[RhyCap] Gun Shot In The Back
#1: Bóng ma thành phố
Đêm ở thành phố có một kiểu im lặng rất riêng.
Không phải im lặng trống rỗng, mà là thứ im lặng.. đầy tiếng động.
Tiếng xe máy lao vội qua ngã tư, tiếng chân người chạy trong hẻm tối, tiếng chó sủa vang vọng giữa những bức tường loang lổ.
Tất cả hòa thành một bản nhạc hỗn độn, ẩm ướt, và giấu bên dưới là những điều chẳng ai muốn nhắc tới.
Trong căn phòng tối của đội trọng án, ánh đèn neon trắng mờ nhạt hắt lên những gương mặt mệt mỏi.
Bản đồ thành phố trải dài trước mắt họ, ghim đầy những dấu đỏ – những điểm nóng, những vụ mất tích, những mảnh đời không tìm được lối về.
Sếp trưởng gõ nhẹ một tập hồ sơ xuống bàn, giọng trầm, đều, và nặng như đá tảng.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Có thêm một vụ nữa.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Lại là kiểu “biến mất không dấu vết”.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Cách thực hiện giống hệt ba vụ trước.
Không ai nói gì, không khí nén lại như có người đang bóp cổ bọn họ.
Một cảnh sát trẻ đứng gần bảng dữ liệu khẽ nuốt nước bọt.
???
Vụ này.. vẫn liên quan đến hắn hả sếp?
Sếp trưởng nhìn anh ta một cái, không trả lời, chỉ đặt tệp hồ sơ xuống bàn họp.
Trên bìa có một cái tên được in đậm, lạnh tanh.
NGUYỄN QUANG ANH
24 tuổi
Tình nghi số 1
Không bằng chứng – Không nhân chứng – Không kẽ hở.
Một cái tên xuất hiện trong hồ sơ nhiều tới mức ai cũng thuộc lòng.. nhưng bàn tay lại chưa bao giờ chạm tới được.
???
Đúng là bóng ma thành phố..
Một vài người khác cười nhạt đầy bất lực.
Ở thành phố này, nói đến chuyện dơ dáy, người ta thường chỉ nhau đi tìm Quang Anh.
Nhưng tìm đến nơi rồi, chỉ thấy cái ghế trống và tách cà phê còn nóng.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Thi thể không có.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Camera chết đúng lúc.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Nhân chứng thì đổi lời khai liên tục.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Không có dấu vân tay, DNA cũng không.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Không có bất cứ thứ gì.
???
Như kiểu.. hắn đi xuyên tường vậy.
Cả phòng bật cười nhẹ, nhưng tuyệt nhiên không ai phản đối.
Ngoài kia, thành phố nhấp nháy ánh đèn.
Và ở đâu đó, hắn đang tồn tại.
Trên sân thượng một tòa nhà cao tầng, có người đang ngồi vắt chân lên lan can.
Hút thuốc, áo sơ mi đen mở hai nút, gió đêm lùa khiến mái tóc rối nhẹ.
Ánh đèn phản chiếu lên đường xương hàm sắc như lưỡi dao.
Không cần nói, không cần thể hiện.
Sự tồn tại của hắn đã là lời chào tử thần.
???
Anh.. không định về sao?
???
Dưới đó bọn nó đang chờ anh bàn vụ hàng mới.
Quang Anh đưa điếu thuốc lên môi, nhả ra một làn khói mỏng, không quay lại.
Nguyễn Quang Anh
Tao đứng đây chút.
???
Anh đứng đây cả tiếng rồi đó.
Nguyễn Quang Anh
Cả thành phố này đang tìm tao.
Nguyễn Quang Anh
Ở đây là chỗ duy nhất tụi nó không nhìn thấy.
Trong phòng họp, sếp trưởng đột ngột hất ánh mắt sang người ngồi cuối bàn.
Người duy nhất từ nãy giờ không mở miệng.
Ánh đèn mờ khiến đôi mắt cậu trông càng sâu, càng tối.
Tập hồ sơ trước mặt mở sẵn, nhưng Duy không nhìn.
Tay cậu gõ nhẹ mặt bàn, nhịp chậm, đều, và rất kiên nhẫn – kiểu nhịp của người không sợ bóng tối, cũng chẳng sợ máu.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Đức Duy, em nghĩ sao?
Duy khẽ ngẩng đầu, ánh mắt cậu lướt qua tấm bản đồ đỏ chói.
Hoàng Đức Duy
Em nghĩ.. càng đuổi hắn trực diện, càng không thấy được gì.
???
Tụi này suốt ngày bám theo hắn mà bảo không thấy gì?
Hoàng Đức Duy
Vì anh đang nhìn theo hướng của hắn.
Hoàng Đức Duy
Chứ không phải hướng hắn muốn anh nhìn.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Ý em là..?
Hoàng Đức Duy
Quang Anh không trốn.
Duy dựa ra sau ghế, giọng thấp, mềm nhưng lạnh đến rợn cả sống lưng.
Hoàng Đức Duy
Hắn chủ động đứng ở nơi chúng ta không với tới.
Hoàng Đức Duy
Vậy nên.. hắn chẳng cần che giấu quá nhiều.
???
Cậu tưởng hắn muốn để lại sơ hở cho cậu xem chắc?
Hoàng Đức Duy
Nhưng ai cũng có điểm yếu.
Hoàng Đức Duy
Hắn cũng không ngoại lệ.
Căn phòng lại chìm vào im lặng, mọi người đều biết quá rõ.
Duy không phải kiểu nói chơi.
Cậu là dạng cảnh sát mà người ta vừa nể, vừa sợ.
Thông minh đến mức khó đoán.
Bình tĩnh đến mức đáng lo.
Và chỉ có những vụ khó như thế này.. mới khiến đôi mắt cậu lóe lên tia sáng.
Sếp trưởng chợt thở dài, như phải đưa ra một quyết định nặng nề.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Chúng ta cần một người lọt được vào thế giới của hắn.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Sâu hơn nữa.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Lọt vào tổ chức của hắn.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Lấy được lòng tin của hắn.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Và.. ở ngay cạnh hắn.
Mọi người lập tức nhao nhao phản đối.
“Không được! Quang Anh không phải dạng thường!”
“Cảnh sát chìm kiểu này nguy hiểm lắm!”
Cả phòng quay lại nhìn cậu như nhìn người mất trí.
Có người định gắt lên “cậu điên hả?” nhưng nhìn vào mắt Duy, tự nhiên.. nghẹn lại.
Sếp trưởng nhìn cậu rất lâu.
Ánh mắt chứa đủ thứ cảm xúc – lo lắng, cân nhắc, và cả niềm tin không muốn nói ra.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Em chắc không?
Hoàng Đức Duy
Cũng lâu rồi, em không có vụ nào.. xứng đáng.
???
Duy.. cậu biết hắn nguy hiểm tới mức nào mà?
Duy lại khẽ mỉm cười, một nụ cười gì đó rất.. lạnh sống lưng.
Hoàng Đức Duy
Nhưng tôi nguy hiểm hơn.
Không ai trong phòng biết câu đó là đùa hay thật.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Được.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Vậy từ giờ trở đi.. em không còn là cảnh sát nữa.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Em sẽ biến mất hoàn toàn khỏi hệ thống.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Sống như một kẻ bên ngoài.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Tiếp cận hắn bằng bất cứ cách nào.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Và nhớ.. đừng để hắn biết em là ai!
Và rồi, khi cả phòng thở phào vì quyết định đã đưa ra, không ai để ý đôi mắt Duy khẽ nheo lại như thể.. đã nhìn thấy được toàn bộ ván cờ trước mắt.
Ngoài kia, gió đêm thổi mạnh hơn.
Nguyễn Quang Anh và Hoàng Đức Duy.
Hai con người chưa từng gặp nhau.
Nhưng từ giây phút này, số phận của họ đã đứng chung một mép vực.
Một người trốn trong bóng tối.
Một người sinh ra để bước vào bóng tối.
Và cả thành phố.. chuẩn bị nín thở.
#2: Bản tính tò mò
Cái tên Hoàng Đức Duy biến mất khỏi toàn bộ hệ thống của sở cảnh sát chỉ trong vòng ba giờ.
Một cú click, một dòng mã, một lệnh xoá.
Không ai nhìn thấy, cũng không ai được phép thấy.
Trên giấy tờ, Duy chỉ còn lại một hồ sơ đơn giản đến trống rỗng.
Nam, 22 tuổi, tiền sử rối loạn tâm lý, không nghề nghiệp ổn định.
Bệnh án được chỉnh sửa khéo đến mức khiến người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy một kẻ bất cần, sống lạc lõng, hơi lệch lạc đầu óc – hoàn hảo để chui vào thế giới ngầm mà không ai nghi ngờ.
Sếp trưởng đưa tờ hồ sơ cho Duy, ánh mắt như xuyên qua cả lớp mặt nạ lạnh lùng của cậu.
Sếp Trưởng Của Đội Trọng Án
Duy, em có chắc chắn muốn bước vào bóng tối không?
Duy cười rất nhẹ, nụ cười nhạt đến mức khó phân biệt là vui hay chán.
Hoàng Đức Duy
Em sinh ra để làm việc này mà.
Hoàng Đức Duy
Sếp cứ yên tâm.
Nghe xong, sếp trưởng chỉ im lặng.
Với Duy, sự im lặng thường là câu trả lời đúng nhất.
Tối hôm đó, Duy bước vào sòng bạc nằm sâu trong lòng phố cổ – nơi được đồn là địa bàn Quang Anh ưa thích.
Sòng bạc không treo biển, chỉ có ánh đèn vàng mờ quét qua lớp khói thuốc dày đến mức như có thể chạm vào.
Duy đứng một lúc ở cửa, để mùi hỗn tạp của rượu, mồ hôi, và tiền bạc len qua da mình.
Cậu rút điện thoại, bấm tắt nguồn – như cắt đi liên kết cuối cùng với thế giới ánh sáng.
Hoàng Đức Duy
Không vào chẳng lẽ đứng đây ngắm mấy người chơi hả?
Bên trong ồn ào, hỗn loạn, chen lẫn tiếng la hét và tiếng quân bài cộp xuống mặt bàn.
Nhưng Duy không nhìn quanh.
Ánh mắt cậu hướng thẳng đến một góc cuối phòng, nơi một người đàn ông đang dựa lưng trên ghế da đen, tay xoay ly whiskey.
Duy đi ngang, không dừng lại, không cúi đầu, không nhìn lâu.
Nhưng chỉ có vậy thôi, ánh mắt Quang Anh đã khẽ liếc theo.
Một sự liều lĩnh mơ hồ nhưng.. thú vị.
Bàn poker hôm nay đang đến lượt chia mới.
Duy ngồi xuống như thể đã quen với chỗ này cả năm trời.
Hoàng Đức Duy
Chỗ này đâu phải nơi đăng ký thành viên mà tra hỏi.
Những người khác bật cười, vài người ném ánh nhìn khó chịu.
Nhưng Duy không quan tâm.
Quang Anh ở bàn kế bên, chống tay lên thành ghế, ánh mắt hờ hững nhưng chăm chú theo dõi từng động tác của cậu.
Ván ba, Duy bắt đầu liều.
Quang Anh đứng dậy, bước sang, dựa vào lưng ghế phía sau Duy.
Nguyễn Quang Anh
Cậu mới lên bàn mà đánh kiểu đó?
Hoàng Đức Duy
Anh thắc mắc à?
Nguyễn Quang Anh
Đánh tất tay vào lúc này là tự sát đấy.
Hoàng Đức Duy
Tôi không sợ chết.
Câu nói thản nhiên đến mức những kẻ xung quanh cũng phải ngừng lại.
Nguyễn Quang Anh
Cả sòng bạc này chưa từng có ai nói chuyện kiểu đó với tôi.
Hoàng Đức Duy
Bây giờ có rồi đấy.
Duy đặt tất cả chip vào giữa bàn như ném linh hồn mình vào đó.
Nguyễn Quang Anh
Cậu tên gì?
Nguyễn Quang Anh
Ngắn gọn vậy thôi à?
Hoàng Đức Duy
Duy là đủ rồi.
Quang Anh bật cười khẽ, một tiếng cười không rõ là chế giễu hay tò mò.
Không khí chùng xuống đúng một nhịp.
Duy đứng dậy, gom chip thắng được, nhưng chỉ nhìn đúng một lần trước khi ném tất cả lại lên bàn Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Trả tiền cho anh đấy.
“Thắng rồi mà không lấy?”
Nguyễn Quang Anh
Hành động này là có ý gì?
Hoàng Đức Duy
Không thích tiền của anh.
Hoàng Đức Duy
Chỉ đơn giản là thích thắng thôi.
Quang Anh nhìn bóng lưng Duy rời khỏi sòng bạc như nhìn một bài toán chưa giải xong.
Cái kiểu vừa thách thức, vừa thờ ơ, vừa điên, vừa bình tĩnh..
Hắn thấy cái gì đó rất không giống người bình thường.
Nguyễn Quang Anh
Đăng Dương.
Từ góc tối, một người đàn ông cao lớn bước tới.
Trần Đăng Dương, cánh tay phải kiêm bạn thân của Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
Điều tra cho tao thằng nhóc tên Duy đó.
Trần Đăng Dương
Bị thu hút rồi à?
Quang Anh cười nhẹ, hơi rượu thoảng ra.
Nguyễn Quang Anh
Chỉ là.. muốn biết một thằng chơi tất tay rồi vứt cả tiền vào mặt mình là ai.
Dương nhìn theo hướng Duy biến mất, đôi mắt sắc lạ thường.
Trần Đăng Dương
Mày coi chừng mắc bẫy đấy.
Trần Đăng Dương
Nhìn nó là đủ hiểu mà.
Trần Đăng Dương
Cái kiểu đó.. không phải dạng vô hại.
Nguyễn Quang Anh
Chính vì vậy tao mới thấy hứng thú.
Dương im lặng, một cảm giác không quen chạy dọc sống lưng anh.
Cái tên Duy đó.. không đơn giản.
Bên ngoài sòng bạc, Duy đứng trong con hẻm nhỏ, dựa tường, gỡ nút tay áo.
Gió đêm thổi qua, mang theo mùi rượu và tiếng xe máy xa xa.
Cậu mở nguồn điện thoại, nhập tin nhắn.
“Tiếp cận lần 1, hoàn thành. Đối tượng đã chú ý, tiếp tục giai đoạn hai.”
Nụ cười mỏng, lạnh, và rất khó gọi tên nở trên môi.
Hoàng Đức Duy
Quang Anh.. anh có vẻ dễ tò mò hơn tôi tưởng.
#3: Mèo hoang
Căn penthouse nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà trung tâm thành phố.
Từ nơi này, toàn bộ ánh đèn đêm như trôi lấp lánh dưới chân người.
Quang Anh đứng dựa tay vào lan can, gió lạnh phả vào mặt, còn điếu thuốc trên tay cháy dang dở.
Trần Đăng Dương
Sạch sẽ quá mức.
Giọng Dương vang lên phía sau, vỡ tan sự yên lặng như gai thép cào vào mặt kính.
Quang Anh nhíu mày, đưa mắt liếc người bạn thân đang đặt tập hồ sơ lên bàn.
Nguyễn Quang Anh
Mày nói ai sạch?
Trần Đăng Dương
Thằng Duy đó.
Trần Đăng Dương
Tao đào sâu hai tiếng đồng hồ.
Trần Đăng Dương
Lại không nhận được gì hay.
Trần Đăng Dương
Nó không có người thân, cũng chưa từng dính đến chuyện gì rắc rối.
Trần Đăng Dương
Không có quá khứ nổi bật..
Trần Đăng Dương
Y như hồ sơ được ai đó lau chùi kỹ lưỡng.
Nguyễn Quang Anh
Nghe hấp dẫn đấy.
Trần Đăng Dương
Tao nói nghiêm túc!
Trần Đăng Dương
Phần đáng chú ý nhất trong hồ sơ của nó.. lại là dòng “tâm lý bất ổn”.
Trần Đăng Dương
Khám chữa nhiều lần, hành vi thất thường.
Trần Đăng Dương
Đôi khi mất kiểm soát, thậm chí có xu hướng bạo lực.
Quang Anh day thái dương, tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm.
Nguyễn Quang Anh
Vậy thì sao?
Trần Đăng Dương
Thì tránh xa nó ra chứ sao cái thằng này!
Trần Đăng Dương
Mày không nhớ nó chơi tất tay với mày tối qua à?
Trần Đăng Dương
Nó thắng rồi còn bỏ đi, trả lại tiền như kiểu muốn trêu tức mày.
Trần Đăng Dương
Kiểu người đó.. nham hiểm.
Nguyễn Quang Anh
Sao lại nham hiểm?
Nguyễn Quang Anh
Tao thấy thú vị mà.
Nhìn thái độ dửng dưng đó, Dương vò đầu bứt tóc, muốn điên lên được.
Trần Đăng Dương
Quang Anh, tao nói thật.
Trần Đăng Dương
Lần này tao có cảm giác không ổn!
Quang Anh im lặng một lúc, rồi bật cười khinh miệt.
Nguyễn Quang Anh
Một thằng nhóc tâm lý có vấn đề, điên điên tỉnh tỉnh.
Nguyễn Quang Anh
Nhìn yếu hơn tao cả cái đầu.. làm sao hại được tao?
Trần Đăng Dương
Vấn đề chính là mày coi thường nó.
Nguyễn Quang Anh
Tao không coi thường.
Nguyễn Quang Anh
Tao chỉ thấy.. nó giống con mèo hoang thôi.
Nguyễn Quang Anh
Nhìn có vẻ xù lông, nhưng chỉ cần đúng người đúng cách.. sẽ ngoan thôi.
Trần Đăng Dương
Ý mày là định “thuần hóa” nó?
Nguyễn Quang Anh
Mày không thấy nó đáng yêu sao?
Nguyễn Quang Anh
Bình thường tao gặp toàn loại giả vờ cứng, giả vờ trung thành.
Nguyễn Quang Anh
Còn thằng nhóc đó.. lại thật quá mức.
Trần Đăng Dương
Quang Anh, cái cách nó nhìn mày tối qua.. không có chút “thật” nào đâu.
Trần Đăng Dương
Ánh mắt đó.. giống như đang chọn kỹ điểm yếu của mày.
Nguyễn Quang Anh
Vậy càng đáng để gặp thêm lần nữa.
Dương thở dài, biết có nói gì cũng vô ích.
Trần Đăng Dương
Mày định làm gì tiếp theo?
Hắn bước đến bàn, cầm điện thoại lên, mở màn hình, nhập vào chuỗi số đã lưu lại từ camera sòng bạc tối hôm qua.
Số của Duy – hắn đã lấy được dễ hơn dự tính.
Trần Đăng Dương
Mày lấy số của nó khi nào vậy?
Nguyễn Quang Anh
Khi nó bỏ tiền lại cho tao.
Nguyễn Quang Anh
Camera nhìn thấy, là lấy được thôi.
Trần Đăng Dương
Tính gọi thật đấy à?
Nguyễn Quang Anh
Tất nhiên.
Hắn nhấn nút gọi mà không chút do dự.
Giọng Duy vang lên, trầm nhưng pha chút lười biếng như thể vừa tỉnh ngủ.
Quang Anh tựa vào ghế, thoải mái đến mức khó chịu.
Nguyễn Quang Anh
✆ Là tôi, Quang Anh. Người bị cậu ném tiền vào mặt tối hôm qua.
Hoàng Đức Duy
✆ Sao anh có số của tôi được vậy?
Nguyễn Quang Anh
✆ Đơn giản mà, nhưng không quan trọng..
Nguyễn Quang Anh
✆ Cậu rảnh không?
Hoàng Đức Duy
✆ Rủ tôi chơi bài tiếp để thua nữa à.
Nguyễn Quang Anh
✆ Haha! Cậu hài hước thật đấy.
Nguyễn Quang Anh
✆ Tối ngày mai, mời cậu đến bar uống với tôi vài ly.
Duy im lặng, sự im lặng kéo dài khiến cả không khí trong căn phòng như đông lại.
Quang Anh nghe rõ cả tiếng thở nhẹ từ đầu dây bên kia.
Rồi Duy lạnh nhạt lên tiếng.
Hoàng Đức Duy
✆ Anh điên à?
Hoàng Đức Duy
✆ Ai lại rảnh rỗi đi uống với một thằng mà tối qua suýt lật mặt nhau?
Nguyễn Quang Anh
✆ Thì đi đi, cậu điên đâu kém gì tôi.
Nguyễn Quang Anh
✆ Cậu sợ à?
Hoàng Đức Duy
✆ Tôi chẳng sợ ai cả.
Nguyễn Quang Anh
✆ Vậy tối mai–
Hoàng Đức Duy
✆ Không chắc.
Hoàng Đức Duy
✆ Tôi không thân với anh đến mức uống rượu riêng tư.
Hoàng Đức Duy
✆ Với lại.. tôi không biết anh muốn cái gì từ tôi.
Nguyễn Quang Anh
✆ Đơn giản.
Nguyễn Quang Anh
✆ Tôi muốn làm quen.
Hoàng Đức Duy
✆ Tôi không thiếu bạn.
Dương đứng bên cạnh, trợn mắt ra hiệu “cúp máy ngay”.
Nhưng Quang Anh chỉ ra dấu “mày nín”.
Hắn đổi giọng, trầm hơn, nguy hiểm hơn.
Nguyễn Quang Anh
✆ Tối mai, nếu cậu không đến.. tôi sẽ tự tìm đến cậu.
Hoàng Đức Duy
✆ Đe dọa tôi sao?
Nguyễn Quang Anh
✆ Lời hứa thôi.
Lại một khoảnh khắc im lặng.
Rồi Duy thở dài – âm thanh nhẹ nhưng đầy chủ ý.
Hoàng Đức Duy
✆ Được, tùy anh.
Nguyễn Quang Anh
✆ Cậu đến đấy nhé?
Hoàng Đức Duy
✆ Không chắc.
Hoàng Đức Duy
✆ Nhưng cứ đợi đi, nếu tôi thấy hứng sẽ đến.
Âm thanh dứt khoát, sạch sẽ, khe khẽ như tiếng dao cắt vào dây căng.
Quang Anh nhìn màn hình một lúc lâu rồi cười nhẹ.
Nguyễn Quang Anh
Thú vị thật sự.
Trần Đăng Dương
Anh trai ơi.. tao xin mày đấy.
Trần Đăng Dương
Nó sẽ không “ngoan” như mày nói đâu.
Trần Đăng Dương
Nó cắn ngược lại mày mất!
Quang Anh xoay người, ánh nhìn đổ xuống thành phố rực đèn phía dưới.
Nguyễn Quang Anh
Nếu nó cắn..
Nguyễn Quang Anh
Tao càng muốn “thuần hóa”.
Bên ngoài, gió thổi qua lớp kính, lạnh buốt.
Trong phòng, sự im lặng lan ra, nặng đến mức như có mùi thuốc súng.
Cuộc chơi mới.. chỉ đang bắt đầu.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play