Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[PhaoChi] Thích Bắt Nạt Em

Chào Mừng Đến Với Cơn Ác Mộng

Con nhỏ t/g
Con nhỏ t/g
Hí lô
Con nhỏ t/g
Con nhỏ t/g
Lần đầu tui làm truyện nên có gì sai mọi người góp ý với nhaa
Con nhỏ t/g
Con nhỏ t/g
Tui cũng mong truyện này được mọi người biết đến nhiều
Con nhỏ t/g
Con nhỏ t/g
Tại tui sợ nó flop
Con nhỏ t/g
Con nhỏ t/g
Tui mong mọi người sẽ ủng hộ
Con nhỏ t/g
Con nhỏ t/g
Vô truyện thoi
________
3 năm trước – New York, Hoa Kỳ
Căn phòng bệnh tầng 18 của Bệnh viện xxxxxxx yên tĩnh, chỉ nghe tiếng máy đo nhịp tim và âm thanh máy truyền dịch nhỏ giọt. Phương Mỹ Chi, khi ấy chỉ là một thiếu nữ 15 tuổi, nằm bất động, gương mặt nhợt nhạt , khắp nơi trên cơ thể dính đầy máu, ánh mắt mờ đục vô hồn.
Nàng được chẩn đoán rối loạn lo âu, trầm cảm cấp 4 sau những cú sốc tâm lý kéo dài và nàng bị mất trí nhớ do va chạm vào đầu mạnh.Gia đình đưa nàng ra nước ngoài từ giữa năm học, tạm ngừng toàn bộ chương trình giáo dục để tập trung điều trị.
Mẹ Phương Mỹ Chi
Mẹ Phương Mỹ Chi
//nắm tay nàng, thì thầm//Con à, chỉ cần con khỏe lại, mẹ bằng lòng làm tất cả.
Ba Phương Mỹ Chi
Ba Phương Mỹ Chi
//Đứng bên, giọng trầm//Sau đợt điều trị này, mình về lại Việt Nam. Cho con học nơi tử tế hơn. Một ngôi trường an toàn. Một môi trường mới.
Sau 3 năm đều trị nàng cũng trở về nước với một kí ức mới
Hiện tại – cổng trường EXSH
Phương Mỹ Chi đứng trước cánh cổng lớn chạm khắc hoa văn vàng óng ánh. Tấm bảng “EXSH” sáng rực trong nắng đầu năm học mới.
Đa Nam NVP
Đa Nam NVP
Tài xế: Tiểu thư, tôi mang hành lý vào lớp cho cô luôn nhé?
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//mỉm cười nhẹ//Không cần đâu chú, Con tự đi được,Cảm ơn chú.
Nàng bước xuống xe
Cô gái với dáng vẻ xinh đẹp,thanh tú bước vào cánh cổng uy quyền của giới tài phiệt. EXSH không chỉ là ngôi trường danh giá bậc nhất, mà còn là nơi ẩn chứa những trận chiến vô hình giữa con cái các tập đoàn và quyền lực.
Sảnh lớn ở trường EXSH – 7h45 sáng
Đám đông học sinh dừng lại khi thấy Mỹ Chi bước qua. Cô gái mới, khí chất nhẹ nhàng, nét mặt điềm đạm như bạch nguyệt quang bước ra từ truyện tranh.
Bích Phương
Bích Phương
Ai vậy? Mới hả?
Mộng Cam
Mộng Cam
Phương Mỹ Chi – nghe nói là con gái Chủ tịch tập đoàn Phương Gia, Top 2 giới tài phiệt. Vừa từ Mỹ về, học siêu, tiếng Anh như gió.
LyLy
LyLy
Nghe đồn từng nghỉ học để trị bệnh. Mà nhìn mặt đâu có gì giống người từng bị tâm lý đâu ta.
Một lúc sau, Mỹ Chi bước vào lớp 11A1 – lớp hội tụ toàn bộ con ông cháu cha.
Đa Nữ NVP
Đa Nữ NVP
Giáo viên chủ nhiệm: Các em, đây là bạn Phương Mỹ Chi, học sinh chuyển từ hệ quốc tế về. Sẽ học cùng lớp chúng ta từ hôm nay.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//mỉm cười, cúi đầu//Chào các bạn, mong được giúp đỡ.
Tiếng xì xào rộ lên. Nhưng đa số là ánh mắt thiện cảm. Ngoại trừ... một góc cuối lớp, nơi ánh mắt sắc lạnh của một cô gái đang quan sát – đôi chân vắt chéo, dáng ngồi lười biếng nhưng toát ra khí chất lãnh đạo.
Miu Lê
Miu Lê
//thì thầm, khìu tay// Chị Phương nhìn Pháo kìa. Nhìn kiểu gì cũng biết sắp kím chuyện.
Bích Phương
Bích Phương
//Thì thầm//Con Pháo mà không kím chuyện với học sinh mới thì không phải là Nó.
Giờ ra chơi
Mọi người đều lại bàn để làm quen Chi
Bích Phương
Bích Phương
Heloo
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Chào
Lâm Bảo Ngọc
Lâm Bảo Ngọc
Cho tụi tui làm quen được không
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
À
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Được
Sau một hồi nói chuyện, giới thiệu thì cả nhóm rủ nhau xuống căn tin mua đồ ăn
Lamoon
Lamoon
Mọi người ơi
Lamoon
Lamoon
Đi xuống căn tin mua đồ gì ăn không
All Nhóm
All Nhóm
Đi nè
Saabirose
Saabirose
Đi lẹ đi tao cũng đói quá //kéo tay từng người//
Han Sara
Han Sara
Từ từ làm như chết đói lâu năm vậy
Nói xuống mọi người cùng đi xuống
Mọi người đã ngồi xuống ghế còn nàng và Han Sara,Lamoon, Lâm Bảo Ngọc,LyLy dắt cô đi mua đồ ăn
Nàng đã mua xong rồi tính đi lại chỗ ngồi thì đúng lúc xoay người lại thì nàng đã va vào người nào đó
Ly cà phê trên tay đều đổ xuống người đó và nàng khiến nàng bối rối
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Aa
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Xin lỗi cậu
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Mình không cố ý
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Mình thật sự xin lỗi//lo lắng, bối rối//
Pháo
Pháo
Mắt mày để đâu vậy?
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Mình xin lỗi cậu, tớ thật sự không cố ý
Pháo
Pháo
//Nhìn vết sữa đổ trên váy, rồi liếc lên mặt Mỹ Chi//Lần đầu, Tha. Lần sau… mày không còn đi học được đâu.
LyHan
LyHan
Pháo tha nó đi
52hz
52hz
Đúng rồi
Liu Grace
Liu Grace
Pháo à, con nhỏ này nhìn yếu lắm, tha đi.
Vũ Thảo My
Vũ Thảo My
Mày còn nhiều đứa để bắt nạt lắm tha nó đi
Pháo
Pháo
?
Pháo
Pháo
Tụi mày thấy tao giống người kiên nhẫn không?
Lam Ngọc
Lam Ngọc
Lại có trò vui rồi.//cười nhếch mép//
Sau một hồi im lặng thì Chi cũng lên tiếng
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//cúi đầu// Tớ thật sự không cố ý.
Pháo
Pháo
//ghé sát tai Mỹ Chi, nói nhỏ//Ra sân sau, sau giờ học. Tao không thích xin lỗi bằng miệng.
Sau đó nàng cũng về lại chỗ và kể chuyện này lại cho mọi người
Mọi người khuyên nàng không nên đi nhưng nàng muốn xin lỗi một cách đàng hoàng do nàng nói đó là chuyện nàng gây ra
Tan học
Sân sau trường – 16h30
Một nơi vắng, chỉ có bức tường gạch cao và bóng cây. Pháo đứng đó từ lúc nào, dáng vẻ chẳng mấy vội vã. Phía sau là vài đứa trong hội bạn thân. Mỹ Chi run run bước tới, nhưng cố giữ bình tĩnh.
Pháo
Pháo
Tưởng không dám đến.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Chị cần em xin lỗi bằng cách gì?
Pháo sẽ là Cô - Chị Chi sẽ là Nàng -Em
Pháo
Pháo
Bằng cái đau.
Không kịp phản ứng, một cú tát trời giáng khiến Mỹ Chi ngã xuống đất. Da mặt rát buốt. Nàng ôm má, môi run run. Nhưng không khóc.
Pháo
Pháo
//nheo mắt//Mày không la à?
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//ngẩng đầu//Chị đánh rồi. Em xin lỗi đủ chưa?
Pháo
Pháo
//cười nhếch mép//Chưa. Nhưng vậy đủ để mày biết luật ở đây.
Vũ Thảo My
Vũ Thảo My
//Đứng một góc quan sát vì lời My nói cô không nghe//
Liu Grace
Liu Grace
Con này thật sự hết thuốc chữa rồi
52hz
52hz
Thuốc nào chữa nổi nó nữa
LyHan
LyHan
Pháo//hét lên//
LyHan
LyHan
Ngưng được rồi đấy.
LyHan
LyHan
Đi về đi
Pháo
Pháo
// quay đầu nhìn LyHan với vẻ mặt khó hiểu//
Pháo
Pháo
Được thôi
Pháo
Pháo
Tao còn chưa ra tay thật. Nhưng hôm nay cảnh cáo. Lần sau không dễ như vậy đâu.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//im lặng//
Lam Ngọc
Lam Ngọc
Thôi được rồi chị mình về nhà thôi // khoác tay Pháo//
Pháo
Pháo
Đi nè tụi bây
Vũ Thảo My
Vũ Thảo My
//Lắc đầu ngao ngán, thở dài//
Liu Grace
Liu Grace
Về nè 52
52hz
52hz
Ừ đi trước đi tao đợi LyHan cái
LyHan
LyHan
Em ổn chứ // vẻ mặt thương sót//
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//gật đầu//
52hz
52hz
Vậy hai chị về nha
LyHan
LyHan
À mà em về kết bạn ig với 2 chị được không// lấy danh thiếp//
LyHan
LyHan
//Đưa cho Chi, rồi đi về//
Mọi người quay đi. Mỹ Chi vẫn ngồi dưới đất, tay che má, lòng lạnh buốt. Mặt nàng rớm máu nơi vết móng tay cào vào da.
Cô cầm danh thiếp lên và đi về
Tối hôm đó – Biệt thự Phương Gia
Ba Phương Mỹ Chi
Ba Phương Mỹ Chi
Con bị sao vậy? Ai làm?
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Con… bị té.
Mẹ Phương Mỹ Chi
Mẹ Phương Mỹ Chi
//lo lắng//Có chắc không? Mặt con sưng kìa…
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Không sao đâu mẹ… Con ổn mà.
Gia đình tài phiệt hiểu luật chơi. Nhưng họ không ngờ cô gái bé nhỏ ấy lại chọn nhẫn nhịn. Vì cô biết rõ: người đánh mình là… kẻ không ai dám đụng vào.

Luật Của Trường Này Là Tao.

Sáng hôm sau – tại lớp 11A1
Một buổi sáng ảm đạm hơn bình thường. Trời âm u, có vẻ sẽ mưa. Nhưng với Phương Mỹ Chi, cơn giông thực sự đã bắt đầu từ hôm qua.
Vết trầy trên má đã được mẹ bôi thuốc, nhưng vẫn đỏ rát. Nàng khẽ xoay gương mặt sang bên trái, cố tránh ánh mắt dò xét của các bạn trong lớp. Dù đã cố mỉm cười, Chi vẫn nhận ra: những cái nhìn lạ lẫm, tiếng thì thầm phía sau lưng, và cả những ánh mắt tránh né khi bị nàng nhìn trúng.
Nàng thấy mình như một vết mực lem giữa trang giấy trắng.
Saabirose
Saabirose
//ngồi kế bên, nhẹ giọng//Chi… mặt mày bị gì vậy? Hôm qua mày đi đâu sau giờ học?
Vì lúc nàng kể lại chuyện thì Saabirose đã đi lên lớp trước nên không biết vụ này
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Tao… bị té. Ở cầu thang.
Lâm Bảo Ngọc
Lâm Bảo Ngọc
//ngồi sau lưng, nhích tới//Té mà trầy kiểu đó? Trúng móng cọp nào hả bà nội
Lâm Bảo Ngọc đi cùng Saa nên cũng không biết vụ này
Lamoon
Lamoon
Im coi, nó không muốn nói.//giọng có hơi bực//
Lâm Bảo Ngọc
Lâm Bảo Ngọc
Biết rồi, Nhưng rõ ràng có chuyện. Với lại, tao thấy rồi nha. Hôm qua mày va vào Pháo ở căn tin, phải không?
Saabirose
Saabirose
Cái gì?!
Lâm Bảo Ngọc
Lâm Bảo Ngọc
Tao đi sau mày nên tao thấy Pháo kêu nó ra sân sau.
Mỹ Chi cúi đầu. Mồ hôi lạnh túa ra. Tim đập nhanh. Nàng không muốn ai biết. Không muốn Saa nổi nóng mà làm to chuyện.
Saabirose
Saabirose
// cầm bàn tay Chi//Mày nói thật đi. Nó đánh mày đúng không?
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Không ,tao ổn mà. Chỉ là chuyện nhỏ…
Miu Lê
Miu Lê
// Giọng bực bội//Ổn cái gì? Nó đụng mày là chuyện lớn. Gia đình mày có thua gì nó đâu mà phải sợ?
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//nhỏ giọng//Không phải sợ. Chỉ là… tao muốn yên ổn.
Ngay lúc đó, một chiếc bóng quen thuộc xuất hiện trước cửa lớp. Không ai cần ngẩng đầu nhìn lên cũng biết là ai — Pháo vừa bước vào.
Pháo bước ngang dãy bàn, gõ nhẹ lên bàn Mỹ Chi bằng móng tay
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//Nàng giật mình//
Pháo
Pháo
//Thì thầm bên tai Chi//Tối qua mày về nhà có khóc không?
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//giật mình, lắc đầu//Không ạ.
Pháo
Pháo
//cười khẩy//Tốt. Tao không thích đồ chơi mau hỏng.
All Nhóm
All Nhóm
//đứng bật dậy//Này, đủ rồi nhé! Mày có biết đánh người là...
Pháo
Pháo
//liếc lên//Bạn thân nó?
All Nhóm
All Nhóm
Ừ thì sao?
Pháo
Pháo
//nhếch mép//Vậy bảo bạn mày biết điều. Tao chưa đánh lần hai là còn nhẹ
Giáo viên chủ nhiệm bước vào, ngắt cuộc đối thoại bằng tiếng hắng giọng: “Về chỗ! Bắt đầu học!”
Giờ ra chơi – nhà vệ sinh nữ khu D Mỹ Chi đang rửa mặt. Nàng nhìn gương, cố tẩy đi vẻ mệt mỏi. Nhưng bàn tay vẫn run. Trong lòng Nàng là một cuộc đấu tranh: lên tiếng hay tiếp tục chịu đựng?
Giọng nữ bất ngờ vang lên từ phía sau
Pháo
Pháo
Còn định trốn tới bao giờ?
Pháo xuất hiện, tựa người vào tường. Ánh mắt sắc lạnh. Lam Ngọc đứng phía sau, khoanh tay.
Pháo
Pháo
Giờ ra chơi. Mày đi đâu? Không biết ‘giờ hẹn’ à?
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//thở gấp//Chị… còn muốn đánh em nữa sao?
Pháo
Pháo
Mày hỏi thừa. Mày là người đầu tiên dám làm đổ nước lên tao mà chưa quỳ xuống xin lỗi.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Em đã xin lỗi… Rồi mà
Pháo
Pháo
Xin lỗi bằng miệng, ai chẳng làm được. Tao muốn mày trả giá bằng da thịt.
Không kịp phản ứng, Pháo nắm cổ tay Mỹ Chi kéo mạnh ra khỏi nhà vệ sinh. Lam Ngọc liếc nhìn, rồi đứng canh cửa.
Khu tầng thượng cũ – nơi ít ai lên
Tiếng gió rít qua khe tường. Sân bê tông cũ, vắng vẻ. Pháo đẩy Mỹ Chi ngồi xuống nền gạch lạnh.
Pháo
Pháo
Tao sẽ không đánh vào mặt mày đâu. Tại mày xinh, tao không muốn mày xấu đi đâu. Nhưng tay chân thì… cần được uốn nắn.
Cô rút ra một cây thước inox dài, như thể đã chuẩn bị sẵn. Mỹ Chi mở to mắt, run rẩy.
____
Con nhỏ t/g
Con nhỏ t/g
Có ác quá không trời
______
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Chị… xin chị đừng//sợ hãi lùi về phía sau//
Pháo
Pháo
Đừng sợ. Tao chỉ muốn mày hiểu luật.
“Bốp!” – Một cú đánh lên bắp tay. Mỹ Chi cắn răng. Nước mắt trào ra nhưng nàng không hét lên.
Pháo
Pháo
//gật đầu//Biết kiềm chế. Giỏi
Cô đánh thêm hai cú. Lực không quá mạnh nhưng đủ để để lại dấu.
Pháo
Pháo
Luật của trường này là tao. Mày có thể sống, chỉ cần không chọc tao tức. Nhớ kỹ.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//Gật đầu//Vâng.
Pháo quay đi. Trước khi rời khỏi sân thượng, cô ngoái lại, ánh mắt khó đoán.
Pháo
Pháo
Tối nay, uống sữa ấm. Đừng để bầm lâu. Nhìn xấu.
Tối – phòng Mỹ Chi
Tối đến cả nhóm gọi video call cho Chi hỏi xem Chi còn bị Pháo hẹn ra đánh không
📱ring ring
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Chào
All Nhóm
All Nhóm
Chào
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Điện tao có gì không?
Lâm Bảo Ngọc
Lâm Bảo Ngọc
Tụi tao muốn hỏi mày còn bị con Pháo hẹn ra đánh không?
Mộng Cam
Mộng Cam
Tao thấy mày nên nói với ba mẹ mày chuyện lần trước đi
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Thôi không cần đâu chuyện nhỏ mà
Bích Phương
Bích Phương
Ừ nói đến là em cứ chuyện nhỏ
Han Sara
Han Sara
Chuyện nhỏ mà mày để nó đánh chảy cả máu
LyLy
LyLy
Chưa bao giờ thấy ai mà cứng đầu như mày luôn á
LyLy
LyLy
Tụi tao đã khuyên là không nên ra mà không chịu nghe
Lamoon
Lamoon
Mày muốn nói chuyện đàng hoàn mà trong khi đó nó hẹn mày ra chỉ để đánh mày
Lâm Bảo Ngọc
Lâm Bảo Ngọc
À mà khoan
Saa nãy giờ im lặng quan sát cũng bắt đầu nói chuyện
Saabirose
Saabirose
Mày giơ cái tay mày lên lại cho tao với mấy kia xem coi
Miu Lê
Miu Lê
Mày tính nói mày bị té nữa chứ gì
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//hoảng hốt// ừ tao té thiệt mà
All Nhóm
All Nhóm
Mày nghĩ tụi tao ngu hả
Bích Phương
Bích Phương
Trò này của em chỉ để gạt trẻ con thôi
Mộng Cam
Mộng Cam
Nghĩ làm sao qua mắt được tụi tao
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Tao chỉ muốn mọi thứ qua đi thôi
Han Sara
Han Sara
Không. Nó chưa qua đâu. Nó mới bắt đầu.
Nàng tắt cuộc gọi, đặt điện thoại xuống. Mắt đỏ hoe. Nàng nhìn ra cửa sổ, lòng như thắt lại

Ra đây

Sáng thứ ba – Lớp 11A1
Một buổi sáng tưởng chừng yên bình, nhưng đối với Phương Mỹ Chi, nó chẳng khác nào cơn ác mộng tiếp theo vừa bắt đầu. Cô gái ấy bước vào lớp với tay áo dài che kín cổ tay, bước chân nhẹ như sợ phát ra tiếng.
Nàng ngồi xuống bàn, cảm thấy không khí quanh mình đặc quánh như hồ keo. Từng cái liếc nhìn từ phía sau, từng tiếng xì xào, tất cả như mũi kim nhỏ đâm vào da thịt.
Lâm Bảo Ngọc
Lâm Bảo Ngọc
//Ngay lập tức ghé qua//Chi lần này là chỗ nào? Cầu thang? Nhà vệ sinh? Hay sân sau?
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//cúi đầu//Tao ổn.
Miu Lê
Miu Lê
//khẽ giọng//Ổn? Cái từ này mày dùng hoài, mà lần nào cũng là lúc mày tổn thương nhất.
Bích Phương
Bích Phương
Ổn cái gì?! Mày định im lặng hoài à? Để nó đánh tới lúc nào mày mới nói?
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Nếu tao nói, mọi thứ chỉ tệ hơn…
Lamoon
Lamoon
Tao nghĩ mày nên nói
Han Sara
Han Sara
Tao cũng nghĩ vậy
Mộng Cam
Mộng Cam
Không. Nếu mày nói, ít nhất người lớn sẽ vào cuộc. Gia đình mày không phải hạng top thấp, sao mày cứ nhẫn nhịn như đứa không có ai vậy?
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Vì tao từng như thế. Tao biết cảm giác bị coi là phiền phức, là gánh nặng. Tao không muốn trở lại làm một đứa yếu đuối nữa…
LyLy
LyLy
Mày không nói chuyện này với gia đình là mày đang yếu đuối đó tao thấy mày nói cho gia đình mày đi để không nó cứ đem mày ra để đánh đó
LyLy định nói tiếp thì giáo viên bước vào. Cả lớp im bặt. Nhưng không khí căng như dây đàn. Ở cuối lớp, Pháo dựa vào tường, mắt nhắm hờ, như chẳng để ý chuyện gì. Nhưng chỉ cần ai để ý kỹ sẽ thấy – cô đang nghe hết. Mọi lời LyLy nói.
Giờ ra chơi – Hành lang phía sau thư viện
Mỹ Chi đang ngồi đọc sách thì một mảnh giấy nhỏ được nhét vào từ sau lưng ghế.
Nội dung chỉ có hai chữ: “Ra đây.”
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//thở dài, gấp sách lại //Lại nữa...
Tim Mỹ Chi chùng xuống. Nàng vo tròn mảnh giấy rồi bỏ vào cặp. Cũng chẳng cần hỏi ai gửi — chỉ có một người không cần giới thiệu, mà vẫn khiến người khác bước ra như một bản năng sinh tồn.
Nàng đứng dậy, nhìn quanh – thấy Lam Ngọc đang tựa tường ở cuối hành lang, tay khoanh trước ngực. Vẫn là người đưa tin quen thuộc
Lam Ngọc
Lam Ngọc
Sân bóng, Bây giờ
Sân bóng sau trường – chỗ khán đài bỏ trống
Pháo đứng ở đó, tay đút túi, tóc bay nhẹ trong gió. Không ai trong trường này dám nói xấu cô, dù là sau lưng. Bởi vì Pháo không chỉ là học sinh đứng đầu học viện về thành tích, mà còn là người đứng đầu… giới tài phiệt học đường. Dưới danh nghĩa là con gái độc nhất của tập đoàn Nguyễn– công ty mẹ của hàng loạt chuỗi đầu tư khổng lồ trong khu vực, lời nói của cô nặng hơn cả hiệu trưởng
Pháo
Pháo
Mày đến trễ.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Em xin lỗi… em có phụ đạo…
Pháo
Pháo
Tao đâu có hỏi lý do. Tao chỉ nói mày đến muộn.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Em xin lỗi
Pháo
Pháo
//bước lại gần, nhìn chằm chằm//Hôm nay mày nói nhiều quá. Dạo này gan rồi hả?
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Không… em không…
Cô bước lại gần. Đôi mắt nhìn thẳng vào Mỹ Chi như muốn xuyên qua vỏ bọc yếu đuối mà nàng đang dựng lên.
Pháo
Pháo
Hôm qua bạn mày lớn tiếng với tao. Tao ghét ai chen vào cuộc chơi của tao.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Em đã nói với mọi người rồi… em không kể gì hết…
Pháo
Pháo
//cười nhẹ, tiếng cười lạnh buốt//Không cần kể. Nó cũng đoán ra. Tụi mày yếu tới mức lộ từ ánh mắt rồi.
Pháo bất ngờ chụp lấy cổ tay Mỹ Chi, xoay mạnh ra sau rồi ép nàng vào bức tường đá lạnh. Cảm giác quen thuộc – đau, nhói
Pháo
Pháo
Tao hỏi lần cuối. Mày còn để ai xen vào nữa không?
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//rưng rưng//Không, em thề…
Pháo
Pháo
Thề? Cái thứ như mày mà tao tin lời? Vui ghê.
Một cái đẩy mạnh khiến Chi ngã xuống đất, đá lởm chởm va vào xương hông. Nàng cắn chặt răng để không bật khóc. Nhưng nước mắt cứ tự rơi.
Pháo
Pháo
Nhớ kỹ. Từ giờ trở đi, mỗi lần bạn mày hé miệng, tao sẽ đánh gấp đôi vào mày.
Pháo
Pháo
Lần cuối tao cảnh cáo. Nếu mày khiến người khác can thiệp, tao vừa đánh mày. Tao cũng sẽ đánh những đứa bạn của mày .
Pháo
Pháo
Tao không thích ai đứng giữa tao và đồ chơi của tao.
LyHan
LyHan
//Từ xa nhìn cảnh đó, quay đi, khẽ nhăn mặt.//
52hz
52hz
Liu Grace,chuyện này đi xa quá rồi.
Liu Grace
Liu Grace
Biết sao giờ tao cũng muốn giúp lắm tại gia đình nó thuộc top đầu của giới rồi nên tao không thể giúp được
Vũ Thảo My
Vũ Thảo My
//Bình thản//Con Pháo đang chán đời. Con nhỏ này giống như cái lốp dự phòng. Mất nó rồi, không còn gì giữ nó bình tĩnh nữa.
.Chiều – Căn tin trường
Mọi người đi khắp sân trường tìm Mỹ Chi. Gọi điện thì Chi tắt máy. Vừa quay ra cửa căn tin, mọi người đã thấy cô bạn mình đang khập khiễng bước ra từ phía sau sân khấu.
Mộng Cam
Mộng Cam
//hốt hoảng//Chi! Mày sao vậy? Sao bước đi kiểu đó?
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//cười gượng gạo//Tao không sao…
Lamoon
Lamoon
Mày lại bị nó đánh nữa đúng không
Lâm Bảo Ngọc
Lâm Bảo Ngọc
Con nhỏ đó thật là ác độc
Lâm Bảo Ngọc
Lâm Bảo Ngọc
Lần trước đánh chảy máu và tay mày bị đau đến băng cố định lại xương, lần này thì tao thấy chân mày sắp không đi được rồi đấy
Miu Lê
Miu Lê
Đưa nó lên phòng y tế đi
Han Sara
Han Sara
Đúng rồi thấy chân nó đỏ với lại hình như cũng có máu chảy nè
LyLy
LyLy
Vậy thì đi lẹ đi không nhiễm trùng đó
Saabirose
Saabirose
Đi lẹ đi
Cả nhóm đưa Chi đến phòng y tế
Sau khi sơ cứu vết thương xong bác sĩ trường cũng đi ra khỏi phòng để Chi nghỉ ngơi và mọi người đi vào để hỏi thăm Chi
Bích Phương
Bích Phương
Sao rồi?
Miu Lê
Miu Lê
Thấy trong người khoẻ không?
Miu Lê
Miu Lê
Không thì tụi tao xin tiết sau cho mày nghỉ
Lamoon
Lamoon
Rồi nó hẹn mày ra nói cái gì nữa vậy?
Mộng Cam
Mộng Cam
Kể tụi tao nghe xem
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Thôi không có gì đâu chuyện nhỏ ý mà
All Nhóm
All Nhóm
Chuyện nhỏ??
LyLy
LyLy
Chuyện nhỏ mà đánh mày chảy máu, đánh mày khiến tay sắp gãy vậy là chuyện nhỏ.
Han Sara
Han Sara
Thôi bây giờ mày kể khúc đầu và giữa thôi cũng được
Lâm Bảo Ngọc
Lâm Bảo Ngọc
Nhìn mặt nó mà chịu kể cho mày
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//cúi mặt xuống//
Saabirose
Saabirose
Mày muốn bị đánh tới khi nào mày mới chịu nói hả?
Bích Phương
Bích Phương
Mày nói đi muốn làm gì tụi tao cũng được.
Lâm Bảo Ngọc
Lâm Bảo Ngọc
Mày muốn tụi tao nhìn mày bị đánh bị thương thêm bao nhiêu lần nữa mày mới chịu nói đây hả?
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Tao không biết phải làm sao, tao không muốn tụi bây vì tao mà gặp thêm gắt rối
Mộng Cam
Mộng Cam
Để tao báo cho ba mẹ mày dù sao ba mẹ mày cũng có quyền thế ở trong giới
Mộng Cam
Mộng Cam
Nên chuyện này tao nghĩ sẽ được sử lý nhanh thôi
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//Lập tức giữ tay Cam lại//Không! Nếu ba mẹ biết, họ sẽ bắt tao chuyển trường. Tao không muốn chạy trốn nữa…
Han Sara
Han Sara
Vậy mày muốn chịu đựng tới khi nào?
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Tới khi chị ấy chán tao.
Không khí nặng như đè nén cả bầu trời
Mọi người đều thở dài vì dù làm cách nào nàng vẫn không chịu lên tiếng
Mọi người cũng rất thương nàng nhưng khuyên mãi nàng vẫn không chịu nghe mọi người vừa tức vừa thương nàng
Tối – Biệt thự Phương Gia
Bà Phương – mẹ của Mỹ Chi – nhìn con gái từ xa qua cửa sổ kính. Nàng đang ngồi học, tay vẫn quấn băng. Trái tim bà đau nhói.
Ba Phương Mỹ Chi
Ba Phương Mỹ Chi
Con bé đang giấu chuyện gì đó.
Mẹ Phương Mỹ Chi
Mẹ Phương Mỹ Chi
Em đã liên hệ bác sĩ tâm lý rồi. Nhưng nếu cứ thế này… em sợ mọi nỗ lực đều vô nghĩa.
Ba Phương Mỹ Chi
Ba Phương Mỹ Chi
Có cần cho con nghỉ học để điều trị không?
Mẹ Phương Mỹ Chi
Mẹ Phương Mỹ Chi
//lắc đầu//Không. Em muốn để con chọn. Nhưng nếu nó gục, thì là lỗi của cả hai ta.
____
End

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play