Captain Boy X Oc | Bạn Đời
Chap 1 : Lần Gặp Gỡ Đầu Tiên.
Biet bo may la ai khong ?
Hí hí, chào mọi người.
Biet bo may la ai khong ?
Đang nằm xem điện thoại thì bỗng dưng trong đầu có ý tưởng về bộ truyện Captain làm nam9
Biet bo may la ai khong ?
Nên làm luôn, hí hí
Biet bo may la ai khong ?
À, trước khi vô truyện thì có một cái lưu ý mà tớ muốn gửi cho các bạn đu otp
Biet bo may la ai khong ?
Không được nhắc một ai khác vào trong truyện của tớ !! Đặc Biệt là nhắc Rhyder vào =))
Biet bo may la ai khong ?
Lần trước tớ viết truyện Rhyder thì các bạn đu otp nhắc Captain vào nên bây giờ tớ rào lại trước.
Biet bo may la ai khong ?
Hí hí
Biet bo may la ai khong ?
Tớ biết truyện tớ không hay, nếu có sai sót gì thì các bạn hãy góp ý.
Biet bo may la ai khong ?
Đừng góp toxic, tội tớ.
Biet bo may la ai khong ?
Tất cả những gì trong truyện là do tớ tự suy nghĩ.
Biet bo may la ai khong ?
Tớ không có bias Captain nên không hiểu rõ những gì về anh ấy, tớ chỉ làm theo yêu cầu của các bạn là viết truyện về Captain làm nam 9 thôi.
Biet bo may la ai khong ?
Nên các cô vợ của Captain thấy sai sai cái gì thì thông cảm cho tớ.
Nguyễn Khánh Linh - Poppy | 03
Nguyễn Khánh Linh - Poppy
01 - 11 - 2003
Chiều Cao : 1m67
Cân Nặng : 45 kg
Ba vòng : 90 - 58 - 88
Yêu thích : Bánh Ngọt, gấu bông, Dưa Hấu, kẹp tóc, tiền ( tiền thì đa số ai cũng thích hehe ) , ...
Ghét : Trái táo đỏ, ..
Biet bo may la ai khong ?
Ehe, Đa số những gì về nữ 9 thì đều được lấy từ tớ=))
Biet bo may la ai khong ?
Létt Gô !!!!
Năm đó, Đức Duy bảy tuổi.
Cậu đã quen thuộc với từng lối nhỏ quanh khu xóm ở Hoà Bình, nơi gia đình cậu chuyển đến sinh sống khi cậu mới biết đi.
Cậu là kiểu con trai hoạt bát, suốt ngày chân đất chạy rong ngoài sân, đầu gối lúc nào cũng trầy xước vì những trò leo trèo và khám phá.
Còn Khánh Linh - cô bé vừa cùng ba mẹ từ Tây Ninh chuyển ra, mang theo cả sự lạ lẫm của người mới đến.
Gia đình cô thuê một căn nhà nhỏ cạnh bên nhà Đức Duy.
Ngày chuyển đến, trời Hoà Bình vừa mưa xong, mặt sân còn ướt loang loáng.
Linh ngồi trong lòng mẹ, ánh mắt ngơ ngác nhìn quanh, như đang cố tìm hiểu nơi ở mới này có giống quê nhà nắng gió của cô hay không.
Họ gặp nhau lần đầu khi Linh ngồi thẫn thờ ở hiên nhà, còn Duy thì tò mò nhìn sang từ cổng.
Hoàng Đức Duy
Ê, bạn mới hả ?
Hoàng Đức Duy
Cậu tên gì ?
Cô bé quay sang, có vẻ hơi giật mình, rồi đáp khẽ.
Nguyễn Khánh Linh
M-mình là Linh...
Hoàng Đức Duy
Cậu từ trong Nam ra hả ?
Hoàng Đức Duy
Giọng lạ ghê.
Rồi chẳng đợi cô trả lời, cậu chìa ra một trái banh cao su đã cũ.
Hoàng Đức Duy
Chơi đá bóng không ?
Hoàng Đức Duy
Ở đây con gái cũng chơi được !
Linh bật cười, nụ cười đầu tiên kể từ khi rời Tây Ninh.
Cô không chắc mình có đá bóng giỏi không, nhưng ánh mắt rạng rỡ của cậu bạn hàng xóm khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Từ hôm đó, mỗi sáng thức dậy, Linh lại nghe tiếng Duy gọi í ới ngoài cổng, rủ đi hái sim, thả diều hay trèo cây ổi cuối vườn.
Không ai biết rằng, cuộc gặp gỡ tình cờ của hai đứa trẻ hàng xóm năm ấy sẽ dần dần viết nên những trang đầu tiên cho một chuyện gắn bó thật lâu sau này.
Chap 2 : Món Quà Từ Duy.
Từ sau lần gặp mặt đầu tiên, Khánh Linh và Đức Duy nhanh chóng trở thành một cặp đôi nhỏ không thể tách rời.
Cô là cô bé mới đến, còn cậu là cậu bạn hàng xóm dẫn đường.
Họ cùng nhau chạy trên những con dốc đất đỏ, hái sim tím ở bờ rào, và chơi trốn tìm đến tận khi hoàng hôn buông xuống sau dãy đồi xa.
Một chiều chớm hè, sau cơn mưa, trời bỗng trong vắt như rửa.
Duy chạy sang cổng nhà Linh, hai tay giấu sau lưng, ánh mắt vừa lém lỉnh vừa căng thẳng.
Hoàng Đức Duy
Linh ơi, ra đây xíu nè !
Linh đang ngồi thổi bong bóng xà phòng bên thềm.
Khi nghe tiếng gọi từ cậu bạn hàng xóm, cô ngẩng đầu lên nhìn.
Nguyễn Khánh Linh
Lại rủ đi trèo cây à ?
Nguyễn Khánh Linh
Mình còn chưa khô tóc cơ màa .
Hoàng Đức Duy
Không trèo cây.
Hoàng Đức Duy
Hôm nay. . . Tớ có cái này cho cậu.
Cậu tiến lại, đưa ra trước mặt cô một chiếc vòng tay bằng dây thun.
Chiếc vòng được xâu từ những hạt cườm cũ kỹ, có cả vài bông hoa dại khô ép giữa những hạt nhựa nhiều màu.
Giữa vòng có một hạt hình ngôi sao màu xanh nước biển, dù hơi sứt góc.
Hoàng Đức Duy
Tớ tự làm đó.
Hoàng Đức Duy
Mất cả ba bữa trưa trốn ngủ để xâu từng hạt luôn nha !
Linh tròn mắt, đón lấy chiếc vòng.
Nguyễn Khánh Linh
Tặng cho mình hả ?
Hoàng Đức Duy
Chứ còn ai !
Hoàng Đức Duy
Mình thấy bạn hay buồn. . . Nên đeo cái này vô là không được khóc nữa.
Hoàng Đức Duy
Ngôi sao ở giữa là ngôi sao chống buồn đấy !!
Nguyễn Khánh Linh
Bịa ghê..
Nguyễn Khánh Linh
Làm gì có ngôi sao chống buồn chớ.
Hoàng Đức Duy
Hồi nhỏ tớ cũng hay khóc, mẹ tặng cho cái kẹp tóc hình ngôi sao-
Hoàng Đức Duy
Ờ... tớ tưởng là kẹp cho các bạn nữ, nhưng đeo rồi thấy hết buồn thiệt.
Hoàng Đức Duy
Nên giờ tặng lại cậu một cái ngôi sao, coi như tớ chia phần may mắn.
Hoàng Đức Duy
Nghe bảo làm như vậy nó rất hiphop!
Nguyễn Khánh Linh
Mình nghe mẹ mình bảo rằng làm như vậy là ' ga lăng, tinh tế ' mà nhỉ ?
Hoàng Đức Duy
Không !!, phải là hiphop cơ !
Nguyễn Khánh Linh
Rồi.. Rồi hiphop.
Linh khẽ mím môi, cố giấu đi nụ cười đang chực nở.
Cô nhẹ nhàng xỏ chiếc vòng vào tay trái, dù nó hơi rộng một chút.
Nguyễn Khánh Linh
Cảm ơn nha, bạn hàng xóm tốt bụng.
Hoàng Đức Duy
Tớ tên Duy mà.
Hoàng Đức Duy
Đức Duy. Mai mốt nhớ gọi cho đúng.
Nguyễn Khánh Linh
Ừ, Đức Duy.
Nguyễn Khánh Linh
Bạn là người tặng mình món quà đầu tiên ở Hoà Bình đó.
Duy chống nạnh, cười toe toét.
Hoàng Đức Duy
Mai mốt còn nhiều nữa, tặng hoài luôn.
Hoàng Đức Duy
Nhưng. . . Phải ngoan nha, không ngoan là tớ lấy lại quà đó !
Nguyễn Khánh Linh
Lấy lại là mình méc mẹ á !!
Linh chống chế, ánh mắt lấp lánh.
Hoàng Đức Duy
Ờ thì. . . Tớ nói đùa mà. . . (;ŏ﹏ŏ)
Tiếng cười trong vẻo vang lên khắp khoảng sân trước nhà, hoà vào mùi cỏ ướt sau mưa và ánh hoàng hôn dìu dịu cuối ngày.
Từ hôm ấy, mỗi sáng Linh đều đeo chiếc vòng ấy, kể cả lúc đi học hay đi chơi.
Và Đức Duy, cứ thấy nó trên tay cô là lại thấy lòng nhẹ tênh, như vừa làm được một việc thật lớn lao.
Chap 3 : Giận Dỗi.
Lên tám tuổi, Khánh Linh và Đức Duy vẫn là đôi bạn thân nhất xóm.
Đi học thì ngồi chung bàn, về nhà thì đạp xe chạy lanh quanh xóm, chiều đến lại bày trò thả lá xuống mương rồi thi xem lá ai trôi nhanh hơn .
Ai nhìn vào cũng bảo hai đứa như hình với bóng, không rời nửa bước.
Thế mà, có một ngày, Linh giận Duy đến mức không thèm nhìn mặt.
Chuyện là chiều hôm ấy, cả đám bạn trong xóm tụ tập ở bãi đất trống sau trường chơi đá cầu.
Linh mới vừa học được cách tâng cầu hai lần nên háo hức muốn khoe.
Cô chạy đến, trên tay cầm quả cầu màu hồng có tua rực rỡ, gọi cậu.
Nguyễn Khánh Linh
Duy ơi! Nhìn nè, mình tâng được hai cái rồi á.
Cậu đang đứng giữa đám con trai, mải mê trò chuyện và cười đùa.
Hoàng Đức Duy
Ừ, để lát nữa coi.
Linh đứng chờ. Một lúc sau, Duy vẫn chưa lại, lại còn quay sang trêu chọc.
Hoàng Đức Duy
Ê tụi bây, Linh giỏi lắm đó.
Hoàng Đức Duy
Mai mốt chắc vô đội tuyển quốc gia luôn !
Linh đỏ mặt, cụp mắt xuống, tay siết chặt trái cầu trong lòng bàn tay.
Nguyễn Khánh Linh
Thôi, không cần bạn coi nữa đâu !
Cô lặng bỏ đi, tim tức nghẹn.
Chiều hôm ấy, Duy ngơ ngác không thấy cô đâu, chạy lòng vòng tìm thì thấy Linh ngồi sau vườn, quay lưng lại với cậu, lặng thinh.
Hoàng Đức Duy
Linh sao vậy? Giận hả ?
Nguyễn Khánh Linh
Không có.
Hoàng Đức Duy
Thế sao không nói chuyện ?
Nguyễn Khánh Linh
Mình không thích bị đem ra làm trò cười.
Hoàng Đức Duy
Mình đâu có cười.
Hoàng Đức Duy
Chỉ là. . . Tụi nó hay đùa vậy mà. . .
Nguyễn Khánh Linh
Nhưng mình buồn.
Linh quay lại, mắt hoe hoe, giọng nhỏ xíu.
Nguyễn Khánh Linh
Mình tập cả trưa để khoe với bạn.
Nguyễn Khánh Linh
Mà bạn không quan tâm, lại còn nói như vậy để bọn họ cười mình. . .
Lần đầu tiên cậu thấy Linh như vậy, không cười, không líu lo, không trả lời liến thoáng như mọi hôm.
Một lúc sau, Duy đưa tay ra, trong lòng bàn tay là chiếc kẹo mút màu đỏ mà cô thích nhất.
Hoàng Đức Duy
Xin lỗi Linh nha, tớ không cố ý đâu.
Nguyễn Khánh Linh
Không nhận.
Linh đáp, nhưng mắt thì vẫn liếc qua cây kẹo.
Hoàng Đức Duy
Vậy. . . Thôi tớ để đây.
Hoàng Đức Duy
Mai ăn cũng được.
Hoàng Đức Duy
Nhưng nếu cậu không tha lỗi, thì tớ buồn lắm á.
Hoàng Đức Duy
Chắc tối không ngủ được luôn.
Linh im một chút. Rồi cầm lấy kẹo mút, nhưng giọng vẫn còn dỗi nhẹ.
Nguyễn Khánh Linh
Lần sau bạn đừng làm vậy nữa.
Hoàng Đức Duy
Không bao giờ luôn.
Duy cười toe toét, rồi chìa ngón tay út ra.
Linh chậm rãi đưa ngón tay út của mình ra, ngoắc vào tay cậu.
Nguyễn Khánh Linh
Móc nghéo rồi mà quên là. . . Không chơi với bạn nữa đâu.
Hoàng Đức Duy
Không bao giờ quên !
Cậu nói chắc nịch, rồi huýt sáo một giai điệu vui vui mà hai đứa vẫn hay nghêu ngao hát cùng nhau.
Chiều hôm đó, bầu trời như trong hơn mọi ngày.
Và dỗi hờn đầu tiên trôi qua nhẹ như gió, chỉ để lại trong lòng hai đứa trẻ một điều :
" Khi người ta quan trọng với mình, thì dù giận nhau mấy, cũng sẽ tìm cách quay lại bên nhau. "
Download MangaToon APP on App Store and Google Play