Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Cuối Cùng Em Vẫn Không Bằng Cô Ấy

Chương 1: Hội Đấu Giá Ngầm

Lâm Diệu nằm trên nền gỗ, tay chân bị trói chặt, cô mặc áo khoác mỏng xuyên thấu, một cột ánh sáng chiếu lên người cô, biến cô trở thành tâm điểm của sự chú ý. Xung quanh những tiếng con mắt cùng với những lời đáng giá của những người đàn ông xa lạ vang lên.

" Vóc dáng thật đẹp, thân hình cũng đẹp nữa".

" Món hàng lần này thật tốt, nhìn đường cong đó, làn da trắng nõn đó, tuyệt ".

Lâm Diệu nhìn xung quanh, ánh mắt sợ hãi. Cô muốn mở miệng, nhưng không hiểu sao, cô không thể thốt ra một lời nào. Cô sợ hãi thầm nghĩ. " Nơi này là đâu? Những người này là ai? Sao mình lại ở đây? Chuyện gì vậy? Sao mình không nói được? Cơ thể cũng không có chút sức nào ".

Lâm Diệu không biết chuyện gì đang xảy ra. Mấy tiếng trước, cô đang đi trên đường, đột nhiên một chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh cô, hai người đàn ông bịp miệng cô bằng một chiếc khăn trắng, đưa cô đi. Khi tỉnh lại, cô đã nơi này. Nơi này rốt cuộc là đâu?

Một người đàn ông cầm micro đi đến bên cạnh Lâm Diệu, lên tiếng. " Các vị khách vị, món hàng lần này của chúng tôi là có một không ai, xinh đẹp, đường cong hoàn hảo, điều quan trọng nhất, cô ấy còn trong trắng ".

Xung quanh bỗng chốc ồ lên một tiếng, những lời đáng giá lại lần nữa vang lên.

" Còn trong trắng sao? Đúng là hàng hiếm có".

" Món hàng lần này thực sự quá tuyệt, tôi nhất định phải có được ".

Người đàn ông cầm micro lại lần nữa lên tiếng. " Các vị khách quý, hàng lần này là hàng hiếm có, lên giá cả cũng khác. Giá khởi điểm 100 nghìn đô ".

Lâm Diệu sững lại, cô đã biết nơi này là đâu. Là hội đấu giá ngầm lớn nhất Hải Thành. Cô thật không ngờ, cô vậy là lại bị bắt đến nơi này.

Những con số không ngừng tăng lên, những người đàn ông tranh dành ra giá để có được cô.

" Cô ấy, tôi muốn ". Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng của một người đàn ông vang lên. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tiếng nói phát ra.

Một người đàn ông ngũ quan sắc xảo, chân mày đen mũi kiếm, đôi mắt đen sâu thẩm như lòng đại dương, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng hào tự nhiên. Anh vắt chéo chân, tay chống nửa đầu lạnh lùng nhìn Lâm Diệu.

Những người đàn ông nhìn anh, ánh mắt lập tức cụp xuống, im lặng không nói gì. Họ đều biết anh là ai? Anh là Phó Cảnh Thần, người đứng đầu ở Hải Thành, cái tên ai nghe cũng khiếp sợ.

Những người xung quanh lập tức quay người lại, ánh mắt cúi thấp không dám nhìn thẳng vào anh. Lâm Diệu ngước lên nhìn anh, hai mắt hai người đối diện nhau. Tên của anh, cô đã từng nghe rất nhiều lần, cũng biết anh là một người rất đáng sợ. Nhưng cô không ngờ, có ngày cô lại rơi vào tay anh, còn bị anh coi như một món hàng mà đấu giá.

Lâm Diệu được Phó Cảnh Thần đưa về ở biệt thự của anh. Căn biệt thự rộng lớn và xa hoa.

Lâm Diệu run rẩy đứng một góc nhìn tấm lưng của người đàn ông trước mặt, khẽ lên tiếng. " Phó Tổng, ngài có thể thả tôi đi không? Tiền ngài mua tôi, tôi có thể trả lại từ từ cho ngài ". Cô là người, cô muốn có sự tự do, không muốn trở thành một món hàng, hay vật sở hữu của bất kỳ ai khác.

Phó Cảnh Thần quay người lại, cười lạnh. Anh tiến lại gần cô, mang theo cơn áp bức vô hình. Anh túm chặt lấy miệng cô, lạnh lùng lên tiếng. " Lâm Diệu đúng không? Từ giây phút tôi quyết định mua cô, cô định sẵn cả đời sẽ thuộc về tôi. Cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn, nhưng nếu cô dám chạy trốn, tôi sẽ đánh gãy chân cô ".

Lâm Diệu nhìn Phó Cảnh Thần, cơ thể cô bất giác run rẩy. Anh đúng như lời đồn, rất tàn nhẫn.

Phó Cảnh Thần nhìn gương mặt, anh khẽ vuốt nhẹ, thầm nghĩ. " Thật giống, thật giống với cô ấy. Không ngờ trên đời, lại có người giống với cô ấy đến vậy ".

Sáng sớm hôm sau, Lâm Diệu bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc, mồ hôi trên trán cô toát ra không ngừng. Trong mơ, cô thấy bản thân ở trong phòng đấu giá, xung quanh là những ánh mắt dơ bẩn của những người đàn ông lạ mặt. Thật là một cơn ác mộng khó quên.

" Tỉnh rồi? ". Giọng nói quen thuộc vang lên. Phó Cảnh Thần đứng bên cạnh, anh vừa mặc áo vest vừa lên tiếng.

Lâm Diệu chuyển ánh mắt sang nhìn anh, cơ thể bất giác lùi về sau. Phó Cảnh Thần liếc nhìn cô, tiến lại gần cô, nâng cằm cô lên. " Sợ tôi sao? Lâm Diệu, vậy thì mang theo nỗi sợ hãi của cô sống cả đời đi. Cả đời này của cô, đều thuộc về tôi, cũng chỉ có thể ở bên cạnh tôi ".

Từ lúc mua cô từ hội đấu giá, anh đã quyết định để cô bên cạnh cả đời. Dù thế nào cũng không để cô rời đi. Vì sao anh lại làm vậy chứ? Anh thích cô từ cái nhìn đầu tiên sao?

Phó Cảnh Thần cười nhẹ, anh hất mạnh gương mặt cô sang một bên, quay người, lên tiếng. " Lấy lại tinh thần đi. Chấp nhận số phận của cô. Lâm Diệu, đừng quên những gì tôi đã nói với cô, dám chạy trốn, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết ".

Chương 2: Cảnh Cáo

Lâm Diệu ngồi trong phòng, suốt một lúc lâu cô mới có thể lấy lại bình tĩnh. Cô bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ. Căn phòng của cô ở tầng 3, trong một căn biệt thự màu trắng lớn. Cô chuyển ánh mắt nhìn xung quanh, khắp nơi trong biệt thự đều có bảo vệ canh gác, chạy trốn là điều không thể nào.

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ đi dòng suy nghĩ của Lâm Diệu. Một giọng nói của một cô gái trẻ vang lên. " Cô Lâm, tôi vào được không? ".

Lâm Diệu hướng ánh mắt về phía cửa, thầm nghĩ. " Không thể để họ biết mình có ý định chạy trốn ". Cô đi đến gần giường, ngồi xuống, lên tiếng. " Được, cô vào đi ".

Cánh cửa mở ra, một cô gái trẻ khoảng 20 tuổi, mặc trên người bộ quần áo hầu gái. Cô ấy bước đến gần cô. " Cô Lâm, bữa sáng đã sẵn sàng, mời cô xuống dùng bữa ". Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Lâm Diệu gật đầu. " Tôi biết rồi, tôi thay quần áo rồi xuống ngay ". Cô gái gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Lâm Diệu nhìn theo bóng lưng cô gái, thầm nghĩ. " Mình phải đợi thời cơ, trốn khỏi nơi này". Cô đi đến tủ quần áo, mở ra, bên trong đều những mẫu mới nhất, phong cách nhẹ nhàng, tiểu thư. Cô chọn lấy một chiếc váy ngắn màu trắng, thay vào rồi bước xuống nhà.

Cô bước vào phòng ăn, vừa bước vào cô đã thấy Phó Cảnh Thần đang ngồi ở đó. Anh ngước lên, ánh mắt lập tức hiện ra sự ngỡ ngàng.

Lâm Diệu thấy ánh mắt của anh, lên tiếng hỏi.

" Sao vậy? ". Anh lập tức thu lại ánh mắt, bình tĩnh lên tiếng. " Không có gì, ngồi xuống đi ". Nhưng bàn tay lập tức siết chặt, thầm nghĩ. "Giống quá, thật giống với cô ấy ".

Lâm Diệu ngồi xuống, những món ăn trên bàn đều là những món ăn đắt đỏ mà cô chỉ thấy qua màn hình điện thoại. Cô lớn lên trong cô nhi viện, bây giờ đang làm việc tại một công ty bình thường, lương không quá cao, những món ăn này, cô chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Lâm Diệu nhìn phần bít tết trước mặt, cô cầm dao và dĩa lên, nhưng khi cắt xuống, mãi không thể cắt được. Từ nhỏ ở cô nhi viện đã thiếu thốn mọi thứ, sau khi đi học, cô phải sống dựa vào tiền học bổng, luôn tiết kiệm từng đồng, khi đi làm, tan về đều ăn uống sơ sài cho qua bữa, bít tết, cô còn chưa được ăn bao giờ, hoàn toàn không biết cách cắt nó.

Phó Cảnh Thần nhìn cô, anh cắt phần bít tết của mình, đặt sang phía cô. Lâm Diệu bất ngờ nhìn anh, cô không ngờ, anh lại nhìn ra sự lúng túng của cô. Cô gật đầu. " Cảm ơn ".

Cô bắt đầu ăn, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả, ngay cả bản thân cô cũng không biết, đó là cảm giác gì.

20 phút trôi qua, bữa ăn kết thúc, Phó Cảnh Thần dùng khăn tay lau miệng, động tác nhẹ nhàng, toát lên vẻ cao sang. Anh nhìn cô, lên tiếng. " Nhớ kỹ lời tôi nói ".

Lâm Diệu ngoan ngoãn gật đầu.

Phó Cảnh Thần đứng dậy, cầm lấy chiếc áo vest đen, rời đi.

Ngày hôm đó, Lâm Diệu đi dạo quanh biệt thự, chăm chú quan sát mọi nơi. Cô muốn cách để trốn khỏi nơi này.

Cô bước đến gần một bờ tường gần đó, vừa đến nơi, phía sau cô vang lên một giọng nói.

" Cô Lâm ".

Lâm Diệu giật nảy mình, quay người, bắt gặp một người phụ nữ trung niên. Bà ấy bước đến gần cô, lên tiếng. " Cô đi dạo lâu như vậy rồi, ở ngoài này không tốt, cô về phòng nghỉ ngơi đi".

Lâm Diệu hiểu ý của bà ấy, cô khẽ gật đầu, rồi quay người đi vào biệt thự.

Lên phòng, người phụ nữ trung niên lên tiếng.

" Cô Lâm, tôi là quản gia của biệt thự này, cô có thể gọi tôi là dì Vương ".

Lâm Diệu gật đầu.

Dì Vương nói tiếp, ánh mắt trở nên nghiêm túc. " Cô Lâm, Thiếu gia là người tàn độc, lạnh lùng, ngài ấy rất ghét người khác không nghe lời ngài ấy, hậu quả là điều cô không thể tưởng tượng được đâu. Cô Lâm, nhưng mà, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, Thiếu gia sẽ cho cô mọi thứ cô muốn ".

Lâm Diệu nhìn dì Vương một lúc lâu. Cô biết, bà ấy đang cảnh cáo cô, cũng khuyên bảo cô.

Lâm Diệu khẽ gật đầu. " Tôi hiểu rồi ".

" Tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa ". Dì Vương quay người rời đi.

Lâm Diệu đi về phía cửa sổ, ánh mắt buồn bã.

Xung quanh đều có bảo vệ, còn có người giám sát cô, cô thực sự không cách nào trốn thoát. Lẽ nào, cô sẽ mãi mãi bị giam trong cái lồng chim này sao?

Đêm hôm đó, 2 giờ sáng, Lâm Diệu đang trong giấc ngủ say, thì đột nhiên bị một bàn tay túm lấy, giữ chặt hai tay cô qua đầu.

Màn đêm đen, khiến cô không nhìn rõ người trước mặt là ai, nhưng có thể ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc, cô không biết làm gì, chỉ có thể dùng hết sức vùng vẫy, la hét. " Anh là ai? Mau buông tôi ra, buông tôi ra. Có ai không! Cứu tôi với, cứu tôi ".

Tiếng la hét của cô đột nhiên bị một nụ hôn sâu chặn lại. Chiếc váy ngủ trên người cũng bị một lực xé rách.

Nước mắt Lâm Diệu chảy ra, cô không ngờ, có ngày cô lại rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.

Chương 3: Cướp Đi Lần Đầu Tiên

Cơ thể Lâm Diệu bắt đầu bị từng nụ hôn chạm lên. Lớp quần áo cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

Cơ thể cô bị xâm chiếm từng chút, từng chút một.

Lâm Diệu nhắm chặt mắt, cắn chặt môi đến bật máu, vị máu tanh nồng tràn ngập khắp khoang miệng cô.

Không biết đã trải qua bao lâu, ý thức cô dần trở nên mơ hồ. Trong màn đêm đen tối, một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai cô. "Thịnh Hàm ".

Hôm sau, gần trưa cô mới tỉnh dậy, cô lập tức ngồi dậy, một cơn đau âm ỉ ập đến khắp cơ thể.

Những ký ức đêm qua ùa về trong tâm trí, trong cơn mơ hồ đó, giọng nói đó, cô nhận ra, là Phó Cảnh Thần. Người đêm qua, là Phó Cảnh Thần.

Cô mặc kệ cơn đau khắp người, chạy vào phòng tắm, nhìn những dấu hôn khắp trên cơ thể, cô hoàn toàn sụp đổ, cơ thể như hoàn toàn mất đi sức lực, ngồi phịch xuống nền nhà tắm, làm vang lên một tiếng động lớn.

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Phó Cảnh Thần bước vào, trên gương mặt thoáng ra vẻ lo lắng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Anh thở dài, ôm cô lên lại giường. Nhìn ánh mắt trống rỗng của cô, chân mày anh bỗng cau lại, anh túm mạnh lấy mặt cô, lên tiếng. "Lâm Diệu, cô bày bộ mặt này ra cho ai xem, cô mua cô, mọi thứ của cô đều là của tôi. Nhớ kỹ cho tôi ". Anh đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy vết máu trên ga giường, anh bỗng chốc khựng lại, trong ánh mắt hiện ra chút phức tạp.

Anh hoàn toàn không nghĩ, cô vậy mà thực sự lại là lần đầu tiên. Anh rời khỏi phòng, vừa bước ra, đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của Lâm Diệu.

Lâm Diệu chưa bao giờ nghĩ, cô sẽ cướp mất lần đầu tiên như thế này. Cô đã giữ thân mình suốt 22 năm, bây giờ cứ thế mà mất trong tay một người cô gặp có mấy lần.

Cả ngày hôm đó, cô không ăn gì cả, chỉ ngồi thẫn thờ trong phòng.

Chiều hôm đó, Phó Cảnh Thần trở về.

Dì Vương bước đến gần anh, lên tiếng. " Thiếu gia, cả ngày hôm nay, cô Lâm không ăn gì cả".

Phó Cảnh Thần cau mày, anh bước lên tầng, vào phòng, anh nhìn thấy đồ ăn còn nguyên trên bàn, lập tức nổi giận. Anh túm lấy tay cô, siết chặt. " Lâm Diệu, tôi quá nhẹ nhàng với cô rồi đúng không? Không muốn ăn đúng không? Muốn chết đúng không? Được thôi, vậy tôi sẽ cho cả cô nhi viện đó chết cùng cô".

Anh đã cho người điều tra tất cả về cô, biết cô rất quan tâm đến những người ở cô nhi viện đó, còn thường xuyên gửi tiền về cho họ. Nơi đó, chính là điểm yếu của cô.

Nghe đến ba chữ " cô nhi viện ", ánh mắt cô lập tức trở nên hoảng loạn, cô nắm lấy tay anh. " Không, anh không được làm vậy, bọn họ không có tội gì cả ".

Cô hiểu anh đang nói đến cô nhi viện nào, là cô nhi viện cô từng sinh sống. Cô là trẻ mồ côi, được cô nhi viện nuôi lớn. Mọi người ở đó đều rất tốt với cô, cô cũng coi họ là những người thân của mình. Cô có thể bị hành hạ, bị chà đạp, nhưng cô không muốn họ vì cô mà xảy ra bất cứ chuyện gì.

Lâm Diệu gần như van xin. " Anh đừng động đến họ, anh muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần anh đừng động đến họ ".

Phó Cảnh Thần là người rất có quyền lực, muốn phá hủy một cô nhi viện nhỏ nhoi, là chuyện quá dễ dàng.

Phó Cảnh Thần đưa khay cơm về phía cô.

Lâm Diệu hiểu ý, lập tức cầm lấy, ăn ngấu nghiến.

Phó Cảnh Thần đứng dậy, lạnh lùng nhìn cô, lên tiếng. " Lâm Diệu, cô muốn chết cũng được, muốn chạy trốn cũng được, nhưng nhớ kỹ, cô làm gì, cô nhi viện đó sẽ phải chịu hậu quả chung với cô ". Nói xong, anh quay người rời đi.

Lâm Diệu vừa ăn đồ ăn, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống. Tại sao cô lại rơi vào hoàn cảnh như thế này? Vì sao lại là cô? Cô đã làm gì sai chứ?

Sau một lúc, cô lấy lại bình tĩnh. Cô bước xuống dưới nhà, nhìn dì Vương lên tiếng. "Dì Vương, cháu ra vườn dạo một chút ".

Dì Vương gật đầu. " Tôi đi cùng cô ".

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên phía sau lưng cô. " Không cần đâu, để cô ta đi một mình đi ".

Phó Cảnh Thần bước xuống, toàn thân toả ra khí thế áp bức. Anh nhìn Lâm Diệu, lên tiếng. " Đi đi ".

Lâm Diệu gật đầu, quay người rời đi.

Bóng lưng cô khuất dần, dì Vương mới lên tiếng. " Thiếu gia, cứ để cô ấy đi một mình vậy sao? Lỡ như...".

" Cô ta không dám nữa đâu ". Anh đi đến sofa, ngồi xuống. Qua cuộc nói chuyện ban nãy, anh đoán chắc, cô sẽ không dám chạy trốn nữa. Vì anh, đang nắm trong tay điểm yếu của cô.

Lâm Diệu đi dạo ngoài vườn rất lâu, ngắm nhìn những bông hoa hồng trong vườn. Cô đưa tay, chạm lên một cây hồng, gai nhọn đâm vào da thịt, chất lỏng đỏ tươi chảy ra.

Cô khẽ cười khổ. " Lâm Diệu à Lâm Diệu, cả đời này, chỉ có thể sống trong cái lồng giam này thôi ".

Lâm Diệu hoàn toàn không có ý nghĩ chạy trốn nữa. Cô biết rõ, nếu cô chạy, những người cô quan tâm sẽ chịu hậu quả lớn. Mà cô không muốn như vậy. Hy sinh một mình cô, đổi lấy sự yên bình cho họ. Đối với cô, là đủ rồi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play