Trái Tim Được Dệt Bằng Sắt Và Máu
Chương 0 – Mưa tan trên cầu đá
Chương 0 – Mưa tan trên cầu đá
Trời mưa. Mưa của tháng Hai. Mưa lạnh như đá, buốt như dao, nhưng Lucienl vẫn đi bộ. Như một thói quen.
Cậu sống đơn giản. Một căn phòng nhỏ áp mái, một giá sách xiêu vẹo, một bình trà luôn vơi một nửa. Không một ai, không thú nuôi. Chỉ có tiếng nhạc cổ điển và ánh đèn vàng úa từ chiếc bàn học gỗ cũ – từng là của ông nội.
Lucien không có ước mơ lớn. Cậu từng muốn làm dịch giả, rồi từ bỏ. Từng yêu, rồi chia tay. Từng mất mẹ, rồi mất cả cha chỉ trong ba mùa đông.
Thế giới của cậu, nếu có ánh sáng, cũng chỉ là ánh sáng phản chiếu từ màn hình máy tính lúc nửa đêm.
Hôm đó, cậu kết thúc ca làm thêm trễ. Quán sách đóng cửa sớm hơn thường lệ vì mất điện. Cậu đội mưa đi tắt qua cây cầu nhỏ gần thư viện thành phố – nơi cậu vẫn thường đi bộ mỗi tối để nghe nhạc qua tai nghe và ngắm đèn đường nhòe trong mưa.
Lucien nhớ lúc đó mình đang nghĩ gì. Không phải bài luận dở dang. Không phải bản dịch đang nợ. Mà là một câu thoại trong cuốn tiểu thuyết cậu vừa đọc lại
Lucien
“Nếu có một thế giới khác chờ ta sau cái chết, mong rằng ta sẽ được làm lại, lần này – là chính mình.”
Lucien
“Liệu mình có được vậy không…?”/Đăm chiêu/
Một chiếc tải. Lướt nhanh. Mưa xối mặt kính. Tiếng còi muộn màng. Cậu – đã không kịp phản ứng.
Thời gian dừng lại. Không đau. Không lạnh. Không ánh sáng chói lòa như trong phim.
Rồi… một giọng nói xa lạ, nhưng không hẳn lạ.
???
Ngươi muốn được làm lại không? Ở đó ngươi sẽ được làm chính mình
Lucien
“Thật sự được làm chính mình ư…?”/mơ màng/
Lucien không kịp trả lời. Nhưng cậu biết – dù có muốn hay không, câu hỏi ấy… đã lựa chọn thay mình rồi.
Lucien D’Arverne
“Ư…”/Dần mở mắt/
Lucien D’Arverne
“Đây là đâu vậy…”/Nhìn trần nhà/
Lucien D’Arverne
“Mình được đưa vào bệnh viện sao”/Nhẹ nhàng ngồi dậy/
Lucien D’Arverne
“Nhìn đâu có giống, rốt cuộc ở đâu vậy…”
???
Hức….hức Lucien ngài tỉnh rồi/Rơi thau nước/
Lucien D’Arverne
“Ai vậy?”/Giật mình quay sang/
???
Ngài tỉnh thật rồi huhu/Chạy đến ôm cậu/
Lucien D’Arverne
Ưm…/Nhắm mắt/
???
Cô từ từ thôi ngài ấy mới tỉnh dậy
???
A…em xin lỗi, ngài có sao không?/Vội buông
Lucien D’Arverne
Tôi không sao, nhưng….hai người là ai vậy và đây là đâu?/Thắc mắc/
???
Ngài không nhớ em sao huhu/oà khóc/
???
Tôi sẽ đi gọi ngự y/Rời đi/
Lucien D’Arverne
Hả…tôi đâu cần, tôi chỉ
Lucien D’Arverne
Hỏi chút thôi mà/Giọng bé dần vì thấy cô đã đi xa/
???
Ngài không nhớ chúng em sao huhu/oà khóc/
Lucien D’Arverne
Ha…ha/Gãi đầu/
???
Thưa. Ngài ấy hoàn toàn khoẻ mạnh/Nói với cô/
Lucien D’Arverne
“Tôi đã bảo không sao rồi mà trời”
???
Vậy sao ngài ấy lại quên mọi thứ?/Hỏi ngự y/
???
Ngài ấy không sao, chắc do chấn thương vùng đầu nên có vài chuyện đã bị quên đi
???
Phù..vậy thì may rồi/Nhẹ nhõm/
???
Nếu đã không có việc gì thần xin phép cáo lui/Cúi người/
Lucien D’Arverne
/Phẩy tay/
???
Phù ngài làm em lo chết mất/Lại gần/
Lucien D’Arverne
Vậy giờ tôi hỏi chuyện được không?
???
Ngài có thắc mắc gì em có thể giải đáp hết/Tự tin/
Lucien D’Arverne
Thứ nhất, tôi là ai?
???
Ngài là Thống lĩnh của Đế quốc Iveren - Lucien D’Arverne, giờ chưa phải lắm nhưng yên tâm ngài sắp phải rồi/Vui vẻ/
???
Ngài đã rất oai phong và dũng cảm dẫn dắt Vệ quân hoàng gia đi tham chiến ở biên giới/Càng kể càng hăng/
Lucien D’Arverne
“Vậy nói rằng đây là Đế quốc Iveren, nghe quen vậy?”
Lucien D’Arverne
“Mình là Lucien D’Arverne. Hả!? Không phải là nam phụ si tình trong cẩu huyết kia sao”/Đỡ chán/
???
Ngài đã được Hoàng đế phong làm thống lĩnh và…
Lucien D’Arverne
Ta sắp được sắc phong!!
Lucien D’Arverne
“Thôi xong, thôi xong đã có tin đồn, còn bị nam chính nhìn thấy, xong giờ lại phải đi đụng mặt hắn ta mất”/Hoảng loạn/
Lucien D’Arverne
Thôi xong thôi xong/Nói trong vô thức/
Lucien D’Arverne
À không! Không có gì hết ha ha/Cười gượng/
Đúng vậy, nhận vật chính của chúng ta Lucien Vale đã xuyên qua một cuốn tiểu thuyết mà cậu đã từng đọc trước đó không lâu.
Lúc cậu nằm dưới vũng máu. Trước khi mất đi ý thức, cậu đã nhìn thấy một ông lão kì lạ. Lão nhìn chằm chằm cậu, nở một nụ cười hiền từ rồi nói về việc cậu có muốn làm lại không.
Có! Câu trả lời mà ai cũng biết chắc đáp án, kể cả bản thân cậu cũng vậy. Nhưng cậu không ngờ tới việc cậu lại xuyên vào cuốn cẩu huyết “Tựa Vào Bóng Chàng”
Dù vẫn là cái tên Lucien nhưng cậu đã không phải tên quèn sống ở đáy xã hội như trước, giờ cậu là Lucien D’Arverne - nam phụ chết sớm nhất cuốn cẩu huyết
Hoảng loạn, sợ hãi - hai từ để miêu tả cảm xúc cậu bây giờ
Lucien D’Arverne
“Làm gì để thoát lưỡi kiếm của công chính giờ..?”/Suy nghĩ/
Lucien D’Arverne
Làm sao ta, làm sao ta…/Chống cằm/
???
Ê, ngài Lucien có phải lại bị làm sao nữa rồi không?/Nhìn cậu tự suy nghĩ, tự độc thoại/
???
Cô nghĩ có cần gọi ngự y đợt nữa không/Nói thầm/
???
/Quơ tay/ Ngài Lucien??
Lucien D’Arverne
/Giật mình/
???
Ngài cần gọi ngư y không?
Lucien D’Arverne
Ha…ha…ta chỉ suy nghĩ tí thôi/Nhìn hai người/
???
Người cứ làm chúng em lo chết mất/Thở phào/
Lucien D’Arverne
“Dù đọc hết cuốn tiểu thuyết nhưng trong đó không nói đến hai người này, phải hỏi mới được!”
Lucien D’Arverne
Vậy thứ hai, hai người có thể giới thiệu về mình không?
Chương 1 - Lễ sắc phong Thống lĩnh
Lucien D’Arverne
Vậy thứ hai, hai người có thể giới thiệu về mình không?
Alia
Em là Alia, còn cô ấy là Lyenne, chúng em đều là người được ngài cưu mang ngoài biên giới kia/Cười/
Alia
Chúng em lúc đó vui lắm, vì gặp ngài mà chúng em không phải tiếp tục đi trên đôi chân trần, tay ôm chặt chiếc áo rách giữ ấm đi xin ăn nữa
Lucien D’Arverne
Thì ra là vậy…
Lyenne
Chúng tôi sẽ là người hầu trung thành nhất với ngài/Đặt tay lên ngực/
Alia
Ưm..ưm đúng vậy/Đồng ý/
Lucien D’Arverne
Được rồi, hai người chuẩn bị nước tắm cho ta đi. Ta cảm thấy người mình khó chịu rồi
Alia
Vâng, tụi em chuẩn bị ngay đây
Lyenne
/Cúi người lui xuống/
Lucien D’Arverne
“Nhan sắc này không tệ đấy chứ”
Lucien D’Arverne
/Nhìn bóng phản chiếu dưới ánh nước/
Trước mặt cậu là một chàng trai với mái tóc đỏ rực rỡ, cùng làn da trắng sáng kết hợp cùng với khuôn mặt ngũ quan sắc nét đã làm chàng trai ấy đã nổi bật lại càng nổi bật hơn. Không một ai nhìn mà không phải thốt lên vài từ cảm thán nhan sắc đó
Nhưng kết hợp với hơi nước bốc lên mờ ảo lại khiến cho chàng trai ấy trở nên quyến rũ😋😋
Lucien D’Arverne
“Vậy mà tiếc nhan sắc này ghê”/Ngửa người/
Lucien D’Arverne
“Không lẽ lại chết sớm như kiếp trước sao…”/Nhắm mắt/
Lucien D’Arverne
Mình không muốn đâu/Cất lời/
Lucien D’Arverne
“Hửm có người!!”
Cậu đang nằm hưởng thụ cảm giác tuyệt vời chưa bao giờ được thử này. Cậu suy nghĩ về mọi thứ rồi thốt nhẹ lên một câu nói. Khi câu nói kết thúc cũng là lúc cậu cảm nhận được có gì đó đang theo dõi mình nhờ linh cảm sẵn có của mình
Cậu nhanh chóng khoác tạm chiếc áo choàng rồi ra cửa sổ nhìn
Ebon
Meo~/Nhảy lên cửa sổ/
Lucien D’Arverne
“Hửm chỉ là một chú mèo, do mình đa nghi hả?”/Vuốt ve/
Lucien D’Arverne
Lông mày mềm quá/Cười/
…
Meo/Hiện ra vòng kí khế ước/
Lucien D’Arverne
“Hửm thế giới này còn có thể thu phục linh thú nữa hả, cốt truyện lệch rồi hả ta?”/Ngạc nhiên/
Thấy chú mèo kêu vài tiếng như giục mình nhanh kí khế ước với nó, cậu bèn đưa tay ra chạm vào
Lucien D’Arverne
Không sao nhỡ đâu sau này còn có lợi cho mình/Chạm vào đầu chú mèo/
Ngay sau khi khoảnh khắc cậu chạm vào đầu chú mèo đen, một ánh sáng nhỏ liền loé lên, trên trán của chú mèo hiện ra một ấn kí như biểu tượng kí khế ước của riêng cậu
Lucien D’Arverne
Xong rồi sao/ Nhìn trán chú mèo/
Lucien D’Arverne
Vậy từ giờ ta gọi em là Epon nhé/Xoa đầu/
Lucien D’Arverne
Hể ta có thể nghe tiếng em sao/Ngạc nhiên/
Ebon
(Vâng, ta có thể trao đổi với nhau qua suy nghĩ)
Ebon
(Kĩ năng này có thể giúp ta trao đổi khi em ở trong không gian linh thú)/Liếm tay cậu/
Lucien D’Arverne
Wow tuyệt thật đó!
Lucien D’Arverne
Vậy sau này phiền em chịu khổ trong đó rồi/Nhìn bé mèo/
Ebon
(Không sao, đó là nơi nghỉ ngơi tuyệt vời của linh thú chúng em!)
Lucien D’Arverne
Vây thì tốt quá!
Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên, cậu cũng đã có một linh sủng của mình. Nhưng liệu mọi thứ có phải vậy không, mọi thứ diễn ra dễ dàng đến vậy sao…?
Chương 1 - Lễ sắc phong Thống lĩnh
Sáng hôm sau, tại Quảng Trường Aethon - nơi mang âm hưởng trang trọng, cổ kính hoặc biểu tượng, đôi khi kèm yếu tố lịch sử – tôn giáo – phép thuật – anh hùng – dân gian của Đế quốc Iveren
Bên trên cao nhất nhìn xuống quảng trường là vị Quốc vương của Đế quốc Iveren - Edric Vaelmont
Bên tay trái Người là vị Vương hậu của mình - Serenna Lys Virelle
Bên trái ở dưới gần nhất với Vương hậu là Thái tử - người thừa kế ngai vàng, cũng như người mà công chính trong nguyên tác theo đuổi - Elias Vaelmont
Ngang hàng với ngài Thái tử, vị trí bên phải gần với Quốc vương nhất là Đại công tược lạnh lùng, máu lạnh nhất của đất nước này, cũng chính là công chính theo nguyên tác - Valdien Mouraxis
Bên dưới nữa là các quan vị thân, dưới lễ đài là người dân đang đón chào vị Thống lĩnh trẻ của Đế quốc
Tiếng chuông đồng ngân dài, vang vọng như kéo dãn từng dây thần kinh của Lucien. Cậu đứng ở trung tâm của Quảng trường Aethon, gối quỳ một bên, áo choàng trắng ôm lấy thân người vẫn còn run nhẹ. Mỗi cái nhìn đổ dồn về phía cậu như lưỡi dao ngầm, lặng lẽ nhưng nặng nề.
Lucien Vale vẫn chưa quen với việc mang tên Lucien D’Arverne – một quý tộc trẻ tuổi của Đế quốc Iveren, và hiện giờ đang là Thống lĩnh quân đội phía Tây sắp được sắc phong. Cậu chỉ vừa xuyên đến đây vào đêm qua, sau một vụ tai nạn xe đột ngột giữa phố thành. Và khi tỉnh dậy, mọi thứ đã đổi khác. Thế giới. Thân phận. Cả số phận.
Nhưng điều làm cậu bất an hơn cả là ánh mắt của những người xung quanh. Không phải sự khinh thường. Không phải lạnh nhạt. Mà là… cảnh giác. Một thứ kính sợ pha lẫn dè chừng, như thể họ đang nhìn một sinh vật không còn thuộc về thế giới này.
Lucien D’Arverne
“Mọi người có vẻ dè chừng cậu ta nhỉ - nói nguyên tác”
Lucien không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra trước khi cậu nhập vào thân xác này, nhưng các lời thì thầm xung quanh như nói lên một điều
???
*Lucien D’Arverne đã thay đổi. Đột ngột. Đáng ngờ.*/Nói thầm/
???
*Có vẻ hắn đã làm chuyện gì đó đáng xấu hổ,*
???
*Đúng vậy, chứ không thể nào một tên quý tộc cỏn con trong thời gian ngắn lại lên Thống lĩnh*
Và giờ, Lucien Vale – một người xa lạ hoàn toàn – đang sống thay hắn.
Chương 2 - Sự nghi ngờ và mong đợi
Chương 2 - Sự nghi ngờ và mong đợi
Một thanh kiếm nghi lễ bạc được rút ra khỏi bao, ánh lên dưới ánh đèn ma thạch, cùng với tiếng bước chân đang ngày cang đến gần cậu. Quốc vương – người đàn ông với thần sắc không hề nhu nhược – đang đứng trước mặt cậu, chạm lưỡi kiếm vào vai trái rồi vai phải của Lucien.
Edric Vealmont - Quốc vương
Nhân danh thần linh Iveren, ta sắc phong Lucien D’Arverne làm Thống lĩnh quân đội phía Tây
Giọng ngài vang vọng, trầm mà cứng như đá cổ thành.
Cả đại sảnh đồng thanh hô vang: “Vì Đế quốc Iveren!”
Lucien đứng dậy. Tim cậu đập mạnh trong lồng ngực, nhưng dáng người vẫn giữ vững, như thể đây là điều cậu đã chờ đợi suốt cả cuộc đời.
Cậu ngẩng đầu, và như bị bản năng mách bảo, ánh mắt hướng thẳng về phía bên phải ngai vàng.
Valdrien Mouraxis – Đại công tước của Iveren , Thống lĩnh quân đội phía Nam, cố vấn quân sự cấp cao của Hoàng thất. Người đàn ông mang huyết thống cổ xưa của loài chim ưng băng giá, với mái tóc trắng bạc và đôi mắt xám lặng như bầu trời trước bão.
Valdrien không cười, không vỗ tay. Chỉ đứng đó, nhìn Lucien. Ánh mắt hắn không chứa sự ghét bỏ như trong nguyên tác Lucien từng đọc. Không có dấu hiệu nào cho thấy hắn xem cậu là cái gai cần nhổ bỏ.
Mà ngược lại - là một ánh nhìn trầm ngâm, khó hiểu, và… có lẽ, là thất vọng?
Lucien D’Arverne
/bất giác siết tay/
Trong nguyên tác, Valdrien từng ghét Lucien D’Arverne đến tận xương tủy – vì hắn ta cản trở mưu đồ chính trị của Valdrien với Thái tử Elias. Nhưng hiện tại, điều đó không còn đúng. Cậu không biết vì lý do gì. Có thể, mọi thứ đã rẽ sang một hướng khác trước khi cậu nhập vào thân xác này.
Valdrien Mouraxis
Thống lĩnh D’Arverne
Giọng nói đó – trầm, lạnh, đầy quyền uy – vang lên ngay sau lưng cậu khi lễ sắc phong vừa kết thúc. Lucien quay lại. Valdrien đã đến gần, cách cậu chỉ vài bước.
Lucien D’Arverne
/Tim như ngừng đập/ “Sao hắn lại xuống đây”
Edric Vealmont - Quốc vương
Có việc gì mà để địch thân Đại công tước xuống đây vậy?
Valdrien Mouraxis
Có thể dành cho ta một cuộc trò chuyện riêng chứ?/Phớt lờ/
Cả đại sảnh khựng lại một thoáng. Không ai xen vào, nhưng rất nhiều ánh mắt kín đáo hướng tới. Không phải vì hắn vô lễ với vị vua kia mà là vì Valdrien Mouraxis không dễ mở lời. Càng không dễ chủ động mời ai “trò chuyện riêng”.
Lucien gật đầu, môi cong lên nhè nhẹ – cẩn thận, nhưng không hèn nhát.
Lucien D’Arverne
Dĩ nhiên, thưa Đại công tước.
Căn phòng phía sau điện nghi lễ vắng lặng, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt lọt qua lớp kính màu. Valdrien đứng tựa vào bệ cửa sổ, tay chắp sau lưng, vóc dáng cao lớn phủ đầy bóng tối.
Valdrien Mouraxis
Ngươi im lặng khác thường/mở lời/
Lucien D’Arverne
“Hắn đang nghi ngờ mình á hả!?”
Valdrien Mouraxis
Trước kia, Lucien D’Arverne không ngần ngại lên tiếng phản bác mỗi khi ta xuất hiện.
Lucien D’Arverne
“Đối phó đại đi”
Lucien đáp nhẹ, không hề né tránh ánh nhìn ấy
Lucien D’Arverne
Có lẽ tôi đã học được rằng… đôi khi, im lặng là cách sống sót tốt hơn.
Valdrien khẽ nhướng mày. Không rõ là tán thưởng hay nghi ngờ.
Valdrien Mouraxis
Thật sự đã thay đổi rồi?
Hắn nói khẽ, ánh mắt hẹp lại như đang nghiền ngẫm một bí ẩn
Valdrien Mouraxis
Ngươi không còn là kẻ ta từng biết
Lucien D’Arverne
“Sao mà ngươi biết được ta”/Khẽ liếc nhẹ/
Lucien D’Arverne
“Tình huống này im lặng là cách sống”/Tự an ủi/
Lucien giữ im lặng. Trong lòng, cậu biết rõ: đúng, cậu không phải hắn.
Nhưng hắn – Valdrien – đang nhìn thấy điều gì? Một kẻ thay đổi bất ngờ… hay một kẻ không còn là con người cũ?
Valdrien Mouraxis
Cẩn thận với bước đi tiếp theo, Thống lĩnh
Valdrien Mouraxis
Valdrien nói, tiến sát đến, bóng hắn phủ lên người Lucien như lưới đen dày đặc.
Lucien D’Arverne
“Hả đến gần rồi!!”/Tim đập bình bịch/
Valdrien Mouraxis
Ở Iveren, kẻ nào thay đổi quá nhanh… thường bị nghi là quỷ/Càng sát gần/
Lucien D’Arverne
“Ê ê mạo phạm rồi nha”/Quay mặt sang phải/
Hắn quay người bước đi, giọng trầm vẫn vọng lại
Valdrien Mouraxis
Nhưng có lẽ… quỷ là thứ Iveren đang cần/Rời đi/
Cánh cửa đóng lại sau lưng hắn.
Lucien suy nghĩ lại lời nói của hắn
Lucien D’Arverne
“Hắn nghi ngờ mình thật rồi”
Lucien D’Arverne
/Nắm chặt tay/
Lucien đứng yên, lòng lạnh đi một chút. Phải mất vài giây sau cậu mới thở ra. Đầu ngón tay đã lạnh ngắt.
Lucien D’Arverne
“Nếu ví mình là quỷ vậy đừng hòng mong ta dễ chết lần nữa hừ”
Có lẽ. Nhưng nếu cậu là quỷ, thì cũng là quỷ mang linh hồn của một người bình thường đến từ thế giới khác - và sẽ không chết dễ dàng như kịch bản đã định.
Lười
Nghĩ được cốt truyện không viết luôn nó quên hehehe, cái này dùng hết vốn từ rồi đó😞😞
Download MangaToon APP on App Store and Google Play