[Sunsun] Người Dạy Chữ Cho Trái Tim Hoang Dại
Chương 1
Mưa bất chợt trút xuống thành phố như trút hết uất ức cả một ngày nắng gắt
Sunoo đứng dưới mái hiên trung tâm giáo dục cộng đồng - nơi cậu vừa dạy xong lớp bổ túc buổi chiều cho trẻ em nghèo.
Cơn gió lạnh len vào trong cổ áo, luồn qua lớp sơ mi mỏng khiến cậu rùng mình nhẹ
Sunoo
/ cắn nhẹ môi vì lạnh /
Cậu khẽ cúi nhìn xấp giáo án bị ướt ở góc rồi thở dài
Đôi mắt nâu mềm ấm áp ánh lên sự mệt mỏi
Gần đây, trước trung tâm có vài bóng người lạ đi qua đi lại
Họ xì xầm về bức thư nặc danh mấy hôm trước với nội dung: "Dẹp ổ dạy dỗ đám vô tích sự này đi"
Cũng phải thôi, một trung tâm giáo dục phi lợi nhuận chỉ toàn nhận các em nhỏ bị bỏ rơi, thậm chí là các em từng phạm tội thì sao có thể được công nhận trước ánh nhìn của người đời?
Nhưng Sunoo không nghĩ nhiều, cũng chỉ đứng chờ xe như mọi hôm
Đứng chờ một lúc thì cậu có cảm giác ớn lạnh kì lạ
Sunoo
Sao có cảm giác như đang bị theo dõi...
Cậu vừa lẩm bẩm thì chợt nghe tiếng bước chân vừa nặng vừa đầm
Một người đàn ông cao lớn bước ra từ trong góc khuất tối của một con hẻm nhỏ
Gã ta mặc một chiếc sơ mi đen với mái tóc vuốt gọn, trên tay cầm một chiếc ô. Tiến thẳng đến bậc thềm nơi mà Sunoo đang đứng
Sunghoon
Thầy nên vào trong
Sunghoon
Gió lạnh sẽ dễ làm người bị cảm
Trong ánh mắt sâu thẳm của gã như đang chứa đựng điều gì...chưa thể gọi tên...
Sunghoon
Một người qua đường
Sunghoon
Tiện thể ghé qua đây có chút việc
Sunoo
Trung tâm đóng cửa rồi
Sunoo
Nếu anh cần gì. Có thể hẹn lại thứ hai tuần sau
Sunghoon
Tôi không đến vì trung tâm
Sunghoon
Tôi đến để gặp thầy
Sunoo khựng người, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt
Dưới màn mưa mờ mịt, ánh mắt của gã đàn ông ấy rất sâu và tâm tối
Nhưng đó không phải là ánh mắt dữ tợn, mà đúng hơn là cũ kỹ, như thể đã nhìn cậu từ rất lâu
Sunoo
Gặp tôi? / ngạc nhiên /
Sunoo
Tôi với anh quen nhau sao?
Gió càng lúc thổi mạnh hơn, một vài tờ trong xấp giấy trên tay cậu bị thổi bay. Không khí trở nên nặng nề một cách kì lạ
Sunghoon
Nhưng tôi từng mắc nợ một người giống em
Mắt Sunoo giãn ra trong sự bối rối
Câu nói ấy...như một mũi kim xuyên qua lớp bụi của ký ức đã lâu không chạm tới
Gã đàn ông không nói gì thêm, chỉ đứng đó, ánh mắt khóa chặt lấy cậu như thể...chưa từng rời xa
Chương 2
"Gió không thổi nhưng sao tim cứ khẽ lay"
Sunoo ngồi trong lớp học thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, thẫn thờ...
Chậm rãi nhớ lại buổi chiều khó quên hôm đó
Nhưng cũng chẳng gợi lên được điều gì
Có điều, hôm nay sao có những chuyện khiến Sunoo còn bận tâm hơn nữa
Sunoo
Hôm nay là một ngày lặng lẽ đến lạ
Sunoo
Không một cơn gió...
Sunoo
Không có cả tiếng còi xe quen thuộc dưới sân trung tâm..
Sunoo
Lớp nay cũng bị vắng vài đứa
Sunoo
Có lẽ vì trời âm u nên bọn trẻ được giữ ở nhà
Sunoo
Tụi nhóc đến lớp cũng im lặng hơn mọi khi...
Sunoo
Không ồn ào, cũng không giỡn phá...
Sunoo
Chỉ có tiếng bút sột soạt và tiếng mình giảng đều đều...
Sunoo
Cũng lạ...nhưng không hẳn là khó chịu
Sunoo ngồi uống trà gừng trong phòng giáo viên đằng sau lớp học
Phòng không có cửa sổ, chỉ có một chiếc quạt trần cũ quay lừ đừ, phát ra tiếng "cọc cọc" đều đặn
Trong phòng còn có một góc bảng trắng lúc sáng còn bẩn...giờ sạch bóng
Sunoo
Rõ sáng mình chỉ lau bảng có một nửa bên trái thôi mà
Sunoo
Còn bên phải...lúc đó thấy hơi mệt nên định lát lau tiếp
Sunoo
Chẳng đứa nào đụng vào cái bảng cả
Chiều hôm đó, trời không mưa nhưng mây xám đã che khuất cả khung trời
Sunoo
Chiều nay không ai nhờ mình ở lại
Sunoo
Cũng chẳng có cuộc họp đột xuất nào
Sunoo
Vậy mà mình vẫn nấn ná ở thêm cả tiếng..
Cậu tự hỏi nhưng cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều
Cậu cẩn thận lật lại xấp bài kiểm tra, cầm bút mực đỏ đánh dấu từng lỗi sai
Rồi ánh mắt dừng lại ở một trang giấy hơi nhăn, không có tên
Vẫn là nét chữ học sinh...nhưng khác biệt ở chỗ dòng cuối có vẽ một cây dù nhỏ, bên cạnh là dòng chữ mực đen: "Sáng mai trời mưa, thầy nhớ mặc ấm"
Sunoo
/ khựng lại / cái gì đây?
Sunoo
Nó không phải là một phần trong đề
Sunoo
Cũng không phải bài làm
Sunoo
Chữ viết...không giống lũ nhóc
Sunoo
lại ngay hàng thẳng lối...
Một cơn gió nhẹ luồn qua khung cửa mở, Tấm rèm trắng mỏng lay động như ai đó khẽ chạm
Sunoo nhìn ra ngoài hành lang lớp
Sunoo
Có lẽ là do chấm bài mệt quá..
Cậu dọn vội giáo án thì vô tình đụng trúng một cây bút ở mép bàn rơi xuống
Khi cúi người nhặt lên, cây bút này có màu xàm bạc tinh tế...không giống với những cậu đã dùng
Sunoo
Không ai trong lớp dùng cây bút giống như này...
Sunoo
/ xoay nhẹ cây bút / cũng không có nhãn hiệu..
Sunoo
Nhưng lại cầm rất vừa tay mình...
Sunoo
Không biết của ai...
Cây bút vừa vặn với tay cậu một cách kì ạ, tạo cảm giác quen thuộc khó tả
Sunoo
Mọi chuyện xảy ra cứ kì lạ
Sunoo
Nhưng không hiểu sao...mình không thấy sợ / nghĩ thầm /
Đêm hôm đó, cậu mang cây bút về nhà. vừa ngằm nhìn rồi lại đặt xuống gối ngủ thiếp đi lúc nào không hay
Trong cơn mơ, cậu thấy mình đứng giữa cơn mưa nhưng lại được che chắn bởi một bóng đen cao lớn
Cậu nên sợ? Cậu nên chạy?
Thế nhưng lúc đó cậu lại nhìn vào bóng hình đó rất lâu...
"Nếu đây là một người nguy hiểm...Thì sao họ lại nhẹ nhàng đến vậy"
Chương 3
"Có những giấc mơ không đáng sợ, chỉ là...nó khiến mình bâng khuâng thật lâu"
Khi Sunoo tỉnh dậy, đầu cậu có hơi đau
Sunoo
Chắc mình mơ nhiều quá thôi
Cậu tự trấn an rồi nhìn lại cây bút vẫn đang nằm kế bên
Giấc mơ đêm qua mờ nhòe, chỉ nhớ bóng người đứng dưới hiên mưa
Không nói gì, cũng chẳng nhìn được mặt. Chỉ đứng đó, tĩnh như một nét vẽ chì trên giấy
Sunoo lặng lẽ ngồi dậy viết vài dòng nhật ký
Cậu dùng chính cây bút xám ấy, tay cứ lướt đi không cần nghĩ
Cảm giác như...đang đối thoại với ai đó vô hình
Sunoo
"Mơ thầy người đợi giữa đêm
Muốn hỏi điều gì...mà tim lại mềm" / nắn nót /
Ghi xong, Sunoo thở ra nhẹ nhàng rồi chuẩn bị đi dạy.
Trời hôm nay có vẻ lạnh hơn mọi hôm, làm cậu có chút rùng mình khi vừa bước ra khỏi cửa
Cậu khoác thêm một chiếc áo mỏng, tay vẫn cầm chặt cây bút xám bên mình
Khi đến trung tâm, một vài đứa trẻ vẫn đùa vui, không khí yên bình đến lạ
Riêng cậu thì ngồi ở bàn giáo viên, nhìn xuống cây bút trong tay mà ngẫm nghĩ
Sunoo
những điều nhẹ nhàng thì không ai để tâm
Sunoo
Nhưng giờ mình cảm thấy có ai đó đang lặng lẽ để tâm đến những điều rất nhỏ...
Một bé học sinh nhỏ chạy lại chỗ Sunoo khiến dòng suy nghĩ bị cắt ngang
Minji
Thầy ơi... / giọng nói nhỏ nhẹ /
Đôi bàn tay nhỏ khẽ chạm vào tay của Sunoo
Minji
Hôm qua thầy có về trễ không ạ?
Sunoo
Ờm...không trễ lắm đâu con
Sunoo
Mà có chuyện gì sao?
Minji
/ giọng nói rụt rè / Tại con thấy có người lạ đứng gần cổng trường...
Cậu bé vừa nói vừa có chút run vì sợ
Minji
Người đó đứng rất lâu...cứ nhìn về hướng lớp mình hoài
Sunoo
/ ngạc nhiên / vậy sao?
Minji
/ gật đầu / vâng...nhưng con không thấy rõ người đó..
Sunoo xoa đầu trấn an cậu bé
Sunoo
Vậy...con có nhớ gì thêm về họ không?
Minji
Còn cao lắm...cao hơn cả thấy luôn..
Sunoo
Đồ đen.../ lầm bầm /
Sunoo
Giống với người đàn ông hôm đó gặp..
Minji
Thầy vừa nói gì thế?
Sunoo
À không... / chợt tỉnh lại /
Sunoo nghĩ một lúc rồi nói tiếp
Sunoo
Mà con nè... / giọng từ tốn và ôn nhu /
Sunoo
Con không được nói chuyện với người lạ đâu đó
Sunoo
/ Khẽ cong môi / ngoan...
Sunoo
Có muốn ra chơi cùng các bạn không?
Cậu nhóc nhỏ khẽ gật đầu rồi hai thầy trò cùng nắm tay nhau ra sân vui đùa cùng bọn trẻ
Đêm xuống, cây bút được đặt gọn trên bàn. Những sự kiện xảy ra trong ngày cứ nối tiếp như một dòng suối chảy êm đềm
Từng cơn gió nhẹ lướt qua rèm, như một bàn tay khẽ chạm vào giấc ngủ
"Cả ngày chẳng có dấu hiệu gì...Vậy mà trái tim mình vẫn nghe thấy tiếng bước chân ai đó, rất gần"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play