[ĐN Naruto] Tro Tàn Còn Lửa
CHƯƠNG 1: Sự Khởi Đầu
Yukishiro Amai
“Cuối cùng thì… cậu cũng chẳng quay đầu nhìn về phía tôi… dù chỉ một lần.”
Mùi máu tanh ngai ngái còn vương trong cổ họng. Amai mỉm cười, nhưng đôi môi tím tái đã không còn run rẩy.
Từ trên cao, những mảnh tuyết lặng lẽ rơi xuống, hòa vào hơi thở sau cùng của cô
Dưới hàng mi khép hờ, bóng hình Obito mờ dần, không quay lại. Vẫn như mọi lần…
Cậu chỉ nhìn về phía Rin.
Chưa từng, một lần nào, là cô.
Yukishiro Amai
“Tôi không còn lý do để ở lại nữa”
Trong giấc mơ cuối cùng, giữa màn đêm lạnh buốt, cô bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc — run rẩy, lo lắng đến tuyệt vọng
Yukishiro Amai
“Giọng nói đó...là..cậu ấy?”
Nhân vật phụ
Yukishiro Amai! Em lại ngủ gật trong giờ học nữa à?
Cả cơ thể như bị một luồng điện giật mạnh. Tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương.
Nhưng nơi cô ngồi không phải chiến trường. Mà là…
Ánh nắng trưa chiếu xiên qua ô cửa, những tiếng xào xạc bút viết, tiếng ai đó cười khúc khích sau lưng. Trước mặt cô là bàn gỗ cũ kỹ, sách vở mở dang dở — và một người đàn ông đứng tuổi đang khoanh tay nhìn chằm chằm.
Nhân vật phụ
Thật tình, dạo này em lạ lắm đấy
Nhân vật phụ
Mắt thì trống rỗng, học không vào, suốt ngày thất thần. Em có bị bệnh không hả?
Amai cúi đầu, bàn tay siết chặt
Yukishiro Amai
Em xin lỗi thầy
Không phải mình đã… chết sao?
Tại sao lại quay về đây…?
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Trái tim cô như đang sống lại — theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
CHƯƠNG 2: Mơ
“Hay những chuyện đó..chỉ là giấc mơ?”
Amai vẫn chưa hết bàng hoàng.
Trái tim cô đập mạnh, như muốn bật khỏi lồng ngực. Không khí xung quanh quá thật, đến mức đáng sợ — tiếng bút viết, mùi giấy cũ, giọng thầy giáo… tất cả đều như một giấc mơ ngược.
Yukishiro Amai
“Mình… quay về rồi sao?”
Yukishiro Amai
“Trên đời vẫn có chuyện kỳ lạ vậy sao??”
Cô khẽ đưa mắt nhìn xung quanh.
Mấy tấm bảng kunai trên tường, những cuộn giấy dạy chiến thuật cơ bản, và… cậu ấy.
Một giọng nói rộn ràng vang lên, kéo Amai trở về thực tại.
Uchiha Obito
Nè nè, dạo này tớ thấy cậu mệt mỏi lắm á!
Giọng nói quen thuộc ấy khiến cô khựng lại.
Cô từ từ ngẩn đầu. Và đúng như dự đoán…
Obito Uchiha đang ngồi đó – gãi đầu cười, hai má lúm đồng tiền, ánh mắt ấm áp như ánh nắng xuyên qua băng giá. Cậu ấy không thay đổi chút nào.
Trong tích tắc, đôi mắt Amai run rẩy. Tất cả cảm xúc bị phong tỏa trong lòng cô bất ngờ chực trào ra – nhưng cô nhanh chóng che giấu.
Amai quay đi, khẽ đáp, giọng nhỏ đến mức chỉ mình Obito nghe được
Obito nhìn cô chằm chằm thêm một lúc. Cậu cười hì hì, rồi nói
Uchiha Obito
Cậu ngủ gật cả buổi học!
Uchiha Obito
Hôm nay là tiết của thầy (…) mà lại
Uchiha Obito
Lúc nãy còn bị gọi tên nữa đó!
Amai im lặng. Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực — không phải vì xấu hổ, mà vì hoang mang. Những thứ trước mắt quá thật, đến mức khiến cô sợ.
Yukishiro Amai
“Mình… đang mơ sao?”
Yukishiro Amai
“Hay những chuyện đó..chỉ là giấc mơ?”
Cô thì thầm trong lòng, đôi mắt khẽ dao động. Hơi thở phả ra, nhẹ và run.
Trước mặt cô là gương mặt của Uchiha Obito – người đã chết. Người mà cô đã thấy… lần cuối cùng… chìm trong tro bụi của cuộc chiến.
Nhưng giờ đây, cậu ấy lại cười, lại nói chuyện, lại quan tâm đến cô như trước kia.
Mọi cảm giác đều rối loạn.
Không gian xung quanh nhòe đi, như thể lớp bụi của thời gian đang bị gột rửa. Cô cảm thấy như mình vừa bước ra khỏi một ngục tối dài bất tận — mà nơi đây, trong khoảnh khắc dịu dàng này, lại khiến cô muốn khóc.
Uchiha Obito
Amai,cậu ổn chứ?
Amai chớp mắt, nhìn thẳng vào Obito
Câu nói dừng lại giữa chừng. Giọng cô nhỏ đến mức tưởng như bị tuyết nuốt chửng.
Yukishiro Amai
“Mong đó chỉ là mơ…”
Ở một góc khác trong lớp học, Hatake Kakashi tựa vào cửa sổ, hai tay đút túi áo, ánh mắt lặng lẽ dõi theo cô gái có mái tóc dài và chiếc nơ trắng
Nhưng khi ánh mắt Amai lặng lẽ cúi xuống, mím môi như đang gồng mình chịu đựng điều gì đó…
Kakashi khựng lại trong thoáng chốc..
Hatake Kakashi
“Cậu ta trông lạ thật”
Không phải kiểu “khác thường” do ngủ gật hay buồn bã.
Mà là ánh mắt — như thể cô đã sống qua hàng năm trời đau thương và vừa quay lại… với một thân thể chưa từng trưởng thành.
CHƯƠNG 3: Mưa
“Tôi có ô,muốn về chung không?”
Cổng trường vang tiếng chuông tan lớp. Trời bất chợt đổ mưa.
Từng giọt nặng nề rơi xuống như xé toạc màn sương mỏng.
Amai đứng dưới hiên, ngẩn người nhìn màn nước trắng xóa trước mặt.
Yukishiro Amai
“Nếu mình nhớ không nhầm… một lát nữa Obito sẽ bước đến,chìa áo ra… rồi bảo cùng về…”
Yukishiro Amai
“Nếu không có… thì có lẽ, tất cả chỉ là giấc mơ.”
Cô đứng đó, lặng thinh, bàn tay nắm chặt vạt áo. Mưa thấm vào mái tóc dài, lạnh như chính những ký ức chưa kịp phai.
Thời gian trôi qua chậm rãi. Không một ai đến gần. Không một tiếng gọi.
Cô thở dài, khẽ lùi bước định rời đi thì
Giọng nói ấy lại một lần nữa gọi tên cô — rộn ràng, quen thuộc, và có gì đó khiến tim cô thắt lại.
Uchiha Obito
Trời mưa lớn lắm. Cậu… có muốn đi cùng không?
Obito đứng đó — ướt lấm tấm vì chạy vội, tay giơ áo choàng lên che về phía cô. Khuôn mặt cậu vẫn là khuôn mặt năm xưa… trước tất cả.
Amai bấu chặt tay. Cơn lạnh chạy dọc sống lưng, trộn lẫn cảm xúc hỗn loạn trong tim.
Là thật… hay chỉ là dư âm của giấc mơ chưa chịu tan?
Yukishiro Amai
Không cần đâu… Tớ thấy Rin hình như cũng không có ô đấy
Cậu ngó quanh một vòng, hoang mang thật sự — rồi hấp tấp quay người, tính chạy đi thì lại khựng lại giữa chừng. Cậu ngoái đầu nhìn cô, hơi chần chừ:
Uchiha Obito
Vậy..cậu thì sao?
Yukishiro Amai
Không cần quan tâm đâu. Mau đi đi, kẻo Rin dầm mưa.
Obito thoáng ngập ngừng, rồi gật đầu
Uchiha Obito
Ừ, vậy tớ đi trước!
Nói xong, cậu chạy đi trong làn mưa, bước chân vội vã. Chiếc áo choàng cũ tung lên, hòa vào màu xám của trời.
Amai đứng im. Một hơi thở dài khẽ phả ra khỏi môi. Cô ngửa mặt nhìn trời.
Yukishiro Amai
“Nếu đó là lời nhắc nhở của thần linh”
Yukishiro Amai
“Thì mình nên từ bỏ”
Cô quay bước, chân chạm nền ướt lạnh.
Yukishiro Amai
“Trước khi mọi thứ trở nên quá muộn”
Nhưng vừa mới xoay người, một bàn tay đã bất ngờ kéo tay áo cô lại.
Khi cô quay lại, Hatake Kakashi đang đứng sát bên, chiếc ô đen mở ra trên đầu họ, ngăn mưa rơi xuống tóc cô
Hatake Kakashi
Tôi có ô. Muốn về chung không?
Ánh mắt cô run lên nhẹ nhẹ — chẳng phải vì câu hỏi, mà vì người đang hỏi cô là Kakashi. Người mà cô luôn nghĩ là chẳng để ý đến ai, ngoài nhiệm vụ và im lặng.
Hatake Kakashi
Dù sao cũng tiện đường.
Kakashi nói thêm, giọng nhàn nhạt, mắt không nhìn cô mà dõi về phía con đường đang bị mưa phủ kín.
Cô bước nhẹ về phía anh, đứng dưới tán ô chung. Mùi mưa, mùi đất ẩm, và chút hơi thở lặng lẽ giữa hai người hoà vào nhau.
Cả hai bước đi dưới mưa.
Một chiếc ô. Hai người. Hai bóng in mờ trên vũng nước.
Không ai nói gì.
Chỉ có tiếng mưa rơi lộp bộp trên mặt ô và mùi ẩm lạnh trộn vào hơi thở.
Thỉnh thoảng, Amai liếc sang Kakashi, nhưng cậu chỉ lặng lẽ bước cạnh cô, đôi mắt vẫn hướng về phía trước như mọi khi – xa cách, thản nhiên, và khó đọc.
Giống như thể cậu đã quen với cô từ lâu.Nhưng cũng giống như chưa từng thật sự nhìn thấy cô bao giờ.
Thời gian trôi chậm.
Đoạn đường về nhà tưởng chừng ngắn ngủi bỗng trở nên dài lê thê trong im lặng.
Cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cổng gỗ nhỏ – nơi có những bụi hoa dại trắng ven đường và hàng hiên thấp phủ rêu ướt.
Amai quay lại, khẽ cúi đầu
Giọng nói rất nhỏ, nhưng không bị mưa nuốt mất.Chỉ một từ đó thôi, như đọng lại đâu đó trong ngực.
Không chờ Kakashi đáp lại, cô bước nhanh qua cánh cổng, mái tóc dài khẽ lay động theo từng bước chân, biến mất sau lớp mưa dày đặc.
Kakashi đứng yên một lát.
Tán ô nghiêng nhẹ. Cậu nhìn theo cánh cửa vừa đóng lại.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play