Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Vĩnh Huyết - Nước Mắt Màu Máu

Chương 1. Sau Ánh Đèn

Park Sunghoon - cái tên khuấy đảo cả nền âm nhạc thế giới. Anh là biểu tượng toàn cầu, là "gương mặt đại diện của thế kỷ", là người sở hữu nhan sắc khiến thời gian cũng phải chùn bước. Với làn da trắng đến lạ thường, đôi mắt sâu hun hút mang ánh đỏ rực khi soi dưới ánh đèn sân khấu, đôi môi đỏ như máu, mỗi bước chân anh xuất hiện đều khiến thế giới nín thở.
Ánh đèn flash lóe sáng chớp nhoáng giữa biển người đang gào thét trong đêm concert. Họ không ngừng gọi tên anh - Park Sunghoon. Một cái tên không còn là con người, mà đã trở thành huyền thoại sống. Đôi mắt sâu hun hút có ánh đỏ phản chiếu dưới ánh đèn sân khấu, môi mím lại khẽ cong như thể biết rõ sức hấp dẫn chết người của mình. Và rồi, anh cười.
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Xin chào, lại là mình, Park Sunghoon.
Hai chiếc răng nanh tinh nghịch lóe lên dưới khóe môi.
Máu nóng của hàng nghìn con người như dồn hết về tim họ khi thấy nụ cười ấy. Nhưng họ không biết… thứ chảy trong huyết quản của Park Sunghoon không còn là máu người nữa.
Anh không già đi. Không ốm đau. Mỗi lần xuất hiện đều như được điêu khắc từ thần thoại. Người ta đồn thổi về loại serum đắt đỏ, chế độ ăn uống khắc nghiệt, hay gen di truyền hoàn hảo. Nhưng không ai biết, bí mật thực sự được chôn sâu hơn cả ánh đèn sân khấu và vạn lần nguy hiểm hơn.
Tiếng reo hò vang dội, như thể cả thế giới đang gọi tên anh.
Park Sunghoon bước lên phía trước sân khấu, ánh đèn vàng rọi thẳng xuống mái tóc đen ánh đỏ, làn da trắng đến vô thực của anh phản chiếu thứ ánh sáng khiến người ta hoa mắt. Hàng triệu con mắt nhìn anh như thần thánh, không ai biết đằng sau dáng vẻ ấy là một bản thể không thuộc về loài người.
Anh cúi chào khán giả, đôi môi mím lại đầy quyến rũ, ánh mắt sâu hun hút, ngân ngấn ánh đỏ dưới lớp kính áp tròng trong suốt.
Một đêm diễn thành công rực rỡ.
Nhưng rồi, khi anh quay người bước vào hậu trường, Kim Woo Sik, quản lý của anh lập tức lao tới.
Kim Woo Sik
Kim Woo Sik
Cổ anh... bắt đầu rồi.
Woo Sik nói nhỏ, đôi mắt lướt nhanh xuống dưới phần cổ áo sơ mi của Sunghoon.
Từng vệt đỏ nhạt hiện rõ như những vết bỏng nông, lan dọc theo xương quai xanh, da bắt đầu bong ra từng mảng mỏng như giấy. Biểu hiện rõ ràng của một ma cà rồng đang cạn kiệt máu, đặc biệt là với ma cà rồng cấp trung như anh, người đã sống hơn hai thế kỷ giữa thế giới loài người.
Đúng, Park Sunghoon anh là ma cà rồng.
Kim Woo Sik
Kim Woo Sik
Phòng nghỉ số 7, nhanh.
Woo Sik thì thầm, liếc nhanh về phía nhân viên hậu trường đang đi ngang. Anh nhanh chóng đẩy Sunghoon vào một căn phòng không người.
Cánh cửa vừa đóng lại, Woo Sik móc từ trong balo ra một túi máu niêm phong, ném cho Sunghoon.
Kim Woo Sik
Kim Woo Sik
Loại O Rh-, hiếm lắm đấy. Hôm nay phải diễn gấp ba lần tuần trước, em đã đoán được sẽ đến mức này.
Không nói lời nào, Sunghoon xé toạc túi máu, ngửa đầu tu ừng ực. Thứ chất lỏng đỏ sẫm tràn qua đôi môi đầy đặn, chảy xuống cằm anh một cách hỗn loạn và hoang dại. Cả khuôn mặt anh nhuộm máu, trông vừa kinh dị, vừa... cuốn hút đến mê hoặc.
Woo Sik đứng nhìn, thở dài.
Kim Woo Sik
Kim Woo Sik
Anh nên tiết chế đi. Biểu hiện thế này lộ ra một chút là lên báo luôn đấy. Fan còn tưởng anh đi tiêm filler bị dị ứng cổ nữa kìa.
Sunghoon liếm nhẹ vệt máu còn đọng ở khoé môi, ngón cái lau đi hàng máu vừa chảy xuống cằm mình. đôi mắt đỏ rực liếc sang, nở một nụ cười nhạt.
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Cậu nói như thể tôi có lựa chọn khác vậy.
Kim Woo Sik
Kim Woo Sik
Lượng máu trong nhà anh sắp hết rồi...
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Đưa thêm một người nữa tới đi. Đêm nay không đủ thì tôi lấy máu cậu tích trữ.
Sunghoon nhận lấy khăn từ tay Woo Sik, lau máu trên môi và cổ mình đi.
Ánh mắt anh vẫn vậy, không chút dao động khi nói ra câu đó.
Woo Sik lắc đầu, tay chống nạnh, mắt nhìn túi máu đã trống rỗng trên bàn.
Kim Woo Sik
Kim Woo Sik
Cái kiểu sống này... không kéo dài được đâu anh à. Cứ hai ngày lại phải tìm một đứa, anh không thấy vô lý à?
Sunghoon nhếch môi, không nhìn cậu ta, chỉ chậm rãi lau đi vệt máu dính ở ngón tay bằng chiếc khăn lụa trắng tinh.
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Vô lý là loài người thần thánh hóa một kẻ hút máu như tôi. Không phải cách tôi sống, mà là cách họ tồn tại mới sai.
Kim Woo Sik
Kim Woo Sik
Anh bắt đầu ngạo mạn rồi đấy.
Woo Sik thở dài, nhưng cũng không nói thêm. Cậu rút điện thoại từ túi áo khoác, mở ảnh chụp và chìa ra trước mặt Sunghoon.
Kim Woo Sik
Kim Woo Sik
Con mồi hôm nay. Là đứa fan cuồng đứng canh cổng nhà anh mấy hôm trước. Tự nhận là vợ chưa cưới của Park Sunghoon.
Sunghoon liếc ảnh, ánh mắt gần như vô cảm. Một cô gái trông tầm mười tám, mười chín tuổi, mắt đượm sầu, môi nứt nẻ như người đã thức trắng nhiều đêm. Trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền có mặt hình trái tim, bên trong lồng ảnh anh.
Kim Woo Sik
Kim Woo Sik
Mới bị đuổi khỏi nhà. Gia đình gặp rắc rối tài chính. Mất phương hướng, không ai tìm.
Woo Sik nói tiếp, giọng đều đều như đang đọc hồ sơ bệnh án.
Sunghoon không đáp. Anh hất mái tóc ra sau, để lộ vùng cổ lúc nãy còn đỏ rát, giờ đã trắng mịn trở lại, như thể chưa từng có vết thương nào ở đó.
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Được. Dẫn cô ta đến nhà như mọi khi.
Anh nói ngắn gọn. Tay ném lại chiếc khăn lụa giờ đã loang máu vào chiếc sọt nhỏ bên góc phòng. Tự động máu trên đó bay biến mất, chiếc khăn đến một vệt đỏ cũng chẳng còn.
Woo Sik chau mày.
Kim Woo Sik
Kim Woo Sik
Anh không định hỏi tên à?
Sunghoon liếc anh, ánh nhìn lười biếng.
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Tôi không bao giờ hỏi tên người sắp chết.
Không khí lạnh dần đi. Woo Sik thở ra, nụ cười trên môi cậu méo mó như người đã quá quen với thứ đạo lý lệch lạc này.
Kim Woo Sik
Kim Woo Sik
Chỉ là... đôi khi em thấy anh nên nhớ ít nhất một cái tên. Dù chỉ một.
Sunghoon không trả lời. Anh quay người, bước thẳng ra khỏi phòng nghỉ, bóng lưng cao lớn khuất dần sau hành lang hẹp. Trước khi rẽ vào phòng thay đồ, anh dừng lại một chút, không quay đầu.
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Woo Sik.
Kim Woo Sik
Kim Woo Sik
Gì?
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Cảm ơn vì vẫn còn ở lại.
Một câu nói không ai ngờ sẽ nghe được từ miệng một con quái vật sống hơn hai thế kỷ.
Woo Sik bật cười nhỏ, lắc đầu, thì thầm một mình.
Kim Woo Sik
Kim Woo Sik
Anh mà còn nói mấy câu cảm động thế này nữa, chắc en đi cắm nến thờ anh luôn...
----
Không một ai biết anh có một mặt tối như vậy.
Cũng chẳng ai biết anh có bao nhiêu danh phận dưới hình hài này. Nhưng có lẽ cái tên Park Sunghoon là định mệnh của anh.
Chỉ có một điều anh không thể kiểm soát, là sự khát máu và nỗi cô độc của một kẻ bất tử trong hình hài hoàn mỹ.
Và như mọi kẻ cùng loài, anh cần máu. Mỗi đêm, một người. Chỉ một. Đủ để anh sống sót giữa thế giới loài người, nơi ánh sáng chực chờ thiêu rụi sự tồn tại của anh nếu thiếu máu. Những 'con mồi' của anh được lựa chọn kỹ càng. Thường là những fan cuồng, sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống chỉ để được đứng gần anh một lần.
Điều kỳ lạ là không ai phát hiện ra. Không ai truy tìm. Không ai báo cảnh sát. Bởi những người biến mất... đều đã từng rời xa gia đình, bỏ học, bỏ việc, để chạy theo anh. Họ như tự nguyện biến mất khỏi thế giới này, và anh chỉ... giúp họ đi nốt chặng đường cuối cùng.
------------

Chương 2. Khát Máu

Căn penthouse của Park Sunghoon nằm ở tầng cao nhất, nơi ánh đèn thành phố hắt vào chỉ đủ soi bóng dáng mờ ảo của một kẻ không thuộc về thế giới loài người.
Cạch-
Cửa vừa mở ra, một thân ảnh nhỏ lao tới, ôm chầm lấy anh bằng tất cả sự khát khao.
? ? ?
? ? ?
Sunghoon oppa!! Em… em đợi anh mãi…!
Cô gái run lên vì xúc động, giọng lạc đi trong hơi thở dồn dập. Cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc dài xoã tung, đôi mắt ngấn nước nhưng long lanh như chứa cả vũ trụ. Mùi nước hoa ngọt dịu phảng phất quanh cô một thứ mùi khiến khứu giác nhạy bén của Sunghoon có chút khó chịu, như một tín hiệu cảnh báo vang vọng trong tâm trí anh.
Anh khựng lại, đôi mắt hơi mở to, sau đó dịu đi như một cái chớp mắt đầy thương hại, một tia nhìn thoáng qua trước khi bức màn số phận khép lại.
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Em... đã vào bằng cách nào?
Anh hỏi, giọng nhẹ như làn hơi thở cuối ngày, không chút cảm xúc.
? ? ?
? ? ?
Anh Woo Sik mở cửa cho em mà.
Cô gái mỉm cười ngây ngô, hoàn toàn không nhận ra hiểm nguy đang rình rập.
? ? ?
? ? ?
Anh ấy nói oppa mệt rồi nên cho em vào chờ… Em… em thật sự rất hạnh phúc, Sunghoon oppa… Em yêu anh. Em yêu anh nhiều lắm…
Sunghoon không nói gì. Ánh mắt anh rơi vào cổ cô gái vẫn còn nguyên vết bầm nhỏ do lần trước cô trượt ngã, và mạch đập đang đập gấp dưới làn da mỏng manh đó, từng nhịp một như mời gọi, như thúc giục một bản năng đã ngủ say.
Anh khẽ gật đầu, một động tác nhỏ không ai đoán được ý nghĩa thực sự của nó.
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Anh biết.
Sunghoon thì thầm, tay đặt lên eo cô, siết nhẹ, một cái siết đầy ẩn ý mà cô không hề hay biết.
? ? ?
? ? ?
Em đã theo dõi anh từ năm 17 tuổi… chưa bao giờ bỏ một buổi diễn nào… Em đã từng ước chỉ cần được một lần ôm anh thôi… Vậy mà…
Cô gái ngước nhìn anh, đôi mắt rạng rỡ niềm hạnh phúc thuần khiết, không một chút nghi ngờ.
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Giờ em được rồi.
Anh cắt ngang, giọng anh bỗng trở nên trầm đục, ẩn chứa sự lạnh lẽo.
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Cảm ơn em… vì đã đến.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng vùi mặt vào hõm cổ cô gái. Hơi thở phả ra mát lạnh khiến cô rùng mình, một cảm giác lạ lẫm nhưng cô chỉ nghĩ đó là do sự gần gũi.
? ? ?
? ? ?
Sunghoon oppa…?
Cô thì thầm, một chút tò mò xen lẫn ngập ngừng.
Phập.
Tiếng cắm răng vào da vang lên sắc lạnh như dao găm xuyên qua lớp lụa mềm, phá tan sự yên tĩnh của đêm. Cô gái hét lên một tiếng ngắn ngủi, một tiếng kêu tuyệt vọng trước khi cả miệng bị bịt chặt bởi bàn tay rắn chắc của Sunghoon.
? ? ?
? ? ?
Ư… ưm—!!
Cô vùng vẫy, đôi mắt mở to vì kinh hoàng, không tin vào những gì đang xảy ra. Sự đau đớn dữ dội nơi cổ khiến cô choáng váng.
? ? ?
? ? ?
Oppa… không thể nào… buông em ra… làm ơn…!
Cơ thể cô bắt đầu vùng vẫy dữ dội, nhưng bị giữ chặt trong vòng tay rắn chắc như thép của anh. Cô chỉ thấy mắt mình nhòa đi, mọi âm thanh như bị hút vào một khoảng không chết chóc. Trái tim đập loạn vì kinh hãi, vì đau đớn… vì bị phản bội bởi người mà cô yêu thương nhất. Mùi máu tanh nồng tràn ngập khoang miệng Sunghoon, ngọt ngào và mời gọi.
Sunghoon siết chặt hơn, đôi mắt giờ đã ánh lên tia đỏ rực, răng nanh dài bất thường chính là “thương hiệu” khiến anh nổi tiếng mỗi lần cười trên sân khấu, giờ lại là công cụ đoạt mạng.
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Im lặng.
Anh gầm gừ, giọng nói không còn chút nào là của Park Sunghoon mà cô biết, nó trở nên khàn đặc và nguyên thủy.
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Sẽ không ai nghe thấy em đâu.
Máu chảy. Từng ngụm, từng ngụm, tuôn trào không ngừng. Anh không nói gì, không một lời xin lỗi, không một chút thương xót. Chỉ có hơi thở ngày càng sâu, từng động tác càng lúc càng chậm lại, đầy thỏa mãn khi sinh lực của cô gái dần cạn kiệt, chuyển hóa thành nguồn sống cho anh. Ánh mắt cô dần mất đi sự sống, chỉ còn lại sự trống rỗng và nỗi sợ hãi tột cùng.
Cho đến khi… thân thể trong tay anh mềm nhũn như một chiếc áo rỗng, hoàn toàn không còn sức sống.
Anh chậm rãi rút răng nanh ra khỏi cổ cô, kéo theo một tiếng “tách” nhỏ của máu thịt. Đôi môi anh vẫn còn vương chút máu, đỏ sẫm như rượu vang cũ, tạo nên một sự tương phản ghê rợn với khuôn mặt lạnh lùng.
Sunghoon buông tay, để mặc cô gái trượt xuống ghế, không chút vương vấn. Cô ngã vật ra đó, bất động, một vệt máu loang lổ trên chiếc váy trắng tinh khiết. Ánh mắt anh trống rỗng, không một chút dao động hay hối hận.
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Cũng chẳng khác gì những người trước.
Anh thì thầm, giọng nói đều đều như một lời nhận xét không chút cảm xúc, như thể việc này đã trở thành thói quen, một quy trình lặp đi lặp lại.
Phía sau, Woo Sik bước vào, không chút cảm xúc, trên tay là một tấm vải đen lớn. Anh ta điềm nhiên phủ lên thi thể, che đi cảnh tượng kinh hoàng.
Kim Woo Sik
Kim Woo Sik
Xong rồi à? Em sẽ xử lý. Đến giờ anh nghỉ ngơi rồi.
Woo Sik nói, giọng đều đều, như thể họ đang bàn về một công việc thường nhật.
Sunghoon không trả lời. Anh chỉ quay đi, bước về phía cửa sổ, nơi ánh đèn Seoul hắt lên mái tóc anh như một vầng sáng lạnh lẽo. Bóng anh đổ dài trên sàn nhà cẩm thạch, cô độc và xa lạ.
Trong anh lúc này, là một cơn đói vừa được thỏa mãn, nhưng cũng là khoảng trống lớn dần mà chính anh không thể gọi tên. Nó không phải là cảm giác hối hận hay tội lỗi, mà là một sự trống rỗng vô hạn, một sự vô cảm đã ăn sâu vào cốt lõi của anh, khiến anh mãi mãi không thuộc về thế giới loài người. Anh đứng đó, nhìn ra thành phố lấp lánh ánh đèn, tự hỏi bao giờ thì cái cảm giác này mới thực sự biến mất.

Chương 3. Điện Thập Nhị Huyết

Tầng hầm của Điện Thập Nhị Huyết – nơi mà những kẻ bình thường không bao giờ đặt được chân tới. Trên chiếc bàn đá dài trải thảm nhung đen, hàng loạt ma cà rồng cấp cao đang ngồi thành vòng tròn, từng đôi mắt đỏ rực phát sáng trong bóng tối, phản chiếu sự quyền lực và bí ẩn của dòng tộc.
Trong số họ, một người bước vào, ánh mắt lãnh đạm, mái tóc dài đen nhánh được buộc hờ phía sau, tạo nên vẻ ngoài vừa bí ẩn vừa thanh thoát. Đó là Shin Soo Hyun.
Cô chỉ mới hai mươi tuổi. Nhưng không ai trong số các vampire ở đây dám xem thường cô, bởi máu trong người cô… không giống bất kỳ ai. Đó là một dòng máu nghịch lý, một sự tồn tại thách thức mọi định luật của thế giới ma cà rồng.
Lucien
Lucien
Ngươi lại đến trễ.
Một giọng nói trầm trầm vang lên, phá vỡ sự im lặng. Đó là bá tước Lucien, kẻ đứng đầu Huyết Điện Đông Âu, giọng nói của ông mang theo quyền uy và sự khó chịu.
Soo Hyun không thèm cúi đầu, một thái độ thách thức rõ rệt. Cô chỉ ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh lẽo như thể nó sinh ra là để cô ngồi, như một nữ hoàng chiếm lấy ngai vàng của mình.
Shin Soo Hyun
Shin Soo Hyun
Tôi không cần đi săn. Không đói, không khát. Đến sớm để làm gì?
Giọng cô lạnh nhạt, sắc như lưỡi dao cạo, cắt ngang không khí tĩnh mịch.
Một cơn im lặng bao trùm cả không gian. Cô là đứa trẻ sinh ra từ mẹ người thường, nhưng trong một khoảnh khắc kỳ dị, đã hút cạn máu cha ruột của mình chỉ bằng bản năng sơ sinh. Khoảnh khắc ấy, không chỉ là sự khởi đầu của một cuộc đời khác, mà còn là một dấu ấn kinh hoàng. Đám vampire cấp cao khi đó đang săn ở Seoul, chứng kiến tất cả. Và họ mang cô về như một báu vật... hay đúng hơn, một vũ khí sinh học sống, một thứ có thể thay đổi cục diện thế giới ma cà rồng.
? ? ?
? ? ?
Huyết thống của ngươi… là nghịch lý của giới chúng ta.
Một kẻ khác lên tiếng, giọng già nua như tiếng đá mài vào kim loại, chất chứa sự tò mò và cả nỗi sợ hãi.
? ? ?
? ? ?
Không cần máu vẫn sống được. Vậy ngươi là thứ gì?
Soo Hyun quay mặt sang bên, mắt liếc nhẹ, đầy vẻ khinh thường.
Shin Soo Hyun
Shin Soo Hyun
Vậy các người là gì? Sống hai trăm năm mà vẫn phải đi hút máu rác rưởi ngoài đường? Nghe thật tội nghiệp.
Một số ma cà rồng gầm gừ trong cổ họng, ánh mắt hiện rõ sự khiêu khích, những hàm răng nanh sáng loáng như muốn xé toạc cô. Nhưng chẳng ai dám xông vào. Vì cô, dù chỉ mới 20, đã từng khiến một ma cà rồng cấp trung nổ tung chỉ bằng một cái chạm tay. Sức mạnh của cô là một lời cảnh báo không lời.
Lucien
Lucien
Đủ rồi.
Lucien giơ tay, ra hiệu cho tất cả im lặng.
Lucien
Lucien
Chúng ta không mời cô tới đây để tranh luận.
Shin Soo Hyun
Shin Soo Hyun
Vậy thì nói nhanh. Tôi còn có lớp buổi chiều.
Soo Hyun khoanh tay, không hề che giếm sự thiếu kiên nhẫn.
Shin Soo Hyun
Shin Soo Hyun
Chắc các người muốn nói về đợt ‘săn hiến tế’ tối nay.
Lucien gật đầu, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc trước sự nhạy bén của cô.
Lucien
Lucien
Đúng. Hôm nay sẽ có một nhân vật đặc biệt tham gia. Ma cà rồng cấp trung... hơn 200 tuổi. Idol đang nổi tại Hàn Quốc, Park Sunghoon.
Soo Hyun khẽ nhíu mày. Không phải vì cái tên, mà vì âm thanh bên trong cô bắt đầu dao động nhẹ, một cảm giác kỳ lạ chạy dọc cơ thể. Một mùi hương. Lạ, nhưng... quen. Nó không phải mùi máu, mà là một thứ gì đó sâu thẳm hơn, liên kết trực tiếp với tiềm thức của cô.
Lucien dường như cảm nhận được biểu cảm thoáng qua ấy, ánh mắt sắc bén của ông ta dò xét cô.
Lucien
Lucien
Có vẻ máu của hắn... khiến ngươi phản ứng?
Shin Soo Hyun
Shin Soo Hyun
Không.
Soo Hyun đứng dậy, phủ nhận thẳng thừng nhưng giọng nói lại mang một sự chắc chắn đến đáng sợ.
Shin Soo Hyun
Shin Soo Hyun
Là khí của hắn... giống kẻ đã từng can thiệp vào ký ức của tôi.
Cả phòng họp trở nên lạnh đi rõ rệt. Một sự thật kinh hoàng vừa được hé lộ.
? ? ?
? ? ?
Ý cô là... có một vampire đã thao túng ký ức của cô?
Một ma cà rồng tóc bạc hỏi, mắt sáng lên vì kinh ngạc và lo sợ.
Việc thao túng ký ức, đặc biệt là của một cá thể mạnh như Soo Hyun, là một điều cấm kỵ và cực kỳ nguy hiểm.
Shin Soo Hyun
Shin Soo Hyun
Tôi không chắc. Nhưng nếu Park Sunghoon đến, tôi sẽ biết.
Cô quay người, giọng nhẹ hơn gió, nhưng lại mang theo một sức nặng không thể chối cãi.
Shin Soo Hyun
Shin Soo Hyun
Tôi sẽ đi săn hôm nay. Nhưng chỉ để gặp hắn.
Và rồi, Shin Soo Hyun rời khỏi căn phòng, để lại bao cá thể chìm trong suy nghĩ rối ren, lo sợ.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play