[(RHYCAP)] Giải Thoát
#1 Thẩm Vấn
Căn phòng kín im lặng đến mức nghe rõ tiếng kim đồng hồ trôi qua từng giây
Ánh đèn trên trần chói gắt, lạnh lẽo chiếu thẳng xuống gương mặt một cậu trai trẻ đang ngồi bất động trước bàn thẩm vấn Hoàng Đức Duy
Trước mặt cậu, một người đàn ông mặc sắc phục cảnh sát đang đứng, tay siết chặt hồ sơ vụ án, ánh mắt đăm chiêu đầy nghi hoặc Nguyễn Quang Anh đội trưởng đội trọng án, cũng là người duy nhất tin rằng… cậu không phải kẻ gi.ết người
Nguyễn Quang Anh
Cậu biết chuyện gì đã xảy ra hôm đó, đúng không?
Hoàng Đức Duy
//khẽ thở dài, mắt không nhìn đối phương// tôi đã kể lại hết cho các người rồi
Nguyễn Quang Anh
Câu chuyện của cậu có lỗ hổng
Nguyễn Quang Anh
Lúc chúng tôi đến hiện trường, cậu là người duy nhất ở đó
Nguyễn Quang Anh
Cậu không bị thương, không phản kháng, mà ngồi… bên cạnh x.á.c ch.ết
Hoàng Đức Duy
//cười nhạt// tôi đâu có phủ nhận điều đó
Nguyễn Quang Anh
Vậy cậu thấy gì?
Nguyễn Quang Anh
Làm gì trước khi chúng tôi đến?
Hoàng Đức Duy
Tôi… chỉ ngồi đó thôi
Nguyễn Quang Anh
//bỗng cao giọng, đập nhẹ tay lên bàn// chỉ ngồi đó?!
Nguyễn Quang Anh
Cậu nghĩ đó là lời giải thích đủ sao?
Nguyễn Quang Anh
Cậu nghĩ im lặng là cách thoát thân tốt nhất à?
Hoàng Đức Duy
Tôi không định thoát thân
Hoàng Đức Duy
Cũng chẳng có nơi nào để đi
Nguyễn Quang Anh
Cậu biết hết
Nguyễn Quang Anh
Tôi chắc chắn cậu biết
Nguyễn Quang Anh
Nhưng cậu không nói tại sao?
Nguyễn Quang Anh
Giữ im lặng thì có lợi gì cho cậu?
Hoàng Đức Duy
Chính vì tôi biết tất cả… nên tôi mới không nói
Hoàng Đức Duy
Có những thứ, anh biết rồi thì chẳng thay đổi được gì
Hoàng Đức Duy
//ngả người// anh muốn sự thật, nhưng sự thật… chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn thôi
---------còn tiếp---------
t/g
Không biết khi nào đăng nhưng cầu mong không flop
t/g
Hẹ hẹ hẹ hẹ hẹ hẹ hẹ hẹ hẹ hẹ hẹ hẹ hẹ hẹ hẹ hẹ hẹ hẹ hẹ hẹ
#2 Thẩm Vấn
Hoàng Đức Duy
Sự thật chỉ khiến mọi chuyện càng tồi tệ hơn thôi
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tôi là cảnh sát, nhiệm vụ của tôi là tìm ra sự thật
Hoàng Đức Duy
Vậy anh cứ tìm đi nhưng đừng mong tôi chỉ đường
Nguyễn Quang Anh
Chậc… Cậu cứng đầu thật đấy
Nguyễn Quang Anh
Nạn nhân... bị m.ó.c ruột, l.ộ.t da cảnh tượng như địa ngục
Nguyễn Quang Anh
Nhưng khi chúng tôi đến, chỉ có cậu ở đó
Hoàng Đức Duy
Tôi không phủ nhận
Nguyễn Quang Anh
Hung thủ đâu?
Hoàng Đức Duy
Trước mặt anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải
Nguyễn Quang Anh
Cậu không phải hung thủ
Nguyễn Quang Anh
Cậu run rẩy, ngồi bên x.á.c ch.ết, hai tay dính m.á.u đó không phải là hành vi bình thường
Hoàng Đức Duy
Tôi không bình thường
Nguyễn Quang Anh
Nếu cậu không nói, chúng tôi buộc phải xem cậu là hung thủ
Hoàng Đức Duy
Cũng được dù sao tôi cũng chẳng còn gì nữa
Nguyễn Quang Anh
Tự buộc tội mình không phải cách giải quyết
Nguyễn Quang Anh
Cậu biết tất cả, sao lại im lặng?
Nguyễn Quang Anh
Lại một ngày không điều tra được gì //rời đi//
Một tháng trôi qua cuộc điều tra vẫn không có chuyển biến gì ngoài quá khứ lặt vặt của tôi cuối cùng bên cảnh sát mất hết kiên nhẫn
Nguyễn Quang Anh
//đập mạnh tay xuống bàn// cơ hội cuối cùng cậu có nói không?!
Hoàng Đức Duy
Anh chắc chắn muốn biết?
Nguyễn Quang Anh
Tôi không hỏi lại lần nữa
Hoàng Đức Duy
Không sợ biết rồi… sẽ hối hận à?
Nguyễn Quang Anh
Tôi là cảnh sát việc điều tra vụ án, đòi lại công bằng cho nạn nhân là nhiệm vụ của tôi
Nguyễn Quang Anh
Và tôi cũng sẽ không để người vô tội nhận tội thay
Hoàng Đức Duy
//nhẹ nhàng nhấc cốc sữa lên// tháng trước anh mới gọi tôi là hung thủ đấy
Nguyễn Quang Anh
Vì cậu im lặng suốt bất kỳ ai cũng sẽ nghi ngờ
Hoàng Đức Duy
Vậy nếu giờ tôi nói, anh có tin không?
Nguyễn Quang Anh
Tôi sẽ kiểm chứng
Hoàng Đức Duy
//nhấp một ngụm sữa// vậy thì tôi kể
Nguyễn Quang Anh
Tôi nghe đây
Hoàng Đức Duy
Chuyện bắt đầu từ mười năm trước....
---------còn tiếp---------
#3 Mua
Hoàng Đức Duy
Chuyện bắt đầu từ mười năm trước
[10 năm trước – Một khu ổ chuột nghèo, chật chội, tường nứt, mái dột]
Ba Cậu
//tay cầm chổi gỗ, mặt đỏ vì rượu// mày giấu tiền đúng không?
Ba Cậu
Cái thằng mất dạy! Đưa đây!!
Hoàng Đức Duy
//chạy nép sát vào góc tường, người run bần bật// con… con không có giấu
Hoàng Đức Duy
Con thật sự không có tiền mà hu hu…
Ba Cậu
//giơ chổi lên đ.á.nh thẳng vào lưng cậu// không có tiền mà lúc nào cũng thấy mày lén ra ngoài
Ba Cậu
Không giấu thì lấy đâu ra tiền đi mua cơm?
Hoàng Đức Duy
//ngồi sụp xuống đất, giàn giụa// tiền đó là do con… đi rửa chén thuê kiếm được con không dám tiêu đâu… con để dành
Ba Cậu
//la hét, vung tay tiếp tục đ.á.nh//để dành?!
Ba Cậu
Mày để dành làm gìmày là con tao mà dám giấu tiền hả?!
Hoàng Đức Duy
//khóc nấc, co người lại, hai tay ôm đầu tránh đòn// con xin lỗi… đừng đánh nữa… con đau…
Tiếng cửa cọt kẹt mở ra. Ánh nắng từ ngoài rọi vào, theo sau là bóng dáng của một cậu bé lạ mặt, mặc đồng phục học sinh đắt tiền, tóc chải gọn, da trắng sạch sẽ. Theo sau cậu là hai người đàn ông mặc vest đen, dáng vẻ như vệ sĩ
Nguyễn Quang Anh
Dừng tay ❄️
Ba Cậu
//quay lại, giật mình khi thấy người lạ// các người… là ai?!
Nguyễn Quang Anh
//rút từ trong túi áo một xấp tiền dày cộp, vứt thẳng xuống đất//
tôi muốn mua nó❄️
Ba Cậu
//há hốc miệng nhìn xấp tiền, ánh mắt lập tức sáng rực// cái… cái gì cơ?
Ba Cậu
Cậu… nói lại lần nữa?
Nguyễn Quang Anh
Tao không nhắc lại một câu lần hai❄️
Nguyễn Quang Anh
đồng ý thì nhận tiền không thì… tao đi❄️
Ba Cậu
//lập tức cúi xuống, nhặt tiền, cười nhăn nhở// bán, bán chứ
----------còn tiếp----------
t/g
Há há há há hạ hạ hạ hạ hị hị hị hị hí hí hí hí hố hố hố hố hộ hộ hộ hộ
t/g
tim hộ tui vs flop quá trời
Download MangaToon APP on App Store and Google Play