Dư Âm Từ Giấc Mộng
Tiểu thư sa cơ và lần gặp gỡ định mệnh
Biệt thự nhà họ Khương trong chiều mưa lạnh lẽo, không gian u ám, từng giọt mưa đập mạnh vào cửa kính. Không khí căng như dây đàn.
Khương Tịch Nguyệt đứng giữa sảnh lớn, quần áo trên người cô ướt sũng. Gương mặt lạnh tanh, mắt đỏ hoe nhưng không rơi lệ.
Khương Vĩnh Hàn - bố nữ9
Tao cạn kiệt kiên nhẫn rồi
Khương Vĩnh Hàn - bố nữ9
Mày tiêu gần 800 triệu trong vòng 2 tháng, đổi 5 cái điện thoại , mua túi hàng fake giá 5 triệu đô chỉ để chọc tức con bé ở trường. Mày có còn coi tao ra cái gì không ?
Tịch Nguyệt
Làm ơn, bố. Đó là bản giới hạn. Và con không tiêu tiền, con chỉ đang đầu tư hình ảnh. Con là con gái bố. Danh tiếng của con cũng là danh tiếng của bố.
Khương Vĩnh Hàn - bố nữ9
Từ nay, mày không còn là người nhà họ Khương nữa
Trịnh Ánh Tuyết - mệ kế
Bác tiếc lắm, Nguyệt Nhi. Nhưng con cư xử quá giới hạn rồi
Tịch Nguyệt
Tiếc ? Bà chỉ tiếc tôi chưa chết sớm để bà nuốt trọn cái nhà này thôi
Khương Vĩnh Hàn - bố nữ9
Đủ rồi
Trịnh Ánh Tuyết - mệ kế
Anh à, con bé vẫn còn nhỏ...Nhưng nếu em là anh, em sẽ cắt hết thẻ, cho nó xuống trường công lập. Cho nó biết giá trị của một cái bánh mì
Khương Vĩnh Hàn - bố nữ9
Còn đứng đó làm gì
Trịnh Ánh Tuyết - mệ kế
Thật giống thằng anh trai nó, không biết lượng sức
Phòng ngủ của cô - nơi cô từng sống
Căn phòng vẫn tinh khôi như ngày đầu, màu kem nhẹ nhàng, chiếc piano trắng bên cửa sổ. Cô rất nhanh đã thu dọn xong đồ đạc. Cô bất chợt thấy một cuốn sổ da cũ kỹ - nhật kí của người anh trai, Khương Nhân
Cơn mưa vẫn rơi, Nguyệt kéo vali đi qua hành lang đá cẩm thạch. Đám người làm cúi đầu tránh ánh mắt cô, không một ai dám nói gì. Chỉ có bác quản gia già lặng lẽ tiến lại gần, dúi vào tay cô một chiếc khăn tay đã cũ
Quản gia
Tiểu thư...giữ gìn. Tôi luôn tin cô
Tịch Nguyệt
Cảm ơn bác, cháu không sao đâu ạ.
Sau đó, cô bước đi không quay đầu. Phía sau, ánh đèn biết thự mờ dần trong màn mưa
Cô lấy trong vali một số loại trang sức do cô tiêu hoang mà có được
Tịch Nguyệt
Với chỗ trang sức này bán đi chắc cũng đủ mua một căn nhà
Rất nhanh cô đã sở hữu một căn nhà nhỏ ấm cúng
Cô chợt nhìn vào cuốn sổ của anh trai, người anh đã mất do một vụ tai nạn 3 năm trước
Cô chợt có suy nghĩ vào học trường của anh để biết thêm mọi thứ về người anh của mình
Sáng hôm sau - THPT Bắc Ánh
Nắng mai rọi xuống dãy hành lang. Một ngôi trường lớn nhưng cũ kỹ, tường hơi bong tróc, cổng sắt hoen gỉ. Tuy vậy, đám học sinh vẫn ríu rít với áo sơ mi trắng và ánh mắt tò mò
Nguyệt bước vào sân trường như một luồng gió trái chiều - tóc buộc cao, đồng phục được là thẳng tắp
Mọi ánh mắt dường như lặng lẽ hướng về cô
Học sinh
Ê, con nhỏ đó là ai vậy
Học sinh
Nghe nói chuyển từ Saint Claire qua. Cái trường quốc tế siêu đắt đỏ gì ấy
Học sinh
Đẹp nhưng chắc không sống nổi ở đây bao lâu đâu
Nguyệt không thèm bận tâm. Cô bước thẳng vào phòng giáo vụ
Hiệu trưởng
Chào em...Tịch Nguyệt, phải không ? Thầy đã nhận hồ sơ. Nhưng em biết đấy ở đây không phù hợp với em
Tịch Nguyệt
Thầy yên tâm. Em không cần nơi này phù hợp với em. Em chỉ cần được là chính mình
Sân trường Bắc Ánh buổi sáng, học sinh đang vội vã vào lớp. Lá rơi lác đác, nắng vàng nhẹ rọi qua tán cây bàng. Ở một góc hành lang, Tịch Nguyệt vừa chuyển đến, đi với phong thái rất kiêu ngạo, đầu ngẩng cao. Mọi người lùi lại như né tránh một cơn lốc bất định
Cô không để ý, va mạnh vào cậu nam sinh đang rẽ sang, sách vở rơi tung tóe
Cô nhíu mày, khoanh tay, đứng trừng mắt
Tịch Nguyệt
Đi đứng kiểu gì thế ? Không có mắt à ?
Dạ Bạch - nam9
Tôi đi đường tôi, cô lao vào.
Tịch Nguyệt
Thái độ này là sao ? Ít nhất cũng phải xin lỗi
Dạ Bạch - nam9
Tôi không xin lỗi cho việc mình không sai
Tịch Nguyệt
Ồ ? Cũng có chút tự trọng đấy
Dạ Bạch - nam9
Tôi không quan tâm cô nghĩ gì
Dạ Bạch - nam9
Không phải việc của cô
Tịch Nguyệt
Kiểu người lạnh tanh, nhưng lại...đáng chú ý đến lạ
Anh rời đi ngay không để cô nói thêm gì
Một nữ sinh đi ngang qua, giả vờ va nhẹ vào cô
Tố Tâm
Chào mừng đến Bắc Ánh, tiểu thư bị vứt bỏ
Tịch Nguyệt
Muốn giữ mạng thì đừng thử thách tôi
Cô ta lùi lại một bước, tức tối
Ở xa, Dạ Bạch thoáng ngoảnh đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng, khó đoán
Sự im lặng của người không được chào đón
Phòng học lớp 11A1 - tầng ba, dãy phòng chính của trường Bắc Ánh. Lớp học hiện đại, sạch sẽ, nhưng không khí đang âm u vì sự xuất hiện của một "người mới" không ai chờ đợi
Bên ngoài, mưa đã tạnh. Nhưng trong lòng Tịch Nguyệt, vẫn là một cơn giông chưa bao giờ dứt
Cô chủ nhiệm - Cô Phượng, bước vào lớp cùng một nữ sinh mới. Ánh nhìn tò mò xen lẫn cảnh giác đổ dồn về phía cửa
Cô Phượng - Cô chủ nhiệm
Lớp mình có bạn mới chuyển tới. Mọi người chào Tịch Nguyệt đi
Tịch Nguyệt
Không cần chào. Tôi không thích xã giao
Cả lớp xôn xao, vài tiếng cười khúc khích vang lên.
Cô Phượng - Cô chủ nhiệm
Em ngồi bàn cuối, cạnh bạn Dạ Bạch
Một khoảng lặng. Nhiều ánh mắt bất ngờ. Dạ Bạch, người ít ai dám ngồi gần, vì quá khó gần và... quá lạnh
Nguyệt lướt mắt qua cả lớp, kéo ghế ngồi xuống không chút do dự
Tịch Nguyệt
Tôi ngồi đây, cậu không phiền chứ
Dạ Bạch - nam9
Không quan tâm
Tịch Nguyệt
Tốt. Tôi cũng không cần ai quan tâm
Tiết học đầu tiên - Văn học
Cô Phượng giảng về "Thân phận người phụ nữ trong xã hội phong kiến". Bầu không khí trầm xuống. Nhưng Nguyệt giơ tay
Tịch Nguyệt
Thưa cô, nếu họ mạnh mẽ, họ chẳng cần ai thương hại
Cô Phượng - Cô chủ nhiệm
Ý em là...?
Tịch Nguyệt
Yếu đuối là lựa chọn, không phải số phận
Lớp lại xì xào. Một số đứa nhăn mặt
Cô gái cố tình va vào cô ngoài hành lang, lại học cùng lớp, còn mỉa mai
Tố Tâm
Nói như thật. Mới vào trường một ngày đã triết lý sống rồi
Tịch Nguyệt
Muốn nghe thêm không ? Hay não cô không đủ dung lượng
Cả lớp cứng đờ. Dạ Bạch thoáng quay sang nhìn Nguyệt, ánh mắt sắc lạnh, không phán xét, nhưng...có gì đó khác thường
Sân sau trường - nơi ít người lui tới
Tịch Nguyệt ngồi lên bàn đá cũ, nhìn trời. Bên tay cô là cuốn sổ cũ của anh trai - người đã từng học ở đây, đã từng biến mất không dấu vết
Bất ngờ, Dạ Bạch cũng ở đây
Dạ Bạch - nam9
Sân sau không dành cho ai muốn gây sự chú ý
Tịch Nguyệt
Tôi đâu cần ai chú ý. Nhưng cậu thích nhìn, cứ tự nhiên
Dạ Bạch - nam9
Tôi không thích gì cả
Tịch Nguyệt
Thế sao lại đến đây ? Trùng hợp ?
Dạ Bạch - nam9
Tôi luôn ở đây. Người lạ là cô
Tịch Nguyệt
Cậu không ưa tôi, nhỉ ?
Dạ Bạch - nam9
Tôi không quen ưa ai
Tịch Nguyệt
Vậy tôi sẽ là ngoại lệ đầu tiên. Chờ đấy
Dạ Bạch không đáp. Anh bỏ đi. Cô nhìn theo, ánh mắt ngạo nghễ, nhưng thoáng chút bất an
Canteen trường - Giờ ra chơi
Canteen nhỏ, đông nghẹt, học sinh chen nhau mua bánh mì, sữa đậu, xúc xích
Tịch Nguyệt mua một lon nước ngọt, vừa mở ra thì...đổ ụp lên áo một học sinh
Tiếng ồn ào xung quanh "Ơ kìa ! Cẩn thận chứ !"
Học sinh nam
Này ! Áo tôi mới giặt đấy !
Tịch Nguyệt
Có hóa đơn không ? Tôi trả phí giặt
Lâm Sơ - bạn thân Dạ Bạch, cao to, lạnh lùng nhưng thích gây sự chú ý, đứng từ xa bước tới
Lâm Sơ - bạn nam9
Cô mới chuyển về mà nổi bật dữ. Hết sân trường tới canteen. Có định phát hành vé xem không ?
Tịch Nguyệt
Nếu phát hành, tôi chắc chắn cậu phải xếp hàng sau cả đám lớp dưới
Lâm Sơ - bạn nam9
Tôi định trêu thôi, ai ngờ lại thấy thích thật mới chết
Cô hừ nhẹ một tiếng, quay người bỏ đi
Thư viện trường - buổi trưa yên ắng
Không gian yên tĩnh, mùi giấy cũ và tiếng lật trang sách khe khẽ
Dạ Bạch đang đọc sách ở góc khuất .Cô giả vờ đi ngang, lén quan sát
Tịch Nguyệt
Đọc " Chiến tranh và Hòa Bình ?" Cậu ta là cụ ông mượn xác học sinh hả ?
Dạ Bạch - nam9
Sách này không dành cho mấy người đọc tiêu đề xong đã lười
Tịch Nguyệt
Cậu...nghe lén ?
Dạ Bạch - nam9
Không. Cô nghĩ to quá
Cô ngồi xuống cạnh bàn, chống cằm
Tịch Nguyệt
Cậu có người yêu chưa ?
Dạ Bạch - nam9
Cô mang não chưa ?
Sau một ngày dài đi học tại trường, cô về nhà
Ném cặp xuống ghế sô pha, ngọn gió chiều lùa qua cửa sổ, cuốn theo cả mùi nắng cháy và bụi phấn còn vương lại trong tóc cô
Bóng ma trong kho lạnh
Sân trường buổi hoàng hôn
Bầu trời đỏ rực như đang cháy âm ỉ, ánh nắng chiều đổ dài qua từng hàng hàng cây rụng lá. Sân trường vắng vẻ, chỉ còn vài nhóm học sinh đang lặng lẽ dọn dẹp. Không khí thoảng mùi hoa sữa cuối mùa, nồng nặc giống như ký ức chưa kịp tan
Tịch Nguyệt đứng trước bảng thông báo, chậm rãi nhìn xuống tên mình bị phân công xuống khu nhà kho cũ. Cô nhếch môi, giật tờ giấy, vo tròn
Tịch Nguyệt
Tốt thôi, càng tối tăm càng dễ tìm ra nhiều bí ẩn
Tố Tâm
Ồ, Nguyệt cũng đi dọn kho à ? Cẩn thận nhé, nghe nói chỗ đó...ám khí nhiều lắm đấy
Tịch Nguyệt
Cô nên lo cho mình đi. Giả vờ thánh thiện mãi không mệt à
Tịch Nguyệt đứng một mình ở góc sân, mắt nhìn chằm chằm về khu kho lạnh đã cũ - nơi từng liên quan đến cái chết của anh trai cô
Tiếng bước chân vang lên sau lưng. Cô không cần quay lại cũng biết là Dạ Bạch
Dạ Bạch - nam9
Vẫn còn ám ảnh chuyện cũ
Tịch Nguyệt
Tôi không ám ảnh. Tôi ghi nhớ
Dạ Bạch - nam9
Người chết không cần người sống thay họ trừng phạt cả thế giới
Tịch Nguyệt
Nhưng nếu cậu cũng là một phần thế giới đó thì sao ?
Dạ Bạch - nam9
Tôi không quan trọng đến mức ấy
Tịch Nguyệt
Tôi sẽ tự quyết định điều gì cần làm, không cần cậu đánh giá
Một cơn gió thổi qua, lướt qua tà váy đồng phục. Mái tóc cô theo đó có chút rối bời, nhưng cô vẫn đứng thẳng lưng, như thể đang thách thức cả hoàng hôn
Cánh cửa kho lạnh mở ra kêu "két" chậm rãi, bụi phủ dày từng lớp. Trong không gian lạnh lẽo ẩm thấp, ánh sáng đèn pin yếu ớt chiếu rọi một vùng lờ mờ đầy thùng gỗ cũ, vải bạt, gương vỡ và sách mục
Tố Tâm
Ôi má ơi, nhìn chỗ này như cảnh phim kinh dị vậy
Học sinh nam
Có ai bảo từng thấy hồn ma Khương Nhân đi lại ở đây mỗi tối á
Tịch Nguyệt
Nếu có thật, tôi cũng muốn được gặp anh trai mình dù chỉ một lần
Trong lúc dọn gầm tủ đông, Tịch Nguyệt vô tình phát hiện một bức ảnh cũ bị nhét trong kho hẹp. Một tấm ảnh rách : Dạ Bạch, anh trai cô và một cô bạn nữ đứng cạnh nhau cười rất tươi
Tịch Nguyệt
Anh tôi từng quen cậu ?
Bỗng tiếng sập cửa vang dội giữa không gian ẩm thấp, rồi im bặt như chưa từng có âm thanh gì. Cả nhóm giật bắn người
Tố Tâm
Ai...ai đóng cửa vậy ? Có ai ngoài đó không ?
Học sinh nam
Ê! Mấy người ngoài đó đùa đủ rồi! mở cửa ra coi!!
Không một tiếng trả lời. Chỉ có tiếng gió rít khe khẽ qua khe thông gió cùng tiếng nước nhỏ tí tách từ ống lạnh rò rỉ.
Tịch Nguyệt
Không ai đùa. Ai đó cố tình nhốt chúng ta trong này.
Cô sải bước đến cửa, vặn tay nắm, cánh cửa bị khóa trái từ bên ngoài. Cô đạp mạnh nhưng vẫn vô ích
Tố Tâm
Không...không phải cậu định đổ lên đầu tôi chứ ? Tôi không biết ai khóa
Tịch Nguyệt
Tôi không kết tội ai cả
Dạ Bạch - nam9
Không khí ở đây có thể xuống dưới 10 độ. Nếu bị nhốt ở đây quá 2 tiếng, cả lũ sẽ đông cứng
Tịch Nguyệt
Vậy làm gì đi. Đừng đứng đó nói như ai giết người mà không để tay vào việc
Dạ Bạch nhìn Tịch Nguyệt, ánh mắt như có một vết nứt nhỏ trong lớp băng
Tố Tâm mò theo đèn pin điện thoại, phát hiện một vết nứt nhỏ trên tường gạch
Tịch Nguyệt tiến đến, lập tức dùng xà beng cạy. Một khoảng hốc lộ ra, trong đó là một tấm bản đồ tầng hầm, có vẽ kí hiệu hình tròn đỏ ở kho lạnh, một chiếc kẹp tóc màu đen vương bụi
Tịch Nguyệt lặng đi, như muốn biết thêm điều gì
Dạ Bạch lập tức lấy đi những thứ trong đó ra, không để mọi người biết thêm gì, anh lật bản đồ
Cuối lối đi, họ ra tới một cửa sắt cũ dẫn ra sân sau, bị che bằng tấm ván mục
Trước khi rời đi, Tịch Nguyệt chạm tay lên tường, lòng dậy sóng
Dạ Bạch - nam9
Cô vẫn không hiểu rằng một số người không muốn sự thật được tìm ra
Tịch Nguyệt
Thì tôi càng phải tìm, vì người chết không còn cơ hội nói ra
Dạ Bạch - nam9
Tôi không sợ quá khứ. Tôi sợ sự thật làm cô sụp đổ
Tịch Nguyệt
Cậu biết những gì...?
Dạ Bạch quay người rời đi, mặc cô có hỏi thêm điều gì
Khu kho lạnh khi đêm xuống. Gió rít giữa các khe tường, mang theo âm thanh lạch cạch từ những tấm kim loại mục rỉ
Cô nhớ như in bức ảnh 3 người cô tìm được trong kho, cô muốn mang sự thật ra ánh sáng
Ngay lúc đó, một tiếng động lớn vang phía sau
Dạ Bạch - nam9
Tôi đã cảnh báo cô đừng quay lại đây
Tịch Nguyệt
Cậu bám tôi ? Hay chỉ là sợ tôi phát hiện ra điều gì cậu muốn giấu
Dạ Bạch - nam9
Tôi không có gì để giấu
Tịch Nguyệt
Cậu từng ở đây. Cậu cũng từng có mặt nơi anh tôi chết, và 3 năm nay cậu chưa từng hé môi ?
Dạ Bạch - nam9
Bởi vì sự thật đôi khi không cứu được ai cả
Tịch Nguyệt
Tôi không cần sự tha thứ. Tôi cần công lý
Dạ Bạch - nam9
Cô nghĩ tôi không muốn cứu anh cô à ?
Đôi mắt anh ánh lên nỗi đau cũ
Cả hai nhìn nhau trong bóng tối ẩm lạnh - một sự thật treo lơ lửng như cái bóng, sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào
Download MangaToon APP on App Store and Google Play