(Dương Domic X Oc ) Nắng Dương , Gió Nhã
Cảm ơn Nhã, dễ thương quá
Cô gái nhỏ xíu lầm bầm khi bưng thùng hộp cơm lớn ra khỏi xe Grab
Lâm Bảo Nhã
'Trời đất, sao mình lại ngu tới mức nhận mang cơm cho tận ba mươi mấy ông nội nghệ sĩ này chớ'
Lâm Bảo Nhã
'Gãy lưng luôn á!'
Lâm Bảo Nhã, tóc dài ngang hông, đôi mắt sáng có phần lí lắc ấy, chính là sắp thành sinh viên năm ba ngành Tâm lý học trường Sư phạm TP.HCM nghe thì sang thiệt, mà giờ còn đang ăn bám ông anh kết nghĩa Nguyễn Trường Sinh
Kể từ ngày cô rời Hà Nội vào Sài Gòn học, anh đã cho cô ở nhờ, còn thỉnh thoảng đóng hộ học phí. Để “trả ơn”, cô chăm chỉ nấu nướng, giặt giũ, rồi tối nay còn chuẩn bị cả một thùng hộp cơm gà chiên mắm, lặc lè đem tới trường quay cho anh và mấy “đồng nghiệp” của anh.
Nghe đâu hôm nay là live stage 2 của chương trình “Anh Trai Say Hi”, nơi quy tụ hơn ba mươi “anh trai” đang hot rần rần. Ông anh cô làm đội trưởng, chắc cũng bận tối mặt
Lâm Bảo Nhã
Tiện thể tiếp sức luôn cho 30 ông kia
Lâm Bảo Nhã
Biết đâu nhờ cơm tui mà mai ai cũng hát hay, nhảy khoẻ
Lâm Bảo Nhã
(Tự cười, hì hụi xách túi lớn đi)
Vừa bước vào phim trường, Nhã choáng váng ngay. Ánh đèn chạy dọc, backdrop to đùng, nhân viên cầm bộ đàm chạy qua chạy lại, mấy chàng trai thì người ôm guitar, người tập vũ đạo
Nhã bối rối rút điện thoại, toan gọi cho anh Sinh ra đón thì một giọng nam oang oang vang ngay phía sau
Huỳnh Trấn Thành
Ủa, bé gái nào lấp ló vậy?
Huỳnh Trấn Thành
Vô đây đi, trốn chi?
Quay lại, Nhã tá hỏa khi thấy Trấn Thành, MC quốc dân, đang nhìn mình cười nhăn nhở
Lâm Bảo Nhã
Dạ… em… mang cơm cho anh Song Luân
Lâm Bảo Nhã
Với...mọi người ạ
Huỳnh Trấn Thành
Trời đất ơi!
Huỳnh Trấn Thành
Dễ thương quá trời
Huỳnh Trấn Thành
Cảm ơn em gái nhiều
Nhã cười ngại, đưa túi. Lập tức, bóng nam nhân ở đâu đó phóng tới, chắp tay
Phạm Bảo Khang -Hurrykng-
Cảm ơn nha em, anh thề giờ anh đói muốn xỉu
Phạm Bảo Khang -Hurrykng-
(Cười híp mắt)
Trần Minh Hiếu - Hieuthuhai -
Trời ơi , mày từ từ
Trần Minh Hiếu - Hieuthuhai -
Chưa gì đã hấp tấp
Trần Minh Hiếu - Hieuthuhai -
Em ấy hoảng thì sao
Trần Minh Hiếu - Hieuthuhai -
(Đánh nhẹ vào vai Khang)
Trần Minh Hiếu - Hieuthuhai -
Mà em tên gì nhỉ ? Fan của anh trai nào hả?
Lâm Bảo Nhã
Nhưng em không phải fan ai hết, em là em gái kết nghĩa anh Song Luân
Phạm Bảo Khang -Hurrykng-
À , em là em gái của Cụ Luân hả ? Cụ suốt ngày nhắc em , khen nhiều lắm
Phạm Bảo Khang -Hurrykng-
Mà giờ mới được diện kiến ngoài đời
Nhã che miệng cười. Đang ngượng thì đột nhiên có một bóng đen cao lù lù đứng sau lưng. Cô quay lại, suýt ngẩng cổ mới thấy hết chiều cao của anh
Đó là một chàng trai cao tầm mét tám mấy, mặc áo blazer xám đính hoa ánh kim xanh, phối áo đen bên trong, quần đen và khăn lụa dài đen.
Gương mặt nhìn thoáng qua hơi đơ, ánh mắt lơ đãng, tóc hơi rối. Anh cầm chai nước suối, khẽ nhíu mày
Trần Đăng Dương - Dương Domic -
Em đứng giữa lối đi rồi đó
Giọng anh trầm, nghe hơi khàn, Nhã quýnh quáng bước tránh qua, suýt làm rơi hộp cơm trên tay
Anh đưa tay chụp kịp, rồi trả lại cho cô
Trần Đăng Dương - Dương Domic -
Cơm thơm ghê
Trần Đăng Dương - Dương Domic -
Em tự nấu hả?
Trần Đăng Dương - Dương Domic -
Cho tụi anh ăn luôn hả?
Trần Đăng Dương - Dương Domic -
Cảm ơn nhiều nha
Trần Đăng Dương - Dương Domic -
Anh là Dương Domic , em cứ gọi Dương là được rồi
Nhã nuốt nước bọt, tim đập lộn xộn
Lâm Bảo Nhã
Chúc anh có một buổi diễn thành công ạ
Trần Đăng Dương - Dương Domic -
Cảm ơn Nhã, dễ thương quá
Trần Đăng Dương - Dương Domic -
(Cười nhẹ)
Rồi anh xoa xoa gáy, quay đi. Nhã đứng đơ mất vài giây, mặt đỏ bừng
Khi đem cơm tới cho anh Sinh, cô bị lườm yêu
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Tới giờ này mới tới
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Anh mà xỉu vì đói thì ai chịu trách nhiệm?
Lâm Bảo Nhã
Xỉu đi, cho tiết kiệm gạo
Đúng lúc đó lại có một người đi ngang qua , nghe thấy
Hoàng Đức Duy -Captain Boy-
Cụ Sinh mà xỉu chắc nguyên đội này mất tinh thần luôn quá
Hoàng Đức Duy -Captain Boy-
Mà cơm em nấu ngon cực luôn
Hoàng Đức Duy -Captain Boy-
Lần sau mang cho cụ Sinh cho tụi anh ăn ké nữa nha
Bùi Anh Tú - atus -
Thơm lắm luôn
Bùi Anh Tú - atus -
Hơn cái hộp cơm set 200 ngàn ngoài kia luôn á
Bùi Anh Tú - atus -
(cầm hộp cơm, gật gù)
Trần Minh Hiếu - Hieuthuhai -
Ủa… mà sao anh Dương ngồi chỗ kia im re vậy, không ăn cơm?
Trần Minh Hiếu - Hieuthuhai -
(lấy đũa xới miếng đầu tiên, ngẩng mặt)
Lê Quang Hùng -Quang Hùng MasterD-
Ổng đó giờ ngại lắm, chắc còn sợ phiền
Lê Quang Hùng -Quang Hùng MasterD-
Nhưng lát thế nào cũng lén lấy
Lê Quang Hùng -Quang Hùng MasterD-
(Cười tủm tỉm)
Khi Nhã dọn dẹp túi xốp chuẩn bị về, tình cờ liếc ra xa. Cô thấy Dương đang ngồi ở bậc thềm sân khấu, tai đeo in-ear, gõ nhẹ nhịp vào đùi, miệng lẩm nhẩm hát
Bất chợt anh ngẩng lên, mắt chạm mắt cô.Anh không cười, chỉ khẽ nghiêng đầu, như đang ghi nhớ gương mặt cô
Nhã giật mình, ôm túi chạy một mạch ra ngoài, tim đập thình thịch
Lâm Bảo Nhã
'Chết rồi, sao tim mình đập nhanh vậy trời… Mình là sinh viên tâm lý mà… không lẽ bị tự kỷ ám thị crush người ta luôn rồi hả?m
Nhã lắc đầu, tự trấn an. Nhưng trong bụng, một cảm giác lạ lẫm len lỏi
Có lẽ là bắt đầu cho những ngày sau đó, khi cô lại muốn tìm cớ mang thêm cơm, thêm bánh, chỉ để được nhìn anh chàng có lúm đồng tiền và giọng trầm đó nói một câu
"Cảm ơn Nhã, dễ thương quá"
"Cảm ơn vì tối nay… vì bài hát của mọi người…"
Lâm Bảo Nhã không hiểu sao mình lại nán lại lâu đến thế. Đáng lẽ mang đồ ăn xong là về, nhưng ánh đèn sân khấu sáng rực, tiếng nhạc tổng duyệt dội vào tai, rồi cả không khí náo nức xung quanh khiến cô không thể rời đi
Đêm nay là livestage 2 của chương trình Anh Trai Say Hi, ông anh kết nghĩa Nguyễn Trường Sinh của cô đang là đội trưởng nên chạy tới chạy lui, vừa tập dợt vừa cười cợt
Anh thoáng thấy cô đứng co ro bên thùng nước suối, liền quát nhẹ
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Trời ơi, Nhã!
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Đứng đó chi nữa, vô hậu trường ngồi đi
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Gió lùa vậy lát bệnh thì ai lo?
Lâm Bảo Nhã
Thôi, em đứng đây coi cho vui
Lâm Bảo Nhã
Sẵn coi mấy idol ngoài đời luôn
Lâm Bảo Nhã
(le lưỡi, khẽ lắc đầu)
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Đừng có nhìn chằm chằm thằng nào mà người ta tưởng fan cuồng nha
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Tội nghiệp!
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
( phì cười )
Lâm Bảo Nhã
Biết rồi, ông già
Lâm Bảo Nhã
Lo tập lại vũ đạo đi
Lâm Bảo Nhã
( bĩu môi , đánh khẽ vai anh rồi đẩy ra chỗ khác )
Rồi tiết mục thứ hai bắt đầu. Nhạc ballad vang lên, ánh đèn đổ xuống ba dáng người đứng hơi tách nhau: Dương Domic, Pháp Kiều, Rhyder
Ngay câu hát đầu tiên của Rhyder, Nhã đã thấy tim mình thắt lại
Nguyễn Quang Anh - Rhyder -
-Khi anh đã có tất cả rồi, lại chẳng còn em nữa…-
Lâm Bảo Nhã
''Giọng hát gì mà buồn dữ vậy trời…''
Lâm Bảo Nhã
(nghĩ thầm, bất giác đưa tay lên miệng)
Cô chưa kịp hoàn hồn thì đến đoạn Dương cất giọng, khàn khàn, tha thiết
Trần Đăng Dương - Dương Domic -
-Không thấy vui trong lòng, anh nhớ góc tối ở trong căn phòng…-
Nhã siết nhẹ ngón tay. Cô ngước lên, bắt gặp đôi mắt Dương. Lòng tự nhiên quặn lại. Cô thở khẽ
Một chị nhân viên ánh sáng đứng kế cô cười hì hì
Nhân viên ánh sáng
Nhìn mặt ảnh buồn mà dễ thương ha
Nhân viên ánh sáng
Mà giọng đó chắc làm tan nát biết bao trái tim rồi
Lâm Bảo Nhã
(Nhã bất giác đỏ mặt, ngó lơ)
Lâm Bảo Nhã
'Ừ thì cũng có trái tim này… đang hơi vỡ rồi nè'
Nguyễn Thanh Pháp -Pháp Kiều-
-Hàng vạn tinh tú ngoài kia dõi theo, sao lại không giống như lời ca mong cầu…-
Nguyễn Thanh Pháp -Pháp Kiều-
( cất tiếng )
Rồi ba người hòa giọng, từng chữ như kéo dài mãi, giăng đầy sân khấu. Nhã không chịu nổi nữa, nước mắt rưng rưng, tuôn nhẹ xuống má. Cô luống cuống lấy mu bàn tay quệt đi, mong không ai để ý
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Khóc đó hả?
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
(quay lại đưa chai nước cho cô. Anh khẽ cười, không trêu chọc nữa, chỉ đặt tay lên đầu em gái)
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Bài này hay thiệt ha… Đừng khóc, dính mascara lem giờ mất công lắm
Lâm Bảo Nhã
(bướng bỉnh hất tay anh ra, rồi cười tủm tỉm, mắt vẫn đỏ hoe)
Khúc cuối cùng, Quang Anh hơi cúi mặt, micro run run trong tay. Đăng Dương đặt tay lên vai cậu, còn Thanh Pháp nhắm mắt, rõ là đang giữ cho khỏi nghẹn
Lâm Bảo Nhã
''Tội nghiệp mọi người quá… chắc bài này gần với chính họ lắm…''
Lâm Bảo Nhã
(cắn nhẹ môi, tim nhói lên khi nghĩ)
Lâm Bảo Nhã
"Mình còn khóc, huống gì họ hát , chắc phải đau lắm mới hát được kiểu đó…"
Tiếng nhạc dừng, cả sân khấu im lặng vài giây rồi nổ tung trong tiếng hò reo. Nhã chớp mắt, lòng bỗng nhẹ hẳn ra. Cô vỗ tay, vừa lau giọt nước mắt cuối cùng
Rời sân khấu, Nhã len vào bên hông, thấy Dương đang ngồi sụp xuống bậc thềm, uống ngụm nước nhỏ. Quang Anh quấn khăn quanh cổ, cười hiền. Thanh Pháp tựa vào tường, mắt vẫn đỏ
Nguyễn Quang Anh - Rhyder -
Ủa em bé hồi nãy coi dưới khán đài mà cũng lết vô đây luôn hả?
Nguyễn Quang Anh - Rhyder -
(bật cười khi thấy Nhã ngượng ngùng đứng nép)
Lâm Bảo Nhã
Dạ… em chỉ… à… em là em gái anh Sinh á
Lâm Bảo Nhã
Em mang đồ ăn tới… tiện coi luôn…
Dương nhìn lên, mồ hôi vẫn lấm tấm trên cổ, mái tóc rũ xuống. Ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt Nhã. Một thoáng thôi, nhưng đủ làm cô phải cụp mi, tim lại nảy cái “bịch”
Dương khẽ nói, giọng vẫn khàn khàn vì hát
Trần Đăng Dương - Dương Domic -
Cảm ơn em đã ở lại xem
Trần Đăng Dương - Dương Domic -
Bài đó… chắc cũng không dễ nghe lắm đâu
Lâm Bảo Nhã
Dạ… không, hay lắm. Buồn mà… hay lắm
Nguyễn Thanh Pháp -Pháp Kiều-
Thấy em lau nước mắt hoài đó nha
Nguyễn Thanh Pháp -Pháp Kiều-
Bài buồn mà làm người ta khóc được là tụi tui thành công rồi
Nguyễn Thanh Pháp -Pháp Kiều-
(gật gù)
Nhã cười xấu hổ, hai tay nắm lấy nhau
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Thằng này hát hay quá trời, không hiểu sao cứ bảo không biết diễn cảm xúc. Nhìn nó kìa, buồn thấy mồ
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
(đi tới, vỗ vai Dương)
Dương cười nhẹ, ngước lên nhìn Nhã, ánh mắt như còn ngân nga dư âm bài hát
Trên đường về, Nhã ngồi sau xe anh Trường Sinh, đầu óc vẫn luẩn quẩn tiếng hát, ánh đèn và ánh mắt của Dương
Lâm Bảo Nhã
"Anh buồn như vậy… mà vẫn đứng đó hát cho cả ngàn người nghe"
Lâm Bảo Nhã
"Có phải trên sân khấu là nơi duy nhất anh được yếu đuối không?"
Nhã khẽ dựa đầu vào lưng anh trai, cười nhẹ, thì thầm một mình
'Cảm ơn vì tối nay… vì bài hát của mọi người…'
Không sao… chậm tí cũng được
Mới đó mà đã tới livestage 3 của Anh Trai Say Hi. Lâm Bảo Nhã vốn định không đi, bởi kỳ này bận chạy deadline báo cáo môn Tâm lý xã hội học, nhưng nghe nói Trường Sinh lại chung đội với Đăng Dương, còn Dương thì làm đội trưởng, cô thấy tim mình… lạ lắm
Lâm Bảo Nhã
" chắc chỉ là tò mò...không phải thích...không thích...không thích "
Lâm Bảo Nhã
" điều quan trọng phải nhắc lại ba lần ! "
Hôm ấy, tầm 10 giờ đêm, cô đang ngồi xếp giáo án thực hành ở góc bàn. Đèn phòng vàng nhạt, một chồng sách vở bừa bộn
Điện thoại rung lên , màn hình hiển thị tên một người
Lâm Bảo Nhã
Ủa gì dạ ông già, gọi giờ này?
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Nhìn cái mặt bơ phờ kìa! Học chi dữ vậy
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Anh gọi chỉ khoe con bài tụi anh vừa làm xong thôi
Màn hình rung rung, đổi góc liên tục. Phía sau Trường Sinh là cả nhóm nhạc đang tụ lại, tay ai nấy cầm chai nước hoặc điện thoại
Đăng Dương ngồi trên ghế, gõ nhịp chân, miệng lẩm nhẩm giai điệu . Loa phát ra đoạn nhạc : với những nốt phát thanh thoáng, sâu lắng ,điệu bài hát chậm rãi, quyện cùng phần rap uyển chuyển tạo không gian vừa tâm tình vừa đầy tinh tế
Lâm Bảo Nhã
Ủa , nghe hay dữ
Lâm Bảo Nhã
Mà beat ai chọn vậy anh
Trường Sinh hất cằm về phía Dương
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Lúc đầu có được quyền chọn đâu
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Nhưng may thằng này bốc thăm được quyền lựa chọn trước bên đội trưởng Hieuthuhai
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Nên mới có con beat này ở đây này
Dương lúc này quay qua nhìn màn hình. Ánh mắt anh chạm mắt Nhã, chỉ thoáng thôi, rồi cười khẽ
Trời ạ, sao lại cười như vậy chứ…
Trần Đăng Dương - Dương Domic -
Ủa , Nhã hả anh
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Ờ, con bé đó đó
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Học sư phạm, tâm lý, hơi dở người
Lâm Bảo Nhã
Nè , giới thiệu tên được rồi không cần anh nói luôn em đang học gì đâu!
Lâm Bảo Nhã
Với cả em không dở người!
Trần Đăng Dương - Dương Domic -
Chào em nha
Trần Đăng Dương - Dương Domic -
(phì cười, giơ tay lên vẫy vẫy)
Lâm Bảo Nhã
Dạ...dạ em chào anh
Lâm Bảo Nhã
(Mặt nóng ran. Cô gập mặt xuống, chỉ lầm bầm)
Tầm hai hôm sau, Nhã đang cặm cụi trong thư viện thì điện thoại rung: tin nhắn từ Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
💬: ê Nhã , anh cho thằng Dương số mày rồi nha
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
💬: Thằng Dương xin số mày. Muốn làm gì thì anh không biết
Mắt Nhã mở to. Cô suýt nữa làm rớt bút. Đầu nóng bừng, tim thì cứ đập thùm thụp. Vậy mà Trường Sinh còn gửi thêm sticker cười nham nhở
Lâm Bảo Nhã
💬: Anh điên à! Sao cho số em?
Lâm Bảo Nhã
💬: anh cho người lạ số em gái anh thế hả?
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
💬: lạ đâu mà lạ , biết tên nhau rồi còn là người dưng nước lã gì nữa
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
💬: Với cả anh lỡ cho rồi. Mày nỡ lòng nào từ chối đội trưởng của anh mày
Nhã úp mặt xuống bàn, khẽ kêu
Lâm Bảo Nhã
Trời ơi… cứu tôi…
Buổi tối hôm đó, tin nhắn từ số lạ hiện lên
Trần Đăng Dương - Dương Domic -
💬 : chào em nha
Trần Đăng Dương - Dương Domic -
💬: Anh là Dương nè . Hôm bữa nói chuyện qua màn hình ngắn quá, xin lỗi nếu làm em ngại
Trần Đăng Dương - Dương Domic -
💬: Anh đang sợ bài mới bị ghét, nhưng hôm đó nhìn em có vẻ enjoy
Trần Đăng Dương - Dương Domic -
💬: Thanks em đã “lộ mặt cổ vũ”
Nhìn xong, Nhã đơ người. Rồi… cô cất điện thoại luôn, không rep, không gì hết.Mười phút sau, lại cầm lên, mở ra đọc lại. Lại cất
Một tiếng sau, lại đọc.Đêm đó, cô không ngủ nổi, toàn tự dựng phim trong đầu
Lâm Bảo Nhã
"Lỡ mình rep rồi sao? Mình có nói gì kỳ không? Hay anh chỉ xã giao? Mà nếu ảnh thích mình thì sao? "
Lâm Bảo Nhã
"Ủa mà… sao thích được? Trời ơi chắc ảnh muốn hỏi gì liên quan anh Sinh thôi… Nhưng lỡ đâu ảnh nhát gái, thích mình thiệt?"
Lâm Bảo Nhã
"Đẹp trai vậy, chắc lăng nhăng… Hay bị công ty bắt cua fan? Ủa mà mình đâu phải fan…”"
Suy nghĩ lộn xộn thành mớ bùi nhùi, cô co mình trong chăn, ôm gối lăn qua lăn lại. Đến gần sáng mới ngủ được
Hôm sau, Nhã ngồi xem tivi, Trường Sinh đi ngang qua liếc thấy
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Ê , Dương có nhắn gì cho mày không
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Thế mày rep chưa?
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Bị khùng hả?
Lâm Bảo Nhã
Em… em overthinking mà. Lỡ đâu anh ấy thấy em quê mùa, ngốc, hay… hay ảo tưởng này kia thì sao…
Trường Sinh nhìn cô như nhìn sinh vật lạ, rồi cười phá lên, suýt sặc nước
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Trời đất ơi! Tưởng mày dân tâm lý chắc sâu sắc, ai dè còn bị hoang tưởng hơn ai hết
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Tao nghĩ Dương nó thích ai là nó tán thẳng. Nó nhắn rồi là quan tâm rồi đó
Lâm Bảo Nhã
Thiệt hông? Hay ông lừa em…
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Thôi thôi, mày cứ ngồi đó mà viết kịch bản Hàn Quốc đi
Nguyễn Trường Sinh - Song Luân -
Lát tao bảo nó, mày nhát quá, cần tao rep giùm hông?
Lâm Bảo Nhã
Đừng! Kỳ lắm! Ông im đi!
Lâm Bảo Nhã
(nhào tới bịt miệng anh, la chí chóe)
Tối đó, Nhã mở tin nhắn của Dương, gõ mấy chữ “Dạ em cũng thấy bài đó hay lắm á. Mong anh cố lên nhe.”
Thay vì gửi, cô tắt màn hình, thở dài, ôm ngực.Tim vẫn đập thình thịch
Lâm Bảo Nhã
“Để mai tính…”
Dương nằm phòng khách , nhìn điện thoại không thấy tin mới. Anh bật cười, vuốt tóc, khẽ thở
Trần Đăng Dương - Dương Domic -
"Nhát thiệt. Mà cũng đáng yêu. Không sao… chậm tí cũng được"
Rồi anh mở file nhạc, đeo tai nghe, lẩm nhẩm lyrics. Miệng vẫn mỉm cười, dù không ai thấy
Download MangaToon APP on App Store and Google Play