[ Triều Tuyết Lục ] Yên Trì Nhi Lâm
Chương 1
Nắng sớm buông nhẹ qua bức rèm lụa, ánh sáng mỏng manh như tan vào làn hương trà còn ấm trên bàn.
Trong phòng, tiểu thư đang ngồi ung dung trước bàn gương, mái tóc dài đen nhánh đã được búi gọn, tay cầm lược ngọc chải nốt mấy sợi lòa xòa.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, rồi một giọng quen thuộc vang lên sau lớp gỗ
NVP
Quận chúa, lão phu nhân cho gọi. Người đang đợi ở vườn sen.
Đôi tay đang chải tóc của cô khựng lại một chút. Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ – nắng sớm chiếu qua rặng liễu, hắt một quầng sáng nhạt lên mặt bàn
Nàng đặt lược xuống bàn, đứng dậy chậm rãi, chỉnh lại vạt áo
Gió sớm khẽ lay rèm lụa, tà áo theo bước chân uyển chuyển phất qua ngưỡng cửa. Bên ngoài hành lang lát đá xanh, sương sớm vẫn còn đọng, ướt cả gót giày
Ngoài vườn sen, Lâm Nhiên bước chậm rãi trên lối đá, tà áo dài khẽ lướt theo từng bước chân
Khi còn cách vài bước, nàng thoáng dừng lại – lão phu nhân vẫn chưa nhận ra, ánh mắt vẫn dõi theo những đóa sen nở rộ dưới hồ
Nàng hành lễ, giọng nhẹ nhưng rõ ràng.
Lão phu nhân quay lại, nét mặt rạng rỡ nụ cười hiền từ
Lâm Nhiên bước đến, ngồi xuống cạnh bà trên chiếc ghế đá dưới bóng cây
Lâm Nhiên
Tổ mẫu, hôm nay sao người dậy sớm vậy ạ?
Nhã Lan
Ừm… dạo này ta không ngủ được.
Giọng lão phu nhân nhẹ như gió
Lâm Nhiên
Không ngủ được ạ? Thế thì để lát nữa con mang sang cho người vài loại hương dễ chịu hơn. Có lẽ sẽ giúp người ngủ ngon hơn một chút.
Lão phu nhân mỉm cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Lâm Nhiên
Một thoáng im lặng trôi qua giữa hương sen phảng phất. Rồi bà chậm rãi nói tiếp
Nhã Lan
A Nhiên, con còn nhớ Đại Trưởng Công Chúa không?
Lâm Nhiên mỉm cười gật đầu.
Nhã Lan
Nghe nói mấy hôm trước, bà ấy bị ngất giữa đường.
Nhã Lan
Chắc là bệnh cũ tái phát.
Lão phu nhân khẽ thở dài, giọng mang theo chút hoài niệm
Nhã Lan
Ta và bà ấy thân nhau từ nhỏ, có thể xem như ruột thịt. Nay nghe bà ấy bệnh, ta rất muốn đi thăm… nhưng với thân thể thế này, e là không thể đi nổi.
Bà xoay người nhìn Lâm Nhiên, ánh mắt đầy tin tưởng
Nhã Lan
A Nhiên, con là đứa cháu mà ta yên tâm nhất. Con có thể thay ta đến thăm bà ấy được không?
Lâm Nhiên khẽ gật đầu, khóe môi cong nhẹ thành một nụ cười
Lâm Nhiên
Tất nhiên là được ạ. Lâu rồi con cũng không ra ngoài, giờ có việc mà đi, con còn thấy vui nữa là.
Lão phu nhân nhìn nàng chăm chú giây lát, ánh mắt như dịu lại. Bàn tay gầy guộc của bà nắm lấy tay cháu, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền sang, chậm rãi mà vững vàng
Bà gật đầu, nụ cười dịu dàng vẫn ở trên môi, nhưng ánh mắt đã lặng lẽ dõi về phía hồ sen trước mặt, như mang theo cả một khoảng ký ức xa xôi.
Chương 2
Trên đường đến phủ An Dương Hầu, Lâm Nhiên ngồi trong xe, vừa trò chuyện cùng nha hoàn vừa đưa mắt nhìn ra phố. Qua khe rèm vén nhẹ, nàng bất giác khựng lại
Giữa con đường lát đá, một tên binh lính đang hung hăng giật lấy túi tiền từ tay một người đàn ông gầy gò
NVP
Ngài… ngài không được lấy!
Người kia giữ chặt lấy túi tiền, giọng lạc đi
Tên lính quát lớn rồi tung chân đá mạnh, khiến người đàn ông ngã vật xuống đất
Dân quanh đó xúm lại xem, có người lắc đầu
NVP
Sao binh gia lại ra tay với dân thường chứ…
NVP
Nhà ta còn người già đang đợi tiền mua thuốc… binh gia, xin ngài tha cho ta…
Lâm Nhiên chau mày, tay khẽ vén rèm xe, định xuống. Nhưng ánh mắt nàng sớm dừng lại nơi một đoàn ngựa đang từ xa tiến tới, vó ngựa đạp vang đều đều trên nền đá
Tên lính ngẩng đầu, quay phắt lại
Bạch Phong
Quân quy Sóc Tây, ngược đãi dân chúng , chém.
Bạch Phong
Cướp đoạt tài sản, chém.
NVP
Quân quy Sóc Tây? Kinh Châu này là đất của ta. Các ngươi lấy quyền gì chém?
Bạch Phong
Cãi lệnh, chém.
Tên lính gầm lên, rút kiếm chĩa thẳng vào người kia
Nhưng chỉ một thoáng, bóng áo giáp trên lưng ngựa đã lao xuống, lưỡi kiếm vung lên sắc lạnh
Một đường chém dứt khoát – tên lính đổ gục không kịp kêu
Người dẫn đầu đoàn ngựa ấy lên tiếng
Yến Trì
Giao thi thể hắn cho doanh trấn Kinh Châu. Nói với tướng lĩnh các ngươi: Nếu không quản nổi một binh lính, thì để Yên Trì quản thay
Lâm Nhiên khi ấy mới bước xuống xe, vội đến đỡ người bị hại dậy
Lâm Nhiên
Ngươi không sao chứ?
Nàng lấy trong áo ra một túi tiền, nhẹ nhàng đưa cho hắn
Lâm Nhiên
Cầm lấy. Mua thuốc cho người nhà đi.
Người kia xúc động đến nghẹn ngào
NVP
Đa tạ… đa tạ cô nương…
Phía xa, Yên Trì ngoái lại nhìn. Hắn liếc qua nàng một lần, ánh mắt sâu thẳm như ghi nhớ, rồi lặng lẽ quay ngựa, dẫn đoàn rời đi không nói lời nào
Xong xuôi, Lâm Nhiên trở lại xe, tiếp tục hành trình đến Phủ An Dương Hầu. Nơi đó không xa chỗ xảy ra sự việc khi nãy, xe chỉ đi một đoạn là đến
Khi xe dừng, nàng bước xuống. Trước mắt là cánh cổng lớn uy nghiêm, phía trên treo tấm biển khắc bốn chữ: “Phủ An Dương Hầu” – nét chữ mạnh mẽ mà vẫn trang nhã. Một người hầu từ trong phủ bước ra, thấy xe lạ thì cúi người hỏi
Lâm Nhiên
Tại hạ Lâm Nhiên, đến thăm Đại Trưởng Công Chúa.
Người hầu thoáng ngạc nhiên rồi vội nói
NVP
A, mời quận chúa theo tôi.
Hắn dẫn nàng đi vào trong. Phủ lớn, hành lang dài lát đá sạch sẽ, hai bên trồng hoa tường vi nở rộ. Đi một đoạn, người hầu dừng lại trước một gian phòng lớn, cúi đầu nói
NVP
Để tiểu nhân vào bẩm lão phu nhân.
Lâm Nhiên mỉm cười nhã nhặn
Lâm Nhiên
Vậy làm phiền rồi.
Một lúc sau, người đó trở ra khẽ cúi
Nàng bước vào phòng. Không gian rộng rãi, thoảng hương trầm dìu dịu. Trên tường treo vài bức họa cổ, góc phòng có vài chậu hoa lan đang độ nở, thanh nhã mà tĩnh lặng. Qua lớp rèm lụa, nàng thoáng thấy hai bóng người – bước chân bất giác nhanh hơn
Vén rèm, nàng nhìn thấy Đại Trưởng Công Chúa đang ngồi, và bên cạnh là người… mà nàng đã gặp lúc nãy – chàng trai dẫn đầu đoàn ngựa…
Ánh mắt chàng vừa lúc cũng nhìn về phía nàng. Trong khoảnh khắc, ánh nhìn giao nhau, cả hai đều bất giác khựng lại, như vừa nhận ra một điều gì đó… rất khó gọi tên
Lâm Nhiên thu ánh mắt, khẽ bước đến trước mặt Đại Trưởng Công Chúa, hành lễ
Lâm Nhiên
Lâm Nhiên bái kiến Đại Trưởng Công Chúa.
Lão phu nhân mừng rỡ, vội đứng dậy, cười hiền
Đại Trưởng Công Chúa
Đứa bé này… giờ đã lớn thế rồi sao?
Lâm Nhiên mỉm cười gật đầu
Đại Trưởng Công Chúa
Ây da, càng lớn càng xinh đẹp. Tổ mẫu con thật có phúc đấy.
Lâm Nhiên
Tổ mẫu con nghe tin người ngã bệnh, lòng không yên. Nhưng vì sức yếu nên không thể tự đến thăm, đành để con thay mặt. Con có mang chút thuốc bổ và dượng liệu, đã để ngoài xe
Đại Trưởng Công Chúa xua tay, cười bảo
Đại Trưởng Công Chúa
Trời ạ, chỉ đến thăm thôi đã quý rồi, còn mang theo bao nhiêu thứ làm gì! Con nhìn ta này, khoẻ rồi, khoẻ lại cả rồi.
Lâm Nhiên khẽ nghiêng đầu
Lâm Nhiên
Người khoẻ lại là con mừng. Nhưng vẫn nên uống chút thuốc bổ, để cơ thể được bồi dưỡng, tránh tái phát vào lúc giao mùa.
Đại Trưởng Công Chúa bật cười, nắm tay nàng
Đại Trưởng Công Chúa
Đúng là đứa nhỏ chu đáo. Thôi, lại đây ngồi với ta một lát.
Lâm Nhiên ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt khẽ liếc qua người nam tử vẫn im lặng bên kia – hắn cũng thu ánh mắt, như chưa từng nhìn nàng
Lão phu nhân vừa định mở lời nói thêm điều gì, thì cánh cửa phòng chợt mở ra, một giọng nói vang vọng vào
Chương 3
Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ sau rèm, theo đó là bóng dáng một thiếu nữ áo váy sáng màu nhẹ bước vào. Nụ cười rạng rỡ ánh lên nét nghịch ngợm khó giấu
Nhạc Ngưng
Bao năm không gặp, huynh đúng là càng ngày càng oai phong lẫm liệt. Hồi sáng ở chợ mà cứ phải gọi là sát phạt quyết đoán, hết sức uy nghiêm.
Nói rồi, nàng không quên cúi người hành lễ với Lão phu nhân
Nhạc Ngưng
Con thỉnh an tổ mẫu
Lão phu nhân mỉm cười dịu dàng
Yến Trì đứng dậy, ánh mắt mang theo nét cười hiếm thấy, bước lại gần cô gái
Yến Trì
Răng Sứt cao thế này rồi à? Để Thất Ca xem răng đã mọc đủ chưa.
Vừa dứt lời đã đưa tay định kiểm tra như lúc nhỏ, nhưng tay hắn bị chặn lại giữa không trung
Nhạc Ngưng
Không được gọi ta là Răng Sứt!
Nhạc Ngưng siết chặt cổ tay hắn, giọng tức tối
Nhạc Ngưng
Hơn nữa, răng ta mọc đủ từ lâu rồi!
Chưa kịp buông tay, nàng đã tung một chiêu tấn công, Yến Trì dĩ nhiên không chịu thua, hai người đánh đỡ qua lại . Đòn đánh tuy nhẹ, nhưng đều có kỹ pháp
Yến Trì đỡ được một chiêu, đang định phản công thì bất ngờ trượt chân vì gối thêu dưới sàn. Cả người loạng choạng về trước, đầu gối quỳ xuống ngay cạnh Lâm Nhiên, vừa vặn cúi thấp dưới chân nàng
Lâm Nhiên hơi giật mình, theo bản năng rụt chân lại. Ánh mắt nàng chạm phải người vừa ngã quỳ. Yến Trì ngẩng lên , đôi mắt đen thẳm lặng lẽ va vào ánh mắt nàng, chỉ trong khoảnh khắc, cả hai như bị kéo vào một cơn chấn động yên lặng không lời
Không khí bỗng trở nên lúng túng
Lâm Nhiên vội quay đi, đưa mắt sang phía lão phu nhân, giữ vẻ điềm tĩnh. Yến Trì lúc này mới như bừng tỉnh, lập tức đứng thẳng dậy, chỉnh lại y phục, rồi khom người
Lâm Nhiên khẽ xua tay, giọng nhỏ nhẹ
Nhạc Ngưng lúc này mới nhận ra sự quen thuộc, bước tới
Nhạc Ngưng
Là cô nương lúc nãy ở chợ?
Lâm Nhiên nhìn nàng, ánh mắt khẽ cong, mỉm cười
Lão phu nhân nghe vậy thì lấy làm tò mò, nhìn sang Nhạc Ngưng
Đại Trưởng Công Chúa
Người ở chợ? Chuyện gì vậy?
Nhạc Ngưng lập tức bước lên một bước, khom người
Nhạc Ngưng
Thưa tổ mẫu, khi con đến chợ thì thấy có tên binh lính đang ức hiếp dân lành, đoạt tiền thuốc của người khác. May mà Thất Ca đến kịp, xử lý hắn ngay tại chỗ. Sau đó, vị cô nương đây cũng bước xuống, không nói một lời đã đưa bạc cho người bị hại. Khi ấy con chỉ kịp nhìn thoáng qua, không ngờ lại gặp lại ở đây.
Lão phu nhân gật đầu, nhìn Lâm Nhiên bằng ánh mắt đầy yêu thương lẫn khen ngợi
Đại Trưởng Công Chúa
Lòng nhân hậu, khí chất điềm tĩnh, quả nhiên không phụ dòng dõi. Đúng là phong thái của nhà họ Lâm.
Rồi bà như sực nhớ điều gì, nhìn Nhạc Ngưng cười nói
Đại Trưởng Công Chúa
A Ngưng, ta còn chưa giới thiệu. Vị cô nương con vừa nhắc tới đây… chính là Chiêu Dung Quận Chúa điện hạ Lâm Nhiên
Nhạc Ngưng
Hoá ra đây là Chiêu Dung Quận Chúa điện hạ, người mà danh tiếng đã vang xa từ lâu . Hôm nay được gặp, quả thật dang bất hư truyền, dung mạo tuyệt trần
Lâm Nhiên
Nhạc Nhưng Quận Chúa quá khen rồi
Từ phía sau nàng, một thiếu nữ áo xanh theo sát, bước lên, cúi mình hành lễ
Tần Hoàn
Tần Hoàn bái kiến Quận chúa điện hạ.
Lão phu nhân dịu dàng nhìn sang
Đại Trưởng Công Chúa
Cô nương phía sau là…?
Nhạc Ngưng xoay người lại nhìn thiếu nữ đứng sau, mỉm cười giới thiệu
Nhạc Ngưng
Đây là Cửu tiểu thư của Tần gia-Tần Hoàn.
Tần Hoàn bước lên một bước, hành lễ
Tần Hoàn
Dân nữ Tần Hoàn, bái kiến Đại Trưởng Công chúa.
Lão phu nhân nheo mắt nhìn kỹ nàng một lúc, rồi chậm rãi hỏi
Đại Trưởng Công Chúa
Cô chính là Cửu tiểu thư Tần gia sao?
Tần Hoàn nhẹ nhàng gật đầu
Lão phu nhân khẽ gật, ánh mắt nhu hòa, giọng nói có phần xúc động
Đại Trưởng Công Chúa
Mấy hôm trước, khi ta ra ngoài phố, bệnh cũ bất ngờ tái phát. May mà gặp được cô kịp thời cứu chữa, nếu không thì… Tiểu Thất nhà ta có lẽ đã không kịp gặp mặt cô tổ mẫu nó lần cuối rồi
Yến Trì nghe vậy, hiểu ý liền lên tiếng
Yến Trì
Cứu người giữa phố, lại gặp biến chẳng sờn, y thuật tinh thông .Tần cô nương quả thật đáng khâm phục.
Đại Trưởng Công Chúa
Tiểu Thất, lần này con về Kinh thành sẽ ở lại với ta được bao lâu đây?
Yến Trì đáp, giọng thoải mái
Yến Trì
Cô tổ mẫu yên tâm. Giá biểu huynh thành thân, con sao có thể vắng mặt trong bữa tiệc rượu ra trò như vậy được
Lão phu nhân bật cười vui vẻ
Đại Trưởng Công Chúa
Vậy mới phải chứ!
Rồi quay sang Tần Hoàn, giọng vẫn đầy ấm áp
Đại Trưởng Công Chúa
Phải rồi, tiểu y tiên, đại hôn cháu đích tôn ta, cô cũng nhất định phải đến dự đấy nhé. Ta sẽ sai người mang thiệp mời đến tận phủ.
Tần Hoàn
Đa tạ Đại Trưởng Công chúa… nhưng dân nữ vẫn đang trong thời gian giữ tang phụ thân, e là…
Lão phu nhân khoát tay, ngắt lời, ánh mắt ánh lên ý cười
Đại Trưởng Công Chúa
Ôi dào, nhà ta là võ tướng, chẳng câu nệ lễ nghi phiền hà ấy làm gì. Cứ xem như cô đến hàn huyên với lão thân là được. Chúng ta đóng cửa kín đáo, âm thầm ăn uống, gọi là ăn vụng uống mảnh một bữa, ai mà hay
Tần Hoàn nghe đến đây bật cười khẽ, nhẹ gật đầu
Tần Hoàn
Vậy ta xin vâng lời người.
Lão phu nhân mãn nguyện, rồi quay sang Lâm Nhiên, vỗ nhẹ tay nàng
Đại Trưởng Công Chúa
Lâm Nhiên, nếu không quá bất tiện, con cũng ở lại dự hôn lễ vài ngày cho vui nhé. Lâu lắm mới gặp, ta cũng muốn giữ con lại trò chuyện nhiều hơn
Lâm Nhiên thoáng ngập ngừng, giọng hơi chần chừ
Lão phu nhân giả vờ giận, trách yêu
Đại Trưởng Công Chúa
Ây dà, con nỡ từ chối lời mời của ta sao?
Lâm Nhiên bật cười, cuối cùng cũng dịu giọng đáp
Lâm Nhiên
Con làm sao dám chối từ? Con sẽ ở lại
Đại Trưởng Công Chúa
Ừ, tốt lắm
Lão phu nhân hài lòng, cười đến độ đuôi mắt hằn nếp nhăn
Đại Trưởng Công Chúa
Được rồi, trời cũng không còn sớm, đến giờ tiểu y tiên bắt mạch châm cứu cho ta rồi…
Đại Trưởng Công Chúa
Tiểu Thất!!
Yến Trì đứng dậy, chắp tay
Đại Trưởng Công Chúa
Đối diện phòng Tiểu Thất có một phòng trống, vừa yên tĩnh vừa thoáng đãng. Tiểu Thất, con đưa Lâm Nhiên đến đó nghỉ ngơi đi
Yến Trì nhận lệnh, đứng dậy. Trong thoáng chốc, ánh mắt hắn lướt qua Lâm Nhiên, không chạm quá lâu, nhưng đủ để lòng người khẽ xao động
Lâm Nhiên cũng nhẹ nhàng đứng dậy, tay áo lướt qua vạt ghế, khẽ khàng hành lễ
Lâm Nhiên
Vậy, làm phiền Yến Thế Tử rồi
Hai người cùng khẽ hành lễ, rồi rời bước ra ngoài. Đi được vài bước, giọng lão phu nhân lại vang lên đằng sau, nửa đùa nửa thật
Đại Trưởng Công Chúa
A Nhiên, nhớ tránh xa con khỉ đi bên cạnh đấy, kẻo nó làm con bị thương.
Lâm Nhiên ngoái đầu lại, ánh mắt ẩn chứa ý cười, gật đầu đáp khẽ
Download MangaToon APP on App Store and Google Play