[Peanut X You] Tiệm Hoa Em Mở, Nhưng Tim Em Không Bán
Chương 1- Bó baby trắng
Tiệm hoa của Ha Eun nằm trong con hẻm nhỏ, tường phủ dây leo xanh, bảng gỗ đã cũ chữ vẫn còn nét:
"꽃보다 평온 - Bình yên hơn cả hoa."
Sáng đó, mưa lất phất. Không nặng, nhưng đủ làm ướt cổ tay mỗi lần đưa tay ra ngoài cửa. Ha Eun đang cắm bó baby trắng cuối cùng thì chuông gió leng keng.
Cô cất giọng, rồi khựng lại nửa giây.
Một người đàn ông bước vào, hoodie trùm hờ, nửa người ướt vì mưa, mang theo chút mỏi mệt không giấu được. Và… quen. Quá quen.
An Ha Eun
Anh muốn… mua hoa sao?.
Ha Eun hỏi, tay vẫn đặt trên bàn.
Anh ngắn gọn, liếc quanh một lượt rồi chỉ vào baby trắng.
Han Wangho
Loài này... tên gì?
An Ha Eun
Nhưng người ta gọi là baby trắng.
Anh lặp lại, khẽ gật đầu.
Han Wangho
Cho một người không còn cạnh tôi nữa.
An Ha Eun
Cần gói gì không?
Han Wangho
Không cần. Càng đơn giản càng tốt.
Cô không hỏi gì thêm, chỉ lặng lẽ dùng một dải vải lụa mỏng buộc hoa. Anh đứng gần quầy, tay đút túi, mắt nhìn xa xăm – như đang ở một thế giới nào khác
Anh nhận bó hoa, quay bước, rồi dừng lại
Han Wangho
À… cô chủ tên gì?
Han Wangho
Tôi là Wang Ho.
Han Wangho
Tôi nghĩ... chắc tôi sẽ quay lại.”
Sáng hôm sau, anh thật sự quay lại. Vẫn là hoodie, vẫn là mưa, vẫn ánh mắt đó.
Han Wangho
Cho tôi… một bó baby trắng. Hôm nay là cho tôi.”
An Ha Eun
Có vẻ anh thích loài này thật.
Han Wangho
Không thích. Nhưng nhìn nó khiến tôi thấy… bình tĩnh.
An Ha Eun
Anh hay bị căng thẳng sao?
Han Wangho
Tôi là tuyển thủ. Esports
Han Wangho
Mỗi lần thua trận, tôi đến đây. Mỗi lần thắng… tôi cũng đến đây.
An Ha Eun
Vậy hôm nay thì sao?
Wang Ho im một nhịp, rồi nhìn xuống tay mình.
Han Wangho
Hôm nay tôi chỉ thấy mệt. Không thắng, cũng không thua. Chỉ... trống rỗng.
Ha Eun không nói gì nữa. Cô đặt bó hoa lên quầy, xoay nhẹ dải ruy băng trắng.
An Ha Eun
Lần này, em gói thêm chút lavender. Mùi nhẹ thôi. Sẽ giúp ngủ ngon hơn.
Han Wangho
Em không hỏi gì thêm à? Về tôi. Về lý do tôi cứ quay lại?
An Ha Eun
Nếu anh muốn kể, anh sẽ tự nói.
An Ha Eun
Còn em… chỉ là cô chủ tiệm hoa thôi.
Wang Ho nhìn cô vài giây. Cái nhìn lạ – như nhận ra thứ gì đó quý giá, nhưng không biết phải làm gì với nó.
Han Wangho
Ừ. Em đúng là… cô chủ tiệm hoa lạ nhất anh từng gặp.
Anh đi. Mùi lavender vẫn còn thoảng trong không khí.
Và như mọi hôm, Ha Eun lặng lẽ đặt một bó baby trắng lên góc bàn – chỗ quen thuộc anh hay đứng. Không dành cho khách. Cũng chẳng có tên người nhận.
Chỉ là… nếu ngày mai anh lại đến, nó sẽ ở đó. Như một lời chào không thành tiếng.
Chương 2 – Mùi Tulip Và Giờ Hẹn Không Ai Biết
Yuki
Em lấy bó tulip nha. Mà Unnie gói đẹp đẹp giùm em đó, hôm nay quan trọng lắm.
Ha Eun ngẩng đầu lên khỏi sổ đơn hàng, ánh nắng mỏng xuyên qua cửa kính đổ lên tóc cô thành một màu nâu mật ong dịu nhẹ.
An Ha Eun
Tulip cam như mọi lần?
Yuki
Chuẩn luôn. Gặp người ta lần thứ ba rồi.
Yuri ngồi xuống ghế đối diện, chống cằm.
Yuki
Chị nghĩ lần ba là đủ để tặng hoa chưa?
An Ha Eun
Chị thì chưa từng tặng ai lần nào.
Ha Eun cười nhạt, không nhìn lên.
Yuki
Thế chị cứ chờ người ta tặng trước hoài hả?
Yuki
Mà không phải chị cũng đang để dành hoa sẵn mỗi sáng cho ai kia đó sao?
Ha Eun khựng tay một chút, nhưng vẫn cắm hoa tiếp như không nghe thấy.
An Ha Eun
Chị thích baby trắng. Không được à?
Yuki
Ờm… thích baby trắng, mà ngày nào cũng gói một bó, đặt đúng chỗ đó, trước 9 giờ.
Yuki
Chị biết ảnh nổi tiếng chứ? Cỡ top 1 đi rừng của giải đấu.
Yuki
Cái vibe tuyển thủ lạnh lạnh, mệt mỏi, nhưng đẹp trai ngời ngời
Yuki
Dễ gì thuộc về một tiệm hoa trong hẻm nhỏ.
Ha Eun trả lời, lần này mắt cô hơi cụp xuống.
An Ha Eun
Nhưng không phải ai đến với chị… chị cũng mong họ ở lại mãi đâu.
An Ha Eun
Chị chỉ cần… họ quay lại vào ngày mai. Còn sau đó, họ đi đâu… tùy họ.
An Ha Eun
Mỗi sáng thấy họ đứng trước cửa, là đủ rồi.
Yuri lặng đi vài giây, rồi cười nhẹ:
Yuki
Unnie yêu thầm kiểu thơ ca quá. Đau tim thay luôn á.
Ha Eun cúi xuống, chỉnh lại chiếc nơ trên bó tulip cam.
Gió lùa qua khe cửa, rung chuông gió khẽ khàng. Ha Eun đặt bó baby trắng vào đúng góc cũ. Vẫn là giấy gói nâu, dây buộc vải bố, và một tấm tag nhỏ: "Hôm nay trời đẹp.”
Tiếng chuông cửa vang lên.
Unnie (언니)" = cách con gái gọi người chị gái / chị lớn tuổi hơn trong tiếng Hàn nhoa
Chương 3 — Em Không Gói Sẵn Nữa
9Giờ 14. Ha Eun nhìn bó baby trắng trong tay. Tay cô vẫn đều, nhưng lòng thì không. Mấy ngày nay, mỗi 9 giờ 17 đều có người mở cửa bước vào. Nhưng hôm nay… cô do dự.
An Ha Eun
*Nếu em không gói nữa, liệu anh còn đến không?*
Cô đặt bó baby xuống, không gói sẵn như mọi hôm.
9 Giờ 17. Cửa mở. Chuông gió vang. Anh đứng đó, đúng như mọi ngày. Áo hoodie cũ. Đôi mắt thâm nhẹ. Nhưng… ánh nhìn có gì đó khác.
Han Wangho
Hôm nay không có hoa à?
Wang Ho hỏi, mắt nhìn chỗ bàn trống quen thuộc.
An Ha Eun
Em không gói sẵn nữa
Anh bước lại gần quầy, không đứng ở xa như trước. Cô vẫn cúi mặt, sắp lại vài cành cúc tana để lấp khoảng trống.
An Ha Eun
Vì em không chắc anh sẽ đến.
An Ha Eun
Và… em không muốn việc gói hoa cho anh trở thành thói quen một chiều.
Anh im lặng. Không cười như mọi hôm.
anh nói, giọng trầm xuống.
Han Wangho
…em có thể gói, nếu anh thật sự muốn không?”
Han Wangho
Không vì quen. Mà vì hôm nay anh đã nghĩ đến em từ khi thức dậy.
Ha Eun hơi khựng lại. Rồi quay đi thật nhanh, giấu đi gò má bắt đầu hồng
An Ha Eun
Vậy chờ em một chút.
Lần đầu tiên, cô gói hoa khi biết chắc người kia đang nhìn mình.Từng nhát cắt, từng vòng dây, đều cẩn thận hơn bình thường. Khi đưa bó baby cho anh, tay cô chạm vào tay anh một thoáng. Nhanh, nhưng tim thì không rút lại kịp
Han Wangho
Hôm nay... anh sẽ không tặng ai cả.
An Ha Eun
Vậy hoa này cho ai?
Han Wangho
Cho anh. Và một phần… là cho em.
An Ha Eun
Em nhận phần của em là một cành nhỏ phía bên phải.
An Ha Eun
Phần còn lại… mong là anh để ở nơi anh cảm thấy bình yên.
Han Wangho
Bình yên của anh, đang dần hình thành trong tiệm hoa này đấy.
Han Wangho
Và em là phần chính.
tự viết tự thấy sến =))))))
Download MangaToon APP on App Store and Google Play