THIÊN SỨ NHỎ
1
Trong nhận thức của nhân loại luôn tồn tại hai trường phái tư duy đối lập
Điều này dẫn đến sự phân hóa rõ rệt trong quan niệm: phe khoa học thường phủ nhận sự tồn tại của ma quỷ do thiếu cơ sở chứng minh theo phương pháp luận khoa học, trong khi phe siêu nhiên lại chấp nhận và tin tưởng sâu sắc vào sự hiện diện của cả ma quỷ và thần linh như những yếu tố cấu thành vũ trụ
Trong thế giới này, sự thật không nằm ở những gì khoa học có thể chứng minh, hay những gì siêu nhiên có thể lẩn tránh. Mà nó nằm ở chính hai cõi tồn tại song song, vĩnh hằng và bất di bất dịch: Thiên Đàng với hào quang rực rỡ và Địa Ngục với bóng tối vĩnh cửu
Chúng không phải là truyền thuyết, không phải là niềm tin mù quáng, mà là điểm đến cuối cùng cho mọi sinh linh
Khi linh hồn thoát ly khỏi thể xác phàm trần, chúng không hề tan biến vào hư vô
Một luồng sáng dịu êm sẽ dẫn lối, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây trời
Hướng về một cõi giới nơi gánh nặng được trút bỏ
Là một nơi mà mọi linh hồn thanh khiết tìm thấy sự đồng điệu
Là nơi âm nhạc của vạn vật hòa ca
Và là nơi những ký ức tươi đẹp nhất được khắc ghi vĩnh viễn
Mỗi linh hồn ở đó đều sẽ mang theo một hào quang riêng
Phản chiếu sự thuần khiết và tình yêu vô điều kiện
Vậy...Thiên Đàng và Địa Ngục...Có thật sự....
[ Cổng 𝐓𝐡𝐢𝐞̂𝐧 Đ𝐚̀𝐧𝐠 Phía Nam ]
Yến Hào
/Đứng chống nạnh/ Nhanh lên đi sắp không kịp nữa rồi
Trì Kiệt
/Vừa bay vừa thở/ Tớ kiệt sức rồi
Yến Hào
/Bay tới chỗ Trì Kiệt/
Yến Hào
Thiệt là /Búng trán/
Yến Hào
/Cười tươi rói/ Đi nhanh lên, để tớ kéo cậu đi
Yến Hào
/Đưa tay ra/ Nào, nắm tay tớ
Trì Kiệt
[ Người đang kéo tôi đi là Yến Hào, thanh mai trúc mã của tôi ]
Trì Kiệt
[ Từ lúc tôi có ý thức, tôi đã ở một nơi đẹp tuyệt trần, giống như một lâu đài được bao bọc bởi nhiều lớp mây ]
Trì Kiệt
[ Lúc đó, Yến Hào đã ở bên cạnh tôi, và nói cho tôi biết rằng, nơi chúng tôi đang sống chính là....𝐓𝐡𝐢𝐞̂𝐧 Đ𝐚̀𝐧𝐠 ]
Trì Kiệt
[ Và tôi cùng Yến Hào là thiên thần cấp thấp do linh khí của trời đất tạo ra ]
Trì Kiệt
[ Nghe qua thì điều này thật phi thực tế, nhưng đôi cánh của tôi đã chứng minh sự thật ]
Trì Kiệt
[ Chúng tôi vẫn luôn sống yên bình ở đây, tôi cũng gần 200 tuổi rồi, nhưng so với các thiên thần khác tôi chỉ là một đứa bé 2 tuổi mà thôi ]
Yến Hào
/Dừng lại/ Tới rồi nè
Trì Kiệt
/Kinh ngạc/ Đẹp quá
Yến Hào
Haha, tớ nói đúng chứ, chỗ này siêu đẹp
Yến Hào
Tớ vừa phát hiện ra là tới báo cho cậu luôn đó
Trì Kiệt
Cậu đúng là tốt với tớ nhất mà
Yến Hào
Hay là mình đến gần coi đi
Trì Kiệt
Được không, trông hơi nguy hiểm
Yến Hào
Thấy không, có bị gì đâu
Trì Kiệt
Ừ, đợi tớ với /Đi tới/
Yến Hào
Cậu đúng là mê cảnh đẹp
Trì Kiệt
Ừm...Đúng là cái gì đẹp tớ cũng thích hết
Yến Hào
Hì, vậy cậu tới gần thêm chút nữa coi đi
Yến Hào
Chiêm ngưỡng nhiều vào, lỡ không còn cơ hội mất
Trì Kiệt
/Đi đến gần hơn/ Hửm, cậu nói vậy là sao?
Trì Kiệt
/Cố gắng bay lên/
Trì Kiệt
Yến Hào, mau kéo tớ lên, cái này hút tớ
Yến Hào
/Bay tới đạp Trì Kiệt/
Trì Kiệt
/Mất thăng bằng bị hút/
Trì Kiệt
/Sửng sốt nhìn bóng dáng Yến Hào dần xa/
[ Bãi phế liệu Nhiệt Cửu ]
Trì Kiệt
*Thân thể nặng trĩu*
Trì Kiệt
/Kinh ngạc/ 'Đây là...đâu?'
Trì Kiệt
/Cố đứng dậy/ 'Khó chịu quá'
Trì Kiệt
'Tay mình sao lại như này'
Trì Kiệt
'Mình biến thành con gì rồi?'
Trì Kiệt
/Hoảng hốt/ 'Không thể tin được...'
Trì Kiệt sau khi rơi vào cái hố đẹp đẽ trên Thiên Đường kia đã bất tỉnh rất lâu
Cụ thể là ba tuần, đối với động vật hay con người một tuần không ăn không uống đã là giới hạn
Cũng may, Trì Kiệt không phải là mèo, cũng không phải là người bình thường
Cậu lúc này đang cố bò tới trước cổng bãi phế liệu, trở thành mèo đã làm cho khứu giác vốn thính của cậu trở nên thính hơn. Những mùi hôi thối liên tiếp tràn vào mũi cậu làm cho cậu không khỏi khó chịu
Trì Kiệt
'Không chịu nỗi....nữa'
Cuối cùng Trì Kiệt vẫn không cầm cự được, cậu gục ngã trước mùi hương khó chịu kia
Chỉ còn vài mét nữa thôi là cậu có thể ra khỏi chỗ này
2
Trì Kiệt lại bất tỉnh thêm một tuần
Lúc cậu tỉnh lại, khung cảnh trước mắt cậu đã thay đổi
Từ một đống rác chất chồng giờ đây là một cái hộp đen lớn, còn có cây đèn bên cạnh
Bỗng nhiên, một luồng cảm giác êm ái đến lạ thường lan tỏa, khiến toàn thân đang căng thẳng của Trì Kiệt dần dần thả lỏng
Cậu phát hiện mình đang nằm trong một đám mây mềm mại và ấm áp, tuy nó rất khác với những đám mây cậu từng tiếp xúc, nhưng cảm giác thoải mái dễ chịu của nó đem lại thì rất tuyệt
Trì Kiệt
'Thoải mái quá đi~'
Trì Kiệt mãi chìm đắm trong sự ấp áp dễ chịu mà không nhận ra bên cạnh cậu còn có người khác
Mãi cho đến khi người đó đụng vào cậu
Lâm Nguyên
/Chọt chọt/ Xem ra ngươi rất hưởng thụ
Trì Kiệt
/Giật mình/ Ai...ai vậy
Lâm Nguyên
/Bật cười/ Ngươi nhìn ta như vậy là sao, hửm?
Trì Kiệt
/Trừng mắt/ Meo Meo Meo "Anh là ai, sao anh lại ở đây!"
Trì Kiệt
/Khựng lại/ Meo? "Mình kêu...meo..."
Trì Kiệt
'Quên mất! Mình không phải là người nữa! Mình đây là...mèo'
Lâm Nguyên
/Nhìn/ Tự nhiên nổi cáu rồi đổi thành vẻ mặt buồn như vậy là sao đây
Lâm Nguyên
Để ta đưa ngươi đi măm măm /Xách cổ/
Trì Kiệt
*Tự nhiên bị xách đi* ...
Trì Kiệt
Méo Méo Méo! "Tôi đường đường là một thiên thần cao quý sao lại bị một tên phàm nhân xách cổ chứ!" /Giãy giụa/
Lâm Nguyên
*Đổi tư thế, ôm vào lòng*
Lâm Nguyên
/Dùng tay xoa cằm Trì Kiệt/ Đúng là không ngoan
Trì Kiệt
'Hừ, cứ làm mấy hành động kỳ quái, nhưng...'
Trì Kiệt
Meo meo~ "Dễ chịu ghê"
Lâm Nguyên
Đến bếp rồi /Đặt Trì Kiệt xuống/
Lâm Nguyên
Đây, đồ ăn của ngươi
Lâm Nguyên
/Đổ đồ ăn vào cái bát đặt trước mặt Trì Kiệt/ Ăn nhiều vào
Trì Kiệt
/Nhìn đồ ăn sấy cho mèo/ ... 'Cái này có chắc là ăn được không'
Lâm Nguyên
Ngươi không ăn à
Lâm Nguyên
Ngươi mà không ăn là lát nữa-
Một bóng đen nhanh như chớp lao về phía Trì Kiệt và người kia
Lâm Nguyên
/Xách bóng đen kia lên/ Không được, ngươi đã ăn rồi mà
Thất Nịch
Meo méo meo méooo
Lâm Nguyên
Thất Nịch à ngươi dạo này tham ăn quá rồi đó
Thất Nịch
Méoo /Nhảy dựng lên cào một cái vào mặt y/
Thất Nịch
/Nhìn Trì Kiệt gầm gừ đe dọa/ khhrrr
Trì Kiệt
/Cười nhếch mép + ánh mắt khinh bỉ/
Thất Nịch
.... /Cảm thấy bị xúc phạm/
Thất Nịch
/Lao về phía Trì Kiệt/
Lâm Nguyên
/Ôm Thất Nịch kéo lại/ Chậc, không được bắt nạt em trai
Lâm Nguyên
Đây là em trai của ngươi
Trì Kiệt
'Cũng biết đặt tên quá ha'
Thất Nịch
/Không vừa lòng/
Thất Nịch
/Nhảy lên cào thêm một phát vào má trái Lâm Nguyên/
Thất Nịch
'Đã là em trai thì phải có họ Thất chứ tên thúi này!'
Lâm Nguyên
Ha...con mèo hư này
Thất Nịch
/Bướng bỉnh bỏ đi/
Trì Kiệt
/Nhìn hai vết cào trên mặt ai kia/ 'Trời, vậy mà ra tay không nhẹ nha'
Trì Kiệt
'Loài mèo hung dữ quá đi'
Lâm Nguyên
*Thấy Trì Kiệt nhìn chằm chằm mình*
Lâm Nguyên
/Vuốt lông/ Ta không sao, ngươi ăn đi, ta đi xử lý vết thương
Lâm Nguyên
*Tưởng Trì Kiệt sót cho mình*
Lâm Nguyên
/Mỉm cười/ Đừng lo, vết xước nhỏ thôi
Lâm Nguyên
Nhanh chóng xử lý là được
Trì Kiệt
'Ai lo cho cậu chứ, hừ'
Trì Kiệt
/Ăn thử một viên trong bát/
Trì Kiệt
'N-Ngon...Ngon quá đi!'
Thất Nịch
/Đang nhìn chằm chằm vào con mèo Ragdoll trong bếp/ (Nó không những chiếm tiện nghi của mình mà còn chiếm cả tình yêu của thằng sen ngáo kia, nhất định phải cho nó biết ai mới là đại ca của cái nhà này!)
Thất Nịch
Méooo! /Nhảy dựng lên/
Lâm Nguyên
*Vừa mới đá vô mông Thất Nịch*
Lâm Nguyên
Mi ở đây rình mò cái gì, lại tính bắt nạt người ta phải không hả?
Lâm Nguyên
Xem ra ta phải dạy dỗ lại ngươi /Xách cổ Thất Nịch lên/
Thất Nịch
Méoooo Méooooooo
/Không cam lòng bị lôi đi/
(Chết tiệt tên sen ngốc này! Ai rình ai mò chứ, tên sen thúi quoắc này mau thả ta xuống)
Thất Nịch
Méooooo /Gào thét trong vô vọng/
3
Trì Kiệt đã ở nhà Lâm Nguyên được ba ngày
Cậu cũng coi như thích nghi được với cuộc sống ở đây
Trì Kiệt
'Làm mèo đúng là sướng~'
Mỗi ngày cậu thích dậy giờ nào thì dậy
Trì Kiệt còn được đưa đi dạo, đi mua đồ cho mèo, cậu còn học hỏi được nhiều thứ mà phàm nhân thường làm
Hôm nay lại có một cái đuôi cứ bám theo Trì Kiệt
Trì Kiệt
Meo Meo Meo /Quay đầu/
(Cậu làm gì đi theo tôi quài vậy)
Thất Nịch
Meo! /Giật mình/ (Sao lại biết tôi đi theo cậu)
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Trì Kiệt đã học được cách giao tiếp với loài mèo
Chỉ là mối quan hệ giữa cậu với Thất Nịch vẫn chưa thân thiết
Hôm nay Thất Nịch chủ động đi theo cậu là một chuyện lạ
Trì Kiệt
/Nhìn/ (Tôi rõ ràng thấy cậu đi theo tôi)
Thất Nịch
(Không có! Bằng chứng đâu?)
Trì Kiệt
/Đi tới ghế lười trong nhà/
Trì Kiệt
/Đặt tay vào thứ nhỏ nhỏ được đặt kế bên/ (Đây là bằng chứng!)
Trì Kiệt
(Là máy quay! Nó có thể ghi lại hết những gì chúng ta đã làm và sen sẽ thông qua đó để biết được hành động của chúng ta)
Thất Nịch
(Sen thúi còn muốn theo dõi chúng ta khi hắn đi ra ngoài sao?)
Thất Nịch
(Không được! Tên sen này đang phá hoại không gian riêng tư của loài mèo!)
Thất Nịch
/Vội đi ra phía cửa chính/
Trì Kiệt
/Đi theo/ (Cậu tính làm gì?)
Thất Nịch
(Tôi bỏ nhà đi đây!)
Thất Nịch
(Tên sen thúi kia thật vô liêm sỉ)
Thất Nịch
(Tôi cảm thấy tôi bị xúc phạm)
Trì Kiệt
*Nhìn cánh cửa to lớn chắc chắn trước mặt*
Trì Kiệt
/Nghi hoặc/ (Rồi cậu tính ra ngoài bằng cách nào?)
Thất Nịch
(Đương nhiên là đi ra bằng cái này)
Trì Kiệt chưa kịp hỏi xong thì bị hành động của Thất Nịch dọa
Thất Nịch nhanh chóng nhảy lên tủ giày bên cạnh, mở một ngăn tủ ra
Bên trong có một vật lấp lánh, Thất Nịch liền ngặm lấy vật đó
Sau đó qua một vài thao tác dưới sự chứng kiến của Trì Kiệt, cánh cửa đã được mở
Thất Nịch
(Hè hè, tôi cũng đâu phải con mèo ngu ngốc như tên sen kia)
Thất Nịch
/Quay đầu nhìn/ (Cậu đi cùng tôi không?)
Trì Kiệt
'Nếu mình đi chả lẽ lại thành mèo hoang hả?'
Thất Nịch
(Được chứ, tôi đã chuẩn bị một căn nhà khác từ lâu, cho chúng ta sống tự do)
Trì Kiệt
'Thôi cứ đi xem thử thế nào, dù gì mình cũng nhớ đường về'
Thất Nịch
(Ha, biết ngay cậu cũng không thích tên sen kia mà!)
Trì Kiệt
(Không cần đóng cửa sao)
Thất Nịch
(Kệ đi, chỉ hé một khe nhỏ thôi mà)
Cả hai con mèo lạch bạch chạy trốn ra khỏi nhà
Vì sự dễ thương của mình mà bọn chúng trên đường đi được rất nhiều người yêu quý, tặng đủ loại đồ ăn
Trì Kiệt chưa biết điểm đến là đâu, nhưng...cứ hưởng thủ trước đã!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play