Tôi chết ở nước Pháp, một nơi có khí hậu ôn hòa dễ chịu, nhất là khi trời vào thu. Lúc ấy tôi đang ở căn nhà nho nhỏ có bãi cỏ xanh rờn trong vườn nằm ở rìa thành phố, vẽ một bức tranh với kí ức của năm 17 tuổi.
Khi tôi biết mình tin cái chết sẽ đến vào mùa thu năm nay vì căn bệnh ung thư giai đoạn cuối thì đã mua căn nhà này, không chỉ vì nó có khu vườn thơ mộng mà còn vì nó rất yên tĩnh. Yên tĩnh như cuộc đời đơn độc của tôi.
Tên của tôi là Uyển Sơ, đầy đủ là Hạ Uyển Sơ, năm nay đã 26 tuổi và chỉ có chút tiền tiết kiệm khi làm nhà thiết kế thời trang độc quyền cho công ty thời trang trực thuộc Giang thị.
Ba tháng trước - khi phát hiện căn bệnh này tôi đã xin nghỉ việc và bắt đầu những ngày tháng tung tăng bay nhảy.
Tôi đến London, đến New York và đến Ý ăn pizza chuẩn vị, sau đó ghé qua Nhật Bản ngắm hoa anh đào và thử mặc Kimono. Điểm đến cuối cùng là Pháp, tôi đến đây và tận hưởng những ngày cuối bên cô bạn thân từ thời đại học, tên của cô ấy là Lâm Giản Dao.
Lâm Giản Dao luôn muốn ở cùng tôi những ngày này vì cô ấy là người duy nhất biết bệnh tình của tôi, tôi không kể chuyện này cho ai hết. Cơ thể của tôi đã suy nhược và yếu ớt đến mức chỉ cầm cây cọ vẽ thôi mà tay tôi đã run bần bật, túa nhiều mồ hôi.
Bức tranh trên giá đỡ gỗ đã hoàn thiện, tôi chẳng hiểu sao lại vẽ ra khung cảnh lớp học với hai người là tôi và anh ấy - Giang Khương Trì. Giang Khương Trì có thể được gọi là kẻ thù một mất một còn của tôi, khi tôi học hành chăm chỉ vì muốn dành số tiền thưởng của hạng nhất thì anh ấy chẳng cần ra sức mà vẫn nằm chễm chệ ở đầu bảng suốt 3 năm liền.
Tôi thừa nhận tôi có tính háo thắng, vậy nên khi thấy anh dành giải nhất trong cuộc thi thiết kế hay về môn tin học khó nhằn, kể cả hạng nhất toàn trường, tôi đã ghen tị đến mức không thể nói chuyện bình thường với anh ấy.
Anh ấy rất tốt, theo tôi quan sát là vậy. Khi bọn mèo mà tôi thường hay cho ăn ở bên hẻm nhỏ bị bọn trộm cắp đi, chính Giang Khương Trì lái mô tô đuổi theo, tóm gọn bọn chúng rồi được trường tuyên dương.
Hay chỉ một hành động cau mày không vui khi bọn bạn trong lớp đem tôi và anh ấy ra so sánh, đơn giản là một cái liếc mắt xéo sắc hay tiếng ho nhắc nhở nhưng tôi đã để tâm.
Bạn bè lấy chúng tôi ra để bàn tán như lẽ hiển nhiên trong các tiết học nắng nóng, họ nói tôi có nỗ lực vùi đầu vào sách vở thì mãi chỉ là cái bóng của Giang Khương Trì.
Hai cảm giác đối lập cùng tồn tại, việc đầu tiên người ta làm là trốn tránh.
Tôi quả thực đã trốn đi, tôi không học ở Bắc Thành như mong ước mà tiến thẳng đến Thanh Hoa. Hai người hai nơi, tưởng chừng không gặp lại nhau nhưng không ngờ lại tái ngộ khi tôi tham gia sự kiện ra mắt bộ sưu tập mới, và anh ấy xuất hiện với tư cách là một trong hai người thừa kế tập đoàn của Giang thị với cương vị tổng giám đốc.
Nhưng có vẻ chẳng được bao lâu tôi đã nhanh chóng phát hiện tình trạng cơ thể giảm sút một cách bất thường, không lâu sau đã nghỉ việc.
Khi cơ thể tôi ngã xuống, máu tươi từ mũi chảy ra thấm ướt một mảng lớn ở chiếc váy hoa nhí tôi yêu thích thì bóng dáng của Giang Khương Trì mơ hồ xuất hiện, anh ấy đang chạy về phía tôi.
Có lẽ là sắp chết rồi nên người ta mới sinh ra loại ảo giác này. Ở đất nước xa xôi lại ở trong con hẻm nhỏ, sao Giang Khương Trì có thể đến tận đây được…
Nhưng vào giây phút mi mắt khép lại, ánh mắt hằn tia tơ máu với vô vàn sự lo lắng tột cùng ấy như muốn níu lại cho tôi chút cảm giác lưu luyến đối với cuộc đời tẻ nhạt.
Tại sao gương mặt ấy lại đau khổ?
Trên mặt anh vương vấn những hạt lệ long lanh đến hèn mọn. Khi anh thấy tôi sắp mất đi ý thức, anh đã gọi tên tôi, tiếng gọi như muốn xé toạc trái tim này.
Nhưng mà có lưu luyến thì có làm sao? Tôi đã chết rồi.
Giang Khương Trì, có lẽ cả cuộc đời này của em chỉ xoay quanh mỗi anh thôi, phải phiền anh thu dọn tàn cục này rồi.
____
Một mảnh kí ức xa lạ chợt ùa đến như vũ bão, cuộc đời của cô gái lạ này cũng chẳng khá hơn cô.
Vì một vụ tai nạn xe thảm khốc mà chấn thương dẫn đến việc trở nên ngốc nghếch với ký ức của một đứa trẻ, cô ấy đi học thì bị bạn bè châm chọc, cha mẹ thì dần xa lánh không rõ nguyên do.
Cô ấy tên Ôn Uyển Sơ còn có một người chị gái sinh đôi tên Ôn Uyển Khê. Nhưng qua những đoạn kí ức này, có vẻ cô ấy không phải một người chị tốt.
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến cô?
Rồi một linh hồn mờ đục xuất hiện, cô sợ hãi đến toát mồ hôi tay vội lùi một bước: "Cô là Ôn Uyển Sơ đúng chứ? Sao lại cho tôi biết những điều này?”
Ôn Uyển Sơ muốn nắm lấy tay cô nhưng chỉ đành bất lực khi tay cô ấy xuyên thẳng qua người cô.
"Chị Hạ, tôi đau khổ lắm, tôi không biết làm gì hết, tôi ngốc đến mức chẳng thể chống lại ai.”
Cô ấy òa lên, khóc nghẹn ngào như muốn xé lòng người khác: "Tôi rõ ràng chẳng làm gì sai! Nhưng họ…hức…họ ngày càng xa lánh tôi…Tôi chỉ mong chị có thể giúp tôi sống một cuộc đời tốt hơn, để tôi có thể trả thù chị tôi.”
Ôn Uyển Sơ sau cùng đã hiểu tất cả những chuyện ấy đều do chị gái Ôn Uyển Khê bày ra. Nhưng với đầu óc bị chấn thương lại chẳng thể khiến cô ấy nghĩ ra điều gì khác.
Cuối cùng dẫn đến việc bị đuổi ra khỏi nhà, cô ấy vì không chịu được sự lạnh nhạt của cha mẹ mà cắt cổ tay tự tử.
"Cô Hạ, hệ thống nói với tôi có thể chọn người sống nhờ thân xác, tôi đã chọn cô…xin cô tha lỗi cho tôi khi đã mạo phạm.”
Đã đến lúc này mà còn xin lỗi, Hạ Uyển Sơ chỉ biết lắc đầu, lau nhẹ giọt nước mắt trên má cô ấy: "Tôi không sao, tôi đúng là còn việc để lưu luyến nhân gian. Cô còn tâm nguyện gì chưa làm thì nói ra đi.”
Cô ấy đã nín khóc, vành mắt đỏ hoe với khí thế quyết tâm nắm chặt lấy tay cô: "Tôi muốn trả lại những gì chị gái đã làm với tôi…còn về cha mẹ tôi, tôi không biết nữa. Nhưng tôi nghĩ một người thông minh như cô sẽ có thể giúp tôi đưa ra lựa chọn.”
Xung quanh như bị một lực bóp méo, linh hồn lơ lửng trước mắt cô cũng tan biến trong phút chốc. Ánh sáng tràn vào xua đi mọi bóng tối, cô chợt tỉnh sau cuộc nói chuyện với linh hồn kia.
Trước mắt cô bây giờ là một cô gái thanh tú đang khóc nức nở, nhìn qua chính là chị gái sinh đôi của Ôn Uyển Sơ. Hai bên giường là cha mẹ của nguyên chủ này, người anh trai cả đang lạnh mặt và vị hôn phu kiêm bạn trai của nguyên chủ.
Ôn Uyển Khê khóc nức nở nhưng vẫn ra vẻ chính nghĩa níu lấy góc áo mẹ Tần: “Mẹ đừng trách em, có lẽ là vì em còn oán trách con chuyện của 2 năm trước nên mới như thế…hức…hức…con không trách em đâu, đều là…hức…lỗi do con.”
Một năm trước vào tiệc sinh nhật thứ 19 của hai chị em, khi khách khứa chưa về thì Ôn Uyển Khê lại phát sốt nên cha mẹ đưa cô ta đến bệnh viện.
Vốn dĩ mọi chuyện sẽ rất bình thường, bữa tiệc gần như sắp kết thúc nên Ôn Uyển Sơ ở lại tiễn khách rồi về sau. Nhưng chuyện ngoài ý muốn xảy đến, trên đường về thì một chiếc xe được xác định là mất lái đâm sầm vào xe của Ôn Uyển Sơ.
Cô ấy nhập viện bảy ngày mới tỉnh thì được chẩn đoán bị chấn thương não khá mạnh làm cho kí ức của cô ấy dừng ở năm được xác định là 8 tuổi.
Cô khẽ liếc nhìn đến bà Tần, nhìn thấy ánh mắt dao động của bà ấy và cả ánh nhìn dò xét của cha Ôn. Vị hôn phu của cô - Giang Minh Hàn xót xa nhìn cô ta, đau lòng an ủi: "Đó đâu phải là lỗi của em, em đừng mãi trách bản thân mình.”
Giang Minh Hàn nhìn cô với ánh mắt như đinh ninh cô là kẻ giết người: "Uyển Sơ, anh không ngờ em là người như vậy. Tiểu Khê có lỗi gì với em chứ? Nếu lúc đó anh không đỡ cô ấy, có lẽ cô ấy đã lăn xuống cầu thang rồi.”
Anh trai - Ôn Gia Thụy nhìn cô như đang cố tìm sự thật từ mớ hỗn độn này, một mảnh kí ức lại lóe lên. Người duy nhất dù thất vọng về nguyên chủ nhưng chưa bao giờ đứng về phe ai để bắt nạt em mình chính là Ôn Gia Thụy. Cô liền hiểu ra, muốn lấy thế chủ động thì buộc phải tấn công từ anh ấy.
Uyển Sơ chớp chớp đôi mắt tròn, nước mắt như vô thức lã chã tuôn rơi, cô cất tiếng với giọng tự trách: "Con xin lỗi mọi người, xin lỗi chị Tiểu Khê…hức…”
Trong một thoáng, khuôn mặt của Uyển Khê trở nên nham hiểm, có phần hả hê và vui sướng. Nhưng khuôn mặt cô ta nhanh chóng lại trắng bệch ra như gặp ma.
Uyển Sơ như đang hối lỗi nhưng cũng như đang hoảng sợ mà quỳ sụp xuống: "Hức…hức…Tiểu Sơ sợ lắm, con lại thấy chiếc xe ấy xuất hiện rồi đâm sầm vào người con…hức…hu…oa…”
Mọi người có hơi sững lại, cô nhanh nhảu nắm lấy tay anh hai mà sướt mướt: "Có phải Sơ Sơ làm sai rồi thì mọi người…hức…h-huc…sẽ không chơi với Sơ Sơ nữa không anh hai?”
Ôn Gia Thụy đau lòng dìu cô đứng lên, dịu dàng xoa đầu đứa em gái đang khóc nức nở: "Em đừng khóc, mọi người vẫn sẽ chơi với em, không ai trách em đâu.”
Nhưng Ôn Uyển Khê thì có, cô ta lập tức chen ngang, giọng mang theo vài phần đáng thương: "Phải đó, dù em đẩy chị suýt chết thì chị vẫn không trách em, em đừng khóc nhé.”
Trên mặt Giang Minh Hàn lộ rõ vẻ bất mãn: “Em thiện lương quá rồi Tiểu Khê, cô ấy cũng lớn rồi chứ đâu phải trẻ con mà em cứ nhẫn nhịn mãi vậy?”
Cha Ôn tiến đến trước mặt cô, nhẹ nhàng nhìn Uyển Sơ rồi hỏi nhẹ bẫng: "Con không làm gì sai, đúng chứ?”
Uyển Sơ chỉ đưa tay nắm nhẹ lấy cổ tay áo ông Ôn, giọng run run: "Là chị Tiểu Khê…nhắc lại chuyện đó…con lại làm cha mất mặt rồi.”
Bà Tần rất phân vân khi phân xử cho hai đứa con, một bên là đứa con ngốc nghếch hay làm những trò “gây hại” với chị, một bên là đứa con gái mềm mại dịu dàng.
Nhưng bà lại hoảng hốt khi thấy Uyển Sơ vì sợ mà bấm móng tay chặt vào da khiến da ứa máu.
Bà Tần lập tức nghiêng về phía cô: "Con đừng nắm chặt tay quá, đưa tay mẹ xem nào.” Tần Nhã Chi nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xem xét vết thương.
Uyển Sơ chẳng do dự ôm chầm lấy mẹ Tần, nức nở gọi: "Mẹ ơi, Sơ Sơ sợ lắm, Sơ Sơ lại làm sai nữa rồi.”
Trong vòng tay bà, Uyển Sơ thật sự là đứa trẻ bé nhỏ đang mong mẹ vỗ về. Phải rồi, Uyển Sơ bị mất trí nhớ, Uyển Sơ giờ chỉ giống như khi xưa mong được bà âu yếm hơn một chút. Càng nghĩ, Tần Nhã Chi càng thêm tự trách.
"Con ngoan, mẹ đã mua bánh kem mà Sơ Sơ thích. Chúng ta cùng xuống nhà ăn nhé?” Bà khẽ liếc về phía chồng mình như đang ám hiệu gì đó rồi quay sang nhìn cô.
Cô thút thít, chớp đôi mắt hồn nhiên nhìn mẹ: "Thật ạ? Sơ Sơ có thể ăn thỏa thích sao?”
Bầu không khí trầm trọng ban nãy giờ đã lật ngược thành cảnh gia đình ấm áp. Ôn Gia Thụy xoa xoa đầu cô, giọng cao lên: "Nhưng cũng phải cho anh hai ăn đấy nhé.”
Em gái nhỏ gật đầu cái rụp, mẹ Tần và anh trai liền cùng cô ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Giang Minh Hàn và cha Ôn, hình như hai người kia đã lãng quên mất cô ta mới bị trật chân.
Cha Ôn thở dài: "Con đừng chấp nhặt với Uyển Sơ, con bé giờ đang rất sợ hãi với mọi thứ, mọi người phải quan tâm con bé nhiều hơn.”
Ông rời đi rồi vang lên tiếng cánh cửa phòng đã đóng lại, lúc này Ôn Uyển Khê không còn dáng vẻ đoan trang như ban đầu, tay cô ta siết chặt đến nổi gân xanh.
"Ôn Uyển Sơ, tại sao mày chỉ cần nói sợ, mọi thứ mà tao dày công dựng lên lại trở thành công cốc chứ!? Sao mày lại trở nên khôn khéo hơn…không phải là nên im lặng và ngu ngốc sao?”
Ôn Uyển Sơ đáng lẽ phải ngây mặt nhìn mọi chuyện đang diễn ra, nhưng cô ta không hiểu vì lý do gì mà lần này cô em gái sinh đôi lại có thể né tránh. Và cô ta cũng không ngờ tới những kế hoạch suốt một năm qua của cô ta chẳng đáng gì với những giọt nước mắt của Uyển Sơ.
Giang Minh Hàn ôm lấy vai cô ta: "Cha mẹ em thật quá đáng, cho dù em xém bị đẩy ngã chết thì họ cũng không đoái hoài tới.”
Anh ta cảm thấy bất bình cho Ôn Uyển Khê dù anh ta là bạn trai của cô, hai người họ đã mập mờ thế này từ rất lâu rồi. Là khi cô ta chủ động bày tỏ sự ganh tị không cam tâm khi cha mẹ quan tâm đến em gái hơn, những lúc ấy chỉ có Giang Minh Hàn lắng nghe và bày mưu cho cô ta. Kể cả vụ tai nạn xe cũng là anh ta nghĩ ra giúp, kế hoạch lúc đó không phải là để cô bị ngốc nghếch như kẻ khờ mà là muốn cái mạng của cô.
Anh ta cảm thấy Ôn Uyển Khê đã chịu tủi thân quá nhiều, thấy cô ta vô cùng đáng thương và nên nhận được sự công nhận từ mọi người.
Ôn Uyển Khê nở nụ cười nhạt, trong bụng đã vạch ra cả nghìn kế hoạch khác để kéo cô xuống vực sâu không đáy. Uyển Sơ chỉ may mắn được một lần mà thoát tội nhưng bản chất vẫn chỉ là đứa con nít khờ khạo, rồi cũng sẽ có ngày cô ta trở thành vị trí trung tâm, rực rỡ và huy hoàng.
Ngoài phòng khách, Tần Nhã Chi chăm chú dõi theo từng động tác xúc bánh của con gái, ánh mắt dịu dàng như hồ nước mùa thu. Cô bất chợt thấy ngượng ngùng, cuộc sống khi trước của cô đơn độc và trống trải vô cùng tĩnh lặng, giờ lại đột ngột xuất hiện ba người xa lạ vây lấy xung quanh.
Miếng bánh kem dâu ngọt đến tiểu đường này cô chỉ ăn được một nửa đã không còn hứng để tiếp tục, chỉ đành giả vờ ho nhẹ rồi làm vẻ mệt mỏi.
Tần Nhã Chi vội áp tay lên trán cô: “Không sốt mà ho, chắc là cảm nhẹ rồi.”
Cô cười xòa, gãi nhẹ má: "Con cảm thấy hơi mệt, có thể về phòng ngủ không mẹ?”
"Đương nhiên rồi, đi đi con.” Tay bà khẽ đánh vào đùi của Ôn Gia Thụy, anh ấy lập tức xung phong dẫn cô lên phòng.
Cả hai rời đi, cha mẹ Ôn lại mệt mỏi ngồi sát lại gần nhau, Tần Nhã Chi cứ nghĩ mãi rồi tự đau lòng.
"Anh à, em chẳng biết mình làm thế có đúng không nữa…Sơ Sơ thật sự vẫn là Sơ Sơ tốt bụng như ngày nào sao?…còn con bé Uyển Khê?”
Uyển Sơ vì ám ảnh vụ tai nạn mà làm ra những hành động lố lăng với chị gái, nếu bà ấy chọn bảo vệ Uyển Sơ thì Uyển Khê sẽ tủi thân lắm. Nhưng bà càng không nỡ trách phạt Uyển Sơ, bây giờ cô chỉ là một đứa bé to xác đang ám ảnh vụ tai nạn kinh hoàng.
Vụ tai nạn ấy…là lỗi của bà, là lỗi của bà mà bây giờ tình thế mới trở nên khó xử.
Ôn Vĩ ôm vai bà, chậm rãi nhìn lên bức ảnh gia đình năm người đang tươi cười: "Chúng ta nên quan sát và điều trị thật tốt cho Sơ Sơ, anh nghĩ con bé sẽ sớm ngày hồi phục. Còn về Tiểu Khê…anh nghĩ chúng ta nên quan tâm con bé đặc biệt hơn. Chúng ta là cha mẹ, phải giúp các con hòa thuận với nhau mới phải.”
Trên căn phòng rộng rãi ở tầng hai, Uyển Sơ kinh ngạc đến mức há hốc miệng, căn phòng của nguyên chủ có khi đủ để cô múa bale ở đây luôn.
Tủ quần áo, bàn học và giường đều là loại cao cấp và được bọc các cạnh nhọn. Nhìn là có thể tưởng tượng được việc cha mẹ nguyên chủ vô cùng yêu thương nguyên chủ, do tác động ác ý của Ôn Uyển Khê mới khiến họ thay đổi cách đối xử mà thôi.
Theo kí ức của nguyên chủ về kết cục của chính cô ấy, cha mẹ tuy nói là đuổi Uyển Sơ ra khỏi nhà nhưng vẫn lén lút chừa cho cô ấy một chỗ ở và một tấm thẻ phụ để tiêu dùng. Lạnh nhạt ngoài mặt nhưng luôn âm thầm tạo điều kiện sống, chỉ có thể nói Uyển Sơ ấy ngốc nghếch không thể hiểu. Cô ấy thật sự ngốc, cô thì không, vậy nên cô sẽ không để lặp lại kết cục ấy.
"À Sơ Sơ à, món quà sinh nhật…hôm nay là sinh nhật em mà, quà anh đã chuẩn bị quà cho em rồi.”
Gia Thụy ngại ngùng cười: "Ngoài 3% cổ phần công ty nhà ta thì anh có mua cho em một món quà nữa.”
Trên chiếc giường mềm mại có đặt một chiếc hộp trông bí ẩn, Gia Thụy đã bảo cô mau mở hộp quà ra xem.
Không thể tin vào mắt, anh ta mua cho em mình chiếc MacBook Pro (Chip Apple Silicon M3 Pro/M3 Max) với cái giá đau ví đến đắng lòng. Cô tích cóp lâu ơi là lâu cũng chẳng dám vung tiền mua cái laptop đắt thế này dù nó tốt cho việc thiết kế thật.
Gia Thụy hỉnh mũi đầy tự tin: “Thấy em có hứng thú với vẽ tranh và thiết kế nên anh đã mua nó đấy.”
Nhưng rồi anh ấy lại ủ rũ như có tội: "Thật ra thì món quà này không xứng với em gái anh cho lắm, anh đáng lẽ nên chọn cái đắt hơn.”
Anh trai à, anh ngậm miệng ngay bây giờ là mang ơn không xúc phạm một nhân viên vì tiền mà liều như cô đấy.
"Không đâu anh à, em thích lắm, cảm ơn anh hai.” Cô cười tíu tít, tay sờ sờ lên cái laptop mướt rượt mà lòng lâng lâng như trên mây.
Trời đã không còn sớm, Ôn Gia Thụy mang cho cô ly sữa tươi rồi mới quay trở về phòng. Chỉ khi còn một mình, Uyển Sơ mới thả lỏng tinh thần mà mở laptop ra tra tin tức.
Thời gian cô qua đời đã trôi qua được một năm, cũng không ngạc nhiên khi đám tang của cô bị đám phóng viên oanh tạc như miếng mồi béo bở. Cô trên thương trường 4 năm, chỉ 4 năm mà khuấy đảo cả ngành thời trang ở nước N. Đương nhiên thì đó là chuyện của quá khứ, đám phóng viên không biết từ đâu biết cô đã qua đời vì ung thư mà đến tang lễ của cô chụp ảnh đăng đầy trên các trang mạng xã hội.
Cô đã thấy thấp thoáng bóng lưng cao lớn trong những bức ảnh chụp ấy, chỉ là bóng lưng mờ nhạt nhưng lại từng chút một xâu xé lấy trái tim này. Bóng lưng và bờ vai vững chãi của Giang Khương Trì chưa bao giờ cô quên, dù sao thì cô cũng đã nép mình sau lưng anh như cái bóng nhạt nhòa rất lâu kia mà.
Cô đã nghĩ mình nên vạch ra một kế hoạch để giải mã cho ánh mắt đau khổ như van xin của Giang Khương Trì vào ngày ấy. Nhưng rồi khi được ngồi ở đây xem những tấm ảnh của anh với tiêu đề doanh nhân thành đạt, cô lại thở dài. Anh có sự nghiệp ổn định và một cuộc sống hoàn hảo, nếu cô nhúng tay vào thì chỉ làm mọi thứ rối tung lên.
Có lẽ việc sống dưới một thân phận khác chính là đang cho cô cơ hội sống thêm một cuộc đời, cuộc đời không còn làm cái bóng của ai đó và không còn dính líu đến anh nữa.
Cô nghĩ rồi, cô muốn tạo cho mình một thương hiệu thời trang riêng để được sống với ước mơ của mình, không phải rập khuôn với cuộc sống gò bó.
Nhưng nhìn lại ngôi biệt thự rộng lớn xa hoa này, cô đã nghi ngờ liệu mình có thể làm được chứ? Nguyên chủ vốn đang ngốc nghếch lại trở nên khác lạ, sáng lập thương hiệu thời trang riêng thì nghe vô lý đến mức…
"Hầy…còn phải từ từ tính rồi.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play