăm, vì giữ lễ nghĩa tôi đã đồng ý
Cả bầu trời của China sụp đổ hoàn toàn
China
//không tin và không muốn tin//
Việt Nam
Đối với tôi anh chỉ là đối tác lâu dài
Việt Nam
Không hơn không kém
China
//không muốn nhìn thẳng vào mắt cậu//
Việt Nam
Tôi đã rõ ràng với anh đêm mưa hôm ấy rồi sao?
China
Nếu không yêu vì sao lại làm thế..//ngồi sụp xuống//
Việt Nam
Là anh tự đa tình
Việt Nam
Là anh tự suy diễn
Việt Nam
Nếu anh không phải China thì tôi vẫn sẽ nhận lời của Hongkong
Việt Nam
Xin anh đừng như thế
China
Xin cậu đừng lờ đi tình cảm của tôi
Việt Nam
//quay lưng bỏ đi//
China
Tôi yêu cậu rất nhiều!! //đứng dậy//
Trên con đường đi ra khỏi trụ sở, Việt Nam quay lưng bỏ đi
Không phải vì cậu không nghe thấy tiếng gọi nát lòng từ phía sau. Không phải là vì cậu không cảm nhận được ánh mắt ướt đẫm ấy vẫn đeo bám cậu như oan hồn chưa siêu thoát
Chỉ là Việt Nam luôn như thế
Hiểu tất cả. Nhưng chọn im lặng..
Một con người đã từng đi qua nhiều mùa lũ, biết rõ cơn đau nào xứng đáng để mình quay đầu
China
Việt Nam…Việt Nam..hức //nước mắt nhoà đi tầm nhìn//
Vì China..y đứng lại. Gió thổi lồng lộng trong khu vườn bên hông trụ sở, thổi tới đâu lạnh tới đó. Mà gió dữ vẫn không nổi một giọt lệ rơi khỏi mắt y. Nước mắt rơi chậm. Từng giọt. Rớt xuống đường đi cũ
China
//khuỵu xuống rồi ôm lấy mình//
China
Hức..tôi có thể ác với cả thế giới
China
Nhưng tôi nào dám làm thế với cậu..
China
Việt Nam..tôi có làm mọi điều sai trái với cậu cũng chỉ vì muốn cậu để tâm đến tôi một lần thôi
Hoa quanh y khẽ khép lại. Không ai muốn chứng kiến mỹ nhân tan nát cả. Cũng chẳng ai muốn nhìn một kẻ từng kiêu hãnh, giờ đây lại ôm lấy viết thương như một đứa trẻ bị bỏ rơi giữa chiến trường
Cảnh vật đẹp tới nghẹt thở. Nhưng cái đẹp ấy là giả..là do ánh mắt của Việt Nam để lại, như bỏ thuốc độc vào trong máu. Làm đầu óc y mơ hồ. Làm tim y đập sai nhịp. Làm y tưởng cậu sẽ quay đầu lại và chấp nhận y
Y đã thấy thiên đường, nhưng thực chất ra là y đang rơi tự do xuống giữa địa ngục. Một địa ngục phủ kín hoa, lừa dối bằng dịu dàng, giết chết bằng im lặng
China
Tôi vẫn sẽ mãi mãi yêu cậu
China yêu Việt Nam, như hoa yêu mặt trời, dù biết sẽ héo tàn
Nhưng vẫn nở. Vẫn yêu. Vẫn khóc, khi mặt trời quay lưng, mang theo cả mùa xuân của đời mình..
Andrey
Ôi, thật nhẹ nhàng và tràn ngập tình cảm😆❤️
Andrey
Cứ ngọt như này tầm chục chap nữa cũng được á trời🥰
Download MangaToon APP on App Store and Google Play