[Geum Seong Je X Reader] Forget Me Not
Dưới cơn mưa
Mưa rơi lách tách từng hạt. Không ồn ào, nhưng nặng nề.
Tiếng bước chân ngập nước vang lên khẽ khàng giữa sân trường trung học Seoul vào một sáng thứ Hai xám xịt.
Cô gái nhỏ khoác áo len trắng, váy xám, với chiếc ô màu đen – từng bước lặng lẽ đi giữa sân trường đầy người mà như không thuộc về nơi đó.
Kazuki Minami, học sinh mới chuyển từ Kyoto – không ai biết vì sao cô chuyển đến. Không ai hỏi.
Mái tóc dài buông lơi, gương mặt lạnh nhạt. Làn da trắng toát lên một vẻ lạnh lùng, không có sức sống. Ánh mắt nâu không phản chiếu cảm xúc nào rõ ràng.
Kazuki bước vào một cách bình thản, gương mặt lạnh tanh, đưa giấy chuyển lớp cho giáo viên chủ nhiệm. Tiếng xì xào bắt đầu lan ra từ cuối lớp.
🧸
Học sinh A: Ê! Học sinh mới kìa..!
[Xì xào]
🧸
Học sinh B: Ê..con lai hả?
[Xì xào]
🧸
Học sinh D: Mắt nâu đậm kìa..xinh ghê..
[Xì xào]
🧸
Học sinh A: Nhưng mà nhìn chảnh quá..
[Xì xào]
🧸
Giáo viên: Trật tự..đây là học sinh mới của lớp ta, bạn ấy lai Việt - Nhật đến Seoul học. Nào, mời em giới thiệu..
Minami Kazuki
[Cô chẳng quan tâm. Chẳng biểu cảm. Chỉ cúi đầu nhẹ]
Kazuki Minami. Rất mong được giúp đỡ.
🧸
Giáo viên: Rồi..vậy..em ngồi tạm chỗ trống cuối lớp bên cửa sổ nha, sau bạn Geum Seong Je.
Kazuki quay xuống. Cậu con trai tóc đen rũ che mắt, mặc đồng phục chỉnh tề, đang tựa đầu vào tường nhìn ra mưa. Không xoay lại. Không phản ứng gì.
Cô bước nhẹ đến, kéo ghế ngồi xuống phía sau cậu.
Mùi cỏ ướt, mùi sách cũ, mùi mưa. Mọi thứ đều yên ắng. Nhưng trong lòng cô, trái tim đang đập… không phải vì rung động. Mà vì… có gì đó ở cậu con trai này khiến cô thấy đồng cảm.
Kazuki ngồi một mình. Không ai đến hỏi thăm.
Cô mở máy ảnh cũ ra – chiếc máy film cổ mà mẹ cô từng dùng thời trẻ. Không bật nguồn, chỉ cầm lên… như thói quen.
Geum Seong Je
Thích chụp ảnh à..?
Một giọng nói trầm, nhẹ nhưng sắc như dao cắt không khí. Cô ngẩng đầu lên, là Geum Seong Je – đang đứng bên cạnh bàn cô, tay đút túi quần, mắt không nhìn thẳng, chỉ liếc qua.
Minami Kazuki
Không hẳn..Tôi chỉ... giữ lại những thứ sắp biến mất.
Geum Seong Je
[ Cậu khẽ nhíu mày. Một câu trả lời kỳ lạ. Nhưng cũng.. giống cách cậu nghĩ.]
Cậu là người chụp tôi lúc sáng đúng không?
Minami Kazuki
[ Cô im lặng vài giây]..Ừ...
Minami Kazuki
Vì cậu trông có vẻ cô đơn...giống tôi..
Lần này, Seong Je thực sự nhìn thẳng về phía cô. Lần đầu tiên, ánh mắt họ chạm nhau.
Không lấp lánh. Không xao động.
Chỉ là hai người hiểu nhau khi chưa nói gì nhiều.
Mưa vẫn đang rơi. Kazuki đứng dưới mái hiên, cầm chiếc ô đen, chờ tín hiệu xe đến đón.
Không ai gọi cho cô. Không ai hỏi cô về ngày học đầu tiên.
Cô nhìn về phía cổng trường. Geum Seong Je đang đi bộ dưới mưa, không có ô, không áo khoác. Chậm rãi, như chẳng màng ướt lạnh.
Kazuki bước ra, bật ô chạy đến phía Seong Je.
Geum Seong Je
[ Cậu quay lại, ánh mắt nhìn Kazuki có hơi ngạc nhiên]
Minami Kazuki
Cậu ướt rồi..[ Cô nói nhỏ, hơi thở gấp vì vừa chạy nhanh, rồi đưa chiếc ô đen che lên đầu cậu.]
Geum Seong Je
[ Cậu nhìn cô một cách bình tĩnh, nhưng ánh mắt có phần trầm lại]
Tôi quen rồi...
Minami Kazuki
[ Cô đáp, mắt nhìn thẳng vào Seong Je.]
Nhưng không có nghĩa là nên quen..cầm đi..
Giây phút đó, mưa nhưngừng lại trong lòng của cả hai. Chẳng ai nói gì thêm. Cậu quay người bước tiếp, không lấy ô. Cô vẫn đứng đó, tay vẫn cầm ô giữa trời, ánh mắt hướng theo bóng lưng ướt sũng kia…
Kazuki không biết rằng... khoảnh khắc cô đưa ô che mưa cho một người chẳng quan tâm đến ướt lạnh… Chính là lúc cô gieo một hạt mầm nhỏ…Trong lòng kẻ chưa từng tin vào tình yêu thương.
Không được yêu
Tiết học văn, tuần sau đó.
🧸
Giáo viên: Được rồi các em..Hôm nay chúng ta sẽ làm dự án phân tích nhân vật trong tiểu thuyết “Kẻ Xa Lạ”. Làm theo cặp nha, cô sẽ chia nhóm ngẫu nhiên..
Không khí lớp căng như dây đàn. Mấy nhóm bạn thân rối rít cầu mong được ghép cùng nhau.
Trời hôm nay không nắng cũng chẳng mưa, Kazuki nhìn ra cửa sổ, không có ai để cầu mong. Cô cũng chẳng cần ai. Nhưng định mệnh – hoặc sự trêu chọc – đã lên tiếng:
🧸
Giáo viên: Hm..Kazuki và Geum Seong Je làm một nhóm nhé!
Cả lớp im lặng. Một vài tiếng xì xào.
🧸
Học Sinh E: U là trờii combo lạnh lùng nè...
[Xì xào]
🧸
Học sinh A: Ê cũng đẹp đôi nhaaa
[Xì xào]
🧸
Học sinh C: Nhưng sao thấy cứ couple này chảnh quá à...không phải gu.
[Xì xào]
Kazuki chỉ gật nhẹ đầu. Còn Seong Je.. không phản ứng, như thường lệ.
Kazuki mở laptop, trải vài tờ giấy nháp ra bàn. Seong Je ngồi đối diện, khoanh tay, ánh mắt nửa lơ đãng nửa chú ý.
Minami Kazuki
Tôi đọc xong phần 1 rồi. Cậu đọc tới đâu..?
Geum Seong Je
Tới đoạn nhân vật chính bắn người trên biển.
Geum Seong Je
Tôi nghĩ cậu giống hắn.
Minami Kazuki
[Cô nhíu mày, không giận, chỉ..tò mò]
Vì tôi lạnh lùng..?
Geum Seong Je
Không. Vì cậu giống người sống ngoài cảm xúc, lạnh nhạt, nhưng thật ra lại nhạy cảm nhiều hơn bất kỳ ai..
Geum Seong Je
...Giống tôi..
Minami Kazuki
[Kazuki hơi khựng lại]
Cậu nói cậu giống nhân vật đó..hay giống tôi..?
Seong Je không đáp. Một nụ cười nhạt, buồn như gió đầu thu.
Geum Seong Je
Có gì khác nhau sao?
Cả hai đi bộ cùng nhau. Không có sự cố ý, chỉ là trùng đường.
Gió xì xào nhẹ khẽ thoáng qua. Cô đột nhiên cất giọng hỏi. Giọng nói nhẹ nhàng, đều đều.
Minami Kazuki
Cậu sống với ai..?
Geum Seong Je
..Ba mẹ. Trong một căn nhà rất to, có đầy đủ mọi thứ..
Geum Seong Je
Chỉ thiếu một điều: người thật lòng hỏi xem hôm nay tôi có vui không..
Kazuki siết chặt quai cặp. Câu nói như tiếng vang phản lại từ trong chính lòng ngực cô. Ánh mắt cô có vẻ suy tư.
Minami Kazuki
[Cô cười nhạt]
Tôi cũng vậy..cũng sống trong căn nhà như thế..
Minami Kazuki
Chắc là... người không được yêu thường không phát hiện ra mình giống nhau.. cho đến khi nói ra.
Cô khẽ nói tiếp, miệng hơi nhếch lên nhưng chẳng có vẻ gì là cười.
Seong Je dừng bước. Nhìn cô. Một cái nhìn sâu hơn mọi lời nói.
Geum Seong Je
Tôi chưa từng yêu ai...Chưa từng tin rằng thứ gọi là ‘tình yêu’ nó tồn tại..
Geum Seong Je
Nhưng hôm nay...là lần đầu tiên tôi không thấy cô đơn khi nói điều đó với một người khác..
Kazuki mở máy ảnh, xem lại một tấm hình cũ, hình ba mẹ cô trong một buổi triển lãm. Họ cười – nhưng không phải với cô – mà là với những người đang chụp họ.
Cô lặng lẽ kéo chăn. Thì điện thoại reo lên, hiện một tin nhắn.
Geum Seong Je
[Geum Seong Je – 21:45]
“Ngày mai, cậu muốn gặp ở thư viện hay tầng thượng?”
Kazuki nhìn màn hình.
Lần đầu tiên có người hỏi ý cô – dù là chuyện nhỏ.
Minami Kazuki
[Cô gõ vài chữ rồi xoá. Sau cùng thì cũng chỉ nhắn vài chữ ngắn gọn.
Minami Kazuki – 21:51]
"Tầng thượng."
Hai người không được yêu. Chỉ đang tồn tại chứ không thật sự sống. Nhưng khi tìm thấy nhau…
Họ bắt đầu học cách để không cảm thấy bản thân vô hình.
Vết sẹo
Trời xanh, gió khẽ thổi nhẹ. Góc sân thượng cũ kỹ ít ai lên vì quá nắng.
Kazuki ngồi bó gối nơi góc tường, bên cạnh chiếc balo nhỏ và máy ảnh nằm yên.
Bên cạnh, Geum Seong Je đứng dựa lan can, ánh mắt nhìn xa vào dãy núi phía ngoài Seoul.
Họ không nói chuyện ngay. Không cần thiết. Với hai người vốn quen với sự im lặng, sự hiện diện của nhau đã là đủ.
Vừa có cuộc thi chạy, đầy tiếng hô hào, tiếng vỗ tay, hoan hô, hú hét.
Kazuki và Seong Je vẫn vậy
Chẳng có vẻ gì chú ý đến việc đang diễn ra dưới sân.
Minami Kazuki
[Cô nhẹ giọng nói, tay cầm chiếc máy ảnh ngắm nghía]
Tôi ghét tiếng vỗ tay.
Geum Seong Je
[Seong Je quay nhẹ sang, ánh nhìn thoáng ngạc nhiên]
Tại sao?
Minami Kazuki
Nó làm tôi thấy..giả tạo..
Minami Kazuki
Lúc nhỏ, khi tôi biểu diễn piano, ba mẹ tôi vỗ tay. Nhưng khi tôi bước xuống sân khấu, họ chẳng nói gì. Không nhìn tôi. Cũng chỉ nói.." con không được sai nốt nào nhé, vì ba mẹ có bạn bè ở đó."
Minami Kazuki
Nó nhắc tôi.. nhớ rằng mình đang làm hài lòng khán giả, chứ không phải người thân..
Seong Je vẫn không nói gì. Chỉ bước đến, ngồi cạnh Kazuki, lưng tựa vào tường cùng hướng.
Geum Seong Je
Còn tôi ghét lời khen..
Geum Seong Je
Vì nó luôn đi kèm với điều kiện..
Geum Seong Je
" Con giỏi lắm, nếu duy trì được ở hạng nhất toàn khối."
Geum Seong Je
[Seong Je thở hắt, cười nhạt]
Minami Kazuki
[Cô khẽ cười, có nét buồn man mát trong nụ cười ấy]
Chúng ta là phiên bản lỗi của con ngoan trò giỏi ha..
Kazuki không tham gia chạy. Cô được ngồi cổ vũ tiếp sức vì “chấn thương tay” (thực ra là cái cớ). Seong Je bị gọi lên chạy tiếp sức.
Cô lặng lẽ nhìn từ xa – cậu chạy nhanh, dứt khoát, ánh mắt lạnh nhạt. Một bạn nam trong lớp đẩy mạnh tay, Seong Je trượt chân, đầu gối trầy xước.
🧸
Học sinh F: Xin lỗi nhé! Không cố ý.
Seong Je không nói gì, chỉ đứng dậy, phủi quần, đi lẳng lặng về góc sân. Kazuki đi đến – tay cầm khăn lau, tay cầm chai sát trùng.
Minami Kazuki
Ngồi đi..Tôi sát trùng cho..
Seong Je im lặng làm theo. Cô lau nhẹ vết thương, cẩn thận và từ tốn.
Minami Kazuki
Cậu quen với việc tự xử lí mọi thứ..Nhưng không có nghĩa phải như thế mãi...
Minami Kazuki
[Cô vừa lau vừa khẽ nói, giọng đều đều]
Cậu nhìn cô một thoáng, chẳng nói gì, chỉ nhìn cách cô xử lí vết thương. Nhưng trong mắt ánh lên điều gì đó.
Kazuki ở lại lớp một mình
Cô đang dọn tập vở thì trời đổ mưa. Mái hiên lớp học vang tiếng lộp độp nặng nề. Cô ghé ra cửa sổ, vô thức nhắm mắt – mùi mưa làm cô nhớ đến căn nhà lạnh ngắt và bữa cơm ăn một mình.
Geum Seong Je
Thích mưa à..?
Kazuki mở mắt – Seong Je đứng cạnh bàn cửa sổ, áo khoác vắt trên vai.
Minami Kazuki
Không.. tôi chỉ thấy mưa giống người.
Minami Kazuki
Có lúc làm dịu lòng, có lúc làm trôi mất mọi thứ..
Geum Seong Je
Cậu nghĩ người có thể khiến người khác dịu lòng là kiểu người thế nào?
Minami Kazuki
[Cô nhìn cậu]
Là người.. sẵn sàng ngồi im bên cạnh ai đó mà không cần lý do..
Geum Seong Je
[Geum Seong Je – 22:12]
“Có điều gì muốn hét ra nhưng không ai nghe, cậu có thể nói với tôi.”
Kazuki nhìn dòng tin nhắn
Nhưng ánh mắt hơi dao động
Kazuki vắng mặt nguyên buổi sáng.
Seong Je liếc xuống chiếc ghế trống. Thấy hơi lạ – cô chưa từng nghỉ học.
Cuối giờ, cậu lại chủ động hỏi
Geum Seong Je
Kazuki có chuyện gì sao cô?
🧸
Giáo viên: À..Kazuki hả..? Cô không rõ, em ấy chỉ xin nghỉ không ghi lý do cụ thể..
Cô đã ngồi đó từ bao giờ. Mắt đỏ hoe, đầu cúi, tay siết chặt vạt áo đồng phục.
Geum Seong Je
[Seong Je vừa lên sân thượng, thấy cô thì vừa lại gần vừa hỏi]
Cậu trốn học sao?
Minami Kazuki
[Kazuki khẽ cười nhạt]
Tôi đã về nhà..chẳng có ai ở đó cả.. Mẹ nhắn ‘con nhớ tự lo nhé.’ Ba thì seen tin nhắn không trả lời.
Minami Kazuki
Tôi không buồn. Chỉ... trống rỗng. Giống như tôi đang ở đây, nhưng chẳng ai thật sự thấy..
Seong Je đứng yên một chút. Rồi bước đến. Cậu ngồi xuống, ngồi đối diện cô. Không biết làm gì. Tay cậu khựng lại giữa không trung – không biết có nên đặt lên vai cô không.
Geum Seong Je
Xin lỗi..Tôi không biết cách an ủi..
Kazuki ngẩng lên – mắt hơi ngấn nước, nhưng ánh nhìn sâu đến nghẹn.
Minami Kazuki
[Kazuki khẽ nói]
Đừng rời đi là được..
Và cậu ngồi đó. Giữa nắng trưa. Không nói. Không động. Nhưng không rời đi.
Họ không ôm nhau. Không an ủi. Không nói những lời dịu dàng.
Nhưng họ lặng lẽ bước vào vùng đất đau đớn nhất của đối phương.
Và chọn cách… không rời đi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play