“RhyCap”Gió Trái Chiều!
1# : Người Ở Dưới Khán Đài
Tiếng còi kết thúc trận vang lên. Cả sân trường như vỡ òa trong tiếng vỗ tay và reo hò của học sinh toàn khối. Đội bóng rổ của lớp 12A1 lại thắng thêm một trận nữa – và người ghi bàn quyết định vẫn là cái tên quá quen thuộc: Quang Anh.
Cậu đứng giữa sân, mồ hôi lăn dài trên gò má, áo đồng phục thể thao ướt đẫm. Ánh hoàng hôn cuối ngày đổ dài trên bờ vai vững chãi ấy, làm cho hình ảnh cậu như sáng rực lên giữa sân trường.
Ở hàng ghế khán giả phía sau, Đức Duy nắm chặt góc khăn giấy trong tay. Dù cậu chẳng phải cổ động viên chính thức, cũng không phải bạn thân ai đó trong đội, Duy vẫn luôn đến – âm thầm, đều đặn – mỗi chiều có trận đấu.
Lần đầu Duy để ý đến Quang Anh là vào đầu năm học. Khi ấy, trong lễ chào cờ, Quang Anh được xướng tên lên nhận giải học sinh giỏi quốc gia. Cậu chỉ bước lên bục, cúi chào rất nhẹ, không cười, không nói gì cả. Lạnh lùng đến mức nhiều người bảo:
Đa Nhân Vật
Đẹp trai thì có gì hay, mặt như tượng đá ấy.
Nhưng Duy thì nghĩ khác. Cậu nhìn thấy trong đôi mắt ấy một thứ gì đó rất… cô đơn. Không biết từ khi nào, mỗi ngày đi học, Duy đều vô thức tìm hình bóng Quang Anh giữa hành lang, trên sân bóng, hay trong thư viện trường.
Có lần, trong canteen, Duy gom hết can đảm hỏi:
Đức Duy
Cậu có muốn thêm một hộp sữa đậu nữa không? Tớ có hai hộp nè.
Quang Anh nhìn Duy đúng ba giây, rồi lạnh nhạt
Quang Anh
Không thích đồ ngọt.
Đức Duy
Không sao, để tớ uống thay cậu cũng được.
Từ hôm đó, Duy đặt ra một “nhiệm vụ” cho bản thân: khiến Quang Anh cười. Dù chỉ một lần thôi.
Sau trận đấu, Quang Anh đang lau mồ hôi thì nghe tiếng gọi từ phía sau:
Cậu quay đầu. Là Duy, tay cầm một chai nước mát và một gói khăn ướt. Quang Anh thở ra nhẹ, định từ chối, nhưng Duy đã dúi vào tay cậu:
Đức Duy
Tớ biết cậu sẽ không lấy nếu tớ hỏi, nên thôi… cậu cứ cầm đi.
Duy đứng yên, tim đập rộn ràng. Là lần đầu tiên cậu nghe Quang Anh nói “cảm ơn”. Chỉ là hai chữ, nhưng với Duy, như thể ai đó vừa bật sáng một tia hy vọng rất nhỏ trong lòng cậu.
Tối đó, Duy mở điện thoại, viết vào nhật ký:
“Có lẽ cậu ấy vẫn nghĩ tớ chỉ là một thằng nhóc phiền phức. Nhưng không sao. Tớ sẽ không bỏ cuộc. Vì thích một người, đâu phải chỉ vì được đáp lại.”
Màu hoàng hôn hôm nay vẫn như hôm đầu tiên Duy nhìn thấy Quang Anh trên sân. Cũng gió nhẹ, cũng ánh sáng đó. Chỉ có điều, lần này… trong tim Duy đã có một lời hứa:
“Tớ sẽ khiến cậu rung động, dù chậm – nhưng chắc chắn.”
RhyCap bay toi day
Hii , huynwnhue đây xin lũi vì drop fic DuongKieu vì có số chuyện k như muốn nênn là drop vài tuần nhaaa
RhyCap bay toi day
nên bù lỗi nên mìh viet fic RhyCap đây , lần t2 viết RhyCap fic đầu tiên mìh k ưng lắm nên xoá viét lại đây😭😭
2# : Tin Nhắn Không Người Hồi Âm
Chiều thứ Hai, sau giờ tan học, sân trường lác đác vài học sinh chưa về. Đức Duy ngồi dưới gốc cây phượng già gần sân bóng, ánh mắt dõi theo một bóng áo trắng đang tự tập ném rổ một mình.
Quang Anh.
Cậu ấy vẫn luôn vậy – độc lập, ít nói, luôn cách biệt với phần còn lại của thế giới.
Duy ôm cặp, chần chừ một lúc. Cậu đã soạn sẵn một tin nhắn từ trưa, đến giờ vẫn chưa đủ can đảm để gửi.
Đức Duy
💬 : “Cậu có muốn đi ăn bánh tráng trộn với tớ không? Cô ngoài cổng trường bán ngon lắm.”
Ngón tay Duy lướt qua nút “Gửi”, nhưng rồi… lại bấm “Thoát”.
Tối đến, Duy nằm dài trên bàn học. Ánh đèn vàng hắt xuống cuốn vở Toán dang dở, nhưng cậu chẳng còn tâm trí làm bài. Cuối cùng, Duy mở Zalo, bấm vào khung chat với cái tên “Quang Anh – 12A1”.
Bọn họ chỉ là bạn chung lớp chọn học sinh giỏi trường. Cũng chỉ nói chuyện mấy lần qua nhóm chung. Nhưng thế là đủ để Duy có lý do giữ số điện thoại cậu ấy.
Duy hít một hơi thật sâu rồi gõ:
Đức Duy
💬 : “Tớ biết cậu không thích bị làm phiền, nhưng nếu một ngày cậu cảm thấy mệt mỏi… tớ sẵn sàng im lặng ngồi bên cạnh.”
Tin nhắn hiển thị: Đã gửi.
Duy nhìn chằm chằm vào màn hình.
Không có hồi âm.
Chấm tròn xanh bên cạnh tên Quang Anh biến mất sau vài phút. Cậu ấy đã xem. Và im lặng.
Duy thở ra, tự cười với chính mình. “Biết mà. Nhưng vẫn gửi.”
Hôm sau, lớp có tiết học thể dục chung giữa hai khối 11 và 12. Khi thầy giáo chia nhóm chạy relay, Duy bất ngờ được xếp chung tổ với Quang Anh.
Cậu hơi luống cuống khi đứng gần. Không dám nhìn thẳng vào mắt người kia.
Câu nói của Quang Anh vừa rồi làm Duy ngơ ngác.
Quang Anh
Cậu buộc giày sai rồi. Lát chạy nó tuột đấy.
Duy đỏ mặt. Đưa chân ra, để Quang Anh cúi người xuống chỉnh lại dây giày. Trong khoảnh khắc, hơi thở người ấy phả nhẹ qua mắt cá chân cậu – lạnh mà nóng đến lạ.
Sau tiết thể dục, Duy lại một lần nữa mở điện thoại. Tin nhắn cũ vẫn không có hồi âm. Nhưng lần này, có một điều khác:
Quang Anh đã thêm cậu vào danh bạ.
Không nói gì cả. Nhưng cái động tác nhỏ đó khiến tim Duy nảy lên một nhịp.
Tối hôm đó, điện thoại Duy bỗng sáng lên.
Quang Anh
💬 : “Cậu thích bánh tráng trộn ở cô cổng trường đúng không?”
Đức Duy
💬 : “Ừ… sao cậu biết?”
Quang Anh
💬 : “Tôi đi ngang. Thấy cậu đứng đó. Nhưng không mua.”
Đức Duy
💬 : “Tớ… đợi người ta đi cùng.”
Một phút sau, Quang Anh trả lời:
Quang Anh
💬 : “Chiều mai. 5 giờ. Cổng sau.”
Duy nhìn dòng tin nhắn, tim đập loạn xạ. Rồi cậu mỉm cười, nhẹ đến mức chỉ một mình biết.
Có lẽ… cậu ấy đang bắt đầu nghe được tiếng gió từ phía mình.
3# : Người Không Thuộc Về Mình
Chiều thứ Ba, 5 giờ đúng, Đức Duy đứng chờ ở cổng sau trường. Tay cậu đút vào túi áo khoác đồng phục, chân dậm nhẹ xuống nền gạch lát để xua đi hồi hộp.
Đức Duy
“Cậu ấy sẽ đến chứ?”
Chưa đầy hai phút sau, tiếng xe đạp lăn bánh khe khẽ vang lên phía sau lưng. Duy ngoái lại – là Quang Anh. Không mặc áo thể thao như mọi lần, chỉ đơn giản là áo sơ mi trắng và quần dài. Nhìn đơn giản vậy thôi, nhưng vẫn khiến tim Duy đập mạnh một nhịp.
Quang Anh
Tôi biết chỗ cô bán bánh tráng trộn ngon hơn.
Duy gật đầu. Cậu leo lên yên sau, tim như đánh trống. Đến chính bản thân cũng không ngờ được… cậu thực sự ngồi sau lưng người mình thích – giữa một buổi chiều tháng Mười lộng gió.
Quán bánh tráng trộn nằm khuất trong con hẻm nhỏ, chỉ là vài chiếc ghế nhựa thấp, vài lọ ớt, vài bịch rau răm. Nhưng với Duy, khoảnh khắc đó là lần đầu tiên cậu và Quang Anh ngồi cạnh nhau như hai người bạn.
Duy không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ đưa nước, cười nhẹ mỗi khi Quang Anh nhìn sang.
Không khí im lặng, nhưng không ngột ngạt.
Đến khi ra về, Quang Anh buông một câu khiến Duy sững người:
Quang Anh
Đừng nói với ai chuyện hôm nay.
Quang Anh
Tôi không thích bị chú ý.
Duy gật đầu. Nhưng tim cậu chùng xuống. Rõ ràng cậu biết Quang Anh là kiểu người khép kín. Nhưng một phần trong Duy vẫn… muốn được đứng bên cậu ấy giữa ban ngày, không phải lén lút.
Hai ngày sau, tin đồn lan khắp trường:
“Quang Anh với Minh Thư quay lại rồi đó!”
“Hôm qua thấy Thư đứng chờ Quang Anh trước lớp 12A1, còn đưa hộp cơm nữa.”
Minh Thư – hoa khôi lớp bên cạnh, học giỏi, hoạt bát, từng có khoảng thời gian thân thiết với Quang Anh hồi năm trước. Dù chưa ai xác nhận, nhưng ánh mắt mọi người đã mặc định: người đứng cạnh Quang Anh – là Minh Thư.
Duy đứng trong hành lang, lặng lẽ nhìn qua cửa lớp. Minh Thư đang cười nói gì đó với Quang Anh, tay vẫn cầm hộp sữa chua.
Đức Duy
Cậu ấy… không từ chối.
Đa Nhân Vật
Thảo : Đức Duy?
Một giọng quen thuộc vang lên. Là Thảo – bạn cùng lớp cậu.
Đa Nhân Vật
Thảo : Cậu… thật ra thích Quang Anh đúng không?
Đức Duy
Không, không có gì đâu.
Đa Nhân Vật
Thảo : Nhưng cậu hay nhìn cậu ấy lắm.
Ánh mắt Thảo không gay gắt, chỉ buồn.
Đa Nhân Vật
Thảo: Tớ không nghĩ cậu ấy thuộc về một người như cậu, Duy à…
Tối hôm đó, Duy mở khung chat với Quang Anh, gõ một dòng rồi lại xóa.
Đức Duy
💬 : “Cậu có thích Minh Thư không?”
(Xóa)
Đức Duy
💬 : “Tớ thấy cậu hay đi với cô ấy. Tớ… chỉ tò mò thôi.”
(Xóa)
Cuối cùng, cậu không gửi gì cả. Chỉ đặt điện thoại xuống, cuộn người vào chăn, mắt nhìn trân trân lên trần nhà.
Đức Duy
“Tớ đang làm gì vậy…?”
Yêu một người mà mình không có tư cách đòi hỏi.
Theo đuổi một người mà cả thế giới đều nghĩ sẽ thuộc về người khác.
Gió đêm thổi nhẹ qua khung cửa hé mở. Duy nhắm mắt lại. Trong lòng trống rỗng.
Đức Duy
“Nếu cậu thực sự chọn Minh Thư… tớ sẽ buông tay. Nhưng đừng im lặng với tớ như vậy…”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play