[Phan Trọng Dương] Yêu Lại Từ Đầu
Ngày Em Trở Về
Sân bay hôm nay đông bất thường. Tiếng loa thông báo chuyến bay hòa lẫn tiếng người gọi nhau, nhưng giữa bao âm thanh đó, một cái tên lên vẫn khiến tim ai đó lặng đi một nhịp
Co quay đầu lại- chiếc vali màu đen lăn theo sau, mái tóc đen dài buông nhẹ trên vai, vẫn là ánh mắt ấy…ánh mắt từng khiến ai kia say mê không lối thoát
Anh đứng đó, trong một bộ vest lịch lãm, nhưng ánh mắt đầy bỡ ngàng. Bảo Trân-người con gái anh từng yêu, từng làm mọi thứ để giữ lại. Nay lại xuất hiện sau 3 năm rời khỏi anh không lời từ biệt
Trọng Dương
Không ngờ, em về mà không nói gì
Anh lên tiếng giọng trầm ấm nhưng chứa chút run nhẹ
Trọng Dương
// thầm nghĩ // 3 năm rồi Trân à
y/n
Em cũng không ngờ anh còn nhớ em // mỉm cười //
Trân mỉm cười nhưng trong lòng là một biển ký ức lặng sóng
Họ từng là một cặp đôi đẹp. Bảo Trân- là một cô sinh viên tài năng, dịu dàng, là niềm tự hào của khoa thiết kế
Trọng Dương- CEO trẻ tuổi, bản lĩnh, điều hành cty truyền thông nổi tiếng với hàng trăm nhân viên
Tình yêu của họ từng là điều khiến bao người ngưỡng mộ
Cho đến khi Kiều Oanh-cô “trợ lý mới” xinh đẹp xuất hiện và len lỏi vào từng khoảng trống của Trân và Dương
Những hình ảnh K.Oanh cố tình chụp chung, những tin nhắn thân mật, cả những lần Dương lỡ hẹn – khiến Trân dần hoài nghi. Dù chưa một lần anh phản bội, nhưng sự im lặng và mệt mỏi của anh khiến cô thấy mình không còn chỗ trong thế giới bận rộn ấy nữa.
y/n
Nếu anh không còn yêu em nữa
y/n
Thì anh cứ nói thẳng, đừng để em phải đoán
Trọng Dương
Anh chưa bao giờ ngừng yêu em hết Trân à
y/n
Nhưng em mệt rồi Dương à
y/n
Mệt với việc phải giành lại người mình yêu mỗi ngày //rưng rưng//
Không phải vì hết yêu, mà là vì yêu quá nhiều, yêu đến mức không còn để mạnh mẽ để tiếp tục
y/n
Anh đến đón em à // cô hỏi //
Trân hỏi nhưng ánh mắt của cô luôn tránh né anh
Trọng Dương
Không…anh đến vì buổi hợp
Trọng Dương
Tình cờ thấy tên em trong danh sách chuyến bay
Cả 2 đều im lặng. Không ai ai dám nhắc lại chuyện cũ. Nhưng những vết thương 3 năm chưa bao giờ lành hẳn, chỉ là phủ lớp bụi của thời gian
Trong bầu không khí đang căng thẳng anh mở lời hỏi Trân cho bớt sự căng thẳng đó
Trọng Dương
Em về Việt Nam lần này là để làm việc à
y/n
Ừ, em được nhận vào cty mới
y/n
Cũng là đối tác bên anh
Trọng Dương
Là truyền thông PD
y/n
Đúng,em sẽ làm việc với bên anh trong dự án lớn đầu quý này
Số phận lại một lần nữa đẩy họ về cùng một hướng. Nhưng liệu lần này họ có thể yêu lại từ đầu, hay chỉ đơn giản là đi qua nhau lần nữa?
t/g
Cho xin ý kiến về truyện này đi mấy mợ
Gặp Lại Trong Vai Trò Đối Tác
Trong căn phòng hợp tầng 21 của tập đoàn truyền thông DGruop được thiết kế sang trọng, hiện đại. Trên bàn là hàng loạt hồ sơ dày cộp, biểu đồ ngân sách và kế hoạch chiến dịch quảng bá sản phẩm mới. Dự án hợp tác giữa giữa DGruop và cty của Trân -PD Creative- được đánh giá là bước ngoặt của cả 2 bên
Dương bước vào phòng hợp đúng giờ như mọi khi. Ánh mắt anh khẽ dừng lại khi thấy Bảo Trân đã ngồi đó, tay lậy nhẹ tài liệu, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng đôi mắt không thể giấu được chút bất an
y/n
Chào giám đốc Dương // giọng lịch sự và xa lánh //
Trọng Dương
Chào giám đốc dự án // môi khẽ cong lên+ ánh mắt nặng trĩu //
Không ai nhắc chuyện quá khứ. Không ai hỏi “em thế nào” hay “anh có khỏe không”. Vì khoảng cách giữa hai người giờ đây là bàn họp, là dự án, là trách nhiệm chuyên nghiệp – không còn là những buổi chiều tay đan tay dưới tán cây xà cừ đại học năm nào.
Khôi – bạn thân Trọng Dương, đồng thời là trưởng phòng chiến lược của DGroup – bước vào phòng chủ tịch, ngồi bệt lên sofa như mọi khi, giọng trêu chọc
Khôi (bn Dương)
Làm chung với người yêu cũ, có rung không vậy sếp // giọng trêu chọc //
Trọng Dương
Run gì, hết là hết // liếc khôi //
Khôi (bn Dương)
Xạo quài,tao thấy ánh mắt mày nhìn người ta còn tình lắm đấy
Dương không đáp. Anh chưa từng giỏi giấu cảm xúc khi đứng trước Bảo Trân. Nhất là khi cô xuất hiện với dáng vẻ trưởng thành, bình thản đến mức khiến anh thấy mình nhỏ bé như một kẻ có lỗi chưa từng chuộc được
Khôi (bn Dương)
Mày không định nói với Trân chuyện K.Oanh năm xưa à?
Trọng Dương
Nói rồi thì có thay đổi được gì đâu, người đau lòng nhất vẫn là cô ấy
Khôi thở dài. Là bạn thân, anh biết Dương chưa từng thôi yêu Bảo Trân – chỉ là… năm đó, mọi thứ đã đi sai quá nhanh.
Cùng lúc đó tại văn phòng chủ tịch
Như – trợ lý thân cận của Dương, cũng là bạn thân từ nhỏ – đặt cốc cà phê xuống bàn
Khả Như (trợ lý Dương)
Anh vẫn còn tình cảm với chị Trân à?
Khả Như (trợ lý Dương)
Vậy bây giờ anh tính sao?
Khả Như (trợ lý Dương)
Chị ấy không dễ chuyện đâu, nhất là vụ K.Oanh năm xưa
Dương im lặng. Câu chuyện cũ năm ấy không đơn giản chỉ là “hiểu lầm”. K.Oanh cô trợ lý từng cố tình chen vào mối quan hệ của anh và Trân, đã dùng mọi thủ đoạn khiến Trân tổn thương – và anh… đã không bảo vệ được người mình yêu nhất.
Khả Như (trợ lý Dương)
Anh không định thanh minh luon à? // Như hỏi //
Trọng Dương
Thanh minh giờ nó còn ý nghĩa gì không?
Trọng Dương
Cô ấy đẫ chọn rời đi, còn anh để cô ấy đi mà không níu lại
Kết thúc buổi làm việc hôm đó
Trân bước ra sảnh công ty thì trời bất ngờ đổ mưa lớn. Cô lùi vào hiên, đưa tay che đầu thì một chiếc ô màu đen nghiêng xuống che ngang vai cô
Không ai khác chính là Trọng Dương
Trọng Dương
Mưa Sài Gòn vẫn thất thường như cũ, chỉ có em là thay đổi
y/n
Không phải em thay đổi, mà là em đã học cách không tin vào những điều dễ lung lay
Anh nhìn cô. Trong mắt vẫn là cô gái anh từng yêu tha thiết – và chưa bao giờ ngừng yêu
Trọng Dương
Nếu em chịu nghe anh nói năm ấy, thì mọi chuyện đã khác
y/n
Nhưng anh im lặng và em đau
y/n
Có thể giờ em đã khác, nhưng nỗi đau thì vẫn vậy
Ký Ức Vẫn Còn Mùi Nắng
Mặt trời tháng 7 nhạt nhòa sau ô cửa kính. Sáng nay Hà Nội không nắng gắt, chỉ lặng lẽ rải những tia sáng mỏng nhẹ như ký ức mùa cũ
Bảo Trân đứng trước gương, chải nhẹ mái tóc. Đôi mắt vẫn còn chút thâm quầng vì một đêm trằn trọc. Không phải vì công việc, mà là vì… Trọng Dương
Cô tự nhủ, dù chính cô cũng không tin nổi điều đó
Tại văn phòng công ty, Bảo Vy – bạn thân bạn cùng phòng của Trân, xuất hiện với ly trà ấm và nụ cười dịu dàng.
Bảo Vy (bn btran)
Mày lại mất ngủ à // vy hỏi+đặt ly trà xuống //
Bảo Vy (bn btran)
Vì người đấy?
Vy không nói nữa, chỉ ngồi xuống bên cạnh. Cô luôn như thế – dịu dàng, tâm lý, không ép Trân phải mạnh mẽ, nhưng cũng chưa bao giờ rời khỏi khi Trân yếu lòng.
Cuộc họp với DGroup diễn ra tại văn phòng Trân. Dương đến, lần này đi cùng Khôi – người bạn thân chí cốt của anh.
Không khí ban đầu có chút căng. Cả Trân lẫn Dương đều giữ vững vẻ chuyên nghiệp. Nhưng mọi người trong phòng đều cảm nhận được một luồng không khí… lặng lẽ nhưng đầy dư vị cũ kỹ 2 người họ
Trọng Dương
Tôi nghĩ ý tưởng của cô Trân đây rất khả thi // lên tiếng, giọng trầm ấm //
y/n
Tôi cũng tin anh sẽ xử lý tốt phần còn lại // cô đáp mắt không rời khỏi tài liệu //
Khôi liếc nhìn cả 2, rồi nhếch môi
Khôi (bn Dương)
Không ai nói chuyện với người cũ một cách chuyên nghiệp như 2 mày đâu // nói đủ Dương nghe //
Dương khẽ cười - một nụ cười không giấu được sự hụt hẫng
Sau cuộc họp, Trân bước xuống sảnh thì gặp Dương đang che ô đứng đợi. Trời lại bắt đầu mưa lất phất như hôm trước.
Trọng Dương
Cô quên mang dù // đưa ô //
Trọng Dương
T-Trân em sống tốt chứ?
y/n
Tôi sống tốt. Tốt hơn cả lúc trước
Câu nói như 1 nhát cắt ngọt. Dương cười nhạt
Trọng Dương
Còn anh thì không // buột miệng //
Trọng Dương
Anh biết mình sai, nhưng lúc đó
Trọng Dương
Anh quá yếu đuối để nhận ra ai mới là người thật sự bên cạnh anh
y/n
Dương..đừng khơi lại nữa, em đã mệt
Cô quay đi, bước nhanh trong cơn mưa nhỏ. Phía sau, Dương đứng lặng, tay siết chặt cán ô. Mùi nắng năm nào – mùi tóc cô dưới ánh mặt trời, mùi buổi chiều họ từng nắm tay đi dạo – vẫn còn đó, quẩn quanh, nhưng không thể chạm lại.
Tối hôm đó, Trân nằm trên giường, ánh đèn ngủ hắt lên trần nhà. Bảo Vy ngồi cạnh đọc sách
y/n
Nếu một ngày Dương thật sự quay lại, mày nghĩ tao nên tha thứ không?
Bảo Vy (bn btran)
Mày hỏi lòng mày trước đi Trân
Bảo Vy (bn btran)
Người mà mày nghĩ đến khi mưa rơi.. có phải là người đó không
Mưa ngoài cửa chưa tạnh và trong lòng Trân, có những ký ức vẫn còn ươm nắng..
Download MangaToon APP on App Store and Google Play