[Huyền Vũ Tứ Tượng] [ALL Nguyên Thủy Nhân] Kẻ Đói Khát Otp.
Lời mở đầu, tặng kèm một đoạn H:)
Sau 300 vạn năm suy tính lợi hại, ta đã quyết định thay vì ngồi đợi kẻ khác ra chap mới, ta cớ sao không có thể tự viết tự húp sao?
Vậy nên - để thỏa mãn ducvong a, ta sẽ tự viết.
Lưu ý trước: tính cách nhân vật sẽ không giống thế giới gốc! Truyện có H nếu ko thích có thể bỏ qua!
Nội dung xàm.
Bỏ dấu tè le.
Sai chính tả.
Hứng thì viết.
Để kết thúc màn giới thiệu, ta sẽ tặng một mẫu truyện ngắn - Kiện Bàn Hiệp × Nguyên Thủy Nhân.
//....//: hành động.
*....*: suy nghĩ.
'....': truyền âm (bằng thần thức.)
"....": thì thầm
Trùng Trùng sơn thủy, vạn ngàn trước mắt là cảnh bạch vân xen lượng, điêu ngoa phũ dài khắp tầng thiên.
Nguyên Thủy Nhân một mặt thưởng thức, trong đôi đào hoa nhãn chứa đầy cảnh đẹp, tâm cảnh lại càng là phiêu diêu nơi đâu.
Si mê đến mức có kẻ đến gần cũng chẳng hay biết.
Kiện Bàn Hiệp (bản năng)
Nguyên huynh! Nguyên Huynh! Ngươi đang ngắm gì vậy? //tiến đến gần Nguyên Thủy Nhân, ngồi xuống cạnh y.//
Nguyên Thủy Nhân
//Hơi có chút giật mình// ta ngắm cảnh, đệ đến đây có gì?
Kiện Bàn Hiệp (bản năng)
Nguyên Huynh vội vàng đuổi ta đi? //ghé sát lại, giọng điệu mang theo mấy phần nũng nịu xen chút giận hờn.//
Nguyên Thủy Nhân
ta...a - ngươi nói bằng tiếng người đi. //thở dài, cạn ngôn.//
Kiện Bàn Hiệp (bản năng)
Tìm huynh chơi. *Chơi gì thì...*
Nguyên Thủy Nhân
//cười khẽ// hôm nay ngươi lạ lắm.
Kiện Bàn Hiệp (bản năng)
//Chột dạ// ta? Lạ chổ nào chứ...
Nguyên Thủy Nhân
Được được, ngươi muốn chơi gì? //y quay sang đối mặt với Kiện Bàn Hiệp.//
Kiện Bàn Hiệp (bản năng)
*Chơi ngươi...*
Kiện Bàn Hiệp (bản năng)
//Kiện Bàn Hiệp nhất tay lên không biết từ khi nào sau lưng đã có một bát cháo.// không giấu gì huynh! Ta đang muốn thử nấu ăn, đây là thành quả đầu tay của ta mời huynh nếm thử!
Nguyên Thủy Nhân
*Kiện Bàn Hiệp thật lạ, nhưng đây là tâm ý của hắn, thử một chút cũng chẳng mất gì.*
y đưa tay cầm lấy bát cháo, bàn tay thon dài khẽ chạm chạm kiểm tra nhiệt độ mới từ từ nâng bát đưa lên đôi môi hồng, chậm rãi đưa đầu lưỡi ra nếm thử qua một chút cháo.
Nguyên Thủy Nhân
*Ưm...vị không tệ.*
Kiện Bàn Hiệp (bản năng)
//Mắt Kiện Bàn Hiệp từ đầu đến cuối luôn quan sát mọi cử chỉ hành động, thấy y đã ăn cháo. Trong lòng Kiện Bàn Hiệp bắt đầu nổi lên cơn sóng hoang dại, dữ dội mà ập vào tim khiến Kiện Bàn Hiệp không khỏi phấn khích.//
Nguyên Thủy Nhân
//Uống hết miếng cháo cuối cùng.// Không tệ đâu, khá ngon. *Mặc dù ta luôn cảm thấy có cái gì đó rất sai ở đâu đó a...*
Kiện Bàn Hiệp (bản năng)
Nguyên Huynh! Ta yêu ngươi quá! //Nhào đến.//
Nguyên Thủy Nhân
*Lại lên cơn.*
Nguyên Thủy Nhân bị Kiện Bàn Hiệp ôm đến nghẹn.
Kiện Bàn Hiệp (bản năng)
//mũi ngửi ngửi// *Thơm a*
Nguyên Thủy Nhân
//Cảm thấy nóng/
Nguyên Thủy Nhân
//hơi vùng vẩy// ta hơi nóng, đừng ôm nữa.
Kiện Bàn Hiệp (bản năng)
*Thuốc chất lượng cao! Lần sao sẽ lại ghé!*
Tiếp theo, Kiện Bàn Hiệp dụ- à đề nghị Nguyên Thủy Nhân lại nhà hắn chơi.
Nguyên Thủy Nhân
*Sao cứ thấy lạ lạ trong người...* ưm...
Kiện Bàn Hiệp (bản năng)
//quay người lại một mặt ngọc giả nai// Nguyên huynh không khỏe sao, vào nhà đi ta sẽ đi lấy chút nước cho huynh. //Đi lấy như thật.//
Y lướt mắt quay nhìn cảnh vật trong căn phòng rồi tiến đến ghế ngồi. Nào ngờ vừa đặt người xuống, cơn mê mang trong người lại càn trổi dậy, cơ thể lại càn nóng bức, ngứa ngáy, tứ chi cũng không biết tại sao lại mềm nhũn tê tê dại dại.
Lúc này Kiện Bàn Hiệp bước ra - tuy đầu óc của y bị một cơn mê muội không ngừng xâm lấn, gặm nhắm từng ý chí cuối cùng của y nhưng y vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra.
Nguyên Thủy Nhân
//Cả người hoàn toàn mềm nhũn nằm trên ghế, khuôn mặt y tràng trong dãy sương ducvong hoang dại, trong mắt như phũ lên một lớp vải mờ, khóe mắt ướm lên vài giọt nước mắt, y cất giọng khàn khàn.// Ngươi...bỏ thuốc ta?
Kiện Bàn Hiệp (bản năng)
//Miệng nhếch lên ý cười// Nguyên huynh...lời yêu ta nói với ngươi có phải trong thật không có trọng lực a, ta chỉ còn cách này biến ngươi thành người của ta.
Nguyên Thủy Nhân
ức - a... // y cố nén lấy mấy tiếng rên nhục nhã trong cổ họng nhưng vẫn là để vài chữ thoát ra.// *Tại sao lại như vậy?...*
Kiện Bàn Hiệp cuối người xuống, hai tay đặt lên tay vịn ghế, từ từ hạ thân xuống đem gương mặt "đơn thuần ngây thơ" áp sát y, rồi ngắm ngía vài giây bất chợt hạ môi xuống.
Nguyên Thủy Nhân
ưm!... //mắt mở to, rồi như tựa chấp nhận mí mắt nhè nhẹ cụp xuống.//
Kiện Bàn Hiệp (bản năng)
*Nguyên huynh...môi huynh mềm thật, rất dễ hôn còn rất gây nghiện a!*
Không biết nụ hôn day dứt này đã kéo dài bao lâu, chỉ biết miệng y đã bị dày vò điên đảo đến tựa bắt đầu mơ màng sắp ngất.
Nhận ra y đã kiệt sức, Kiện Bàn Hiệp tiếc nuôi nhả môi, đầu lưỡi kéo theo một sợi chỉ bạc...
Nguyên Thủy Nhân
A- ha...//thở gấp từng hơi.//
Kiện Bàn Hiệp (bản năng)
"Nguyên huynh...ta yêu ngươi" //Kiện Bàn Hiệp tiến sát tai y, miệng nhả ra từng chữ.//
A...thông cảm đi ta đang đói H tự nhiên đang viết cái hết đói nên ngừng tại đây.
...Lỡ một hồi hại ta mất kiểm soát ngôn ngữ nữa.
nhẹ nhàng, tình cảm (Tây Hà × Nguyên Thủy Nhân)
t/g
Có thể cho ta động phòn-
Tây Hà
Ngươi nói hôm nay là ta mà?
Tây Hà
Gian thương! Lão ma đầu!
Lá xanh ươm phảng phất mùi thơm mát, từng sợi bạch quang len qua vô tầng tán lá chiếu rọi vài mảnh lên khuôn mặt Nguyên Thủy Nhân đang im giấc, nhưng nhiêu đấy chỉ mang cho y cái ấm áp, dịu nhẹ chưa đủ để y vật dậy cái cơ thể kiệt quệ tỉnh dậy.
Ngưu Đôn
ĐỪNG LẠI GẦN TA! A!
Hàn Khắc
Sao lại chạy? Lẽ nào nướng chưa chín?
Một Trâu một nhân đuổi nhau, thanh âm vang đầy trời - quả là nhốn nháo đến đau đầu.
Y dần tỉnh táo lại, nhìn cảnh tượng trước mắt, y nhất thời chỉ muốn chôn thây mình tại chỗ chẳng muốn đứng dậy chút nào.
Ngưu Đôn
Tri âm! Tri âm! Cứu ta cứu ta!! //bị Hàn Khắc đuổi kịp.//
Hàn Khắc
...//ôm lấy một bên chân của Ngưu Đôn, vô cùng tích cực ra sức mà cắn.//
Nguyên Thủy Nhân
Hàn Khắc... dừng lại ta nấu ăn cho ngươi! //bật dậy, vội vã chạy lại giúp đỡ Ngưu Đôn khốn khổ.//
Nguyên Thủy Nhân
*Ta nói ngươi Hàn Khắc cắn hắn Ngưu Đôn thật à?*
Kiện Bàn Hiệp (bản năng)
Nguyên Huynh!
Y chưa kịp động tay đã bị sau lưng một cái ôm eo, làm y giật thót.
Nguyên Thủy Nhân
A- Kiện Bàn Hiệp? Đừng làm loạn! //tay đưa xuống eo, cố kéo cái ôm của Kiện Bàn Hiệp ra.//
Kiện Bàn Hiệp (bản năng)
Huhu!!! Nguyên Huynh không thương ta nữa! //Không biết lấy đâu ra nước mắt mà cứ thế tuôn xuống gò má, giọt này đến giọt khác.//
Nguyên Thủy Nhân
*Sao lại khóc rồi? Làm sao đây? Chuyện gì đang xảy ra thế nào?*
Ngưu Đôn
*TA LẠY CÁC NGƯƠI! MỘT LŨ BẤT NHÂN!*
Sau một lúc y ra sức bình định tình hình, cuộc bạo loạn đã kết thúc.
Cả đám người tập trung quanh một cái nồi cháo linh kê lớn, khói bay nghi ngút mùi hương bay thoang thoảng khắp nơi, ngửi thử đã có thể thấy chính là mỹ vị!
Nguyên Thủy Nhân
*Hình như mình quên một cái gì đó không quan trọng...* //tay cầm một cái đại muỗng, liên tục đảo đều nồi cháo.//
Kiện Bàn Hiệp (bản năng)
*Huynh ấy tốt thật, cưới về chắc chắn là hảo đại hỷ sự!*
Hàn Khắc
*Dung mạo tuyệt trần, tài hoa kinh diễm, tâm tính đơn thuần,...quan trọng là nấu ăn ngon! Không biết nếu bây giờ ta trực tiếp ra tay cướp người có được không nhỉ?*
Y lộ ra một chút lơ đãng, suy nghĩ vài giây, bổng mắt y liếc đến một bụi cây, không nhìn thì thôi, nhìn một cái là y biết mình đã quên cái gì.
Chỉ thấy ở một gốc của bụi cây lộ ra một mảnh vải tím.
Nguyên Thủy Nhân
Tây Hà...ra đây đi gốc áo ngươi lộ ra rồi kìa. //Giọng mang chút ý vị trêu ghẹo.//
Tây Hà
...//Đứng phắt dậy, quay đầu lại liếc nhìn y một cái rồi phất áo quay đi.//
Hàn Khắc
Đây là đang lên cơn sao? //Tay vừa bưng tô cháo.//
Kiện Bàn Hiệp (bản năng)
*Nguyên huynh tay nghề thật tốt!* //không màn thế sự, trong mắt chỉ chứa mỗi Nguyên huynh của hắn.//
Nguyên Thủy Nhân
*A...là giận dỗi ta?* Ta đi tìm hắn, các ngươi ngồi đây đợi một chút. //luống cuống đi theo.//
Chuyện cũng chẳng có gì, chỉ là ngày hôm qua y đã lỡ hứa với Tây Hà sẽ dành thời gian một ngày để đi "nhặt đồ" với hắn, nhưng y lại thất hẹn có thể vì đấy Tây Hà này mới nguyên cả buổi chẳng nói chẳng rằng, treo lên mặt một bộ cau có, khó ở.
Nguyên Thủy Nhân
Tây Hà, ta xin lỗi, ta hơi bận một chút. //Giọng nhỏ nhẹ như dỗ con nít.//
Tây Hà
hưm! //bổng đứng lại.//
Nguyên Thủy Nhân
a!? //Y không kịp chuẩn bị, liền đâm xầm vào lưng Tây Hà.//
Nguyên Thủy Nhân
*Tây Hà, ngươi sao dừng lại?* //Trong lòng khẽ trách móc//
Y đang đang chuẩn bị cho một trận ngã đau thì đợi mãi cũng không thấy, chỉ là có cảm giác ấm áp, thắt lưng có cảm giác bị ôm?
Tây Hà
//Trên mặt vẫn còn nét giận dỗi, nhưng tay lại ôm eo y, tựa hồ như đang kéo y lại gần hơn khoảng cách.//
Tây Hà
Ngươi tốt tốt!, hẹn cho có xong rồi chỉ cho ta một lời xin lỗi lạnh nhạt! //Kéo mạnh y về phía mình, đưa mặt lại, thiếu một chút nữa là chạm môi.//
Nguyên Thủy Nhân
Tây Hà! Bình tĩnh ta sẽ đền lại cho ngươi! //Y khắt này mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, liền bắt đầu vùng vẩy.//
Tây Hà
ha...đền? Ngươi sẽ đền ta cái gì? //Môi Tây Hà nhếch lên thành một vòng cung tinh tế.//
Không cần mở lời nhìn vào ánh mắt mê ý của Tây Hà đã có thể biết tâm tư của hắn, nhưng khổ nổi y lúc này đã loạn trí, lần đầu đối mặt với tình huống này, y chẳng biết nên làm sao.
Nguyên Thủy Nhân
Ta?...ta-
Không để y kịp mở lời, Tây Hà đã mạnh mẽ áp môi mình lên môi y.
Nguyên Thủy Nhân
ưm! *cái này...cái này...* //Mặt y đỏ lên, vành tai ửng hồng, bàn tay y khẽ siết chặt áo Tây Hà, chân không tự chủ hơi run.//
Tây Hà
*Ngọt, mềm, ừm ngon chỉ là thiếu hợp tác quá.*
Vỏn vẹn 2 phút, y khó nhọc điều khiển tay đập lên lưng Tây Hà.
Tây Hà
*Nguyên Thủy Nhân thiếu kinh nghiệm quá, thật khó có thể hôn lâu.* //Tây Hà nhả môi y ra, trong đáy mắt ẩn chứa cái tiếc nuối khó thấy.//
Nguyên Thủy Nhân
ha...ah...//y thở gấp từng hơi.// *mẹ kiếp...ngươi lại cắn môi ta!*
Nguyên Thủy Nhân
//Y đưa tay sờ lên chổ môi bị cắn, lờ mờ nếm thấy mùi máu.// ngươi!
Y đang định trách Tây Hà, lời vừa đến đã kẹt lại trong họng bị y một mạch nuốt xuống, cái này nói ra chính là nhắc lại - y vừa bị cưỡng hôn, y thực sự không có đủ mặt dày để nói ra.
Tây Hà
Sao? Ngươi muốn trả thù? //Tây Hà chưng lên một bộ mặt thiếu đòn, tay lại với lấy vạn hồn phiên lắc lắc khiêu khích.//
Nguyên Thủy Nhân
//Y cắn chặt răng, tức thiếu điều muốn thổ huyết.//
Mặt y lúc này vẫn còn dư sắc hồng đỏ, khóe mắt vẫn là còn hơi ửng hồng - hòa với biểu tình giận dữ bây giờ của y, nhìn một cái liền tạo ra một loại khoái cảm muốn trêu chọc.
Tây Hà
//Ánh mắt vương vấn vài phần lạc trụy.// *Tỉnh lại đi Tây Hà, bây giờ chưa phải lúc.*
Tây Hà
Nào~ Nguyên huynh đừng giận, cái hôn lúc nãy chẳng qua chỉ là "nụ hôn hữu nghị", đừng giận giận.
Tây Hà lại bày ra bộ mặt thân thiện, thoải mái quàng tay lên vai y mà y cũng quyết định cứ thế cho qua, xem như cái hôn mấy khắt trước chỉ là "nụ hôn hữu nghị".
Nhưng ở nơi mà y không biết, một kế hoạch "ăn sạch" ai đó đã bắt đầu...
t/g
Chap sau sẽ dặm thêm chút hương vị a.
Nhẹ nhàng, tình cảm (Tây Hà × Nguyên Thủy Nhân) [2] H++
Kiện Bàn Hiệp (bản năng)
Tây Hà, ngươi làm gì Nguyên huynh của ta trong rừng vậy hả? //Tay Kiện Bàn Hiệp ôm chặt lấy y, mắt liên hồi liếc nhìn vết thương trên môi y rồi chuyển sang nhìn Tây Hà.//
Hàn Khắc
*Lẽ nào...đệt! mẹ kiế* éo thể nào, nếu thực sự tên Tây Hà ấy đã...thì ta sẽ hóa cẩu cắn đứt "huynh đệ" của hắn!*
Tây Hà
Ta thề, ta chính là một cọng lông cũng không làm gì cả! //Tây Hà một mặt vô tội, thề thốt đủ thứ, hắn đúng là một cọng lông cũng không đụng nhưng miệng thì có.//
Nguyên Thủy Nhân
Ta bất cẩn ngã, không sao hết. *thiên phạt đâu? Ta tố cáo Tây Hà xộn lào!*
Vẫn Là 2 ngày sau, tuy cái "nụ hôn hữu nghị" ấy vẫn còn động lại trong đầu y, nhưng sau một khóa thao túng của Tây Hà - y lại cứ thế ngu ngơ bị Tây Hà dẫn đi.
Tây Hà
Hm...ta nhớ là chổ này, trước đấy ta có quét qua mấy lần thần thức phát hiện chổ mày có một tiểu thế giới! //Tây Hà tay bận rộn lần mò, đôi lông mày kiếm tự nhiên mà nhăn lại.//
Nguyên Thủy Nhân
A...*thật hết nói nổi, Kiện Bàn Hiệp ở đấy sao lại cứ phải lôi ta đi.* //y đứng sau lưng, bất lực mà thở dài vài hơi.//
Tây Hà
Đây rồi! //Tây Hà réo lên, tay nhẹ vung một cái không gian khắt sau như bị bốp méo, uống lượng một chút rồi từ từ ngưng kết tạo thành một vết nức khá lớn.//
Nguyên Thủy Nhân
*Thực sự có?* //Y vội vàng đi theo bước tiến của Tây Hà, cuối cùng thực sự thấy có một tiểu thế giới!//
Tiểu thế giới này diện tích không lớn, nhưng khí tức ở đây lại rất lạ, hoàn toàn là đè ép một khoảng lớn khoảng cách quan sát thần thức, chỉ chừa lại một chút, tựa hồ thực sự có bảo vật! - nhưng trước hết phải vơ vét sạch ngọn núi này đã.
Tây Hà
Thấy chưa? Ta đã bao giờ lừa ngươi? //Miệng Tây Hà hiện lên một nụ cười nhẹ, đôi hồ ly nhãn khép khép hiện lên ý cười xen lẫn một chút ý vị thâm trường khó thấy.//
Nguyên Thủy Nhân
Được được, sau này sẽ không nghĩ xấu ngươi nữa đâu. //Y nhẹ nhàng bước đến, mở giọng an ủi, cứ thế y đưa tay tựa như quên mất cái hôn không lâu trước, nắm tay Tây Hà đi.//
Suốt đường là những cảnh trùng trùng sơn thủy, từng tầng hồng vân lượng lờ loáng thoáng che đi vài tia ánh dương. Cây cỏ ươm xanh, thỉnh thoảng lại toát lên khí tức tiên thảo mơ hồ.
Không ít lần làm y muốn bỏ đội hình chạy đi thu thập lại, may là có Tây Hà níu kéo, không thì y đã sớm lạc rồi.
Cuối cùng đến đỉnh núi, kì lạ ở đây lại xuất hiện một căn nhà gỗ nhỏ.
Nguyên Thủy Nhân
//Bước đến, nâng tay gõ cửa.// Có ai không?
Tây Hà
Nguyên huynh gõ làm gì, nhìn thoáng qua một cái là biết nhà lâu không ai ở! //đưa tay khẽ chạm vào cái hàng rào, liền bị nó đổ xuống nát vụn làm cho giật mình.//
Nguyên Thủy Nhân
À...chỉ là phòng hờ. *Sao ta cứ có cảm giác không lành với căn nhà này vậy...như kiểu ta sắp mất một cái gì đó rất quan trọng...*
Tây Hà
Nguyên Huynh, sáng giờ đi lại có hơi kiệt sức rồi, hay là vào nhà nghĩ ngơi? //Miệng treo lên nụ cười hòa nhã, sau lưng tay đã nắm chặt, phấn khích đến run.//
Trái với vẻ cũ kĩ như chỉ cần một cơn gió sẽ đổ nát, thì nội thất trong căn nhà rất nguyên vẹn. Đặc biệt, không khí xung quanh còn thoang thoảng một mùi dễ chịu...
Nguyên Thủy Nhân
ưm...*từ từ...có cái gì đó rất sai...a...*
Một cảm giác nhẹ tênh bất chợt xâm lấn y, y cố mở mắt nhưng trước mắt là từng mảnh hình ảnh vặn vẹo, y muốn dụi mắt lại phát hiện tứ chi y đã sớm không còn một chút lực. Thần thức y lúc này như lang thang giữa biển - muốn thoát ra nhưng lại vô lực.
Nguyên Thủy Nhân
*Ảo cảnh...? Là ảo cảnh sao?...Tây Hà? Tây Hà ngươi ở đâu?...*
Tây Hà
ha...ha...//Tây Hà nhìn y đang ôm chặt mình, cổ họng không khỏi thoát ra vài tiếng cười ngặt nghẽo.//
Tiếp đấy Tây Hà đã không còn có thể kìm chế, trực tiếp mạnh bạo áp môi mình lên môi y, tàn bạo mà náo loạn, thậm chí khi hứng cao Tây Hà còn cắn vào môi y khiến nó bật máu rồi lại liếm cho hết, khiến y tuy vẫn bị ảnh hưởng bởi ảo cảnh nhưng vẫn phải chân thật cảm nhận từng hành động, liền như bản năng rên rỉ.
Nguyên Thủy Nhân
ưm...*đau!...lạ quá cái cảm giác này sao lại rất quen thuộc a...*
Khi đã hôn đủ, Tây Hà dứt ra thẳng tay bế y lên, đặt lên giường, bản thân cũng leo lên - hướng ánh mắt đã sớm chìm trong mê dục mà dán chặt vào y.
Tây Hà đưa tay cởi từng lớp áo của y, cuối cùng y chỉ còn một thân trần trắng nõn, có cơ bắp nhưng không lộ ra chút dáng vẻ thô kệch thậm chí còn có chút mảnh khảnh ôn nhu. Lại ghé quá khuôn mặt y, lúc này nó đã chìm trong sắc hồng yêu mị, vành mắt hồng rươm rướm lệ sương, môi hồng còn nguyên dấu vết vừa bị lại càn tô thêm một tầng đỏ mọng - dáng vẻ của y lúc này, nói không quá, ngay cả nam nhân cũng phải gục ngã a.
Tây Hà
Nguyên huynh...thật hút mắt người quá đi...
Tây Hà hạ thân xuống, cắn lấy cổ y, cắn đến rướm máu.
Nguyên Thủy Nhân
ưm!...a... //tiếng rên rỉ ám muội không tự chủ mà phát lên.//
Tây Hà có chút thưởng thức tiếng rên của y, liền cứ thế cắn mút từng tất thịt trên người y, làm y run rẩy không ngừng phát lên những âm thanh nhục nhã.
Tây Hà
Khởi động xong rồi, giờ đến phần chính~ //Tây Hà đưa tay xuống dưới đấy của y, không chần chờ đút một ngón vào.//
Nguyên Thủy Nhân
Ah!...ức- ưm //Như nhận thấy có vật thể lạ, cơ thể của y không tự chủ co lại.//
Nguyên Thủy Nhân
*Cái gì vậy? Cơ thể khó chịu quá, có phải Tây Hà giở trò không?*
Nguyên Thủy Nhân
*Chắc không đâu a...*
Tây Hà
Nào, Nguyên huynh thả lỏng đi~
Mặc dù biết y không thể nghe thấy hay nhìn thấy nhưng Tây Hà vẫn nói những lời đường mật, trong khi đấy lại cho thêm một ngón vào.
Nguyên Thủy Nhân
Hức-ah...*Đau! Đau! Cái này...cái này, cái cảm giác này thật lạ quá a.*
Tiếp đấy là từng hồi âm thanh rên rĩ, Tây Hà thì như nghiện liên tục di chuyển ngón tay làm y vặn vẹo cơ thể, "huynh đệ" của y cũng kì lạ mà có phản ứng, thần hồn của y cũng liên tục gào thét đến điên đảo.
Như cảm thấy nới lỏng đã đủ, Tây Hà liền rút tay, đầu ngón tay mang theo một chất lỏng không rõ.
Nguyên Thủy Nhân
*Xong rồi sao? Làm ơn là đã xong rồi đi, tha cho ta, thực sự nếu tiếp tục ta sẽ điên mấ-*
Đúng thật là màng khuấy bằng ngón tay đã kết thúc, nhưng giờ thì tới màng của duongvat.
Y chưa kịp dứt suy nghĩ đã bị một vật mạnh mẽ thúc vào sâu.
Tây Hà
*Chưa gì đã thấy sướng rồi a...*
Nguyên Thủy Nhân
Ah!...ưm...hức- ưm *Đau chết ta mất! Cái gì mà thúc sâu vậy chứ, không tha cho ta thì làm nhẹ chút đi...*
Tây Hà
//Bất chợp thúc mạnh.//
Nguyên Thủy Nhân
A!..ah..ha..ức... //Tim đập mạnh, thở gấp.// *Đã bảo là nhẹ đi! Biết không...ah...*
Phải nói, hôm đấy là hôm y rối rắm và lo lắng nhất, y không nghe được cũng lại càn không nhìn được, cơ thể cứ thế bày ra cho kẻ khác tùy ý mà dày vò. Không chỉ thể xác, ngay trong suy nghĩ cũng bị một cơn bão quét ngang, y vừa cảm thấy xấu hổ muốn phản kháng vừa lại cam chịu số phận, có thể là nói mỗi lần bị mạnh bạo thúc đến trong tâm y lại nẩy sinh sự phản kháng nhưng khi nhớ lại sự vô lực của bản thân thì lại cam chịu - dần dần cái đau như đã tê liệt, nhưng tâm y cũng đã không còn ý nghĩ muốn phản kháng nữa.
Về phần Tây Hà, hắn nhìn y rên rỉ, nhiều lúc như lẻ khẽ van nài cầu xin hắn tha cho mình, trong tâm lại cổ quái phát sinh càn nhiều sự thích thú. Hắn nghĩ hắn điên rồi, sao hắn lại thích nghe người khác cầu xin lòng thương xót của hắn chứ? Nhưng thực sự giọng khi y cầu xin như đổ mật vào tai, nó vừa e thẹn vừa ngọt ngào như đường, cũng lại vừa xen lên một chút ý chí ngoan cường cuối cùng của y. A...không thể trách Tây Hà được!
Cứ thế, tận 2 ngày trời, y mê man giữa thực và ảo, cứ kiệt sức ngất đi lại không mấy nhiêu khắc lại bị cơn đau từ hạ bộ đánh thức dậy.
Đến tận hôm nay... y mới có thể tỉnh táo mà mở mắt dậy.
Nguyên Thủy Nhân
Khốn nạn...//y không thể kìm được, liền thốt một tiếng chửi.//
Tây Hà
Nguyên Huynh tỉnh rồi sao? //Tây Hà ngồi trên cái tre cạnh giường, gương mặt ngây thơ, khóe mắt rươm rướm lệ.//
Nguyên Thủy Nhân
//Y muốn ngồi dậy nhưng lại bị cơn đau từ hong kéo nằm xuống, gương mặt trắng nõn cũng đỏ ửng vì kí ức khó nói.//
Nguyên Thủy Nhân
Tây Hà chuyện này là sao? //Y thử thăm dò.//
Tây Hà
Nguyên huynh, ngươi bất tỉnh 2 ngày trời rồi, lúc ngươi bước vào căn nhà này tự nhiên lại quay ra tấn công ta! Ta chỉ tự vệ...không thể trách ta...//mắt ngấn lệ, nhìn không khác gì cô nương nhà lành lần đầu động chạm thân thể, e thẹn một mặt.//
Nguyên Thủy Nhân
Ngươi chắc chứ? //Nhìn thẳng vào mắt Tây Hà nhưng mãi lâu cũng không phát hiện bất thường, y liền bỏ cuộc.//
Nguyên Thủy Nhân
Là mộng xuân thôi chăng?...//y thầm thì lí nhí.//
Tây Hà
//nhìn y, đôi hồ ly nhãn cũng quái lạ khép lại, miệng nhếch nhẹ, một dáng vẻ ôn nhu nhưng sâu bên trong sớm đã cười lên một mặt tâm cơ.//
Tây Hà
*Nguyên huynh, huynh ngon thật...*
Hàn Khắc
Đéo thể nào chịu nổi nữa!
Hàn Khắc
slot lần sao phải là của ta!
Hắc Bào
xéo đi, ta vừa mới nạp gói Premium Member rồi, lần sau là ta, ngươi cút.
Kiện Bàn Hiệp (thiên phú)
*Sao ta lại nghèo thế này? Thế này thì khi nào mới đến ta...*
Download MangaToon APP on App Store and Google Play