Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Hằng Thụy] Tên Anh Là Tiếng Gọi Đầu Tiên౨ৎ

#1

Tô Hàn Yến_Mẹ Hằng_
Tô Hàn Yến_Mẹ Hằng_
Nhỏ Hằng nhà t nghịch lắm m ơi, mới ba tuổi mà leo bàn leo ghế hoài.
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Trời, cho t xin cái tuổi ba của bé nó đi.
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Bé Thụy nhà t mới biết lật đó m.
Tô Hàn Yến_Mẹ Hằng_
Tô Hàn Yến_Mẹ Hằng_
Ủa bé Thụy nay mấy tháng rồi?
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Hai tuổi rồi, mà chưa biết nói.
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Bác sĩ nói hơi chậm phát triển.
Tô Hàn Yến_Mẹ Hằng_
Tô Hàn Yến_Mẹ Hằng_
Thương ghê.
Tiếng trò chuyện của hai bà mẹ vang đều trong căn phòng sáng dịu.
Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa, rọi xuống chiếc nôi nhỏ đặt giữa phòng.
Nơi một cục bông mũm mĩm đang nằm lẫy, đôi chân đạp đạp nhẹ vào gấu chăn.
Trương Hàm Thụy.
Hai tuổi.
Da trắng hồng, mặt tròn, mắt đen láy long lanh như viên bi thủy tinh.
Cậu bé đang nhìn chăm chăm vào trần nhà, tay vung vẩy như đuổi bắt ánh nắng.
Tô Hàn Yến_Mẹ Hằng_
Tô Hàn Yến_Mẹ Hằng_
T ẵm Hằng qua cho tụi nó chơi chung thử không?
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Ừ! Biết đâu có bạn thì bé Thụy nhà t chịu mở lòng hơn.
Một lát sau, Trần Dịch Hằng được bế vào phòng.
Cậu bé ba tuổi, tóc lơ thơ, đang ngậm đầu ngón tay, chân đạp đạp trong lòng mẹ.
Tô Hàn Yến_Mẹ Hằng_
Tô Hàn Yến_Mẹ Hằng_
Nó biết đi vài bước rồi mà lười cứ lăn ra khóc đòi bế hoài.
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Nhìn mặt nó ngộ ghê! Y như củ khoai tây nhỏ vậy!
Tô Hàn Yến_Mẹ Hằng_
Tô Hàn Yến_Mẹ Hằng_
Hằng Hằng, con qua chơi với em Thụy nha?
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
...ạ.
Cậu bé Hằng chỉ mới nói được vài từ: "mẹ", "ba", và "ạ".
Mỗi lần ai hỏi gì, cậu cũng chỉ biết lặp lại “ạ…ạ…” rồi ngậm ngón tay, mắt lom lom nhìn mọi người.
Mẹ Hằng cúi xuống, nhẹ nhàng đặt Hằng vào nôi của Thụy.
Chiếc nôi vốn chỉ đủ cho một đứa nhỏ, giờ có thêm một “củ khoai tây nhỏ” ngồi vào, bỗng trở nên chật chội một cách đáng yêu.
Thụy hơi giật mình.
Cậu bé mũm mĩm tròn xoe mắt nhìn “vật thể lạ” vừa rơi xuống cạnh mình.
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
//Ngồi thẳng, ngó quanh như khám phá địa bàn mới//
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
//Vô thức đập nhẹ vào tay Thụy//
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
//Ngó qua, không khóc, không la//
Chỉ là....
Cậu bò lại gần, ngập ngừng.
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
//cầm lấy tay Hằng//
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
//Mút tay Hằng//
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Ấy chết! Trời đất ơi Thụy sao mút tay anh! //bật cười nhưng vẫn không tách 2bé ra//
Hằng ngó tay bị mút, rồi ngó Thụy, không khóc, không rút tay.
Chỉ bập bẹ:
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
...ạ..
Khoảnh khắc ấy, hai bà mẹ ai cũng cười ồ.
Còn hai đứa nhỏ.
Một đứa bò lẫy chưa biết nói.
Một đứa chỉ biết chập chững “ạ ạ”.
Đang nằm sát nhau, bình yên như thể đã quen biết từ kiếp trước.
__________________
Uk còn buồn vl.
Mà thôi ra chuyện này tự chữa lành cho mình //chữa lành cho mấy nàng luôn nè//
Truyện này sao? được không?

#2

_________________
Từ hôm ấy, hễ mẹ Hằng rảnh tay là bế Hằng qua nhà Thụy chơi.
Lúc đầu chỉ là để hai đứa “làm quen”, nhưng chẳng ai ngờ lại dính nhau như sam.
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Ủa? Nay cũng bế Hằng qua nữa hả mày?
Tô Hàn Yến_Mẹ Hằng_
Tô Hàn Yến_Mẹ Hằng_
Ờ, nó cứ nhõng nhẽo ‘ạ ạ mẹ’ rồi níu váy đòi đi.
Tô Hàn Yến_Mẹ Hằng_
Tô Hàn Yến_Mẹ Hằng_
Không bế thì nó lăn ra khóc.
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Trời, thương chưa~~ Thụy ơi, em có bạn tới chơi nè con!
Trong chiếc nôi nhỏ, Thụy đang ôm gấu bông, mắt lim dim vì buồn ngủ.
Nghe tiếng mẹ gọi, cậu cựa mình, mở mắt, nhìn ra cửa.
Vừa thấy Hằng được bế vào, Thụy liền bò dậy.
Không nói gì, cũng chẳng cười, chỉ đập đập tay lên thành nôi, như thể nói:
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
“Cho vô đi…cho vô đi…”
________________
Bụp.
Hằng lại được đặt vào nôi.
Lần này, không còn là cái nhìn tò mò nữa.
Hai đứa nhỏ…đập trán nhau một cái.
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
Ưm..
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Ưm..
Không ai khóc. Cả hai cùng bật ra tiếng “ưm!” rồi… nhìn nhau chằm chằm.
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
//Chọc vào má Thụy//
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
//Kéo gấu áo Hằng//
Cảnh tượng quen thuộc này diễn ra mỗi ngày.
__________________
Có hôm, mẹ Thụy nấu cháo lâu hơn một chút, quay vào phòng thì:
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Ủa? Hai đứa ngủ rồi hả?
Chiếc nôi trở nên chật ních.
Hằng nằm nghiêng, tay vắt ngang bụng Thụy.
Còn Thụy thì ngậm một góc khăn, đầu tựa vào ngực Hằng, mắt nhắm nghiền.
Hai cái cục bông tròn ủn cuộn vào nhau, thở nhè nhẹ, má áp má, như hai cái bánh bao được hấp chín đặt sát nhau.
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Trời ơi…ngủ mà cũng ôm nhau nữa…//chọc ghẹo//
Tô Hàn Yến_Mẹ Hằng_
Tô Hàn Yến_Mẹ Hằng_
Lớn lên chắc khó tách tụi nó ra quá chị ơi //Bật cười, lấy điện thoại chụp lại//
Buổi chiều, gió lùa nhẹ vào phòng.
Trên chiếc nôi nhỏ, hai đứa trẻ vẫn say ngủ.
Không tiếng cười, không tiếng nói.
Chỉ có nhịp thở đều đều, ấm áp, và một cái ôm vô thức — như thể từ rất lâu rồi, hai trái tim bé xíu ấy đã nhận ra:
"Có người này bên cạnh…thì tốt lắm."
_________________

#3

__________________
Tô Hàn Yến_Mẹ Hằng_
Tô Hàn Yến_Mẹ Hằng_
Năm tuổi rồi, mà sao chưa nói được từ nào nữa mày?
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Ừ…Bác sĩ bảo vẫn chưa thể kết luận gì chắc chắn, nhưng mà tao lo vãi.
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Tạ Ánh Băng_Mẹ Thụy_
Tụi nhỏ ở lớp mẫu giáo đều nói được rồi…
Mẹ Thụy thở dài.
Mẹ Hằng nhìn Thụy đang ngồi bệt dưới sàn, tay cầm khối gỗ, mắt dõi theo Hằng đang lắp robot nhựa.
Thụy năm nay năm tuổi rồi.
Vẫn mũm mĩm chỉ gầy một chút, vẫn im lặng không nói gì.
Cậu bé chưa từng nói một từ nào.
Không “ba”, không “mẹ”, không “đói”, không “đau”.
Chỉ có ánh mắt là luôn sáng lên khi nhìn thấy Hằng.
Hằng giờ đã sáu tuổi, vào lớp 1, đã biết đọc vài chữ đơn giản, nói đủ thứ chuyện, miệng thì nhỏ tí lia, có chút lanh chanh.
Về nhà, dù bận bài vở…Hằng vẫn dành thời gian chơi với Thụy.
Không chỉ chơi.
Mà dạy.
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Nè, nhìn miệng anh nha, nói nè:
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Ba.
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
...
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Ba. Ba. Ba. Bờ-a.
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
...
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Thụy Thụy! Em cứ nhìn anh hoài làm gì?!
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Nói đi chứ!
Thụy không nói.
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
//chớp chớp mắt, rồi cúi đầu, tay ôm gấu bông//
Còn Hằng khoanh tay, hậm hực ngồi phịch xuống đất.
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Em lúc nào cũng im re à.
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Người ta nói em câm đó biết không?
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
//Ngẩng lên, môi mím lại, mắt chớp nhanh//
Bé Thụy có hơi…buồn, nhưng rồi vẫn không nói gì.
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Không chịu nói thì từ mai anh không qua chơi nữa!
Bé Hằng giận thật rồi, Quay lưng, bỏ đi.
Thụy giật mình.
Cậu bò theo mấy bước, níu áo Hằng.
Vẫn không nói gì…Chỉ là đôi mắt đỏ hoe.
______________
Chiều hôm đó, Hằng trốn ra ban công ngồi, tay bốc snack ăn lạo xạo.
Mặt vẫn hằm hằm.
Thụy đứng phía sau cánh cửa kính, tay ôm con gấu bông, nhìn ra.
Không dám bước tới, chỉ dán trán vào kính, thở ra làm mờ một mảng nhỏ.
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
//Quay đầu nhỏ lại thấy Thụy//
Nhìn nhau một lúc, rồi Thụy bỗng…giơ tay lên, từ từ…vẽ lên mặt kính một chữ duy nhất:
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
"H"
Chữ "H" run rẩy, lệch lạc, nhưng rõ ràng.
Ngay sau đó, cậu đưa một ngón tay chạm môi…rồi chỉ về phía Hằng.
Hằng ngẩn người, tức giận tan biến, Snack rơi xuống đất.
Cậu bước lại gần, mở cửa ban công.
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
…Em vẽ gì vậy?
Thụy không trả lời, nhưng lần này, cậu khẽ há miệng, phát ra một âm rất nhỏ:
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
Trương Hàm Thụy_nhỏ_
…Hằng…
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
Trần Dịch Hằng_nhỏ_
//Đứng sững//
________________
...
...
Thấy truyện này t viết dễ thương quá cũng chữa lành nên ra hẹ hẹ.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play