Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[TF Gia Tộc F4] Ở Đây Không Có Gì Ngoài Tiếng Rên [Văn Nguyên] [Hằng Hàm] [Nhiếp Hãn] [Kiệt Thụy]

01 - Rừng Gai Và Tiếng Gió Đêm

Trang trại nằm cách trung tâm Trùng Khánh gần ba giờ xe buýt, bốn phía là rừng cây rậm rạp, bao quanh bởi hàng rào kẽm gai cao gần hai mét.
Nhìn từ trên cao, ngôi nhà chính như một vết chấm trắng duy nhất giữa màu xanh tối sẫm, hoang vắng và bất an như một vùng đất bị bỏ quên.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Thề với trời, cái chỗ quái gì đây vậy?
Dương Bác Văn vừa bước xuống xe, vừa vươn vai uể oải, ngáp một cái rõ to rồi quay sang Trương Quế Nguyên phía sau.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không khí như kiểu sắp có người chết.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Anh nói ít thôi được không?
Trương Quế Nguyên kéo cao cổ áo, tay ôm balô, ánh mắt né tránh không nhìn trực diện người yêu.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Nơi này yên tĩnh, em thấy cũng ổn…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Yên tĩnh cái đầu em. Nhìn rừng đi, đen như lòng bàn tay. Anh nghe nói vùng này có người từng mất tích rồi đấy.
Cậu lèm bèm nhưng vẫn khoác tay qua vai Trương Quế Nguyên như thói quen, rồi hôn nhẹ lên vành tai cậu khiến người kia giật nảy.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
!!
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Đừng làm vậy trước mặt người khác…
Trương Quế Nguyên gắt khẽ.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ở đây có ai đâu. Với lại… em dễ thương vậy, không rờ không được.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dương Bác Văn!
Phía trước, Tả Kỳ Hàm bước xuống xe cuối cùng, cầm điện thoại lia quanh quay story.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Gió thổi nhẹ, mái tóc nâu đen xõa nhẹ trước trán, đôi mắt lạnh lùng không biểu cảm nhưng luôn thu hút ánh nhìn của mọi người.
Trần Dịch Hằng đứng kế bên, liếc Tả Kỳ Hàm rồi hỏi:
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Quay xong chưa? Còn đứng đó là tối không kịp về nhà lớn đâu.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Gấp cái gì. Cậu sợ bóng tối à?
Kỳ Hàm liếc mắt cười nhẹ, giọng trêu chọc.
Trần Tuấn Minh – năm nhất, nhỏ tuổi nhất nhóm – cúi đầu, bước theo Dịch Hằng, không nói gì.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Đôi lúc, cậu len lén nhìn Dịch Hằng rồi quay đi, mặt đỏ bừng.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
///
Ở đằng sau, Nhiếp Vĩ Thần và Trần Tư Hãn kéo nhau lững thững đi cuối cùng.
Nhiếp Vĩ Thần đeo tai nghe một bên tai, một tay khoác áo khoác hờ, nhìn lơ đãng như đang nghĩ tới nơi xa nào đó.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Trần Tư Hãn cầm chai nước, đưa sang:
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Uống không?
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Không khát.
Nhiếp Vĩ Thần đáp gọn.
Cả hai không nói gì thêm.
Chỉ có tiếng bước chân lạo xạo trên con đường sỏi đá dẫn vào nhà chính.
.
Ngôi nhà lớn thật sự rất bự.
Một biệt thự kiểu cũ nằm lọt giữa đồng cỏ, sơn trắng, có ban công, có cầu thang gỗ hình xoắn, và một chiếc chuông đồng treo ngay cửa chính.
Vương Lỗ Kiệt xách hai va-li vào phòng khách, ánh mắt bất giác dừng lại khi thấy Trương Hàm Thụy đang gỡ ba-lô.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Anh ta do dự một chút rồi bước tới.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Anh… ở phòng mấy?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Hình như là phòng số 3.
Hàm Thụy ngẩng lên, giọng nhẹ nhàng.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
À…
Vương Lỗ Kiệt gật đầu, giọng nhỏ hơn:
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tôi cũng vậy.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Ờ. Vậy tốt.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
(Tốt?)
Lỗ Kiệt không biết là tốt hay không.
Ở cùng người mình thích, mà còn chưa kịp tỏ tình, cảm giác ngứa ngáy trong tim như con kiến bò qua ruột.
.
Buổi tối, nhóm họp ăn cơm, chia phòng, mỗi phòng ba người.
Như sắp đặt từ trước, người lạ bị xếp ở chung.
Không có ai được ở với người mình quen.
Phòng 1: Dương Bác Văn – Nhiếp Vĩ Thần – Trương Hàm Thụy
Phòng 2: Trương Quế Nguyên – Tả Kỳ Hàm – Trần Tuấn Minh
Phòng 3: Trần Dịch Hằng – Vương Lỗ Kiệt – Trần Tư Hãn
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cái gì? Tại sao tôi không được ở với Quế Nguyên?
Dương Bác Văn đứng bật dậy.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cậu là người gạ địt người yêu mình giữa rừng, không cho cậu ở chung là may lắm rồi.
Tả Kỳ Hàm liếc mắt trêu.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Địt ngựa… Tụi tôi có làm gì đâu nha…
Trương Quế Nguyên đỏ mặt, cúi gằm.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
///
.
Nửa đêm hôm đó.
Tiếng gió rít xuyên qua khe cửa sổ.
Gió rừng có mùi ngai ngái.
Lạnh lẽo.
Có tiếng chân ai đó lén mở cửa.
Ở khoảng sân sau, chỗ hàng rào chưa được tu sửa, Dương Bác Văn kéo tay Trương Quế Nguyên lôi vào rừng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Bác Văn, trời tối rồi…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh biết. Nhưng anh muốn em. Tối nay, anh chịu hết nổi rồi.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không được… Anh nói đi là đi vậy hả?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Chúng ta đâu có ai cấm, với lại… em có nghe gì không?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Gì?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Im lặng. Yên tĩnh tới mức nghe được tiếng tim đập em luôn.
Dưới bóng cây, Dương Bác Văn kéo khóa áo Trương Quế Nguyên, luồn tay vào trong lớp áo thun.
Môi chạm môi.
Cơ thể cọ sát.
Hơi thở dồn dập.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ư… Bác Văn… đừng cắn vào cổ… Ư…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh muốn đánh dấu em, để tụi kia khỏi thèm nhìn.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ư… nhẹ thôi… Ưm… đừng… Mạnh quá…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Em rên nữa là lũ thú hoang nó tới đấy.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ưm… ư… đừng nói nữa…
Tiếng rên khe khẽ xen trong tiếng gió.
Rừng không có đèn.
Chỉ có ánh trăng mờ hắt qua tán cây và âm thanh nhịp thở vỡ vụn giữa từng nhịp thúc mạnh mẽ.
Gió lạnh.
Cơ thể lại nóng.
.
Đêm đó, có tiếng ai đó rên từ rừng vọng lại.
Cũng đêm đó, Trần Dịch Hằng nửa tỉnh nửa mê, đứng dậy mở cửa ban công phòng ngủ.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Cậu ngẩng mặt nhìn về phía cánh rừng đen ngòm kia.
Ánh mắt mơ hồ.
Một bóng trắng thoáng lướt qua sau hàng rào.
Và chuông gió trên trần nhà khẽ rung lên, dù không một làn gió nào thổi qua.
——

02 - Đêm Không Khép Cửa

Sáng sớm hôm sau, sương vẫn còn đặc quánh bám trên từng nhánh cây ngoài hàng rào.
Gió buốt thổi qua các khe tường, khiến ngôi nhà lớn lắc lư những tiếng kẽo kẹt nhè nhẹ.
Trong phòng số 2, Trương Quế Nguyên trở mình, hai chân đau ê ẩm.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Lưng dán vào ga giường lạnh ngắt, cổ còn vương vết đỏ tối qua bị cắn.
Cậu cau mày, chậm rãi kéo chăn che kín người.
Không có Dương Bác Văn bên cạnh.
Cũng phải thôi — anh ta không được ngủ chung phòng với cậu.
Một lúc sau, cửa phòng bật mở.
Trần Tuấn Minh đi vào, tóc rối, mắt vẫn còn ngái ngủ.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Anh Quế Nguyên dậy rồi à…
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ừm.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Anh… tối qua ra ngoài à?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ơ… sao em hỏi vậy?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Lúc em tỉnh dậy thì thấy giường anh trống… với lại sáng sớm em nghe tiếng gì đó rất lạ ngoài rừng… giống… tiếng rên.
Trương Quế Nguyên đỏ mặt, ho khan:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Chắc là… gió hú…
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Nghe như người.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Giống giọng… anh.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
….Tuấn Minh.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Hả?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Em im đi.
.
Buổi trưa.
Cả nhóm chia nhau đi khảo sát khu trang trại: khu chuồng bò, khu trồng rau, hầm chứa thức ăn, kho nông cụ cũ kỹ và cả lối rừng dẫn ra suối – nơi duy nhất không có hàng rào bảo vệ.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Chỗ này mà ban đêm có người mò ra chắc dọa chết người mất.
Vương Lỗ Kiệt nhận xét, vừa đẩy một cánh cửa gỗ ọp ẹp để bước vào nhà kho.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Ừ. Mùi ẩm mốc kinh thật.
Trần Dịch Hằng nhíu mày.
Tả Kỳ Hàm bước vào sau, tay đút túi, dáng thong dong như thể đang đi catwalk:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cẩn thận chuột.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Cậu sợ chuột hả?
Dịch Hằng quay lại cười.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không. Sợ đàn ông mồm lớn như cậu.
Kỳ Hàm nhếch mép.
Dịch Hằng bật cười, đi sát lại, cúi xuống nói nhỏ:
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Đừng khiêu khích. Tôi dễ mất kiểm soát lắm.
Tả Kỳ Hàm không tránh, chỉ khẽ nghiêng mặt, nói lí nhí:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Thử đi.
.
Chiều muộn.
Phòng số 1.
Dương Bác Văn ném ba lô lên giường, rướn người ra cửa sổ nhìn về phía hàng rào.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu nhớ lại ánh mắt của Trương Quế Nguyên lúc sáng — thẹn thùng, bối rối, nhưng vẫn dịu dàng như mọi khi.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
~
Cậu nhếch mép, cúi người thọc tay vào túi áo lấy điện thoại, gửi tin nhắn:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
💬: Anh đang rảnh. Em có muốn… ra rừng không?
Tin nhắn “đã gửi”, “đã xem”, nhưng vài phút sau không thấy phản hồi.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Làm bộ rồi.
Bác Văn lầm bầm, đứng dậy.
Nhưng ngay lúc cậu vừa quay đi, đèn trong phòng vụt chớp một cái.
Rồi… tắt phụt.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cái đệch.
Chỉ còn lại ánh sáng nhợt nhạt từ cửa sổ, và tiếng… lọc cọc… lọc cọc… vọng từ trần nhà xuống.
Bác Văn ngẩng đầu.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Trên trần chỉ là mái ngói cũ, không có gác xép.
Âm thanh lại vang lên.
Lần này kèm theo tiếng… cười khẽ… rất nhỏ.
Như tiếng trẻ con.
Cậu lùi một bước, tay nắm chặt điện thoại.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Một thông báo vừa hiện lên.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
💬: Không. Tối nay em mệt rồi. Đừng đụng vào em.
Dương Bác Văn nhíu mày.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nhưng cậu biết rõ… thằng nhóc đó nói vậy là còn lâu mới thật sự từ chối.
.
Tối hôm đó.
Phòng số 3.
Trần Tư Hãn kéo áo ngủ, chậm rãi ngồi lên người Nhiếp Vĩ Thần.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Cả hai nhìn nhau trong im lặng.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Đèn ngủ màu vàng cam khiến bóng lưng Tư Hãn phản chiếu lên tường như một vệt mờ run rẩy.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Anh mệt không?
Tư Hãn hỏi, giọng nhỏ.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Không. Em muốn thì làm.
Vĩ Thần nói, giọng trầm đều.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Tư Hãn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên hõm cổ anh.
Môi cậu di chuyển xuống dần, tiếng thở ngày một gấp gáp.
Một tay giữ lấy eo anh, một tay chống lên thành giường, hông cử động nhẹ từng chút.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Ư… a… Vĩ Thần…
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Chậm thôi. Suỵt…
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Ư… thích quá…
Cơ thể va chạm nhịp nhàng.
Chiếc giường kẽo kẹt rất khẽ.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Ưm… ư… đừng ngừng lại… mạnh thêm…
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Im… cậu kia còn ngủ.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Em không quan tâm…
Tiếng rên thấm vào từng lớp gỗ cũ kỹ của căn phòng, rồi như lan ra cả hành lang.
.
Trong phòng số 2, Trương Quế Nguyên đang nằm xoay mặt vào tường, gối ôm bị siết chặt.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tuấn Minh đã ngủ, nhưng Quế Nguyên thì không.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Zzzzzzzz…
Mặt cậu đỏ bừng, thân dưới nhức nhối vì dư âm hôm trước:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
///
Tiếng động từ phòng kế bên lọt vào tai cậu.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Ư… a… nữa đi…
Cậu cắn môi:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Càng nghe… cậu lại càng nhớ đến cách mà Bác Văn đè lên người cậu trong rừng.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Em siết lại… ư… ngoan quá…
Cổ họng cậu khô khốc.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Một tiếng “cạch” vang lên.
Ai đó mở cửa phòng ra.
Cậu nghe rất rõ tiếng bước chân quen thuộc.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Bác Văn?!
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Suỵt. Không đánh thức nhóc kia đâu.
Giọng Dương Bác Văn vang lên ngay bên tai.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Em… em đã bảo… không được…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh biết. Anh chỉ muốn hôn một cái thôi. Được không?
Trương Quế Nguyên không kịp từ chối.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
!!
Một cái hôn mạnh mẽ đè lên môi cậu.
Cậu giãy một chút, nhưng rồi lại đuối.
Môi cậu bị mút mạnh.
Lưỡi len lỏi như con rắn nhỏ, trườn khắp khoang miệng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ư… đừng… có người…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Em lại cứng rồi này. Em hư lắm, biết không…
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ưm…
Cơ thể trượt vào nhau, từng va chạm mềm mại nhưng ướt át.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ư… Bác Văn… đừng… a…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh chưa vào mà em đã rên rồi…
.
Két… két… két…
Ngoài hành lang, có tiếng kéo lê gì đó trên nền nhà.
Dương Bác Văn dừng lại.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Quay đầu về phía cửa.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Có nghe gì không?
cậu hỏi nhỏ.
Trương Quế Nguyên run nhẹ, môi vẫn dính nước.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
…Có ai đó…
Tiếng kéo lê vẫn đều đều… từng bước… từng nhịp… kéo… chậm rãi…
Kéo tới trước cửa phòng số 2.
Rồi dừng lại.
Hoàn toàn im lặng.
Bác Văn lặng người, che người Trương Quế Nguyên lại, giơ điện thoại rọi ra.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không có ai.
Không một ai.
Nhưng dưới ánh đèn yếu ớt… có vết bùn dài… như dấu chân kéo lê… trải dài từ cầu thang đến tận cửa phòng họ.
——

03 - Người Nằm Sai Giường

Sáng sớm hôm sau, trong phòng số 2.
Trương Quế Nguyên tỉnh dậy với cảm giác ê ẩm nơi thắt lưng, đầu óc choáng váng như vừa bị ai hút sạch sức lực.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Chăn trượt xuống quá nửa người, lộ ra phần ngực còn đỏ bầm dấu răng.
Cậu lồm cồm ngồi dậy.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Nhìn quanh phòng — trống trơn.
Tuấn Minh đâu rồi?
Cậu cau mày, bước xuống giường, lướt qua vệt bùn khô dưới nền gạch.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Đó là dấu vết mà đêm qua cậu thấy… nhưng sáng nay lại kéo dài hơn, chạy thẳng ra hành lang, rồi biến mất.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Có người kéo lê gì đó vào phòng mình…
Cậu nuốt nước bọt, nắm chặt tay.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ực…
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cạch.
Dương Bác Văn ló đầu vào, cười tươi:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Dậy rồi hả, cục bột?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Anh… làm gì ở đây?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Thì qua xem em sao rồi. Tối qua anh chỉ… hôn có một chút thôi, mà em rên to tới mức cả nhà nghe hết.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
///
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ơ, mặt đỏ kìa. Đáng yêu quá.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tuấn Minh đi đâu rồi?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không thấy. Hình như không ai thấy cậu ta từ rạng sáng.
.
Ở nhà ăn.
Tất cả mọi người đều ngồi quanh bàn dài, lặng lẽ ăn bữa sáng.
Trần Dịch Hằng nhấp từng ngụm sữa đậu nành, mắt liếc quanh như đang dò xét.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Có ai thấy Tuấn Minh đâu không?
Trương Quế Nguyên hỏi.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không thấy từ sáng.
Tả Kỳ Hàm đáp.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Cậu ta có thể ra ngoài không? Hàng rào đóng kín mà.
Nhiếp Vĩ Thần cau mày.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Có khi nào… đi vào rừng không?
Trần Tư Hãn nhìn Dịch Hằng.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Không thể nào. Hôm qua tôi khóa lối đó lại rồi.
Dịch Hằng nói, nhưng giọng không chắc chắn.
Không khí bỗng trở nên nặng nề.
Một tiếng “rầm” vang lên — Vương Lỗ Kiệt đập đũa xuống bàn:
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tôi nói thật đấy, đêm qua có ai đi lại trong hành lang. Tôi nghe tiếng kéo vật gì rất nặng. Rít từng chút một.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Không phải là… mộng du chứ?
Trương Hàm Thụy thì thào.
Ai đó cười gượng.
Nhưng trong mắt ai cũng hiện lên một tia bất an rõ rệt.
.
Buổi trưa – rừng cây sau trang trại.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tôi nói là đi tìm thử xem. Tuấn Minh đâu thể tự nhiên biến mất như vậy.
Tả Kỳ Hàm xắn tay áo, xông pha dẫn đầu.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Vì sao cậu nhiệt tình vậy?
Trần Dịch Hằng đi phía sau, hỏi.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không phải vì Tuấn Minh. Mà là vì tôi chán mấy thứ kỳ quặc ở đây rồi. Tôi không muốn đến cuối tháng phải ôm xác ai đó về trường.
Dịch Hằng cười lạnh:
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Chẳng phải hôm qua cậu vừa nói muốn chết trong rừng, tay anh đè lên cổ sao?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
… Tôi đổi ý rồi.
Tả Kỳ Hàm quay đầu, mắt lóe lên.
Dịch Hằng nhìn thẳng cậu vài giây, rồi bật cười.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
…Ha.
Rất khẽ.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Vậy tối nay… tôi cho cậu đổi ý thêm lần nữa.
.
Chiều – Phòng số 3.
Trần Tư Hãn nằm dài trên giường, một tay ôm gối, tay còn lại vuốt ve ngực trần của Nhiếp Vĩ Thần.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Vẫn nghĩ về Dịch Hằng à?
Tư Hãn hỏi, giọng bình thản.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
… Không có.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Vậy sao khi em hôn anh… ánh mắt anh lại nhìn đi nơi khác?
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
… Em nhạy cảm quá.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Có lẽ. Nhưng em không ngu.
Tư Hãn ngồi dậy, cởi áo ra, lưng cậu trơn bóng mồ hôi.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Vậy anh nhìn em đi. Bây giờ.
Nhiếp Vĩ Thần im lặng.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Tư Hãn trườn người lên, đặt cả thân mình đè lên anh.
Hông cậu hạ thấp, bắt đầu cọ sát vào phần cứng rõ ràng dưới lớp quần mỏng.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Ưm… anh chưa sẵn sàng à?
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Em biết anh không từ chối nổi mà…
Tiếng thở bắt đầu gấp gáp.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Ư… ưm… đừng… dừng lại…
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Ư… mạnh nữa đi, em muốn anh sâu hơn…
Tiếng rên rỉ vang khắp phòng, nhịp nhàng cùng tiếng va đập ướt át.
Vách tường mỏng nên âm thanh không thể giấu được.
Nên là…
Phía phòng bên, Trương Quế Nguyên vừa thay xong áo sơ mi, mặt đỏ ửng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
///
Dương Bác Văn đang dựa lưng vào tủ, nhếch môi:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Muốn đi qua nhìn không? Phòng ba đang mở cửa đấy.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Anh im đi…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Em thích nghe người khác rên mà, đúng không?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không có!
Bác Văn bật cười, tiến sát lại, bàn tay luồn ra sau lưng Quế Nguyên, kéo cậu vào lòng.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Vậy để anh rên cho em nghe. Lúc ở rừng em thích lắm mà…
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ư…
Môi họ lại dính chặt, lưỡi nóng ẩm quấn vào nhau, không ai nhường ai.
Quế Nguyên bị ép ngồi lên bàn học, chân dang ra theo tay dẫn dắt của Bác Văn.
Áo bị kéo phắt lên, hạt núm mềm mại bị cắn khẽ.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ư… a… nhẹ thôi…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Em lại ướt rồi.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ưm… a…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Lúc nào cũng dễ bị gạ như vậy… cục bột hư…
Tiếng rên rỉ lan ra khỏi phòng, hòa vào gió chiều.
.
Tối hôm đó.
Trần Dịch Hằng mở cửa phòng kho một lần nữa, đèn pin trong tay run nhẹ.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Một tiếng “két” vang lên, cậu nhấc tấm ván gỗ cũ.
Bên dưới là cầu thang nhỏ, dẫn xuống một tầng hầm phủ đầy bụi bặm.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tuấn Minh?
Cậu gọi khẽ.
Không có tiếng trả lời.
Nhưng có một mùi hôi thối lờ lợ, như mùi chuột chết lâu ngày.
Và… một sợi tóc.
Dính trên bậc cầu thang.
Màu nâu đen.
Cậu cúi xuống nhặt lấy.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tim đập thình thịch.
Không biết vì sao… nhưng sợi tóc này… giống của Tuấn Minh.
——

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play