[Tóc Tiên×Misthy] Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ
"Ký tên định mệnh"
Trời Sài Gòn chiều muộn, cơn mưa dai dẳng phủ kín cả con phố. Lê Thy Ngọc đứng lặng trước tòa nhà kính cao chót vót của Nguyễn Khoa Group, đôi bàn tay run lên khi nắm chặt xấp giấy hợp đồng.
“Một năm thôi… chỉ cần chịu đựng một năm, gia đình mình sẽ được cứu.” – Cô nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi bước vào.
Tóc Tiên
//lạnh lùng//Vào đi.
Giọng nói vang lên ngay khi cánh cửa phòng tổng giám đốc bật mở. Lê Thy Ngọc khẽ giật mình, bước từng bước chậm rãi vào, tim đập loạn trong lồng ngực.
Lê Thy Ngọc
//run rẩy//Xin chào… Tôi là Lê Thy Ngọc.
Nguyễn Khoa Tóc Tiên ngẩng đầu. Người phụ nữ với đôi mắt đen sắc lạnh nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh nhìn vừa thăm dò vừa kiêu ngạo.
Tóc Tiên
//bình thản//Ngồi
Lê Thy Ngọc
//khẽ gật, lí nhí//Cảm… cảm ơn.
Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc, cố gắng siết chặt tay để che giấu sự lo lắng.
Tóc Tiên
//giọng trầm, sắc bén//Cô đã đọc kỹ hợp đồng chưa?
Lê Thy Ngọc
//hơi cúi đầu//Tôi… đã đọc.
Tóc Tiên
//chậm rãi//Vậy thì chắc cô cũng hiểu rõ điều khoản rồi.
Lê Thy Ngọc
//hít sâu//Tôi hiểu. Một năm tôi sẽ làm vợ trên danh nghĩa của cô trước truyền thông và gia đình. Đổi lại cô sẽ giúp gia đình tôi trả khoản nợ.
Nguyễn Khoa Tóc Tiên khẽ nhướng mày, đôi môi hồng nhạt cong lên thành một nụ cười nửa miệng, giọng nói như phủ lớp băng lạnh.
Tóc Tiên
//cười khẩy//Nghe dễ dàng thật. Nhưng cô chắc mình chịu được 365 ngày đóng kịch làm ‘vợ’ của tôi mà không than vãn?
Lê Thy Ngọc
//cắn môi//Tôi có thể.
Tóc Tiên
//chậm rãi bước đến gần//Cô có biết vì sao tôi chọn cô không?
Lê Thy Ngọc
//dè dặt//Vì tôi đáp ứng điều kiện hợp đồng?
Tóc Tiên
//cúi sát,giọng lạnh băng//Sai.Tôi chọn cô vì cô trông ngoan ngoãn, dễ điều khiển. Nhưng đừng để tôi phát hiện cô dở trò.
Tóc Tiên
Nhưng đừng để tôi phát hiện cô dở trò. Một khi đã ký tên, cô… phải hoàn toàn thuộc về tôi.
Lê Thy Ngọc
//siết chặt tay, giọng run//Tôi không có ý định lừa dối. Chỉ cần cô giúp tôi cứu gia đình, tôi sẵn sàng đóng trọn vai ‘vợ’.
Nguyễn Khoa Tóc Tiên bật cười khẽ, nhưng ánh mắt tối lại đầy nguy hiểm.
Tóc Tiên
//Chậm rãi, ra lệnh//Ký đi.
Cô đẩy bản hợp đồng cùng cây bút về phía Thy Ngọc.
Lê Thy Ngọc
//nhìn bản hợp đồng, run giọng//Một năm chỉ một năm thôi.
Tóc Tiên
//nghiêng đầu, giọng trầm//Hay cô sợ rồi?
Lê Thy Ngọc
//hít sâu, lắc đầu//Không. Tôi sẽ ký.
Âm thanh cây bút chạm mặt bàn vang lên khi cô ký xong, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.
Lê Thy Ngọc
//thở ra, thì thầm//Xong rồi…
Nguyễn Khoa Tóc Tiên nhếch môi, đôi mắt lóe lên tia hứng thú. Cô cúi người xuống sát bên tai Thy Ngọc, hơi thở ấm nóng phả lên làm gương mặt Thy Ngọc thoáng đỏ bừng.
Tóc Tiên
//giọng trầm, ma mị//Ngoan lắm. Từ giờ, cô là ‘vợ’ của tôi… ít nhất là trên giấy tờ.
Lê Thy Ngọc
//giọng lí nhí//Tôi hiểu.
Tóc Tiên
//nụ cười lạnh//Tốt. Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ dọn về sống chung.
Tóc Tiên
Tôi muốn cô học cách diễn trọn vai người vợ yêu thương chồng trước mặt người khác.
Tóc Tiên
Nếu để lộ sơ hở tôi sẽ không nhẹ tay đâu.
Lê Thy Ngọc
//tim đập nhanh, giọng lạc đi//Tôi… tôi sẽ cố gắng.
Tóc Tiên
//nghiêng đầu, giọng khẽ trêu//Vậy thử gọi tôi một tiếng ‘chồng’ xem nào. Tôi muốn xem cô diễn đến đâu.
Lê Thy Ngọc
//tròn mắt, lắp bắp//Cái… gì?
Tóc Tiên
//bình thản nhưng ánh mắt sắc bén//Gọi đi. Chẳng phải cô phải tập quen dần sao?
Lê Thy Ngọc
//cắn môi, lí nhí//Ch… chồng…
Nguyễn Khoa Tóc Tiên bật cười khẽ, đôi mắt ánh lên tia hứng thú.
Tóc Tiên
//thì thầm, hơi cúi sát//Ngoan lắm...Vợ yêu.
Trái tim Thy Ngọc đập loạn nhịp. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi khắp cơ thể cô… và cô không thể ngờ rằng, một năm sắp tới sẽ là những chuỗi ngày đảo lộn hoàn toàn cuộc đời mình.
Chu Hoàng Yen
uho chap 1 cho mih nhaa😝💗
"Sống chung với tổng tài"
Biệt thự Nguyễn Khoa rộng lớn, lộng lẫy như một cung điện giữa lòng thành phố. Những hàng đèn chùm treo cao sáng rực cả đại sảnh, phản chiếu lên đôi mắt đen sâu thẳm của Nguyễn Khoa Tóc Tiên – người phụ nữ đang đứng khoanh tay đợi trước cửa.
Tiếng động cơ ô tô dừng lại. Cửa xe mở ra, Lê Thy Ngọc bước xuống, đôi mắt lo lắng nhìn khung cảnh sang trọng trước mắt.
Tóc Tiên
//giọng lạnh lùng//Đứng đơ ở đó làm gì? Vào đi.
Lê Thy Ngọc
//rụt rè//Tôi chưa bao giờ đến nơi sang trọng thế này nên hơi bối rối.
Tóc Tiên
//nhướn mày, cười nhạt//Cô nên tập quen dần đi. Từ giờ trở đi, cô sẽ mang danh ‘vợ tôi’.
Tóc Tiên
Người ngoài nhìn vào phải thấy cô xứng đáng đứng cạnh tôi, hiểu chưa?
Lê Thy Ngọc
//gật đầu, lí nhí//Vâng tôi sẽ cố gắng.
Cô bước vào trong, mắt mở to khi thấy bên trong biệt thự nguy nga không khác gì khách sạn 5 sao. Nhưng chưa kịp choáng ngợp, một giọng nói lạnh lùng kéo cô trở về thực tại.
Tóc Tiên
//bước đến gần, ánh mắt nghiêm nghị//Luật đầu tiên: trong căn nhà này, cô không được phép lục lọi đồ đạc của tôi.
Tóc Tiên
Luật thứ hai: tuyệt đối không được bước vào phòng làm việc của tôi khi chưa có sự cho phép.
Lê Thy Ngọc
//nhìn thẳng vào mắt Tóc Tiên, nhẹ giọng//Tôi hiểu. Tôi sẽ không làm gì khiến cô khó chịu.
Tóc Tiên
//gật đầu, ra lệnh//Phòng của cô ở lầu hai, ngay đối diện phòng tôi.
Tóc Tiên
Mang đồ đạc lên đó rồi xuống gặp tôi trong phòng khách. Chúng ta cần thống nhất vài điều.
Lê Thy Ngọc
/rón rén//Vậy tôi có cần gọi cô là...chồng, khi ở nhà không?
Tóc Tiên
//nhướn mày, đôi môi cong lên đầy ẩn ý//Cô nghĩ sao?
Lê Thy Ngọc
//ngập ngừng//Tôi… Tôi nghĩ nếu không có ai, có thể gọi tên thôi. Nhưng nếu có người ngoài thì…
Tóc Tiên
//cắt lời, giọng trầm xuống//Nếu có người ngoài, cô phải luôn gọi tôi là ‘chồng’. Và phải diễn thật ngọt. Hiểu chưa?
Lê Thy Ngọc
//mặt đỏ bừng, lí nhí//Hiểu… hiểu rồi.
Tóc Tiên ngồi vắt chéo chân trên sofa, tay cầm ly rượu vang đỏ sậm, ánh mắt chăm chú quan sát người “vợ hợp đồng” đang bước xuống.
Tóc Tiên
//hơi nghiêng đầu, giọng giễu nhẹ//Cô đi đứng cứng đơ như khúc gỗ vậy, ai nhìn vào cũng biết ngay đây không phải người vợ yêu chồng thật sự.
Lê Thy Ngọc
//cố nuốt cục nghẹn, giọng nhỏ//Xin lỗi.Tôi chưa quen.
Tóc Tiên
//cười nhạt//Vậy để tôi dạy cô.
Lê Thy Ngọc
//tròn mắt//Hả? Dạy… sao?
Tóc Tiên đặt ly rượu xuống bàn, đứng dậy, bước đến gần làm Thy Ngọc theo phản xạ lùi về sau. Nhưng lưng cô sớm đụng phải tường.
Tóc Tiên
//cúi sát, giọng khẽ thì thầm bên tai//Luật thứ ba: Đừng bao giờ lùi bước khi đứng trước tôi. Tôi ghét cảm giác bị xa cách… vợ à.
Lê Thy Ngọc
//mặt đỏ bừng, tim đập loạn, lí nhí//Tôi… Tôi sẽ nhớ.
Tóc Tiên
//nhếch môi, hơi thở phả nhẹ//Gọi lại đi. Gọi tôi là chồng.
Lê Thy Ngọc
//cắn môi, giọng run rẩy//Ch… chồng.
Tóc Tiên
//ánh mắt tối lại, giọng trầm khàn//Ngọt hơn nữa. Đừng để người ngoài nghe thấy giọng này rồi nghi ngờ.
Lê Thy Ngọc
//cố hít sâu, giọng run run nhưng mềm hơn//Chồng…
Tóc Tiên
//cười khẽ, ánh mắt hứng thú//Tốt. Cô bắt đầu hợp vai rồi đấy… vợ yêu.
Trái tim Thy Ngọc đập thình thịch. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi khắp cơ thể. Cô không biết liệu bản thân có đủ khả năng diễn trọn vai hay không, hay sẽ thật sự chìm vào mối quan hệ này lúc nào không hay…
"Ra mắt gia đình tổng tài"
Biệt thự Nguyễn Khoa gia tộc,một công trình đồ sộ mang kiến trúc Pháp cổ, bao quanh là những hàng cây được cắt tỉa gọn gàng. Trên bậc thang dẫn lên sảnh chính, mẹ của Tóc Tiên – bà Minh Tuyết – đang ngồi nhâm nhi trà, ánh mắt sắc bén như chim ưng quan sát từng cử động của người khác.
Cánh cửa xe mở ra, Nguyễn Khoa Tóc Tiên bước xuống trước, dáng người thẳng tắp, kiêu hãnh. Theo sau là Lê Thy Ngọc, cô gái nhỏ nhắn với ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng.
Tóc Tiên
//liếc sang, giọng bình thản nhưng uy lực//Giữ thẳng lưng, ngẩng đầu lên. Tôi không muốn mẹ tôi nhìn thấy ‘vợ tôi’ yếu đuối như một con mèo ướt.
Lê Thy Ngọc
//thở gấp, lí nhí//Tôi… tôi biết rồi. Tôi sẽ cố.
Tóc Tiên
//khẽ cười nhạt, nói nhỏ chỉ để cô nghe//Cố gắng diễn tròn vai đi. Nếu không, hậu quả… cô biết rồi đấy.
Lê Thy Ngọc
//siết chặt tay, đáp khẽ//Vâng… chồng.
Tóc Tiên khẽ nhướn mày, khóe môi cong lên đầy ẩn ý khi nghe từ “chồng” vang lên từ miệng cô.
Bầu không khí ngột ngạt bao trùm căn phòng. Bà Minh Tuyết đặt tách trà xuống bàn, đôi mắt soi mói nhìn Thy Ngọc từ đầu đến chân.
Minh Tuyết
//giọng đanh lại//Đây là người mà con định đưa về ra mắt mẹ sao?
Minh Tuyết
Một đứa con gái bình thường đến mức… chẳng có gì nổi bật.
Tóc Tiên
//giữ giọng bình tĩnh, nhưng ánh mắt sắc lạnh//
Tóc Tiên
Mẹ, con không cần ‘vợ’ mình phải nổi bật. Con chỉ cần người khiến con yên tâm khi ở cạnh.
Minh Tuyết
//cười khẩy//Yên tâm? Con gái mẹ từng được bao nhiêu người xuất sắc theo đuổi, giờ lại đưa về một đứa chẳng có gia thế, chẳng có tài sản… yên tâm kiểu gì?
Lê Thy Ngọc
//cúi đầu, giọng nhỏ//Cháu… cháu xin lỗi nếu sự xuất hiện của cháu khiến bác không vui.
Minh Tuyết
//nheo mắt, giọng gay gắt//Cô còn biết điều đấy sao? Tôi hỏi thẳng, cô đến với con gái tôi vì tiền đúng không? Đừng nói với tôi cô ‘yêu’ nó.
Lê Thy Ngọc
//siết tay, giọng run nhưng cố gắng cứng cỏi//Cháu… cháu thật sự trân trọng Tóc Tiên. Cháu sẽ cố gắng để xứng đáng đứng bên cạnh cô ấy.
Minh Tuyết
//cười lạnh//Xứng đáng? Một đứa không môn đăng hộ đối như cô thì xứng cái gì?
Tóc Tiên
//đột nhiên lên tiếng, giọng trầm nhưng kiên quyết//Mẹ, con không muốn nghe thêm lời sỉ nhục vợ con.
Cả căn phòng im bặt. Thy Ngọc tròn mắt nhìn người phụ nữ lạnh lùng bên cạnh.
Minh Tuyết
//ngạc nhiên, giọng nghiêm khắc//Tiên! Con đang bênh cô ta sao? Con biết mẹ ghét nhất loại phụ nữ trèo cao mà!
Tóc Tiên
//bình thản nhưng ánh mắt sắc bén//Không phải bênh, mà là bảo vệ.
Tóc Tiên
Mẹ nên nhớ, con đã chọn cô ấy, và nếu mẹ không chấp nhận, con sẽ không quay về nhà này nữa.
Minh Tuyết
//đập bàn, giận dữ//Con… Con dám uy hiếp cả mẹ mình vì một đứa như thế này sao?
Tóc Tiên
//lạnh giọng//Mẹ cứ coi là vậy đi. Với con, cô ấy bây giờ… là vợ hợp pháp.
Lê Thy Ngọc
//hốt hoảng, kéo nhẹ tay Tóc Tiên, giọng run//Tóc Tiên… đừng nói vậy, em không muốn vì em mà chị mâu thuẫn với mẹ.
Tóc Tiên
//quay sang nhìn Thy Ngọc, giọng trầm nhưng dịu hơn//Em im đi. Việc của em là đứng cạnh tôi và để tôi xử lý mọi thứ.
Ánh mắt của Tóc Tiên khóa chặt lấy Thy Ngọc, mang theo một tia dịu dàng hiếm hoi khiến trái tim cô chệch nhịp.
Không khí trong xe yên lặng một lúc lâu.
Lê Thy Ngọc
//rón rén, giọng nhỏ//Xin lỗi… vì em mà chị cãi nhau với mẹ.
Tóc Tiên
//liếc sang, giọng lạnh nhưng chậm rãi// Không cần xin lỗi.
Tóc Tiên
Tôi đã lường trước chuyện này. Chỉ cần em nhớ… ở trước mặt người khác, em phải diễn tròn vai
Tóc Tiên
Làm vợ tôi nghĩa là phải ngẩng cao đầu, không được để ai khinh thường.
Lê Thy Ngọc
//thở dài, giọng lí nhí//Nhưng em… không tự tin lắm…
Tóc Tiên
//bất ngờ cúi người, ghé sát, giọng trầm//Vậy để tôi dạy em cách làm vợ tổng tài.
Lê Thy Ngọc
//giật mình, mặt đỏ bừng//Ch…chị nói gì?
Tóc Tiên
//khẽ nhếch môi, ánh mắt như trêu chọc// Bắt đầu từ tối nay… em sẽ phải học dần cách ‘quen’ với tôi.
Tóc Tiên
Và đừng quên, em là ‘vợ yêu’ của tôi… ít nhất là trên giấy tờ.
Trái tim Thy Ngọc đập nhanh đến mức cô không phân biệt nổi đâu là giả, đâu là thật…
Chu Hoàng Yen
Truyện hay hong ạa?
Chu Hoàng Yen
Hay thì cho 1tym iii💗
Download MangaToon APP on App Store and Google Play