Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Tokyo Revengers] Dâu Tằm.

001.

NovelToon
“Hôm đó là một cơn mưa rào, tiếng sấm chớp vang cả trời cao. Tôi có một gia đình cũng giống như cơn mưa, cứ mưa rồi lại tạnh cũng giống như việc yêu thương rồi lại tàn sát lẫn nhau.”
“Tôi sinh ra là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương của cha và mẹ. Lúc nhỏ chỉ nghĩ một viên kẹo có thể chữa lành cho gia đình của mình. Lớn lên rồi mới hiểu, một viên chưa bao giờ là đủ.”
“Tôi sinh ra trong giờ mưa, nên cuộc đời tôi chẳng bao giờ cảm thấy không ướt mi cả.”
Bố của Kazuha
Bố của Kazuha
Con ranh kia, mày lại đi đầu giờ này mới về ?
“À, lại là tiếng kêu của ông ấy. Tôi ghét cái tiếng này vô cùng.”
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
Con đi học về.
Ông Tadashi nắm đầu cô, kéo tóc cô một phát rất mạnh.
Bố của Kazuha
Bố của Kazuha
Mày giống như mẹ mày vậy, lúc nào cũng viện lí do để ra ngoài !
Bố của Kazuha
Bố của Kazuha
Mày đúng là đứa con hoang, nên mẹ mày mới vứt lại đây cho tao !
Cô kêu ra một tiếng đau nhỏ, cô cũng im lặng không nói gì.
Có lẽ chuyện này quá quen rồi, việc bị ông Tadashi đánh đập đã là câu chuyện thường tình rồi.
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
Ugh...
Ông Tadashi hất mạnh cô xuống sàn, làm cho đầu gối cô trầy rồi rướm máu mà chảy xuống.
Bố của Kazuha
Bố của Kazuha
Hôm nay tao phải đập mày ! Mẹ mày bỏ tao để giờ tao phải nuôi cái thứ con hoang này !
Cô nằm im dưới sàn nhà, không thể động đậy được.
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
“Sao mình không đứng dậy được...Mình là trưởng câu lạc bộ Karate kia mà...Phản kháng đi...Tay chân...”
Cô không thể ra tay, vì ông Tadashi là bố của cô. Cô hiểu, vì mẹ cô đã bỏ ông đi đến một nơi khác và có một cuộc sống khác tươi đẹp hơn nên việc ông ấy sinh ra thù hằn với cô cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng, cô thì có tội gì ? Tội được phép sống giống một con người sao ?
Ông Tadashi cầm cây thước gỗ kéo xộc xạch ra ngoài phòng khách rồi kéo ra trước mặt cô.
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
“Mình sẽ bị đánh chết mất...Cố gắng chạy đi...!!!”
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
NovelToon
Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã bị ông Tadashi dùng thước đánh mạnh vào phần vai.
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
Ugh!!!
Bố của Kazuha
Bố của Kazuha
Mày phải chết, tao không có đứa con như mày !
Ông Tadashi vừa chửi vừa đánh khiến cô không tài nào đứng dậy được. Cô vì không chịu được nữa nên đã dùng tay chặn cây thước lại rồi gạt chân ông Tadashi khiến ông ngã nhào.
Bố của Kazuha
Bố của Kazuha
Mày !!!
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
NovelToon
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
Ông cứ đỗ lỗi cho tôi như vậy, có bao giờ ông hỏi rằng bản thân ông đã từng có lỗi không ?
Cô hỏi ông với giọng âm u, vừa đau thương vừa chua xót. Cô bị thương rất nặng nhưng đến cuối vẫn không đánh ông Tadashi vì cô đã đặt chữ “Nhân” lên trên đường đời, là con người thì phải làm tròn phẩm chất của con người.
Không để ông Tadashi trả lời, cô thẳng thừng chạy ra khỏi nhà dưới cơn mưa tầm tã, để lại ông Tadashi mặc may chửi rủa trong căn nhà lạnh lẽo ấy.
Cô cứ chạy, nước mưa cứ xối ào ào lên đầu cô nhưng cô vẫn cố chạy. Vết thương trên người bắt đầu có dấu hiệu tím lại, hai đầu gối còn có dấu hiệu chảy máu không ngừng.
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
NovelToon
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
“Cố một chút nữa thôi...Tiệm thuốc...”
Cô cứ chạy mãi cho đến khi đôi mắt trở nên mờ dần rồi ngã quỵ xuống dưới đất. Cô không thể chạy nữa, không thể đi đâu nữa cả. Chiếc áo đồng phục hôm nay có lẽ là thứ duy nhất che đi được những vết thương đó.
“Võ đường nhà Sano”. Cô đã ngã dưới cổng nhà Sano, cô không hay biết gì mà chỉ nằm ở đó rồi ngất đi.
Sano Shinichirou
Sano Shinichirou
Xem thử còn thiếu gì không đi, bọn mày đi mua không an tâm lắm nên tao phải đi theo.
Imaushi Wakasa
Imaushi Wakasa
Thằng Shin lại nữa rồi, bọn tao trước giờ mua đồ qua nhà mày có thiếu cái gì đâu ???
Akashi Takeomi
Akashi Takeomi
Thiếu mấy món chủ yếu thôi chứ thiếu gì đâu đúng không anh bạn ?
Imaushi Wakasa
Imaushi Wakasa
Mày im !
Tiếng nói chuyện rôm rã như thế cho đến khi Shinichirou nhìn thấy có thứ gì đó đang ở dưới cổng nhà một chút.
Sano Shinichirou
Sano Shinichirou
Ủa, chỗ kia có ai phải không ???
Wakasa nhìn theo hướng của Shinichirou rồi nói.
Imaushi Wakasa
Imaushi Wakasa
Ờ, có ai đó đang nằm thì phải.
Cả 3 người chợt im bặt một lúc rồi mới bắt đầu hoảng hốt mà chạy lại.
Sano Shinichirou
Sano Shinichirou
Trời ơi, sao tự dưng có người đang nằm dưới mưa thế này !
Imaushi Wakasa
Imaushi Wakasa
Mày lại xem thử, để tao cầm ô che cho.
Khi tới nơi, cả đám giật mình khi thấy một cô gái có mái tóc bạc đang nằm thê tha dưới mặt đường, không thấy rõ khuôn măt là ai. Shinichirou chạm nhẹ vào cô rồi hỏi.
Sano Shinichirou
Sano Shinichirou
Bé gì ơi...?
Không có tiếng đáp, chỉ thấy tay cô có chút động đậy. Shinichirou thấy vậy nên đã bế cô lên, lúc này mới nhìn rõ được mặt của cô.
Sano Shinichirou
Sano Shinichirou
Bị thương nặng thế này, không biết ai đã đánh con bé nữa !
Wakasa che ô cho Shinichirou, cũng nói với giọng khá bực mình.
Imaushi Wakasa
Imaushi Wakasa
Thật, thằng nào đánh con gái người ta cỡ này thì chắc thằng đó cũng là kiểu vô nhân tính lắm rồi.
Imaushi Wakasa
Imaushi Wakasa
Đưa con bé này vào nhà sơ cứu đi, hai cái chân chảy máu nhiều đến mức dính đầy cả chân rồi kìa.
Shinichirou mới để ý, rồi nhanh chóng dìu cô vào nhà.
Cái ôm ấm áp đó, khiến cô có chút cảm nhận được. Có lẽ đó là lần đầu tiên cô cảm thấy mình được sống lại.
END.

002.

Shinichirou bế cô vào nhà, liền gọi em gái của mình tên Emma để ra phụ anh sơ cứu.
Sano Emma
Sano Emma
Anh Shinichirou, anh bắt cóc con gái nhà người ta hả !?
Nghe tới từ bắt cóc, có hai người em của Shinichirou liền vội ra xem.
Sano Manjirou
Sano Manjirou
Gì, anh hai bắt cóc gái á ?
Kurokawa Izana
Kurokawa Izana
Ủa, sao anh bế con gái nhà người ta vào đây vậy ?
Cả đám đều nhìn chằm chằm về phía Shinichirou nhưng anh liền quát lớn.
Sano Shinichirou
Sano Shinichirou
Anh mày không có bắt cóc !!!
Sano Shinichirou
Sano Shinichirou
Emma, em giúp anh lấy bộ cứu thương đi.
Emma hơi bối rối nhưng vẫn chạy đi lấy.
Izana nhìn chằm chằm vào người mà Shinichirou bế rồi hỏi.
Kurokawa Izana
Kurokawa Izana
Con bé bị gì sao ?
Shinichirou gật đầu rồi mang cô vào trong phòng khách, sau đó đặt nhẹ cô xuống.
Lúc cô được đặt xuống, Manjirou nhìn cô từ đầu tới chân.
Sano Manjirou
Sano Manjirou
Bị ai đánh sao...? Sao khắp người chỗ nào cũng bầm vậy ?
Emma lấy được bộ cứu thương, Wakasa liền đến lấy rồi đi lại phía cô để sơ cứu.
Lúc này có một cụ ông lên tiếng, giọng tuy la mắng nhưng lại chứa tình yêu thương.
Sano Mansaku
Sano Mansaku
Mấy đứa bây lại phá gì nữa đúng không !?
Sano Shinichirou
Sano Shinichirou
Không có mà ông ! Có người bị thương trước võ đường nhà chúng ta nên con mang con bé vào.
Ông Mansaku lại chỗ cô, nhìn suy xét một lâu rồi nói.
Sano Mansaku
Sano Mansaku
Đứa trẻ tội nghiệp, sao lại bị thương như này.
Lúc này Emma vào trong, muốn phụ Wakasa một tay.
Sano Emma
Sano Emma
Để em cởi áo khoác chị ấy ra xem thử.
Emma cởi nhẹ áo khoác của cô ra, lúc kéo ra ngoài thì hơi sốc. Vì không những chân mà ngay cả tay, vai đều có các vết bầm.
Sano Emma
Sano Emma
Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này kia chứ...
Shinichirou nhìn vào cô mà không khỏi bàng hoàng. Vì cô còn nhỏ, nhìn chỉ trạc tuổi Emma nhưng lại có lắm vết thương trên người.
Sano Shinichirou
Sano Shinichirou
Chắc để em ấy tá túc lại đây một hôm thôi, khi nào con bé tỉnh lại thì chúng ta sẽ hỏi.
Emma vừa băng bó, Wakasa thì giúp cô làm sạch vết thương.
Lúc cô nhìn thấy áo cô có đính một cái bảng tên thì cô mới nhận ra.
Sano Emma
Sano Emma
Ah...Em biết người này !
Mọi người nghe vậy thì mới quay lại nhìn cô rồi hỏi Emma.
Imaushi Wakasa
Imaushi Wakasa
Em biết đây là ai sao ?
Sano Emma
Sano Emma
Vâng, cậu ấy trạc tuổi em.
Sano Emma
Sano Emma
Tên là Tadashi Kazuha, trưởng câu lạc bộ Karate ở trường em đó.
Manjirou nghe xong không khỏi thắc mắc.
Sano Manjirou
Sano Manjirou
Trưởng câu lạc bộ Karate mà để bị đánh như này sao ?
Wakasa cũng thắc mắc, nhưng thay vào đó anh nói.
Imaushi Wakasa
Imaushi Wakasa
Nhỡ con bé bị bạo lực gia đình thì sao, có khi tâm lí không ổn định nên mới không phản kháng cũng nên.
Nghe tới từ bạo lực gia đình, Izana thoáng chốc thấy cô thật li kì. Có thể đánh trả thì sao lại không đánh trả ?
Kurokawa Izana
Kurokawa Izana
Thảo nào nhìn có vẻ quen quen, lúc đầu còn tưởng nhầm người.
Shinichirou hỏi Izana với giọng thắc mắc.
Sano Shinichirou
Sano Shinichirou
Em biết con bé sao ?
Kurokawa Izana
Kurokawa Izana
Em biết tên thôi, mặt mũi em chưa thấy bao giờ. Tại câu lạc bộ Karate hiếm thấy con bé xuất hiện, ở trường không có ấn tượng gì luôn.
Cả phòng dần rơi vào im lặng và ba chấm.
Emma lên tiếng, phá tan sự im ắng.
Sano Emma
Sano Emma
Anh nấu đồ ăn đi anh Shin, em sẽ trông chừng chị ấy.
Sano Shinichirou
Sano Shinichirou
Được rồi, vậy ở đây giao cho em.
Sau đó mọi người rời đi, trong phòng còn mỗi Emma và cô.
Một lúc sau, khi mọi người dùng bữa xong thì cô cuối cùng cũng tỉnh lại.
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
NovelToon
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
“Đây là đâu...?”
Bỗng có tiếng con gái vang lên, làm cho cô cũng tỉnh hẳn.
Sano Emma
Sano Emma
Cậu tỉnh rồi hả ?
Cô từ từ ngồi dậy, nhìn ngó xung quanh rồi lại nhìn lên tay của mình.
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
Cậu...giúp tôi băng bó sao...?
Emma cười tươi rồi nói.
Sano Emma
Sano Emma
Ừm, tớ giúp cậu đó. À mà cậu có đói không, tớ đem gì đó lên ăn nhé ?
Cô gật đầu rồi nói.
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
Cảm ơn cậu...
Giọng nói yếu ớt, tuy dễ thương nhưng lại có chút đáng thương xen kẻ vào đó.
Emma chạy đi lấy đồ ăn, cùng đó Shinichirou và Wakasa vào xem tình hình cô.
Vừa mở cửa thì Shinichirou như bị hớp hồn. Giờ anh mới để ý lúc bế cô anh chỉ thấy cô có vẻ như khá xinh đẹp, giờ cô mở mắt ra thì anh đã chắc rằng cô giống như một con búp bê vậy.
Đôi mắt xanh dương như biển sâu thẳm, cái nhìn đó khiến anh có chút bối rối.
Wakasa lên tiếng, cắt đi bối cảnh hoa màu trong mắt của Shinichirou.
Imaushi Wakasa
Imaushi Wakasa
Em dậy rồi đó hả ? Có thấy trong người ổn chút nào không ?
Cô nhìn cả hai người rồi gật đầu, sau đó cô cất giọng tuy nhỏ nhưng đủ để hai người họ nghe.
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
Em ổn ạ, cho em hỏi đây là chỗ nào vậy...?
Shinichirou nghe giọng cô, anh thật sự thấy thương cô và rất thích cái nhìn của cô dành cho anh.
Sano Shinichirou
Sano Shinichirou
Đây là nhà anh, em bị ngất trước nhà anh nên anh đã đưa em vào đây.
Sano Shinichirou
Sano Shinichirou
Không thể để con gái dầm mưa ở ngoài đó được.
Cô cúi người, rồi nói một câu chứa đầy lòng biết ơn sâu sắc.
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
Em cảm ơn anh...
Nghe xong câu đó, Shinichirou liền nghĩ.
Sano Shinichirou
Sano Shinichirou
“Con bé lễ phép như thế, cũng đáng yêu nữa. Có khi mình cảm thấy muốn yêu thương em ấy hơn bao giờ hết.”
Shinichirou trao cái nhìn yêu thương về phía tấm lưng của người con gái có đầy vết thương. Lần gặp gỡ này, anh có vẻ nên cảm ơn ông trời vì đã để anh gặp phải một cô bé như em.
END.

003.

Ông Mansaku nghe thấy tiếng Emma lục đục để đồ ăn vào khay, liền hỏi Emma.
Sano Mansaku
Sano Mansaku
Mang cho cô bé đó sao ?
Emma gật đầu, Ông Mansaku cười rồi xua tay bảo Emma nên đi nhanh kẻo cô đói.
Ông Mansaku cũng theo Emma, nhằm xem thử cô đã ổn hơn chưa.
Tới phòng, Emma liền mở cửa thì thấy Wakasa cùng với Shinichirou chỉ ngồi ở một góc xa để xem thử em còn chỗ nào đau không.
Sano Emma
Sano Emma
Ủa anh Shin, nay anh không lái xe đi chơi sao ?
Sano Shinichirou
Sano Shinichirou
Trời mưa, anh hôm nay cũng lười đi.
Imaushi Wakasa
Imaushi Wakasa
Chứ không phải mày thấy con gái nhà người ta xinh nên ở đây ngắm cho đã à ?
Shinichirou bối rồi liền quát to, nói với giọng khá buồn cười.
Sano Shinichirou
Sano Shinichirou
Mày thôi chưa !!!
Cô chỉ cười một chút, cảm giác yên bình này rất hiếm có. Thoáng chốc cô cảm thấy bản thân như trút được những ưu phiền tận sâu trong đáy lòng.
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
NovelToon
Emma đặt một khay đồ ăn lên bàn, Emma dặn hỏi cô.
Sano Emma
Sano Emma
Cậu cầm được không, hay tớ bảo anh Shin đút cho cậu nhé ?
Sano Emma
Sano Emma
Hehe, an tâm đi anh ấy “có hiếu với gái” lắm.
Shinichirou liền bối rối thêm lần nữa, liền nói Emma với bộ dạng khua máy chân tay.
Sano Shinichirou
Sano Shinichirou
Con bé này, đừng có chọc anh nữa !!!
Cô cũng bối rối nên vội chạm nhẹ vào tay Emma, cô nói với giọng khá ấm và có chút vui vẻ.
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
Tớ ổn, tớ sẽ tự ăn mà.
Cô nhìn thấy ông Mansaku, cô vội cúi đầu chào. Ông Mansaku liền ngồi xuống rồi cười tươi với cô.
Sano Mansaku
Sano Mansaku
Cháu cứ ăn thoải mái rồi ở lại đây với nhà ông cũng được. Ở đây luôn chào đón cháu cả.
Trong lòng cô không kìm được sự ấm ức, những lời nói yêu thương, những cái chạm quan tâm là thứ xa xỉ đối với cô. Cô chỉ dám gật đầu rồi đáp lại một tiếng.
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
Vâng…Cháu cảm ơn ông nhiều ạ.
Cô liền ăn uống đầy đủ, ăn cho no nhất có thể vì nếu cố mất sức thì những buổi tập Karate coi như huỷ đi.
Cô dùng bữa xong, muốn đứng dậy đi cất nhưng bị Emma cản lại.
Sano Emma
Sano Emma
Không được đâu mà, Kazuha đang bị thương nên để đó Emma làm cho !
Cô gãi đầu ngượng ngạo, liền nói nhỏ với Emma.
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
Tớ ổn mà, mà sao cậu biết tên tớ…?
Emma cười tươi, giọng nói an ủi vang lên.
Sano Emma
Sano Emma
Tớ thấy bản tên cậu nên tớ biết, gọi tớ là Emma nhé ! À cậu để đó tớ đem đi cất nhé, bị thương mà di chuyển nhiều là không tốt !
Cô cười một cách thân thiện, rồi vội trả lời Emma.
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
Tớ hiểu rồi, cảm ơn Emma nhé.
Emma gật đầu rồi ừm ừm, giọng điệu rất dễ thương và khiến người khác an tâm rất nhiều.
Sano Emma
Sano Emma
“Cậu ấy dễ thương ghê, mình phải làm bạn với cậu ấy mới được !”
Sano Emma
Sano Emma
Tớ đi đây, cậu cứ nằm nghỉ nhé !
Sano Emma
Sano Emma
Ở lại đây đi, cậu bị thương không nên về nhà với bộ dạng không đáng yêu này được đâu.
Emma nói rồi rời đi, cô cũng hiểu ý của Emma nên đã xin ông Mansuku cho tá túc một đêm.
Sano Mansaku
Sano Mansaku
Cháu cứ tự nhiên, nhà ông rộng nên cháu cứ nghỉ ngơi cho thật tốt nhé !
Cô gật đầu rồi cúi người cảm tạ ông Mansaku.
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
Cháu cảm ơn ông ạ.
Ông Mansaku nhìn cô lễ phép, ngoan hiền như này nhưng lại có những vết bầm tím nên rất thương cô. Mất một hồi lâu ông Mansaku mới lên tiếng.
Sano Mansaku
Sano Mansaku
Cháu có thể kể cho ông nghe, sao cháu bị như thế này không ?
Shinichirou cũng muốn hỏi cô nên đã ngồi ở góc xa để nghe cô nói chuyện. Đôi mắt nặng trĩu của cô đã khiến Shinichirou tò mò đi phần nào.
Cô nghe xong liền im lặng một hồi lâu, cuối cùng cô mới lên tiếng.
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
Cháu bị đánh…thưa ông…
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
NovelToon
Cô chỉ dám cúi mặt, không dám ngẩn đầu vì sợ bản thân sẽ khóc trước mặt người khác.
Ông Mansaku nhìn dáng vẻ dè dặt như vậy, ông không khỏi thương cho đứa bé xấu số trước mặt. Ông đi lại gần rồi xoa nhẹ đầu cô, dùng giọng tuy bạc già nhưng chứa những sự an ủi to lớn đến nhường nào.
Sano Mansaku
Sano Mansaku
Cháu ngoan, ông biết cháu không thể chống trả nên mới để bị thương như này.
Sano Mansaku
Sano Mansaku
Ông hiểu tại sao cháu không chống trả, vì lẽ đó ông hiểu được.
Sano Mansaku
Sano Mansaku
Cháu bị đánh bởi người thân đúng không ?
Cô nghe hai chữ “người thân” trong lòng không khỏi xót xa, cô ghét cay ghét đắng hai từ này. Cô bị đánh nhưng không dám chống trả vì những hình ảnh của một gia đình hạnh phúc cứ vấy lên trong tâm trí cô, cũng bởi lẽ sự khó hiểu đó nên cô chọn cách chịu đựng.
Như bị động vào vết thương sâu, cô đã thều thào ra những tiếng nấc. Cứ thế cô đã khóc đi.
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
NovelToon
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
Cháu đã bị đánh…Nhưng cháu không thể chống trả.
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
Cháu sợ khi dùng những cái đánh mà mình đã học, sẽ khiến cháu cảm giác nhớ lại hình ảnh gia đình của cháu…
Tadashi Kazuha.
Tadashi Kazuha.
Chính vì thế, cháu mới chọn chịu đựng. Cháu biết, ông ấy cũng đã từng thương cháu như nào…
Cô vừa kể vừa khóc, tiếng khóc xen vào khiến câu từ trở nên mất liên kết đi. Cảm giác đau đớn về thể xác, đau đớn về tinh thần khiến đôi tay bất chợt run lên.
Shinichirou nhìn dáng vẻ yếu đuối đó, cũng hiểu rằng: “Học võ chưa chắc đã bảo vệ được bản thân, bởi vì võ không thể đánh bại được những vết thương vô hình ấy”. Anh muốn an ủi cô, bằng mọi cách có thể nhưng nhìn những tiếng nấc đó anh liền thu tay lại.
Sano Shinichirou
Sano Shinichirou
“Có lẽ khóc có thể khiến con bé trút được những ưu phiền, để cơ thể thoải mái hơn…”
“Những đứa trẻ hiểu chuyện thường sẽ không được kẹo. Không phải đứa trẻ nào cũng sinh ra đều sẽ được thưởng cho một hoàn cảnh tốt đẹp, đó là duyên số khi con người được sinh ra. Bởi lẽ đó con người phải học cách yêu thương bản thân, đừng để sau này phải có những vết xước mãi không bao giờ lành”.
END.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play