Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RIKPHUC] Em Là Lý Do Khiến Tôi Phát Điên!!

Chương 1: 90 Tỷ

_1_
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
Ba ơi! Ba ơi đừng mà!! Ba cứu con với! Ba đừng để họ mang con đi!! / khóc + gào thét /
Một cậu thanh niên nhỏ nhắn bị hai người đàn ông to lớn túm lấy lôi ra khỏi căn nhà cũ nát nằm ở cuối con hẻm. Tóc cậu rối tung, chân trần, hai tay níu lấy cánh cửa sắt đang dần khép lại phía sau lưng. Bên trong cánh cửa đó, người cha – khuôn mặt gầy gò, đôi mắt thâm quầng, tay ôm đầu cúi gằm – không dám nhìn con trai mình thêm lần nào nữa.
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
BA ƠI!!! / phản kháng nhưng không thành /
Em gào lên, giọng nức nghẹn đến không thốt thành lời. Nhưng đáp lại chỉ là… sự im lặng đến tàn nhẫn.
Nvp (nam/nữ)
Nvp (nam/nữ)
Nv nam: Mày câm mồm lại ngay!!! / lôi em vào xe /
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
Thả tôi ra đi mà!!!
Nvp (nam/nữ)
Nvp (nam/nữ)
: / đẩy em vào ghế sau /
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
Làm gì tôi vậy hả!?
Nvp (nam/nữ)
Nvp (nam/nữ)
: ngồi im đi
Cánh cổng biệt thự nhà họ Lê mở ra khi trời đổ một cơn mưa lớn như trút. Chiếc xe đen dừng lại. Cánh cửa bật mở, Phúc bị xô mạnh xuống nền đất lạnh lẽo. Cậu trượt dài trên mặt đá ướt nhẹp, bàn tay bật máu vì va đập.
Nvp (nam/nữ)
Nvp (nam/nữ)
: Đi ra nhanh,muốn trả hết nợ 90 tỷ thì phải sống cho biết điều! Hiểu chưa?
Em không đáp. Cậu chỉ co người lại, cố giữ bình tĩnh, dù toàn thân đang run lên vì lạnh và sợ hãi.
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
Nh...nhưng mà mưa rồi..
Nvp (nam/nữ)
Nvp (nam/nữ)
: Người làm thì đi mà dầm mưa! Sau này còn phải quen!!
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
/ cắn môi chịu đựng + bước ra khỏi xe /
Cánh cổng sắt đóng lại sau lưng họ. Tiếng xe nổ máy rồ lên, xa dần… bỏ lại em một mình dưới cơn mưa.
Trước mặt em là căn biệt thự trắng to lớn như một tòa lâu đài đóng băng. Tầng tầng lớp lớp cửa kính, hàng hiên đá lạnh, và một bầu không khí xa lạ đến ngột ngạt. Em ngẩng đầu. Mưa tạt vào mắt, vào mặt, xối xuống vai mảnh khảnh.
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
" Con hận ba.. " / thì thầm /
Em tự bước chân lên bậc thềm – đôi chân trần ướt lạnh nện vào đá.
Trong biệt thự
Một người phụ nữ mặc đồng phục người hầu bước ra, nhìn cậu bằng ánh mắt vừa thương hại, vừa hờ hững.
Người hầu (all)
Người hầu (all)
Người mới à? Vào đi. Đứng đó làm cảnh chắc?
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
Dạ… / gật đầu /
Em được dẫn qua một dãy hành lang dài ngoằn ngoèo, những bức tường sơn trắng, lạnh lùng như bệnh viện. Rồi dừng lại ở một căn phòng nhỏ chật hẹp – không cửa sổ, chỉ có một tấm nệm mỏng trải trên nền gạch.
Người hầu (all)
Người hầu (all)
Phòng của cậu đấy. Từ mai dậy lúc 4 giờ sáng. Không ai đánh chuông đâu, tự mà biết giờ giấc.
---
Em nằm co ro trên nệm, người vẫn ướt lạnh, tay vẫn còn rớm máu. Mưa vẫn rơi bên ngoài. Lặng lẽ như cuộc đời em, bắt đầu một trang mới… của sự trả giá, của nỗi đau, và những năm tháng mà cậu không biết có thể chịu đựng được bao lâu.
_END_

Chương 2: Gặp Anh Ở Phòng Riêng

_2_
Tiếng gõ cửa vang lên lúc trời còn nhạt sương.
Người hầu (all)
Người hầu (all)
Cậu gì ơi, cậu Thành gọi. / nói qua khe cửa /
Em ngồi bật dậy khỏi tấm nệm mỏng. Đêm qua, em ngủ không yên. Đôi chân vẫn còn tê buốt vì lạnh, vết xước nơi bàn tay chưa kịp khô.
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
à ừ... Chỉ cho tôi với..
Người hầu (all)
Người hầu (all)
Nhanh lên. Không có nhiều thời gian đâu.
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
D..dạ..
Cửa phòng anh nằm ở đầu hành lang tầng bốn – to, nặng và lạnh lẽo. Người hầu dẫn em đến đó rồi rời đi, chẳng buồn báo trước.
Cốc cốc...
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
Vào đi.
Giọng nói vang lên từ bên trong. Trầm thấp. Dứt khoát.
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
/ đẩy cửa bước vào /
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
Xin phép ạ..
Anh đang ngồi dựa lưng vào ghế, chân vắt chéo, áo sơ mi trắng xắn tay, cổ hơi mở – lạnh lùng, chỉn chu, không một sợi tóc rối.
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
Nhanh chóng đóng cửa lại.
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
Dạ...
Tiếng cửa đóng nghe “cạch” một cái, nhẹ mà khiến em rùng mình.
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
Tôi ghét những người khó bảo. Cậu là người làm, không phải khách.Vì nợ của cha cậu, từ giờ cậu thuộc về nhà họ Lê. Và thuộc sự quản lý trực tiếp của tôi. / không nhìn em lấy một lần /
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
Vậy... anh định làm gì tôi? / cắn môi + siết chặt tay /
Lần này, anh ngẩng lên. Ánh mắt anh dừng lại, xoáy sâu vào mắt em.
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
Tôi không làm gì hết. Nhưng cậu phải làm việc. Làm đủ để trả từng đồng nợ.
Anh đứng dậy, bước đến trước mặt em. Gần đến mức em có thể cảm nhận được hơi lạnh từ cơ thể anh.
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
Tôi không chấp nhận một con nợ yếu đuối, hay khóc lóc. Cậu hiểu?
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
Hiểu...
Anh nhìn em thêm vài giây, rồi quay đi.
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
Tốt. Lau dọn phòng tôi. Mỗi sáng dậy trước 4 giờ, mỗi tối dọn xong mới được ngủ. Phòng này, mỗi hạt bụi tôi cũng không muốn thấy.
Em im lặng gật đầu, không dám phản kháng. Anh dừng lại trước khung cửa kính lớn, ánh mắt anh nhìn xa xăm ra vườn mưa rơi.
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
Tôi không cần cậu biết ơn. Nhưng đừng khiến tôi thấy phiền.
Tim em co lại. Không biết vì lời nói, hay vì... ánh nhìn lặng lẽ kia.
---
Tay em run run siết chặt cây lau nhà, từng đường lau lướt qua sàn gạch lạnh ngắt cũng như cái ánh mắt dửng dưng của người ngồi kia—Lê Trung Thành. Ánh nắng hắt qua khung cửa sổ, chiếu lên lòng bàn tay em. Máu rỉ ra từ vết thương cũ nơi mu bàn tay, chảy thành vệt đỏ nhòe ra khăn lau. Anh đang ngồi ở sofa, trên tay là tập tài liệu, cà phê thì thơm lừng, máy lạnh chạy vù vù. Mắt anh ta lướt qua em đúng một lần—một lần duy nhất—rồi lại quay đi, như thể... như thể em chưa bao giờ tồn tại.
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
/ khựng lại / * vết thương cũ lại chảy máu rồi... *
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
Sao vậy?. / lạnh nhạt /
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
Dạ không sao ạ...
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
Không sao thì làm tiếp. Sàn chưa sạch.
Tay em run lên bần bật. Từng vết máu dính vào cây lau nhà, đỏ loang cả một góc. Em cố cắn răng chịu đựng, nước mắt chỉ chực trào ra nhưng phải cúi gằm mặt xuống, không được khóc—ít nhất là không để anh thấy. Ở trong nhà họ Lê này, một giọt nước mắt cũng là một tội lỗi.
Anh đứng dậy, bước đến gần em. Bàn tay to lớn của anh đặt lên vết thương rỉ máu, ấn mạnh.
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
a.. đau.. / giật mình /
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
Cứ để vậy cho chảy máu để mất máu à. Chút nữa giờ trưa kêu người hầu lấy băng băng vết thương lại.
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
V..vâng..
Giọng anh lạnh đến rợn người.
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
Ở đây, cậu không được phép yếu đuối. Cậu là người trả nợ, không phải người được thương hại.
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
D..dạ... Tôi sẽ cố gắng không vậy nữa...
_END_

Chương 3: Tay Băng Máu

_3_
Trưa. Nắng hắt xiên qua khung cửa kính, rọi xuống nền nhà mà em vừa lau sạch bằng đôi tay rớm máu. Vết thương hồi sáng bị xé toạc khi em cặm cụi lau nhà. Lúc lau, máu nhỏ xuống từng giọt trên mặt sàn, thấm vào vạt áo nhưng em vẫn không dừng lại.
Không ai nói gì. Anh vẫn ở trong phòng làm việc tầng trên, cánh cửa khép hờ, thi thoảng vang lên tiếng lật giấy nhàn nhạt. Ngôi nhà rộng lớn như đang nuốt lấy tiếng thở của em, tiếng trái tim nhức nhối từng nhịp.
Một lúc sau, người hầu trong nhà họ Lê – bước vào bếp, thấy tay em bầm đỏ, liền vội kéo em lại.
Người hầu (all)
Người hầu (all)
Trời đất… tay cậu sao thế này?. / hơi lo /
Em khẽ rụt lại, nhưng nó vẫn nhẹ nhàng cầm lấy tay em, cau mày khi nhìn lớp da bị rách, máu khô lại thành mảng.
Người hầu (all)
Người hầu (all)
Không băng lại thì bị nhiễm trùng mất. Đứng đấy đợi tôi chút.
Em ngồi im, không nói, chỉ cúi mặt. Cảm giác ấm áp nơi bàn tay nó khiến sống mũi cay xè. Nó không hỏi gì thêm, chỉ lặng lẽ lấy bông, thuốc sát trùng rồi băng lại cho em bằng sự dịu dàng mà em đã quên từ lâu.
Người hầu (all)
Người hầu (all)
Bữa sau đau thì nói, không có câm lặng như vậy.
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
Tôi quen rồi... / gượng cười /
Băng xong, em rửa tay rồi trở lại bếp. Đã gần 12 giờ trưa. Thành thích ăn đúng giờ, không được chậm. Em chọn những món đơn giản nhưng đúng khẩu vị anh: gà chiên, canh cải xanh và trứng chiên mỏng không hành. Tay băng lại khiến việc nấu nướng trở nên vụng về, nhưng em vẫn cố làm thật gọn gàng, thật sạch.
Lúc chiên trứng, em làm rơi chiếc đũa xuống nền, tay theo phản xạ cúi nhặt thì va mạnh vào mép bàn – vết thương rát buốt. Máu lại chảy, thấm qua lớp băng trắng. Em cắn môi đến bật máu nhưng không buông tay, không kêu lên.
Dọn cơm xong, em lặng lẽ đứng chờ bên bàn. Thành từ trên lầu bước xuống, áo sơ mi trắng phẳng phiu, dáng đi ung dung như chưa từng nhìn thấy em bị thương.
Anh ngồi xuống, không nói gì. Mắt lướt qua mâm cơm, rồi cầm đũa.
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
Dạ mời cậu ăn ạ..
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
ừm
Anh gắp trứng bỏ vào miệng, không nhìn em, không hỏi tay em sao rồi, không thắc mắc vì sao em run khi cầm muôi canh. Im lặng là cách anh dùng để đối xử với em—vừa lạnh, vừa tàn. Không đánh, không la mắng, nhưng lời nào cũng như lưỡi dao sắc ngọt lướt qua da thịt. Em đứng đó, không được phép ngồi, không được ăn trước khi anh ăn xong. Trong căn nhà này, em là người làm. Là món nợ được nhân hóa. Là người có vết thương... nhưng không ai cần băng.
Anh ăn xong, đặt đũa xuống. Anh không nói một lời cảm ơn – tất nhiên rồi – chỉ đứng dậy rút khăn giấy lau miệng, rồi đi thẳng lên phòng như thể em không hề hiện diện. Em thu dọn mâm cơm, rửa từng cái chén, từng cái muỗng, nước lạnh ngắt thấm qua lớp băng trắng, tê buốt đến tận tim. Vết máu cũ lại loang ra màu hồng nhạt, hòa vào dòng nước đang chảy.
Buổi chiều, em tiếp tục lau phòng khách, hút bụi các phòng trống, kiểm tra sổ ghi công việc từng ngày. Trong đầu không ngừng nhẩm lại danh sách việc cần làm: ủi áo sơ mi cho anh, thay hoa trong phòng làm việc, sắp xếp hồ sơ anh để quên... Mọi việc trôi qua như lập trình. Không một ai lên tiếng. Không một ai quan tâm em có đau không, có mệt không. Tối đến, khi em đang chuẩn bị đóng cửa sổ tầng ba, Thành bất ngờ lên tiếng từ phía sau.
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
Bữa sau đừng nấu canh cải.
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
Tôi không thích.
Em giật mình quay lại, tim suýt rớt khỏi lồng ngực. Anh đứng dựa vào cửa, không biểu cảm, mắt dừng đúng chỗ băng trên tay em.
Nguyễn Đức Phúc
Nguyễn Đức Phúc
Vâng.. Tôi nhớ rồi ạ..
Anh nhìn em vài giây, như thể muốn nói điều gì đó. Nhưng rồi anh lại lướt qua, bỏ đi, để lại mùi nước hoa lạnh lẽo vương lại giữa hành lang. Em siết chặt tay. Vết thương nhói lên. Không phải do máu, mà là vì ánh mắt anh – ánh mắt lướt qua vết băng mà chẳng chút dao động.
_END_

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play